Túc Kỳ hạ quyết tâm chơi xỏ lá, "Anh đã đồng ý với ông ngoại, chúng ta sẽ tốt."
"Ly hôn, em và tôi cũng sẽ không có gì không tốt, có lẽ, còn tốt hơn so với bây giờ."
Dường như Diệp Tử Nam nhìn ra tâm tư của cô, cũng bắt đầu cố ý xuyên tạc.
Túc Kỳ xoay người mở hộp giữ nhiệt, "Nhân lúc cháo còn nóng thì ăn đi, một lát nữa nguội mất."
"Nếu em không có ý kiến gì, thì nói yêu cầu của em đi."
Túc Kỳ xoay người nhìn anh, "Anh gấp gáp như vậy sao?"
Diệp Tử Nam nhắm mắt lần nữa, dùng im lặng trả lời cô.
Đúng lúc mặt trời chiều ngã về tây, lqd0n màu đỏ chiều tà treo ở chân trời,
ánh mặt trời xuyên qua cửa kính vào tận trong phòng bệnh, chiếu trên
mặt, trên người Diệp Tử Nam.
Có lẽ gần đây anh mới cắt tóc, cả khuôn mặt càng thêm góc cạnh rõ ràng, gầy yếu và trắng bệch.
Ở tình huống cố gắng xoay chuyển tình thế kia, Đông Sơn tái khởi (đợi thời cơ trở lại), chắc thức đêm không ít.
Nghĩ tới đây bỗng nhiên Túc Kỳ rất đau lòng cũng rất khổ sở.
Đau lòng vì anh vất vả, khổ sở vì đây là toàn bộ do cô mà ra, khổ sở vì trong những ngày đêm đó cô không thể ở bên cạnh anh.
Diệp Tử Nam, rất xin lỗi.
Túc Kỳ hít một hơi thật sâu, đè nén nước mắt, "Anh còn đau hay không?"
Cô im lặng rất lâu, Diệp Tử Nam nghĩ rằng cô đã sớm rời đi, ai ngờ bỗng nhiên lên tiếng.
Túc Kỳ biết anh sẽ không để ý tới cô.
Anh không quan tâm tới cô là bình thường. Đổi lại là cô, cô đã sớm...
Cô sẽ làm sao?
"Là vì Thẩm Ngôn Lỗi sao?"
Túc Kỳ còn đang nghiêng đầu trầm tư suy nghĩ, chợt nghe thấy giọng nói của Diệp Tử Nam trầm thấp trong veo mà lạnh lùng.
Cô không kịp phản ứng, phản xạ có điều kiện hỏi lại, "Cái gì?"
"Trước kia không phải vẫn trốn tránh tôi chỉ sợ tránh không kịp, bây giờ lại
hỏi han ân cần không phải vì hắn thì là vì cái gì? Em muốn tôi tha cho
Thẩm thị một con đường?"
Mặc dù anh nhắm mắt, nhưng Túc Kỳ vẫn cảm thấy khí thế bức người của anh, làm cho cô một câu cũng không nói ra được.
Làm sao cô có thể vì người khác đây? Thẩm Ngôn Lỗi và cô thì có liên quan
gì? Anh liền cho là hành động việc làm của cô đều có động cơ à?
Cô vừa định giải thích, chợt nghe tiếng gõ cửa, sau đó thì thấy Gianh Thánh Trác và Thi Thần đi vào.
Diệp Tử Nam mở mắt nhìn thấy hai người bọn họ, sắc mặt dịu dàng hơn.
Tất cả đều bị Túc Kỳ thu vào mắt, cô chào hỏi với Giang Thánh Trác, Thi Thần rồi đi ra khỏi phòng bệnh.
Cô đứng ở góc cửa sổ thông gió, hít vài hơi thật sâu không khí lạnh như
băng, cô cảm thấy ngực bị một tảng đá đè lên như cũ, cho dù cô cố gắng
hít sâu thế nào, cũng không đè xuống được.
Trần Tư Giai nói rất
đúng, cô ỷ vào Diệp Tử Nam nuông chiều, cho rằng cô vừa quay đầu lại là
có thể nhìn thấy Diệp Tử Nam, nhiều lần làm ra chuyện khiến trái tim anh tổn thương, chờ cô quay đầu lại, anh đã xoay người rời đi, nhìn vị trí
phía sau trống trải, l3quyyd0n cô muốn quay lại tìm anh, lại phát hiện
chướng ngại vật trùng trùng điệp điệp, không đơn giản như cô nghĩ.
Chẳng qua, dù sẽ khó khăn cô cũng không buông tay. Vẫn luôn là anh đuổi theo cô chạy, lần này, thì đổi lại cô đuổi theo anh!
"Ở đây nghĩ ra lý tưởng hào hùng gì vậy hả?" Một giọng nói phía sau vang lên.
Túc Kỳ xoay người lại liền thấy mẹ Diệp, cười gọi một tiếng,"Mẹ."
Mẹ Diệp gật đầu tới gần, "Mẹ vừa nhìn qua Tử Nam, bác sĩ nói nó cần nằm
viện quan sát vài ngày, con theo mẹ trở về lấy ít đồ dùng quần áo cho
nó."
"Được."
Kể từ ngày bọn cô tách ra, Diệp Tử Nam liền
về ở nơi trước khi anh kết hôn, từ sau khi kết hôn đây là lần đầu tiên
cô đến chỗ này.
Trong nháy mắt mẹ Diệp mở cửa, cô liền thấy được
phong cảnh giống như đúc với trong trí nhớ, đơn giản mà có không khí,
đúng tác phong trước sau như một của anh.
Mẹ Diệp đứng ở lối vào đổi giày, "Nơi này là năm đó lúc Diệp Tử Nam kiếm được khoản tiền đầu tiên đã tự mua nó."
Túc Kỳ nhìn về phía mẹ Diệp, những thứ này cô cũng không biết. Trong ấn
tượng của cô, Diệp Tử Nam vẫn là loại người không lo chuyện tiền bạc,
hơn nữa anh đối với tiền bạc vẫn rất lạnh nhạt, trong tiềm thức cô cho
rằng toàn bộ của anh đều là đến từ nhà họ Diệp, toà nhà này cũng không
ngoại lệ.
Vẻ mặt mẹ Diệp hiểu rõ, "Lúc ấy khi nó muốn theo làm
thương nhân, trong nhà không ai ủng hộ nó. Con cũng biết bởi vì thân
phận nhà họ Diệp, có một số việc cần kiêng dè. Thời gian đó cha nó ở
trên chính đàn (làm chính trị) đúng lúc phong sinh thủy khởi, quan hệ
giữa quan nhân (người làm quan) và thương nhân (người buôn bán) cực kỳ
nhạy cảm, lại càng không ủng hộ nó.
Thời gian đó một phân tiền
cũng không cho nó, hơn nữa phải lo một ít thủ tục, cha nó lại đặc biệt
dặn dò cấp dưới nghiêm khắc kiểm định, cùng một tài liệu người khác có
thể thông qua, nhưng tài liệu nó nộp lên trên lúc nào cũng lần lượt bị
trả lại. Mẹ cũng biết rõ, cha nó cũng vì bảo hộ nó, sợ cấp dưới nhìn
thấy nó họ Diệp nên đặc biệt sắp xếp, sợ nó phạm sai lầm. Những thứ này
trong lòng nó cũng hiểu rõ, cho nên chưa từng có một câu oán trách nào.
Mỗi bước đi của nó đều bị người khác gây khó khăn.
Cả ngày nó bận rộn đến tối đen, thỉnh thoảng về nhà cũng chưa từng nói qua cái gì. Có
một lần mẹ đi xem nó, nó ở trong tầng hầm, mỗi ngày chỉ ăn duy nhất là
mỳ ăn liền, nhìn thấy đồ ăn mẹ đưa tới, vui mừng như đứa trẻ. Nó là cục
thịt trên người mẹ rớt xuống, dienn dann l3 quyy d0n mẹ thấy như vậy có
thể không đau lòng sao được? Mẹ khuyên nó nghe lời cha đi, nó lại cứ
bướng bỉnh đến cùng, về sau Hoa Vinh rốt cuộc vùng lên, hơn nữa càng làm càng lớn. Cha nó cũng không nói gì nữa.
Kiếm được khoản tiền đầu tiên nó liền mua chỗ này, lại còn đặc biết dẫn mẹ đến xem, ở một thời gian ngắn..."
Câu nói kế tiếp Túc Kỳ đã nghe không được nữa rồi.
Việc này thật sự cô không biết. Cô vẫn cho rằng Diệp Tử Nam đi tới ngày hôm
nay, ít nhiều gì cũng dựa vào nhà trong nhà, không nghĩ tới, anh thật sự dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng.
Lòng cô giống như bị người cầm đao cùn đâm từng nhát từng nhát, cắt thành từng khối từng khối, đau đến nghẹt thở.
Cô cảm thấy bản thân thật sự đáng chết!
Hoa Vinh và cô, anh chọn bên nào?
Hoa Vinh như là đứa trẻ một tay anh nuôi lớn, dốc tất cả tâm huyết vào, thì vì một câu nói của cô mà buông tha, cô còn vướng mắc cái gì nữa?
Không biết lúc nào thì mẹ Diệp dừng lại, nhìn cô, "Làm sao vậy, sắc mặt khó coi thế?"
Túc Kỳ gắng gượng cười cười, "Không có việc gì, mẹ. Chúng ta đi thu dọn đồ đạc thôi."
Mẹ Diệp gật gật đầu, đi vào phòng ngủ.
Túc Kỳ đi theo phía sau, lúc đi qua thư phòng, bên trong bay ra một tờ giấy, cô cúi người nhặt lên.
Cửa sổ thử phòng mở ra, có thể là bên ngoài nổi gió, tiếp theo một tờ lại
một tờ từ trên bàn rơi xuống, cô lần lượt nhặt từng tờ lên, sau đó đi
tới trước bàn học, nhặt tấm sau cùng lên, nhân tiện nhìn nhìn chữ trên
đó, nhìn thấy chữ đầu tiên, cả người cô liền cứng lại rồi, ngoại trừ
kinh hoàng vẫn là kinh hoàng.
Diệp Tử Nam có một đam mê.
Lúc phiền lòng ngoại trừ đứng trước cửa sổ yên lặng hút thuốc, thì là nhốt
mình trong thư phòng viết chữ bằng bút lông một tờ lại một tờ (tờ giấy).
Anh từng nói với cô, luyện chữ có thể tĩnh tâm.
Trên tờ thứ nhất:
Núi xanh đã vỡ, chim én không về.
Tờ thứ hai:
Nếu không phải tình cảm thâm sâu khó tự kiềm chế, sao có thể ruột mềm trăm chuyển lạnh vô sương (nguyên văn).
Mấy tờ còn lại đều lặp lại những câu này, một đoàn chữ với nét cứng cáp.
Trên mặt đất còn một tờ bị vo tròn thành một cục, Túc Kỳ nhặt lên mở ra, phía trên là một vết bẩn, hình như là viết gì đó, lại bị bút lông vội
vàng xóa đi, từ chỗ còn sót lại, Túc Kỳ biết, những chỗ bị che đi đều
viết tên cô, viết đầy ra một tờ giấy.
Núi xanh đã vỡ, chim én không về.
Túc Kỳ không biết tâm tình trong lòng Diệp Tử Nam như thế nào khi viết ra
câu này, nhưng mà từ những chữ này cô có thể thấy được tuyệt vọng và thê lương.
Núi xanh đã mất, chim chóc cũng sẽ không trở về chỗ đã
từng sống, thì ra đã không còn, cho dù một người có cố gắng giữ chặt như thế nào, cuối cùng là cảnh còn người mất.
Diệp Tử Nam, vậy anh định buông tha sao? Quyết định buông tha em sao? Quyết định buông tha tình cảm của chúng ta sao?
Nếu không phải tình cảm thâm sâu khó tự kiềm chế, sao có thể ruột mềm trăm chuyển lạnh vô sương.
Cho nên, anh mới lạnh lùng như thế với em sao?
Túc Kỳ nghe thấy mẹ Diệp trong phòng ngủ kêu cô, cô cầm tờ giấy trong gấp
gấp tay nhét vào trong túi, vội vàng chạy qua phòng ngủ, nhưng trong
lòng bình tĩnh không được.
Trước khi đi, Túc Kỳ lúc lơ đãng đứng
chỗ cổng vòm thì thấy khuy cổ tay áo quen thuộc, cô nhân lúc mẹ Diệp
không chú ý, lặng lẽ cầm vào lòng bàn tay. Mặc dù cô không biết đây có
phải là chiếc bị mất kia, hay là chiếc còn lại.
Lúc Túc Kỳ và mẹ
Diệp trở lại bệnh viện, hộ lý nói Diệp Tử Nam ăn cháo rồi ngủ thiếp đi.
Mẹ Diệp liền kêu Túc Kỳ trở về nghỉ ngơi.
Túc Kỳ nhớ lại anh vẫn
còn phải ở lại bệnh viện mấy ngày, cũng không gấp gáp vào lúc này, cô
nghỉ ngơi thật khỏe, mới có thể chăm sóc tốt cho anh được, liền trở về
nghỉ ngơi.
Tinh thần ngẩn ngơ cô về đến trước cửa nhà, vừa định lấy chìa khóa mở cửa, liền thấy Thẩm Ngôn Lỗi.
Anh ta vẫn quang vinh chói lọi như cũ.
Bây giờ Túc Kỳ đối với người đàn ông này một chút cảm giác cũng không có,
chỉ nhìn anh ta một cái liền đi qua anh ta để mở cửa. Với chuyện anh ta
biết cô ở đây, cô không hề giật mình.
Thẩm Ngôn Lỗi theo sau lưng cô, cũng không nói gì.
Lúc Túc Kỳ chuẩn bị đóng cửa, anh ta chợt đưa tay ngăn lại, "Không mời anh vào ngồi một chút sao?"
Túc Kỳ nhàn nhạt nhìn anh ta, Thẩm Ngôn Lỗi bình tĩnh đối mặt với cô.
Vài giây sau, Túc Kỳ buông tay, xoay người vào phòng, Thẩm Ngôn Lỗi theo sau đi vào cửa.
"Em thật sự đã gả cho người đàn ông tốt." Thẩm Ngôn Lỗi sau khi ngồi xuống ghế sofa, đi thẳng vào vấn đề.
Túc Kỳ biết anh ta có ý gì, nhàn nhạt đáp lại, "Anh cũng không kém."
"Anh thật sự bái phục, anh ta vượt qua đòi lại mảnh đất kia, lại còn khiến cho anh thua trắng tay, đúng là bản sắc thương nhân."
Túc Kỳ không biết bản thân bây giờ làm sao ấy, nghe thấy người khác nói
Diệp Tử Nam không tốt, trong lòng liền tức giận, giọng điệu cứng rắn,
"Anh vốn không có lòng tốt gì cả, anh không đi trêu chọc anh ấy, sao anh ấy có thể chọc giận anh."
Túc Kỳ phát hiện ngoại trừ đối mặt với Diệp Tử Nam, ở trước mặt người khác tài ăn nói của cô thật sự rất phi thường rất tốt.
Dường như Thẩm Ngôn Lỗi rất không hài lòng với câu trả lời của cô, "Tiểu Kỳ,
có một số việc em không hiểu. D~D!L~Q!Đ Trên thương trường, ai cũng có
thể là bạn bè, ai cũng có thể là kẻ địch, cũng là vì lợi ích cả mà
thôi."
"Chuyện trên thương trường tôi không hiểu, tôi chỉ biết
một điểm, anh lợi dụng tôi." Túc Kỳ nhìn chằm chằm Thẩm Ngôn Lỗi, con
mắt cũng không thèm nháy.
Ánh mắt Thẩm Ngôn Lỗi lóe lên, Túc Kỳ
mở miệng không lưu tình, "Mẹ của anh tới tìm tôi anh cũng biết, là anh
ngầm đồng ý, anh hiểu rất rõ, nếu không phải tôi, Diệp Tử Nam sẽ không
nhường mảnh đất kia."
Giọng cô vững vàng mà kiên định, "Kết cục
hôm nay của anh là anh nên nhận được, ngay từ đầu anh không nên có suy
nghĩ động vào Hoa Vinh, lại càng không nên lợi dụng tôi quấy nhiễu Diệp
Tử Nam, anh lại còn phụ lòng phụ tình cảm của Thi Nhã Tinh, anh, sống,
xứng đáng."
Thẩm Ngôn Lỗi đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô, vẻ mặt giận giữ, "Sao em có thể nói anh như vậy, anh làm thế đều là vì em!"
Túc Kỳ cảm thấy rất buồn cười, cô cười lạnh, "Vì tôi? Thẩm Ngôn Lỗi, thật
sự là vì tôi sao? Anh tự hỏi anh một chút đi, rốt cuộc là anh vì tôi hay vì chính anh? Tôi thật sự nghi ngờ anh đến cùng là có yêu ai được
không?"
Nếu thật sự yêu một người, anh sẽ không muốn cô ấy phải
chịu chút xíu nào tổn thương và tủi thân, càng không cần nói đến lợi
dụng.
Những thứ này đều là Diệp Tử Nam dạy cô.
Anh dùng tâm mình, chịu đựng cô một lần lại một lần dùng dao đâm vào lòng anh đau buốt để dạy cô.
Vẻ mặt Thẩm Ngôn Lỗi kinh sợ nhìn cô, vừa rồi cô cười lạnh, ánh mắt, bây
giờ khí thế bức người, dường như đều mang bóng dáng người đàn ông kia.