Diệp Tử Nam bình tĩnh giáp mặt với người đàn ông đối diện.
Thật sự là không sai, vài năm không thấy, quả nhiên tiến bộ không ít, đối mặt với anh lâu như vậy, mà không chút né tránh.
Lần này Thẩm Ngôn Lỗi ra tay gấp gáp như vậy, hơn nữa có nguy cơ sau lưng
bị cô lập hoàn toàn, mũi nhọn chỉa thẳng vào Hoa Vinh, chẳng qua nguyên
nhân anh lại rất rõ ràng.
Hắn cho rằng hắn vứt bỏ nhà họ Thi, là cô ấy có thể cùng với hắn rồi hả?
Ngây thơ! Ngu không ai bằng!
Anh liền cùng hắn đánh cược một chút, dienn d4n l3 qui d0n anh không tin
vài năm nỗ lực lại chống đỡ được bọn anh chạy suốt hàng năm.
Mặc
dù trong lòng có chút kinh động, trên mặt cũng không biểu hiện ra nửa
phần. Diệp Tử Nam uống một ngụm cà phê, cười mở miệng đùa cợt, "Thẩm Đại công tử muốn gặp tôi, không biết là có chuyện gì?"
Thẩm Ngôn Lỗi biết anh vốn sẽ không đồng ý, nhưng vẫn nhiệt tình hỏi, "Tập đoàn nước
Mỹ S&L muốn hợp tác hạng mục kia, trước đó tôi cũng đã từng nhờ
người hỏi qua ý tứ của tổng giám đốc Diệp, mảnh đất trung tâm thành phố
kia, tôi biết tổng giám đốc Diệp là tình thế bắt buộc, vốn dĩ tình hình
tiền vốn hiện nay của Hoa Vinh, chỉ sợ có nguy hiểm, nếu có thể, ngược
lại tôi sẵn lòng hỗ trợ giúp tổng giám đốc Diệp một tay."
Diệp Tử Nam nhíu máy, cười khẽ một tiếng, "Cậu? Cậu thay mặt cho nhà họ Thẩm, hay là nhà họ Thi?"
Dù sao cũng trẻ hơn vài tuổi, Thẩm Ngôn Lỗi nghe xong sắc mặt liền thay đổi.
Diệp Tử Nam tiếp tục, "Nếu là nhà họ Thẩm, chỉ sợ bản thân nhà họ Thẩm đã
khó giữ nổi. Nếu là nhà họ Thi, tôi nhớ rõ người thích hợp làm chủ nhất
là Thi Thần anh trai vợ chưa cưới của cậu, mà cậu, làm chủ nhà họ Thi
được sao?"
Thẩm Ngôn Lỗi không nghĩ tới Diệp Tử Nam sẽ trực tiếp
làm rõ, một chút đường sống cũng không chừa cho anh ta, nếu như vậy, anh ta cũng chỉ có thể ra đòn sát thủ, "Tôi làm chủ được Túc Kỳ."
Diệp Tử Nam cười lạnh, "Vậy sao?"
"Mặc kệ người khác nghĩ tôi như thế nào, chỉ cần cô ấy chịu giúp tôi là được."
Diệp Tử Nam, chỉ cần cô ấy chịu giúp tôi, tôi không tin anh sẽ từ chối cô ấy.
"Cậu như vậy liền xác định tôi bị một người phụ nữ ăn sạch sành sanh?"
Thẩm Ngôn Lỗi khôi phục nụ cười vân đạm khinh phong, "Một khi đã như vậy, vậy chúng ta chỉ có thể gặp lại ở buổi đấu giá."
Vừa nói vừa tiện thể đứng lên, vươn tay hướng về Diệp Tử Nam.
Diệp Tử Nam cũng đứng lên, cười nắm lấy tay anh ta, "Được."
Thẩm Ngôn Lỗi đi rồi, Diệp Tử Nam yên lặng ngồi xuống, lẳng lặng uống cà phê đã nguội lạnh.
Túc Kỳ, anh biết rõ rành rành phải buông tay nhưng lại không bỏ xuống được, bởi vì anh vẫn đang chờ đợi việc không có khả năng xảy ra, cảm giác tệ
nhất, là không biết nên chờ đợi hay là nên buông tha.
Đối với em, anh có rất nhiều thứ không xác định.
Túc Kỳ, anh sẽ tin em một lần, sẽ cho chúng ta một cơ hội, một lần cuối
cùng, nếu....Vậy thì anh thật sự sẽ buông tay, cái cảm giác này rất khó
chịu.
Hi vọng em đừng để anh thất vọng.
Túc Kỳ nhìn người đối diện, bực bội chỉ muốn lập tức rời đi.
Lần thứ ba mẹ Thẩm tới tìm cô, thật sự là nằm mơ cô cũng không nghĩ tới, dù sao lần trước gặp mặt gần như đã trở mặt, hơn nữa cũng đã nói rõ ràng,
thật sự không cần thiết phải gặp lại. Huống chi trong khoảng thời gian
gần đây, Thẩm Ngôn Lỗi giống như là bốc hơi khỏi thế gian, rốt cuộc
không xuất hiện trước mặt cô, theo lý thuyết, bọn cô hẳn là không có lý
do để gặp mặt.
Nhưng sau khi bọn cô ngồi xuống, mẹ Thẩm cũng
không mở miệng nói chuyện, nhìn thời gian trôi qua vô ích, cô thật sự
không có kiên nhẫn để chơi đùa cùng bà ta.
"Bác gái, ngài có chuyện gì có thể nói thẳng." Túc Kỳ dằn lại tính nóng khách khí hỏi.
"Gần đây Ngôn Lỗi đụng phải chuyện khó giải quyết, mảnh đất trung tâm thành phố kia." Mẹ Thẩm sâu xa mở miệng.
Túc Kỳ không hiểu gì cả, bà ta đang tự nói chuyện một mình? Nói như vậy, sao một chữ cô nghe đều không hiểu?
"Ngại quá, tôi không hiểu ý của ngài."
"Cô không cần hiểu. Cô chỉ cần biết rằng, Ngôn Lỗi nhất định phải có được mảnh đất kia."
Túc Kỳ càng lúc càng không hiểu, chuyện đó và cô có liên quan gì?
Mẹ Thẩm tiếp tục nói, "Đối thủ cạnh tranh duy nhất với nó là Hoa Vinh, chỉ cần cô thuyết phục Diệp Tử Nam bỏ đi là được."
Rốt cuộc Túc Kỳ đã hiểu rõ, cùng lúc hiểu rõ, phẫn nộ cũng trào lên trong
lòng," Chuyện buôn bán, tôi không rõ, ngài tìm nhầm người rồi."
"Nó làm như vậy đều là vì muốn thoát khỏi nhà họ Thi, vì cô!" Cảm xúc tinh thần lập tức bắt đầu kích động.
Túc Kỳ nghe cũng không hiểu chút nào, cô cảm thấy cô và mẹ Thẩm rõ là không có tiếng nói chung, "Được rồi, cho dù là vì thoát khỏi nhà họ Thi, vì
tôi, không phải ngài luôn phản đối anh ta làm như vậy sao? Bây giờ vì
cái gì mà giúp anh ta?"
"Nó là con tôi, nó vứt bỏ toàn bộ đường lui làm một trận cuối cùng, tôi không thể trơ mắt nhìn nó thất bại hai bàn tay trắng."
Túc Kỳ thật sự không biết nói cái gì cho phải, Thẩm Ngôn Lỗi có người mẹ như vậy, không biết là hạnh phúc hay là bất hạnh nữa.
Nhiều lời vô ích, cô đứng lên chuẩn bị rời đi, "Thật xin lỗi, bác gái, chuyện này tôi thật sự không thể giúp được gì cả, có lẽ ngài nên tới Hoa Vinh
tìm Diệp Tử Nam."
Mẹ Thẩm bỗng nhiên đứng lên chặn đường đi của
cô, lúc Túc Kỳ còn chưa phản ứng kịp bà ta muốn làm gì, thì bà ta đột
nhiên quỳ gối trước mặt Túc Kỳ, khom người, đầu cúi xuống thấp.
Trong lòng Túc Kỳ cả kinh, xung quanh đã có rất nhiều người nhìn sang. Một
người già quỳ gối trước mặt cô, không biết trong lòng người khác sẽ nghĩ như thế nào. Cô cúi người chuẩn bị nâng mẹ Thẩm dậy, "Ngài mau đứng
lên, có gì đứng dậy rồi nói."
Mẹ Thẩm đẩy tay cô ra, "Tôi cả đời
này tự nhận là người kiêu ngạo, ngoại trừ cha mẹ thì chưa từng quỳ trước ai cả, bây giờ tôi cầu xin cô, giúp đỡ Ngôn Lỗi, nếu cô không đồng ý,
thì tôi không đứng dậy đâu."
Xung quanh tiếng bàn luận càng lúc
càng lớn, Túc Kỳ một lần lại một lần nhức đầu, cô thật muốn không để ý
cái gì mà rời khỏi đây. Nhưng vẫn bất đắc dĩ đỡ mẹ Thẩm đứng dậy, "Tôi
đồng ý, ngài mau đứng lên."
Sau khi ngồi xuống lần nữa, Túc Kỳ
mới mở miệng, "Tôi chỉ có thể giúp anh ta nói với Diệp Tử Nam một chút,
có thể thành công hay không, tôi khó mà nói được."
Mẹ Thẩm gật
đầu, diiendanleequid0n trên mặt có một tia xúc động, "Cô không cần thù
hận Ngôn Lỗi, năm đó nó cũng không còn cách nào, tất cả đều do tôi ép
nó. Vừa mới bắt đầu, nó cũng từng ầm ĩ từng phản kháng, đều là vì cô, nể tình ngày xưa, không phải cô nên giúp nó sao? Mảnh đất kia đối với Diệp Tử Nam mà nói, không có gì đáng giá, nhưng đối với Ngôn Lỗi mà nói có
nghĩa là toàn bộ, cô liền nhẫn tâm nhìn nó thua thất bại thảm hại sao?"
Túc Kỳ chỉ cảm thấy mệt tim, "Tôi cũng đã đồng ý giúp anh ta thuyết phục Diệp Tử Nam, ngài lại còn muốn thế nào nữa?"
Mẹ Thẩm lại trở về bộ dáng vênh váo tự đắc trước kia, "Thật ra tôi làm như vậy cũng là vì tốt cho cô, năm đó chuyện của tổng giám đốc Diệp và
Đường tiểu thư tôi cũng có nghe qua, nghe nói tổng giám đốc Diệp vì
người đẹp ngay cả mạng sống cũng không cần, bây giờ cô ta đã trở về, cô
không muốn biết cô và cô ta người nào quan trọng hơn sao? Đúng lúc có
thể lấy mảnh đất kia làm thí nghiệm một chút."
Túc Kỳ hừ lạnh một tiếng, "Vậy thật sự là cám ơn ngài, không còn chuyện gì, tôi đi trước."
Túc Kỳ đi trên đường, cô thừa nhận, câu nói sau cùng kia của mẹ Thẩm mới đúng là làm cô dao động nhất.
Anh vì Đường Nhiễm Băng mà ngay cả tính mạng cũng không cần?
Ở trong lòng anh, cô và Đường Nhiễm Băng rốt cuộc là ai quan trọng hơn?
Cô muốn biết.
Cô hiểu, làm người không nên biết quá nhiều, biết nhiều sẽ có so sánh, có
so sánh sẽ có chênh lệch, có chênh lệch sẽ không vui. Nhưng mà trong
lòng cô quan tâm làm thế nào cũng không đè ép xuống được.
Thì ra chuyện giữa Diệp Tử Nam và Đường Nhiễm Băng có nhiều người biết như vậy, ngoại trừ cô.
Đúng là cô vẫn còn tò mò.
Túc Kỳ móc điện thoại ra, "Anh ở đâu?"
Bên kia vẫn như giọng điệu không đứng đắn nhữ cũ, "Đêm dài dằng dặc vừa mới bắt đầu, anh đây ngọc thụ lâm phong lại là người cô đơn, em nói anh có
thể ở đâu đây?"
Túc Kỳ bỗng nhiên im lặng, Giang Thánh Trác cảm thấy không thích hợp, "Tìm anh có việc gì?"
"Có."
Bên Giang Thánh Trác truyền đến tiếng mở cửa, sau đó yên tĩnh lại, "Hôm nay không được, anh thật có việc mà, phải muộn mới xong, hôm khác đi!"
Kiên nhẫn của Túc Kỳ vừa rồi đã dùng hết, rốt cuộc không còn tinh lực vòng
vo với anh, "Giang Thánh Trác, em chờ trong quán cà phê đối diện nhà anh nửa giờ không tới, anh xem đó mà làm!"
Nói xong liền cúp điện thoại.
Giang Thánh Trác nhíu mày, cơn tức lớn như vậy?
Sau 29 phút Giang Thánh xuất hiện trước mặt Túc Kỳ, bề ngoài anh lại còn
làm bộ làm tịch nhìn một chút, "Như thế nào, anh đúng giờ chứ?"
Túc Kỳ ngẩng đầu nhìn anh chăm chú, giọng điệu bướng bỉnh, "Em muốn biết chuyện của Diệp Tử Nam và Đường Nhiễm Băng."
Lông mày Giang Thánh Trác dựng đứng lên, "Không phải em không tò mò à?"
"Bây giờ em tò mò, không được sao?"
Lúc ấy anh chủ động chạy tới muốn nói cho cô, bây giờ cô muốn biết anh lại không nói nữa.
Giang Thánh Trác cười hì hì tránh đi, "Chuyện cũng đã qua lâu như vậy rồi, có gì tốt mà nói chứ. Hay là chúng ta nói chuyện khác đi."
Trực
giác cho anh biết là không có chuyện gì tốt, bây giờ là lúc không bình
thường anh mà nói cho Túc Kỳ, nếu xảy ra chuyện gì, Diệp Tử Nam sẽ không bỏ qua cho anh.
Túc Kỳ nhìn anh chằm chằm, cố chấp nói, "Em chỉ muốn biết chuyện này."
Giang Thánh Trác cảm nhận được đêm này cô rõ ràng không thích hợp, thu hồi
đùa cợt, "Em làm sao vậy? Nếu không, anh gọi điện thoại kêu Diệp Tử Nam
đến đón em nhé?"
Túc Kỳ vốn không để ý tới anh, "Anh không nói thì thôi, em trực tiếp đến hỏi Đường Nhiễm Băng cũng được."
Nói xong thật sự đứng lên định rời đi.
Giang Thánh Trác cuống quít ngăn Túc Kỳ lại, "Ôi ôi ôi, em đi hỏi cô ta làm gì, anh nói cho em!"
Anh biết Đường Nhiễm Băng về nước phát triển, 80% là vì Diệp Tử Nam, mặc dù trên miệng cô ta chưa từng nói, nhưng ánh mắt lại không rời khỏi người
Diệp Tử Nam.
Nếu thật sự Túc Kỳ đi tìm cô ta, ngộ nhỡ cô ta nói
hươu nói vượn, Túc Kỳ tin, vậy không phải anh trở thành tội nhân thiên
cổ rồi hả?
Vẻ mặt Giang Thánh Trác bất đắc dĩ, im lặng rất lâu, dường như đang cân nhắc nên mở miệng thế nào.
"Diệp Tử Nam kéo đàn Vi-ô-lông rất hay, em biết không?"
Túc Kỳ lắc đầu, cô chỉ từng thấy anh đánh đàn dương cầm, nhưng chưa từng thấy anh chạm qua đàn Vi-ô-lông.
"Không phải anh ấy đánh đàn dương cầm rất khá sao?"
"Thật ra, đàn Vi-ô-lông cậu ấy kéo còn hay hơn, chỉ là, từ sau khi Đường Nhiễm Băng rời đi, cậu ấy chưa một lần nào chạm qua."
Tay Túc Kỳ đang cầm chén lập tức nắm chặt.
"Đó là câu chuyện lâu rồi, hai người bọn họ quen biết trong một lần diễn
văn nghệ của trường, hai bên đều bị hấp dẫn bởi tài hoa của nhau, năm đó trong trường học Diệp Tử Nam tổ chức một dàn nhạc, Đường Nhiễm Băng là
hát chính. Hai người bọn họ ăn ý và tình cảm nảy sinh trong những lần
cùng tập luyện diễn xuất. Nội dung cụ thể em cũng có thể nghĩ ra, chính
là như thế này đây."
Cô không nghĩ tới tuổi xuân Diệp Tử Nam lại mê văn nghệ. Đúng vậy, trai tài gái sắc, làm sao có thể không có cảm giác?
"Về sau thế nào?"
Vừa mở miệng cô mới phát hiện giọng nói của mình khàn khàn khó nghe, khiến Giang Thánh Trác nhìn cô.
"Đường Nhiễm Băng rất có thiên phú về ca hát, về sau được một Công ty đĩa nhạc nhìn trúng, muốn đưa cô ta ra nước ngoài bồi dưỡng. Ban đầu cô ta không muốn đi, nhưng cô ta tâm cao khí ngạo, một lòng muốn tạo một vùng trời ở làng giải trí, không muốn vứt bỏ cơ hội này. Lúc đó Diệp Tử Nam cũng
định xin xuất ngoại bồi dưỡng đàn Vi-ô-lông, cả trường cũng đã xin được
rồi, thông báo cũng đã gửi tới."
"Vậy bọn họ đi thành công sao?"
Giang Thánh Trác lắc đầu, "Đều nói bọn anh là người muốn gió được gió, muốn
mưa được mưa, thật ra có rất nhiều chuyện bọn anh cũng không thể làm gì
được. Em cũng biết, ở làng giải trí, tốt xấu lẫn lộn, trưởng bối nhà họ
Diệp vốn không muốn tương lai Diệp Tử Nam tiến vào làng giải trí, gia
thế và thanh danh nhà họ Diệp không cho phép cậu ấy làm như vậy. Cậu ấy
từng thuyết phục Đường Nhiễm Băng ở lại, nhưng đối mặt với cơ hội tốt
như vậy cô ta sao có thể buông tha. Sau cùng cậu ấy quyết tâm quyết định ra đi cùng Đường Nhiễm Băng. Nhưng bị nhà họ Diệp phát hiện, liền cấm
đoán giam giữ. Cậu ấy vì ra ngoài tìm Đường Nhiễm Băng, nhảy từ trên lầu xuống, hai chân bị gãy xương, cũng may là không để lại di chứng gì.
Cũng bởi vì chuyện này, cuối cùng nhà họ Diệp thả cửa.
Thế nhưng
khi tới thời gian dự định, Đường Nhiễm Băng không chờ được vết thương
của Diệp Tử Nam tốt lên, trong bệnh viện nói tạm biệt với Diệp Tử Nam,
nói cậu ấy chờ cô ta vài năm, cô ta nhất định quay về tìm cậu ấy."
"Anh ấy đồng ý sao?"
"Anh cũng không biết, trừ hai người bọn họ ra ai cũng không biết. Anh chỉ
biết Đường Nhiễm Băng ở lại nước ngoài một năm rồi lại một năm, Diệp Tử
Nam từng kêu cô ta trở về, nhưng mà cô ta lại một níu hai kéo, vì chuyện này mà bọn họ ầm ĩ rất nhiều lần, dần dần Diệp Tử Nam lại không hề nhắc tới Đường Nhiễm Băng, cuối cùng là bỏ mặc."
"Đường Nhiễm Băng không muốn trở về, vì sao Diệp Tử Nam không đi tìm cô ta?"
"Em cho là cậu ấy không đi sao? Cậu ấy đi một tháng rồi quay về. Cậu ấy
nói, Đường Nhiễm Băng bận rộn đến nỗi ngay cả thời gian gặp cậu ấy cũng
không có, đi một tháng, bọn họ chỉ gặp nhau có một lần. Cậu ấy nói, cậu
ấy và Đường Nhiễm Băng không phải là người cùng một thế giới. Vậy thì
bây giờ cậu ấy đi tìm cô ta, cũng không có ý nghĩa gì nữa. Không bằng để cho cô ta tự do theo đuổi lý tưởng của mình.
Vì thế có một
khoảng thời gian dài cậu ấy sa sút tinh thần, về sau mới từ từ tốt lên,
tất cả như cũ, di3n d4n l3 qui d0n chỉ ngoại trừ không chạm vào đàn
Vi-ô-lông nữa."
Từ trên lầu nhảy xuống.
Hai chân bị gãy xương.
Anh thật vì cô ta mà ngay cả mạng sống cũng không cần.
Thì ra người như anh cũng có lúc vì yêu mà điên cuồng.
Tốt lắm, cực kỳ tuyệt vời.
Giang Thánh Trác lo lắng nhìn cô, "Em không có chuyện gì chứ?"
Túc Kỳ lắc đầu, "Không có việc gì."
"Đều là chuyện cũ năm xưa, xem như em nghe câu chuyện cũ đi, nghe xong thì quên đi."
Quên? Sao mà quên được hả?
Túc Kỳ miễn cưỡng cười gật đầu, "Được."
Cô cầm áo khoác, "Cám ơn anh, em đi trước."
Giang Thánh Trác nhìn vẻ mặt cô hoảng hốt, "Để anh đưa em về?"
Túc Kỳ từ chối anh, "Không cần."
Nói xong nhanh chóng rời khỏi.
Không biết đi được bao xa, Túc Kỳ mới tỉnh táo lại.
Đã biết khi biết rõ sẽ khó chịu, quả nhiên rất khó chịu. Giống như có thứ
gì đó đâm vào chỗ mềm nhất trong lòng, vừa ngứa vừa đau, nhưng gỡ ra
không được.
Nghe nói tổng giám đốc Diệp vì người đẹp ngay cả mạng sống cũng không cần, bây giờ cô ta đã trở về, cô không muốn biết cô và
cô ta người nào quan trọng hơn sao?
Cô muốn biết.
Có lẽ là cô lòng dạ hẹp hòi, cô càng xem nhẹ lại càng không thể quên được, tất cả đều hành hạ cô đến phát điên rồi!
Hồ đồ qua mấy ngày, mặc dù cô biết mẹ Thẩm không có tốt bụng gì, nhưng vẫn định đi tìm Diệp Tử Nam hỏi rõ ràng.