Lúc gần tối, một đám người vây thành một vòng ngồi trên thảm lông cừu trước cửa sổ sát đất cùng ăn lẩu uống bia.
Thảm trắng tinh, nhỡ ra một giọt nhỏ dầu nhỏ lên...
Túc Kỳ nghĩ liền đau lòng, mà hình như Giang Thánh Trác không thèm để ý chút nào, thét lên ăn uống là phải sôi nổi náo nhiệt.
Túc Kỳ ngồi đối diện Diệp Tử Nam, cách mấy người.
"Ôi, người đẹp Đường, tới đây, ngồi đây này. Tôi đặc biệt giữ lại vị trí tốt này cho em đấy."
Dường như Đường Nhiễm Băng không quá tình nguyện.
Giang Thánh Trác liếc Thi Thần một cái, Thi Thần lập tức làm anh nghẹn, "Cậu
nghĩ cậu là ai hả, dienn ~ dan~ l3 ~ quyy ~ d0n bây giờ người ta đã là
nhân vật lớn, vậy sao còn để ý đến cậu chứ, cậu tưởng còn lúc đi học
chắc!"
Giang Thánh Trác gãi gãi đầu, vẻ mặt áy náy, "Đúng đúng
đúng, thật xin lỗi, là trí nhớ của tôi không tốt, tôi nào có mặt mũi lớn như vậy chứ?"
Kiểu kẻ xướng người họa, diễn trò giả heo xơi tái
cọp già này, Túc Kỳ cũng nhìn ra được, cô không tin Đường Nhiễm Băng sẽ
không hiểu.
Nhưng mà không có cách nào để từ chối.
Đường
Nhiễm Băng do dự một chút, vẫn là qua ngồi, rồi nói một câu làm nhạc
đệm, "Làm sao có thể chứ, chúng ta đều là bạn bè nhiều năm như vậy, nói
những thứ này làm gì!"
Túc Kỳ vẫn biết chân tướng, mặc dù xem như tất cả bọn họ đều là người có tác phong nhanh nhẹn dịu dàng có trình
độ, nhưng cũng không phải là người lương thiện gì.
Cho dù là chỉnh người ta, cũng cần phải thoải mái nói rõ ràng với người ta, tôi chính là muốn chỉnh cô (anh, chị, ông...).
Một đám người chỉ lo nói chuyện phiếm, đồ trong nồi nấu đã sớm chín rồi,
Túc Kỳ cầm muôi vớt chia lần lượt, ai ngờ cô vừa muốn vớt rau dưa thả
vào trong bát trước mặt Diệp Tử Nam, chợt nghe đến giọng nói của phụ nữ.
"Anh ấy không ăn cà rốt," giọng nói Đường Nhiễm Băng không lớn không nhỏ, "Anh ấy không chịu nổi mùi đó, cho tôi đi."
Một câu, khiến cho toàn bộ người trong bàn chú ý, một đám người trước đó đang nói chuyện phiếm nháy mắt yên lặng lại.
"Có lẽ cô không rõ lắm, từ trước đến nay anh ấy đều không ăn, lúc đến
trường chỉ cần trong đồ ăn có cà rốt, anh ấy sẽ không chạm vào chút
nào." Đường Nhiễm Băng vừa nhớ lại vừa nói.
Vốn giọng nói dễ nghe, nghe vào tai Túc Kỳ đặc biệt chói tai, tay cầm muôi nắm chặt lại.
Kết hôn làm vợ vài năm mà không rõ ràng lắm? Thật sự rất nực cười!
Diệp Tử Nam cúi đầu ăn đồ ăn trong chén, giống như không cảm giác được bầu
không khí quỷ dị, hoàn toàn không bị quấy rầy, hoặc có thể là anh không
muốn tham dự không muốn để ý tới.
Giang Thánh Trác vốn định giúp
Túc Kỳ giải vây, nhưng vừa thấy Diệp Tử Nam rũ mắt hình dạng giống thần
khí các cụ già, lời đã nghĩ ra để nói lại nuốt trở vào.
Tình địch khiêu khích, chồng người ta cũng chưa ý kiến, anh đi theo xem náo nhiệt làm gì.
Túc Kỳ đã đưa muôi ra cứng ngắc chuyển đổi hướng, vươn tới bên Đường Nhiễm Băng, "Được."
Sau đó ngồi xuống, cúi đầu ăn hai miếng, buồn bực nói, "Các người ăn trước đi, tôi đi lấy chút đồ uống."
Giang Thánh Trác nhướng mày liếc nhìn Diệp Tử Nam một cái, dường như Diệp Tử
Nam không nghe thấy, đôi đũa chưa từng ngừng, chậm rãi khều xương cá.
Thi Thần và Giang Thánh Trác liếc nhau, Giang Thánh Trác đứng dậy, đi ra
ngoài, tiện thể cầm lấy áo khoác cách đó không xa, vừa đi vừa lẩm bẩm,
"Ôi, bên ngoài thật lạnh quá!"
Thi Thần nhìn Diệp Tử Nam, giọng
điệu làm như không liên quan, "Có một số việc, cũng giống như nhặt xương cá, nhiều xương đâm như vậy sao có thể mỗi một lần đều nhổ hết sạch
được? Nếu sợ bị mắc xương cá, thì dứt khoát không ăn cá, nếu muốn ăn cá, sẽ không có thể bị mắc một lần rồi lại không ăn nữa, đúng không, Tử
Nam?"
Đường Nhiễm Băng thừa trí thông minh, lập tức liền hiểu rõ ý tứ, thản nhiên nhìn Thi Thần nói, Di3n d4n l3 quy don "Một người tìm
không hết được, có thể tìm người giúp đỡ, hai người cùng nhặt, cuối cùng sẽ nhặt hết."
Sau khi nói xong cũng nhìn Diệp Tử Nam.
Thi Thần cười, "Vậy cũng phải xem người đó nhặt xương cá là vì ai đã? Nói
không chừng, là muốn nhặt hết để cho người khác ăn, vậy người kia giúp
đỡ không phải là coi như mất công toi một hồi cho người khác hưởng sao?
Dù sao thì có thể gặp được một người nguyện ý nhặt xương cá giúp cô ấy
cũng không phải dễ dàng gì? Ai giúp ai nhặt không phải cũng giống nhau
sao? Cần gì để ý chút chuyện quan trọng không liên quan chứ?"
Thi Thần nói một đoàn "Xương cá" có mấy ý tứ, những ý đó rõ ràng Diệp Tử Nam đã hiểu.
Anh chợt nhớ tới lần trước Túc Kỳ bị mắc xương cá, vậy nên cảm thấy như có
xương cá đang mắc ở cổ họng, buông đũa xuống lâm vào suy nghĩ.
Đường Nhiễm Băng nhìn anh cũng ngậm miệng lại.
Lúc này là Diệp Tử Nam mà cô không quen biết.
Anh luôn có bộ dạng tao nhã lười biếng, thường ngày luôn có kiểu không chút để ý, tâm tình tốt hay xấu cũng không biểu hiện lên trên mặt.
Gần đây sắc mặt anh lại thường xuyên u ám, mang theo lạnh lùng khó có thể
tới gần, sinh ra tà khí người quen chớ tìm tới quấy rầy. Mà bây giờ,
trên mặt anh mang theo mờ mịt, mang theo buồn phiền, mang theo đấu
tranh, đôi môi hơi nhếch lên, dường như đã hạ quyết tâm, nhưng ngay sau
đó lại đổi ý, lông mày nhíu lại, mắt không muốn động đậy.
Trong
khoảng thời gian bọn cô ở cùng một chỗ, Diệp Tử Nam rất dịu dàng rất
quan tâm cô, chưa từng xoắn xuýt như thế này. Bọn cô ngay cả cãi nhau
cũng không có. Cô vẫn luôn luôn lấy làm kiêu ngạo, vẫn cho rằng như thế
là có nghĩa là bọn cô hòa hợp với nhau, có nghĩa là cô khéo léo hiểu
lòng người.
Nhưng bây giờ cô có chút băn khoăn, thậm chí có chút ghen tỵ, liền vì chút xoắn xuýt này.
Lần này trở về, từ đầu cô cũng đã cảm giác được anh khác rồi, đối với cô
rất khác, luôn luôn mang theo khoảng cách lễ phép và xa cách.
Cô thật sự đã trở thành quá khứ sao?
Người phụ nữ kia đã thành công thay thế cô, trở thành thứ tồn tại không giống nhau trong lòng anh?
Hoặc có lẽ, hơn cả cô?
Một đám người đều đã ngừng đũa, mắt to trừng mắt nhỏ rất lâu.
"Các người đang nói gì thế? Sao bọn tôi nghe chả hiểu gì cả?"
Thi Thần mặc kệ hai người kia, cười nói với mọi người, "Đang nói chuyện nhặt xương cá."
Lúc Giang Thánh Trác tìm được Túc Kỳ, cô đang khoác chiếc áo mỏng đứng đầu
gió nhìn xuống toàn bộ cảnh đêm thành phố, mái tóc dài tung bay rối loạn trong gió.
Rõ ràng rất lạnh, cô lại bướng bỉnh chấp nhận, dường như đang tức giận với ai đó.
Giang Thánh Trác thở dài, đi qua mang áo khoác ngoài từ phía sau
phủ lên cho cô.
Túc Kỳ quay đầu nhìn hướng người vừa tới, lại quay đầu về, trong lòng có
chút thất vọng mơ hồ. Mặc dù biết anh không có khả năng sẽ đuổi theo,
nhưng mà vẫn có hi vọng.
Trước kia Diệp Tử Nam không chấp nhận được người khác nói cô một câu.
Trước kia Giang Thánh Trác thỉnh thoảng chiếm được ưu thế trong lời nói, cuối cùng Diệp Tử Nam sẽ không dấu vết giúp cô đòi lại.
Mà mỗi lần cùng anh đấu võ mồm, anh lại không nhường cô.
Lý lẽ của anh là, cô, chỉ anh mới có thể bắt nạt, người khác là ai cũng không thể.
Vừa rồi, cô lúng túng như vậy, nhưng từ đầu đến cuối anh chưa từng có bất kỳ phản ứng gì.
Giang Thánh Trác thừa thông minh, liếc nhìn thấy, trêu đùa hỏi, "Làm sao thế, nhìn thấy anh rất thất vọng?"
Vành mắt Túc Kỳ càng lúc càng hồng, nắm chặt quần áo, nặng nề gật đầu.
"Nhìn lúc bình thường em đối với anh, sức chiến đấu rất mạnh mà, sao chỉ mới một câu, em liền chịu không nổi rồi hả?"
Túc Kỳ lắc đầu, không phải vì một câu của Đường Nhiễm Băng, người khác, cho dù là nhiều câu đi nữa, cô cũng không làm sao cả.
Cô để ý chính là thái độ của Diệp Tử Nam.
Có lẽ ban đên nhiệt độ trên đỉnh núi quá thấp, cô cảm thấy cả trái tim đều lạnh lẽo.
Cô hít một hơi thật sâu, cảm giác lạnh lẽo từ mũi chảy tận vào trong phổi, cô bỗng nhiên nở nụ cười, nghiêng đầu quan sát Giang Thánh Trác, sau đó hồi lâu mới mở miệng, "Nếu không thì, em làm bạn gái anh nhé?"
Khóe mắt Giang Thánh Trác nhảy dựng lên, kết quả không cần nghĩ cũng biết,
anh lập tức xua tay, vẻ mặt khẩn trương, "Đừng, em không thoải mái cũng
đừng kéo anh vào, anh cũng không muốn bị tên kia chỉnh đâu."
Túc
Kỳ nhìn bộ dạng của anh thì cảm thấy buồn cười, thật sự bật cười, mặc dù nụ cười trên mặt đẹp mắt, nhưng mới mở miệng liền mang theo bi thương,
"Anh cảm thấy anh ấy sẽ để ý sao?"
Giang Thánh Trác vừa trả lời vừa lui về phía sau, làm như Túc Kỳ có bao nhiêu đáng sợ.
"Vậy em cũng không thể vì thử nghiệm xem cậu ấy có còn để ý hay không mà sẽ
không quan tâm đến sống chết của anh được, lại nói, chuyện này không
phải rõ ràng à, còn phải thử lòng?"
Túc Kỳ chợt thu hồi nụ cười, vẻ mặt biểu cảm một chút, "Em muốn về nhà."
Giang Thánh Trác nhìn cô đêm này rất không bình thường, có chút lo lắng hỏi, "Không phải em trong lòng luẩn quẩn đấy chứ?"
Túc Kỳ không nói tiếng nào đi về.
Nếu Diệp Tử Nam đang trả thù cô, cô có thể chịu được, nhưng mà không phải
thì sao? Nếu thật sự đúng là anh không cần cô, cô làm như vậy còn ý
nghĩa sao?
Cô muốn suy nghĩ cẩn thận một chút.
Những người khác đều uống đến say mèm, nằm cong queo trên thảm lông cừu nói nhảm.
Diệp Tử Nam cũng uống nhiều, miệng nhấp ly rượu, nhìn một mảnh tối đen ngoài cửa sổ, dường như lẩm bẩm nói, "Cô ấy không phải đối thủ của em, em cần gì phải ra tay đối phó cô ấy?"
Đường Nhiễm Băng cũng nhìn ngoài
cửa sổ, "Em cho rằng có thể làm người phụ nữ của Diệp Tử Nam anh, hẳn là có chút thủ đoạn, như vậy mới xứng với anh chứ."
"Cô ấy không giống." Vẻ mặt Diệp Tử Nam vẫn lạnh nhạt như cũ, chỉ là đáy mắt có ánh sáng chợt lóe lên.
Đường Nhiễm Băng nhìn chằm chằm ánh mắt anh, ánh sáng chớp nhanh cô ta muốn nắm bắt cũng không được.
Cô ấy không giống.
Em vẫn cho là, em đối với anh mà nói, là không giống như vậy. Bây giờ, tất cả cũng không giống nhau sao?
Đường Nhiễm Băng cố gắng nở nụ cười, "Không phải là anh tưởng em vẫn còn
thích anh đấy chứ? Anh nghìn vạn lần đừng nghĩ nhiều. Em chính là muốn
giúp bọn anh, thúc đẩy cô ấy một chút thôi."
Cô ta cũng có kiêu ngạo của mình.
Biết rõ trái tim một người đàn ông không ở trên người cô ta, vẫn còn để cho
cô ta mặt dày mày dạn nhào vào, cô ta không làm được.
Diệp Tử Nam nhìn cũng chưa từng nhìn cô ta, có chút châm biếm hỏi, "Thật sao?"
Rõ ràng anh không tin.
Cũng có lẽ lo ban đêm không giống nhau, có lẽ là lâu rồi cô ta không nói nói chuyện cùng Diệp Tử Nam, ngày xưa cô ta dịu dàng, làm ra vẻ, tất cả đều không thấy nữa, vừa rồi còn đang thuyết phục kiêu ngạo bản thân vậy mà
bây giờ trong nháy mắt vì một câu của Diệp Tử Nam mà sụp đổ, trong lòng
lời nói phun ra một hàng.
"Cô ấy không giống? Vậy còn em? Những
cái này thì tính là gì? Đều là em đùa giỡn còn lại không muốn đùa! Trong hội này, trước kia em từng nếm qua ít nhiều thiệt thòi, dienn dann lle
quuy don anh không phải không biết, nhưng mà anh làm gì hả? Sao anh
không đau lòng cho em? Em mới nói một câu, anh liền không nỡ rồi hả?"
Dường như Diệp Tử Nam không động đậy tẹo nào, giống như đang nói với Đường
Nhiễm Băng, lại giống như đang nói với bản thân, "Đó là lựa chọn của em. Năm đó tôi từng khuyên em, em không để ý. Bản thân mình lựa chọn đường
đi, một khi đã chọn là phải đi đến cùng, bất kể trên đường sẽ gặp được
gì," rốt cuộc Diệp Tử Nam quay đầu lại nhìn cô ta, "Chúng ta đã sớm có
cuộc sống của mình, vì sao tôi phải đau lòng vì em?"
Cơ thể Đường Nhiễm Băng cứng đờ, rõ ràng là bị chấn động rất mạnh, nhưng cố gắng không biểu hiện ra.
Cô ta cho rằng cô ta vẫn còn cơ hội. Ngay trước tối nay cô ta vẫn nghĩ như vậy.
Ai ngờ Diệp Tử Nam nhẹ nhàng bâng quơ một câu, làm tan nát giấc mơ của cô ta.
Giang Thánh Trác đưa Túc Kỳ trở về, nhìn một đống người nằm trên đất, cả Thi
Thần cũng đã uống nhiều, chỉ riêng không thấy Diệp Tử Nam và Đường Nhiễm Băng.
Anh bắt lấy một người xem như tỉnh táo, "Tử Nam đâu?"
Người nọ say rượu nấc nhẹ, "Cậu ấy nói khó chịu, đi lên lầu ngủ rồi."
"Đường Nhiễm Băng đâu?"
"Bọn họ cùng đi."
Trong lòng Giang Thánh Trác căng thẳng, "Hỏng rồi!"
Bỏ lại người kia rồi chạy thẳng lên lầu, đẩy cửa phòng Diệp Tử Nam, trong phòng một mảnh tối đen như mực.