Tiểu thiếu gia là cháu của Lục Giang trang chủ, tên là
Lục Dã, ở trên giang hồ coi như là một cao thủ, sử dụng một thanh phác
đao, năm nay mới hai mươi tuổi, là một tên mập mạp.
Lục Giang biết người bên cạnh mình là một người có đại bản lãnh, cho nên cũng không có vội vã về trang, mà là nhìn Tần Tiểu Thiên nói: " Tiên
sinh, xin tiên sinh cứu mạng."
Tần Tiểu Thiên cười nói: " Được, đi xem một chút."
Lục Giang mừng rỡ, cung kính nói: " Mời tiên sinh."
Hắn đối với Tần Tiểu Thiên tin tưởng mười phần, người này ở Lục gia
trang mười năm, sau lại không từ mà biệt, hơn mười năm sau gặp lại, cũng đã thay đổi dung mạo, hơn nữa hình dạng vẫn trẻ trung như xưa, làm hắn
hâm mộ không thôi.
Hai người từ phía sau núi trở lại Lục gia trang. Tần Tiểu Thiên cảm khái vạn phần, Lục Giang là có võ nghệ tương đương cao thủ, chẳng qua lớn
tuổi, bước đi cũng đã yếu dần, cũng không còn vẻ ý khí phong phát của
năm đó.
Tần Tiểu Thiên cảm giác bước chầm chậm cũng không tệ, không giống như
đang phi hành nhanh như điện chớp trên không trung, chậm chạp thong thả
bước đi, toàn thân tâm tình đều cũng trầm tĩnh lại. Tâm tình của hắn
cũng tốt hơn rất nhiều, nói: " Phòng ốc sau trang tăng thêm không ít,
Lục gia giống như lớn hơn so với nguyên lai."
Lục Giang nói: " Sáu năm trước, Lục gia trang có khoách kiến một lần."
Ngữ khí của hắn mang theo một phần tự hào: " Hài tử lớn rồi, một trang
tử như vậy sao đủ ở, ta cũng già rồi cho nên sẽ ngụ ở sau trang, mỗi
ngày đi đến đó, dâng hương niệm kinh, tìm kiếm thanh tĩnh."
Nhưng thật ra là lúc hắn còn trẻ đã từng giết chóc rất nhiều, bây giờ
lớn tuổi, muốn chuộc tội cho mình, cầu xin cho tâm an lòng, để tránh sau này nhập vào địa ngục.
" Hầu tử cùng hai vợ chồng Ngụy lão, ngươi có gặp qua hay không?"
Lục Giang nghiêng đầu suy nghĩ, nói: " Hầu tử? Ngụy đại thúc? Là ai?"
Thời gian qua quá lâu, hắn là trang chủ, không có khả năng nhớ được hạng người vô danh này.
Tần Tiểu Thiên âm thầm lắc đầu, biết hắn không có quan tâm đến Hầu tử và Ngụy đại thúc bọn họ, nói: " Chính là bằng hữu lúc trước cùng đến Lục
gia trang với ta, sau lại đi Đại Danh phủ mở tiệm."
Lục Giang nói: " A a, lớn tuổi rồi, đầu óc cũng hồ đồ, mời!" Hai người từ cửa sau tiến vào.
Mấy trang đinh chạy theo, trong đó một người nói: " Lão thái gia, tiểu nhân dẫn đường."
Còn chưa đi vào gian phòng, chợt nghe bên trong truyền ra tiếng tru: " A...mẹ nó, nhẹ một chút...ngao ô..."
Cuối cùng lại một tiếng hống như sói tru, làm cho Tần Tiểu Thiên nhịn không được bật cười, nói: " Bên trong là cháu của ngươi?"
Lục Giang sắc mặt ửng đỏ, gật đầu nói: " Thì...cái...thứ bất hiếu này!"
Hắn có chút khó khăn, cảm giác được mình rất không có mặt mũi, người vẫn còn ở ngoài cửa, đã mắng: " Kêu la cái gì! Tự mình không có bản lãnh,
bị người đánh, nên cắn răng mà chịu, đợi khi có bản lãnh lại đi đánh
nữa, khóc tang kêu la cái gì!" Vừa mắng chửi vừa đi vào phòng.
Lục Dã là một tên rất mập, một gương mặt to như cái bánh bao lớn, cằm
đến ba tầng thịt mỡ, mũi tẹt, hai mắt nhỏ xíu, mặt mày đầy mồ hôi, tóc
tán loạn, bốn trang khách gắt gao đè lại cánh tay hắn và bắp đùi, cái
bụng trắng có một khối bầm xanh, máu đang chảy ra. Chẳng qua hắn hít thở quá dồn dập, lỗ mũi cấp tốc co rút rồi nở ra, môi đen, khóe miệng không ngừng co quắp.
Lục Giang nhất thời không mắng tiếp, hắn đi nhanh hai bước, hỏi: " Là ai? Là ai đánh? Đại phu tới chưa?"
Trong phòng đứng đầy người, Tần Tiểu Thiên không nói gì đứng một bên,
đối với những người khác trong phòng không nhìn tới, chỉ nhìn lướt qua
Lục Dã, lập tức trong lòng hiểu ngay. Lục Dã là bị người tu chân đánh
cho bị thương, dùng chính là thủ pháp âm tổn, thương đến nội tạng, nếu
như không có người hiểu rõ cứu trị, hắn sống không quá ba mươi tuổi.
Một đại phu vội vàng chạy tới. Trong phòng sớm có một đại phu, hắn đã bó tay không cách, trên mặt tràn đầy ánh mắt tuyệt vọng, đại phu mới tới
là mời từ trên trấn, sau khi bắt mạch thì cũng giống nhau vẻ mặt ngây
ngốc.
Lục Giang không khỏi giận dữ, lão đầu tử mặc dù hơn bảy mươi tuổi, nhưng thân thể lại cường tráng như tráng niên, chụp lấy áo đại phu, quát: "
Nói! Rốt cuộc là như thế nào?" Hắn tung hoành hắc bạch lưỡng đạo, thân
mình là một kẻ cường quyền, một tiếng hét này làm cho đại phu run rẩy cả người.
" Lão...lão thái gia, tiểu thiếu gia là bị người ám toán...chứng trạng như thế, là...là..."
Hắn không dám nói cho tới bây giờ chưa từng thấy qua chứng trạng như
thế, " đúng là" chỉ vài tiếng cũng không nói thêm ra lời, chọc cho Lục
Giang lửa giận ba trượng, quát: " Là cái gì? Có cứu được không?"
Dưới sự sợ hãi cực độ vị đại phu chợt tỉnh táo lại, nói: " Lão thái gia, ngài bớt giận, thương thế của tiểu thiếu gia...cho tới bây giờ ta chưa
từng gặp qua, ai, xin ngài thỉnh người cao minh khác, không nên chậm trễ việc chữa trị." Hắn kéo tay Lục Giang ra, chắp tay thi lễ, lập tức thu
thập đồ vật, chuẩn bị rời đi.
Lục Giang đột nhiên nhìn thấy Tần Tiểu Thiên mỉm cười không nói, trong
lòng nhất thời tỉnh ngộ, phác thông quỳ rạp xuống trước mặt hắn, liên
thanh nói: " Tần tiên sinh, xin cứu cứu tôn nhi của ta."
Người đầy trong phòng bị hoảng sợ ngây ra, lão tổ tông cũng đã quỳ xuống rồi, bọn họ còn dám đứng hay sao. " Hoa lạp lạp" một đám người quỳ
xuống kể cả vị đại phu đang chuẩn bị rời đi.
Tần Tiểu Thiên cũng không nói gì, đi tới bên giường, nói: " Các ngươi buông tay."
Bốn trang khách quay đầu nhìn về phía Lục Giang, Tần Tiểu Thiên nói: "
Không cần sợ, các ngươi chỉ cần buông tay, hắn không đánh thương ai
đâu..."
Lục Giang lớn tiếng nói: " Dựa theo lời phân phó của Tần tiên sinh mà
làm!" Bốn trang khách lập tức buông tay, rất nhanh vọt sang một bên.
Tần Tiểu Thiên nói: " Thân thủ tốt lắm!" Hai tay cùng đánh ra một đạo cấm chế.
Mắt thấy ánh mắt của Lục Dã đã dễ dàng xuống tới, Lục Giang đứng dậy,
nhỏ giọng nói: " Là đồ vật gì làm bị thương hắn?" Không đợi Tần Tiểu
Thiên trả lời, hắn nghiêng đầu nói với người bên cạnh: " Các ngươi toàn
bộ đi ra ngoài, lưu hai người ở cửa hầu hạ."
Tần Tiểu Thiên nhàn nhạt nói: " Ta khuyên ngươi không nên truy cứu
chuyện này, người nọ không phải do các ngươi có thể đối phó được, bất
quá, một khi ta xuất thủ giải cứu, cũng coi như đã đắc tội người kia."
Còn chưa có được cụ thi thể kia, Tần Tiểu Thiên có lẽ sẽ còn một chút
băn khoăn, nhưng từ sau khi tu vi đại trướng, sự tin tưởng của hắn tăng
cao, cũng không để ý đến việc sẽ đắc tội với người.
Lục Giang cuống quýt nói: " Tiên sinh cứu mạng, tiểu lão nhi cảm kích vô cùng."
Tần Tiểu Thiên đưa tay ngăn cản, nói: " Nếu ta đã tới, sẽ không khoanh
tay đứng nhìn, tốt xấu gì ta cũng từng ở Lục gia trang mười năm, Lục
trang chủ không cần lo lắng."
Thương thế của Lục Dã đối với con người mà nói, đó là muôn vàn khó khăn, căn bản không cách nào chữa trị, bởi vì đại thương của hắn là do một
cây châm ngân sát ngưng kết, khuếch tán ra trên cơ thể người, ngân sát
như thế ngay cả người tu chân cũng rất khó chống đỡ, đừng nói chi là một người phàm.
Bất quá Lục Dã có chút khác với mọi người, hắn là một tên rất mập, từ
nhỏ đã có một thân thịt béo, ngân sát khuếch tán rất chậm, chẳng qua là
làm cho hắn đau đớn gấp bội. May là gặp được Tần Tiểu Thiên, một lần
nhìn thì nhận ra được là do ngân sát gây thương tích, dùng cấm chế đình
trụ sự hoạt động của ngân sát, hắn nói: " Lục trang chủ, đừng gấp, a a,
tiểu tử kia không việc gì đâu."
Đối với ngân sát, Tần Tiểu Thiên đã phi thường quen thuộc, nhưng chưa
từng nghĩ tới sẽ dùng ngân sát tu luyện một kiện pháp bảo, lần này đã
dẫn dắt hắn. Hắn mỉm cười đưa tay hư trảo, Lục Dã nhất thời kịch liệt
run rẩy, phát ra một tiếng thảm hào.
Tần Tiểu Thiên mạnh mẽ hút lấy âm sát từ trong cơ thể hắn, tựa như từ
trên người hắn ngạnh sanh xé đi một cánh tay. Bởi vì sau khi âm sát tiến vào trong cơ thể, sẽ dung nhập vào trong, Tần Tiểu Thiên hấp thu, làm
cho hắn khó có thể thừa nhận.
Lục Giang lúc tuổi còn trẻ đã từng giết người không nháy mắt, lại nghe
không được tiếng thảm hào của cháu, hắn dùng sức nắm chặc nắm tay, trên
mặt mồ hôi chảy ròng. Đúng là quan tâm sẽ bị loạn, hắn quá mức để ý đến
sự sinh tử của cháu mình, nên cảm giác này, thật sự là rất khó chịu.
Ngân sát từng luyện chế rất khó đối phó, đáng tiếc gặp phải tiên linh
khí do Tần Tiểu Thiên phát ra. Chỉ chốc lát thời gian, Lục Dã đã quát to một tiếng hôn mê, một mảnh âm sát khí màu đen hiện lên, " ba" một thanh âm vang lên, đã bị Tần Tiểu Thiên hút vào lòng bàn tay.
Bụng của Lục Dã máu tươi lâm lâm, màu xanh đen dần dần biến mất. Tần
Tiểu Thiên nói: " Được rồi, để cho đại phu băng bó thoa thuốc, nghỉ ngơi vài ngày sẽ không có việc gì nữa."
Một lần nữa tìm về đại phu, thoa thuốc băng bó, Lục Dã tỉnh táo lại, giãy dụa ngồi lên, kêu to: " Gia gia."
Lục Giang hận hận nói: " Lần này chọc phải ai vậy?"
Thanh âm Lục Dã nói chuyện tê ách, gào lâu như vậy, tiếng nói không khàn đặc mới là lạ.
Hắn nói: " Gia gia...ta..ta...chẳng qua nhìn một cô gái lâu một chút
thôi, đã bị một hán tử bên người nàng mắng vài câu, cháu không phục, đi
tới lý luận...ai, tên kia phất phất tay, xoay người rời đi...thì ta đã
co quắp tê liệt rồi."
Lục Giang lịch duyệt phong phú, vừa nghe là biết cháu không nói thật, có thể khẳng định hắn đùa giỡn người ta trước, sau đó mới bị người đánh,
hơn nữa đích xác theo lời Tần Tiểu Thiên, người nọ thần kỳ mình không
chọc nổi, quát mắng: " Tiểu hỗn đản, sau này ở nhà cho ta, trong một năm không cho ra ngoài!"
" Gia gia..."
Một tên mập mà làm nũng, làm cho Tần Tiểu Thiên dựng đứng tóc gáy.
Không nghĩ tới Lục Giang trang chủ có thể đón nhận việc làm nũng như
vậy, chỉ nghe hắn ôn hòa nói: " A Dã, ngươi đã không còn nhỏ rồi, Lục
gia trang sớm muộn đều là của ngươi, đừng ở bên ngoài lêu lổng nữa, lần
này nếm khổ, may là Tần tiên sinh quay lại, nếu không chết như thế nào
cũng không biết, ai, ta già rồi, không chịu được sự hù dọa như thế
đâu...trong nửa năm phải ở yên trong nhà không cho ra khỏi cửa, biết
không?"
Câu nói sau cùng lại nghiêm khắc lên.
Lục Dã cúi đầu ủ rũ nói: " Dạ, gia gia." Ánh mắt chuyển tới trên người Tần Tiểu Thiên, hỏi: " Ngươi là ai?"
Lục Giang quát: " Không được vô lễ, ngài là ân nhân cứu mạng của ngươi, mau nhanh khấu tạ."
Lục Dã dùng ánh mắt khinh miệt liếc Tần Tiểu Thiên, nói: " Phải không?"
Trừ gia gia, người khác không có bất cứ phân lượng nào trong mắt hắn, kể cả cha mẹ đã sớm qua đời, đừng nói là người tuổi trẻ trước mắt.
" A a, nguyên lai là một tên nghèo mạt."
Tần Tiểu Thiên mỉm cười, đưa tay đánh ra một bạt tai " ba" một tiếng
vang thanh thúy, đánh đến Lục Dã choáng váng, tên hỗn đản ỷ thế hiếp
người như thế thật làm cho người ta chán ghét nhất!
Lục Dã nguyên bổn là một bụng khó chịu, đã trúng bạt tay càng trở nên
điên cuồng, hắn gầm nhẹ một tiếng, từ trên giường lớn nhảy lên. Sau khi
âm sát khí được lấy ra, thân thể của hắn đã cơ bản khôi phục, rít gào
đánh về phía Tần Tiểu Thiên.
Bỗng nhiên lúc đó, Tần Tiểu Thiên biến mất không thấy, đồng thời, một cỗ lực mạnh đánh vào lưng Lục Dã, hắn nhất thời đặt chân không yên, một
đầu nện xuống sàn, một thanh âm oanh địa vang lên, chỉ nghe một tiếng
thảm hào.
Thân hình béo mập của Lục Dã nện trên mặt đất, lực đánh phi thường mạnh, gương mặt dập trên sàn, làm bể đầu chảy máu, cái mũi thiếu chút nữa là
bị đập bể.
Động tác của hai người đều cũng rất nhanh chóng, Lục Giang căn bản không còn kịp ngăn cản, tức giận đến hắn dậm chân mắng to, không nghĩ tới Lục Dã cuồng ngạo như thế, ngay cả Tần tiên sinh mà cũng dám đánh.
Tần Tiểu Thiên huyền treo cách mặt đất chừng một thước, lạnh lùng nói: " Không trách được có người muốn sửa trị ngươi, chỉ bằng vào đức hạnh đó
của ngươi, có chết cũng đáng tội!"
Lục Dã xoay người ngồi dậy, còn muốn nhảy dựng lên liều mạng, vừa nhìn
thấy Tần Tiểu Thiên huyền treo trên không trung, sợ đến quát to một
tiếng: " Quỷ a!"
" Binh!" Quải trượng của Lục Giang hung hăng đánh lên lưng của hắn: "
Hỗn đản! Mẹ ngươi...ta đánh chết ngươi! Đánh chết ngươi!" Quải trượng
giống như mưa rơi xuống.
Lục Dã sợ đến không dám nhúc nhích, chẳng qua không ngừng kêu lên: " Gia gia, gia gia, đừng đánh nữa, đau a...đừng đánh! Ta sai lầm rồi...ta sai lầm rồi."
Lục Dã ngoài miệng kêu to, nhưng một cử động cũng không dám, đang ở Lục
gia trang, hắn chỉ sợ hãi duy nhất một người, chính là gia gia.
Lục Giang một cước đá vào cái mông béo của Lục Dã, quát: " Mau khấu đầu bồi tội với Tần tiên sinh!"
Tần Tiểu Thiên không quan tâm, nói: " Không cần bồi tội, cứ tự nhiên đi." Xoay người đi ra ngoài cửa.
Lục Giang vừa tức vừa vội, hung hăng trợn mắt nhìn Lục Dã một cái, mắng: " Cút vào trong trang đi, trong vòng ba năm, không cho phép ra ngoài!"
Nói xong vội vã đuổi theo.
" Tần tiên sinh, chờ một chút." Lục Giang thở hồng hộc chạy tới bên cạnh Tần Tiểu Thiên, thi lễ nói: " Tần tiên sinh, xin tha thứ a Dã, ai, từ
sau khi cha mẹ hắn qua đời, ta lại thường xuyên ở bên ngoài, cho nên...a Dã...ai."
Tần Tiểu Thiên mỉm cười, hắn sẽ không vì sự vô lễ của Lục Dã mà tức
giận, một bạt tay chỉ là giáo huấn hắn không nên tự tôn tự đại, trong
mắt không có người.
Lục Giang cũng rất bất đắc dĩ, Lục Dã từ nhỏ được cưng chiều, dưỡng
thành tính cách tự đại cuồng ngạo, hơn nữa thông hiểu võ nghệ, lại có
đại quần trang khách hầu hạ hai bên, gặp chuyện cho tới bây giờ không hề nói lí, nơi này cũng có thể coi như là thổ hào ác phách.
Tần Tiểu Thiên nói: " Ta không có ý tứ trách tội, cứu hắn...chẳng qua
trả lại cho ngươi một phần nhân tình, a a, còn về phần hắn sống hay
chết, ta không thèm để ý."
Lục Giang á khẩu không trả lời được, trong lòng thở dài nói: " Ai, lời
này nói ra thật không lưu tình a, người này quả thật sâu không lường
được, ân, ngàn vạn lần không thể đắc tội hắn."
Lực lượng tuyệt đối chính là cường quyền tuyệt đối, tại hắc bạch lưỡng
đạo lăn lộn lâu như vậy, đối với đạo lý này hắn cũng hiểu quá nhiều, sẽ
không dám vô lễ với Tần Tiểu Thiên thêm nữa, Lục Giang cũng sẽ không đi
chọc giận hắn.
" Tần tiên sinh, tiểu lão nhi đã an bài rượu ngon, a a, cố ý tìm qua
liệt tửu, hôm nay vừa vặn có trang khách đi săn về, thỉnh tiên sinh đến
dự."
Trước hết nghĩ biện pháp lưu lại Tần Tiểu Thiên, Lục Giang không dám xác định người đã thương tổn Lục Dã có đuổi tới trang trả thù hay không,
vạn nhất có tới, có Tần Tiểu Thiên đang ở, hắn hẳn là sẽ không khoanh
tay đứng nhìn. Chính vì năm xưa cũng như vậy mà bảo vệ được tính mạng
của Âu Dương Song Thành, cho nên lần này vô luận như thế nào cũng phải
lưu lại hắn một lát.
Tần Tiểu Thiên không có nghĩ nhiều như vậy, nếu đi tới Lục gia trang,
hắn cũng định ở lại một lát, hơi buông lỏng một chút, thuận tiện luyện
chế một ít đồ vật.
Ẩm thực Tống triều coi như phong phú, gà mập vịt béo, thịt bò thịt dê
đầy một bàn lớn, Tần Tiểu Thiên không có hứng thú với thịt, chỉ ăn trái
cây điểm tâm, uống rượu rất nhiều.
Người hầu rót rượu vẫn ôm vò rượu đứng một bên, trên bàn bày ra mười bát rượu, Tần Tiểu Thiên uống rượu, một ngụm đã hết chén, cho nên người hầu rót không ngừng mới đuổi kịp tốc độ uống rượu của hắn.
Hai vò rượu rất nhanh uống xong, Tần Tiểu Thiên thở ra một hơi, rốt cuộc đã qua một lần thoải mái.
Lục Giang uống hai chén rượu, lẳng lặng ngồi một bên, Tần Tiểu Thiên không nói lời nào, hắn chỉ lẳng lặng ngồi đợi.
Mấy tỳ nữ đi qua lại bưng món ăn, Tần Tiểu Thiên ngăn cản nói: " Được rồi, những món ăn này...ta không ăn."
Lục Giang khoát tay nói: " Mang thêm trái cây mứt ngọt, ngoài ra không cần nữa."
Một trang khách tiến vào nói: " Lão thái gia, ngoài cửa có một hòa thượng hóa duyên."
Lục Giang cắt lời hắn: " Chiếu theo quy củ mà làm, một đấu gạo trắng, một chuỗi đồng tiền, còn phải tới hỏi ta sao?"
Trang khách nói: " Lão thái gia, vẫn chiếu theo quy củ mà làm...nhưng
hòa thượng kia không đi, nói...phải hóa duyên...phía sau trang chúng ta, muốn kiến lập một ngôi chùa miểu."
Lục Giang thốt nhiên giận dữ: " Đây là con lừa ngốc từ nơi nào tới?"
Tần Tiểu Thiên híp mắt: " Người này lợi hại."
Lục Giang nghi ngờ nói: " Rất lợi hại?" Suy nghĩ một chút nói: " Ngươi đi mời hắn vào."
Một hòa thượng thân áo cà sa, tai dài, vẻ mặt phúc tướng, trong tay cầm
một chuỗi phật châu chậm rãi tiến vào, trong miệng tuyên phật hiệu: " A
Di Đà Phật, thí chủ chính là Lục Giang, Lục trang chủ?"
Tần Tiểu Thiên cười hì hì nói: " Đức Hoằng đại sư, sao ngươi lại tới đây?"
Đức Hoằng đại sư cũng không nhận ra hắn, bởi vì Tần Tiểu Thiên thay đổi
một khu xác, tu vi lại thâm sâu không lường được. Hắn kinh ngạc nói: "
Vị thí chủ này là?" Lúc ở bên ngoài trang hắn nhận thấy được sự tồn tại
của Tần Tiểu Thiên, tò mò, tìm một lí do vào trang, hắn tin tưởng người
này cũng có thể phát hiện ra mình.
Tần Tiểu Thiên đối với lão hòa thượng này ấn tượng không tệ, lúc phá
trận ở núi Thanh Thành thì hai người phối hợp tương đối ăn ý, cười nói: " Còn nhớ trong tiên trận phía sau núi Thanh Thành, chúng ta từng hợp tác qua, đại sư chẳng lẽ quên rồi?"
" A? A Di Đà Phật! Ngươi chính là...người kia...A Di Đà Phật!" Đức Hoằng đại sư không dám tin tưởng, người trước mắt chẳng nhưng dung mạo khác
hẳn, tu vi lại càng khó lường.
Tần Tiểu Thiên cười nói: " Cáp Dương kia sao thì thế nào?"
Đức Hoằng đại sư sửng sốt, lúc này mới tin tưởng: " Ngươi...ngươi chính là Tần...Tần..."
" Tần Tiểu Thiên."
Đức Hoằng đại sư gật đầu nói: " Đúng, Tần Tiểu Thiên! A Di Đà Phật, tiểu thí chủ biến hóa to lớn, làm cho người ta không dám tin tưởng a." Trong mắt hắn hiện lên một tia tinh quang, tựa hồ có chuyện muốn nói, suy
nghĩ một chút lại nhịn xuống không nói gì.
Trong lòng Lục Giang phát run, nói: " Đại hòa thượng, xin mời ngồi!"
Đức Hoằng đại sư cũng không đẩy đưa, đặt mông ngồi xuống, đưa tay chụp
một con vịt béo, xé một chân, hàm hồ nói: " A Di Đà Phật...đã lâu không
có ăn vịt béo rồi."
" Ngô, thịt bò nướng không tệ, ân, thịt dê mập...A Di Đà Phật...đây là
nai sao? A, còn có heo rừng...tốt, tốt...A Di Đà Phật...rượu ngon...rượu ngon a!"
Tần Tiểu Thiên và Lục Giang trợn mắt cứng lưỡi, không chút kiêng kị,
đúng là một hòa thượng rượu thịt, dương như đã nhiều năm chưa được ăn,
căn bản là không cần dùng đũa, hai tay trực tiếp bốc thức ăn, ăn đến
thịt mỡ đầm đìa, vậy mà còn không đầy bụng. Chỉ nghe hắn nói: " Bánh
bao, thêm vài bàn, A Di Đà Phật!"
Lục Giang ngoắc một người hầu, nói: " Nhanh đi, phải có bánh bao thịt
lớn, thêm nhiều, nhanh một chút." Hắn biết bất luận là đại hòa thượng
hay Tần Tiểu Thiên, đều là cao nhân thần bí khó lường, phải cố gắng thỏa mãn yêu cầu của bọn họ, thì là phương thức duy nhất để mình lấy lòng.
Tần Tiểu Thiên cười nói: " Đức Hoằng đại sư đã bao lâu không có ăn thịt rồi?"
Đức Hoằng đại sư uống một chén rượu lớn, nói: " A Di Đà Phật! Ước chừng
có ba mươi mấy năm rồi đó, có lẽ lâu hơn, không nhớ rõ nữa."
Lục Giang hoảng sợ nói: " Ba mươi mấy năm? Đại hòa thượng bao nhiêu tuổi?"
Đức Hoằng đại sư bóp tay tính không ngừng, nói: " Nhớ không
được...ngô..." Hắn vươn tay, tính hồi lâu, thở dài nói: " Thật sự là nhớ không rõ nữa...A Di Đà Phật! Lão nạp nhớ kỹ là xuất gia thời đầu nhà
Đường...đó là chuyện thật lâu trước kia, không biết đã qua bao nhiêu
năm, A Di Đà Phật!"
Lục Giang hoảng sợ không còn lời để nói, xuất gia đầu thời Đường, không
nghĩ tới Đức Hoằng đại sư lại xuất gia thời đó, trong lòng kêu loạn: "
Chẳng lẽ hắn là Bồ Tát hạ phàm, Kim Cang nhập thế? Hay là nói hưu nói
vượn?"
Tần Tiểu Thiên cười nói: " Ngàn năm vương bát ngàn năm ô quy, đại hòa thượng sống thật tự tại."
Đức Hoằng đại sư ha ha cười to: " Tự tại? Thiên hạ không có ai có thể tự tại...A a, tuổi của Tần thí chủ...chỉ sợ so sánh với lão nạp còn phải
lớn hơn đó a? Lục thí chủ, thịt dê không tệ, nhưng ít quá đó." Hắn tựa
hồ không thèm để ý Tần Tiểu Thiên so sánh hắn với ô quy, thuận tiện hắn
cũng kéo theo vào, tất cả mọi người đều là ô quy, sống cũng quá lâu.
Lục Giang mới biết Tần Tiểu Thiên còn lợi hại hơn, không ngờ so tuổi còn lớn hơn Đức Hoằng đại sư, đây không phải là thần tiên sao? Hắn xoay
người quỳ xuống, nói: " Tần...Tần..." Hắn cũng không dám gọi là Tần tiên sinh nữa, lắp bắp nói: " Ngài...van xin ngài truyền thụ...truyền thụ
thuật bất lão!"
Tần Tiểu Thiên không khỏi bật cười, nói: " Bất lão thuật? Sao ta không
biết?" Vừa nói vừa nhẹ nhàng vung tay lên, Lục Giang phát hiện mình đã
ngồi trên ghế.
Đức Hoằng đại sư cười to không thôi, tốc độ ăn uống không giảm, nói: "
Đúng vậy, cho tới bây giờ lão nạp cũng không có nghe nói qua, A Di Đà
Phật."
Lục Giang biết hai người này không có khả năng truyền thụ bí thuật cho
mình, nguyên bổn vốn còn muốn bái sư, nhưng ngẫm lại tuổi của mình, nhịn không được than thở lắc đầu, trong lòng khổ sở, nói: " Ai, ta nhỏ tuổi
nhất...nhưng lại già nhất..." Hắn hối hận không kịp, Tần Tiểu Thiên từng ở phía sau trang tu luyện mười năm, khi đó tự mình cũng không nắm bắt
được cơ hội bái sư, bây giờ hết thảy đều cũng chậm.
" Đại hòa thượng vừa rồi ở ngoài cửa...có phải nói muốn hóa duyên phía sau núi?"
Đức Hoằng đại sư lắc lắc đầu, nói: " Không sai."
Lục Giang nói: " Được, chỉ cần đại sư chịu ở lại chỗ này, chùa miểu do ta kiến tạo, còn có phúc điền cung phụng."
Đức Hoằng đại sư lập tức hiểu rõ ý tứ của hắn, vẻ mặt tươi cười, nói: " A Di Đà Phật, thiện tai, thiện tai...thí chủ có thiện tâm, kiếp sau tất
có thiện quả...ân, trở lại một vò rượu."
Tần Tiểu Thiên phốc xích bật cười ra tiếng, nói: " Đại sư không hổ là đại đức cao tăng a."
" A Di Đà Phật, tạ ơn Tần thí chủ khen tặng."
Nếu không phải từng gặp qua thần thông của hắn ở núi Thanh Thành, Tần
Tiểu Thiên thiếu chút nữa cho hắn là con lừa ngốc hoặc là một tên lường
gạt, cười nói: " A a, đại sư, sau này Cáp Dương thế nào? Các ngươi có
phá trận hay không?"
Đức Hoằng đại sư nhất thời ăn không vô nữa, nói: " Tần thí chủ, không
nên nhắc tới người điên kia...A Di Đà Phật." Bưng lên vò rượu, cô đông
cô đông vài ngụm uống hết, kéo áo cà sa lau mép, nói tiếp: " Nếu không
phải hắn...ta cũng không chạy đến nơi đây."
Tần Tiểu Thiên hiếu kỳ nói: " Xảy ra chuyện gì?"
Đức Hoằng đại sư thở dài một tiếng, nói: " Ngươi đi trước rồi, kết quả
tên điên Cáp Dương kia lại nhìn chằm chằm lão nạp, đánh một trận...hai
người đều bị trận pháp hất văng ra, A Di Đà Phật...Cáp Dương bởi vì vậy
mà giận lây lão nạp, chạy đến Ngũ Thai sơn, thiêu lửa đốt chùa miểu sơn
môn...ai, cho nên lão nạp bị trụ trì đại sư đuổi ra, A Di Đà Phật...lão
nạp bây giờ là một du phương hòa thượng."
Tần Tiểu Thiên đồng tình nói: " Thật sự là bất hạnh, chẳng lẽ ngươi đánh không lại hắn hay sao?"
Đức Hoằng đại sư thu đôi tay về: " A Di Đà Phật, lão nạp há có thể động thủ lung tung, phật viết...thiện tai, thiện tai."
" Nói gì vậy? Chẳng lẽ phật có nói qua " thiện tai, thiện tai" hay sao?" Tần Tiểu Thiên nghĩ thầm: " Có lẽ phật đã từng nói thế." Hắn nói: "
Nga, nguyên lai là như thế."
Đột nhiên, truyền đến một tiếng rống giận rung trời động địa.
" Đức Hoằng con lừa ngốc! Đi ra!"
Trong lòng Tần Tiểu Thiên thầm mắng: " Con mẹ nó, tới chỗ nào cũng không an toàn a!"