Tần Tiểu Thiên cười nói: " Lễ vật, một mình ngươi giữ đi, nhưng...nếu ngươi gọi ta là đại ca, ta cũng có lễ vật tặng cho ngươi!"
Trình Hiếu Gia ngây ngẩn cả người.
Một đứa bé mười tuổi, làm sao có thể chơi đùa vượt qua Tần Tiểu Thiên? Hắn gãi gãi đầu, đột nhiên chợt hiểu được, hỏi: " Là lễ vật gì?"
Tần Tiểu Thiên cười hì hì xuất ra một chuỗi năm, sáu quả cây màu đỏ, không khác gì với trái vải.
Trong Thiên
Diễn có rất nhiều linh quả như vậy, không biết tên gọi là gì, hương vị
ngọt ngào, ngon phi thường, lúc ấy hắn góp nhặt không ít. Linh quả như
thế, con người bình thường cũng có thể ăn, hơn nữa đối với thân thể cũng có chỗ rất tốt.
Trình Hiếu Gia rất là thất vọng, khinh thường nói: " Trái cây? Trong nhà có rất nhiều đó!"
Tần Tiểu Thiên
cũng không tức giận, cười nói: " Trái cây trong nhà? Hắc hắc, nếu trong
nhà có loại quả này, ta sẽ gọi ngươi là đại ca! Nếu như không có, ngươi
gọi ta là đại ca!"
Nhìn thấy tiểu
tử kia không có hứng thú đối với quả cây, Tần Tiểu Thiên lập tức chuyển
đổi vấn đề, biến thành việc đánh cuộc là trong nhà không có quả cây như
vậy.
Trình Hiếu Gia rất thông minh, con ngươi vừa chuyển, nói: " Trong nhà không có...ta để mẹ đi mua!"
Tần Tiểu Thiên
đưa quả cây màu đỏ cho hắn, cười nói: " Ngươi mua thử mấy quả ta nhìn
xem, a a, nếu mua không được...ngươi phải gọi ta là đại ca? Bỏ đi, cho
dù mua không được...ngươi cũng sẽ không nhận thua đâu."
Đây là một phép khích tướng, rất đơn giản, nhưng rất có hiệu quả, dù sao Trình Hiếu Gia cũng chỉ là một đứa bé.
Hắn một tay cầm lấy quả cây, một tay vỗ đùi, tức giận hừ hừ nói: " Được! Nếu có thể mua được, ngươi phải gọi ta là đại ca! Ai không chịu nhận thì người đó là
con chó nhỏ!"
Trong lòng Tần
Tiểu Thiên cười khổ: " Ai, ta đang làm gì? Muốn làm đại ca của một tiểu
hài tử? Cũng quá nhàm chán rồi đi." Nói: " Hay a, ngươi đi!"
Trình Hiếu Gia hoàn toàn quên đi mục đích tới nơi này, như một luồng khói chạy ra gian phòng, đi tìm mẹ mình đòi mua quả cây.
" Mẹ của ngươi nếu có thể mua được linh quả trong Thiên Diễn thế giới, vậy mới là lạ...ách, không hay!"
Tần Tiểu Thiên
mạnh mẽ bật dậy, chợt đặt mông ngồi dưới đất, ai thán thở dài nói: " Ai
nha, Viêm Tinh không thể nào có linh quả như thế, nếu Tiểu Gia đưa cho
mẹ hắn nhìn thấy, nhất định sẽ đến hỏi là linh quả kia từ đâu mà
có...Ai, ta đây không phải có việc gì thì tự tìm phiền phức hay sao."
Cũng quả nhiên, khoảng sau mười phút đồng hồ sau, trên hành lang truyền đến tiếng bước
chân dồn dập, La Nam vẻ mặt vui mừng chạy ào vào gian phòng, hỏi: " Tiểu Thiên, hồng quả này từ đâu mà có?"
Tần Tiểu Thiên
vẻ mặt đau khổ, chẳng lẽ phải nói cho nàng, đây là từ trong thần khí
Thiên Diễn lấy ra? Nhưng hắn lại không thể không trả lời, không thể làm
gì khác hơn là nói đại: " Phát hiện bên bờ sông, ăn rất ngon."
La Nam hỏi tới: " Còn nhớ rõ bộ dáng của cây đó không?"
Tần Tiểu Thiên lắc đầu nói: " Không nhớ rõ nữa, nhưng...không phải ở trên cây, mà tìm được trong bụi cỏ."
La Nam cẩn thận đặt hồng quả vào trong một hộp thủy tinh, thì thào lẩm bẩm: " Thảo bổn
thực vật? Ân, trước hết xem xét đã, sau đó bồi dưỡng...không biết là
thực vật sinh trưởng vào mùa nào?"
Lần đầu tiên
nhìn thấy hồng quả, nàng cũng chỉ biết là loại quả mới, sau khi cùng
Tiểu Gia ăn thử, như nhặt được vật chí bảo. Có thể đoán được, quả cây
này có thể trở thành một đời quả vua mới, nàng không khỏi kích động vạn
phần.
Trình Hiếu Gia
cũng theo vào cửa, nghe được lời của mẫu thân, biết hồng quả kia quả
thật là mua không được, vội vàng xoay người chạy đi, nếu còn không đi,
hắn sẽ phải gọi Tần Tiểu Thiên là đại ca mất rồi.
La Nam không
tiếp tục hỏi tới, nàng cảm giác được Tần Tiểu Thiên quá nhỏ, có hỏi tiếp cũng không được gì, vì vậy nói: " Tiểu Thiên, vậy mấy hồng quả kia, đưa cho dì được không?"
Nếu không phải
cố kỵ hồng quả lai lịch không rõ, Tần Tiểu Thiên có thể cho nàng thêm
vài loại linh quả của ngoại tinh cũng không có vấn đề gì, hắn nói: " Hay a, hồng quả này ăn ngon lắm đó."
Hắn kiên trì
không gọi La Nam là dì, chỉ sợ bộ dáng của mình bây giờ tuy là một tiểu
hài tử, nhưng dù sao cũng không kêu ra miệng được.
La Nam vui vẻ
đứng dậy rời đi, đi tới cửa lại nhắc nhở: " Tiểu Thiên, có rảnh rỗi thì
đi ra ngoài chơi đùa, cứ ở mãi trong phòng không tốt đâu."
Tần Tiểu Thiên
vặn eo một cái, ngáp dài, trong lòng thầm nghĩ may mắn, sau này không
thể tiếp tục lấy loạn đồ vật ra như thế nữa.
Trong tay mình
chứa đựng không ít kỳ trận dị bảo, tùy tiên lấy ra một kiện thì cũng sẽ
làm người bình thường cảm thấy hi hãn, hoàn hảo lần này lấy ra linh quả, nếu lấy ra một viên linh đan, thì thật sự là không cách nào giải thích.
Nếu giả dạng làm con người bình thường, phải cúi thấp xuống một chút.
Tần Tiểu Thiên đứng dậy chạy ra ngoài cửa, tính toán xem thử Trình Hiếu Gia làm sao huấn luyện kỵ sĩ.
Mới vừa hạ một
trận tuyết, tuyết đọng trên mặt đất dày cả thước, tuyết đọng chung quanh biệt thự đã được máy móc dọn dẹp sạch sẽ. Tần Tiểu Thiên từ cửa sau đi
ra, cách đó không xa chính là một sân rộng trống trải.
Trình Hiếu Gia
mặc bộ quần áo màu đen bó sát người, đó là bộ quần áo ấm có thể điều
tiết khí hậu, trong tay cầm theo một thanh gậy đao đặc chế, thanh đao
rất nhẹ, không có lực sát thương gì, chủ yếu dùng để huấn luyện đao pháp cho kỵ sĩ. Hắn cưỡi một con ngựa nhỏ thấp lùn, rất xứng với vóc người
của hắn, cũng là loài ngựa máy được chế tạo.
Mười sáu cây
cột màu bạc đứng chung quanh, đó là mười sáu thanh lôi xạ, thông qua
mười sáu thanh lôi xạ có thể xuất ra hình ảnh mô hình của kỵ sĩ, bởi
vậy, Tần Tiểu Thiên nhìn thấy được ba kỵ sĩ, một là Trình Hiếu Gia đang
giáo dạy, một là kỵ sĩ cơ giới được huấn luyện, một là kỵ sĩ do quang
ảnh hình thành.
Cơ giới trí tuệ kỵ sĩ khi mang ra bán thì phần lớn được phối xứng vũ lực trụ cột. Tỷ
như Lữ Bố, khi xuất thụ thì có được hai chủng loại kỹ năng của Lữ Bố,
một là Phương Thiên Họa Kích, một là tài bắn cung, ngoài ra năng lực của hắn là phải dựa vào chủ nhân dạy cho, nhưng năng lực học tập của Lữ Bố
có hạn chế, hắn chỉ có thể sử dụng loại vũ lực phối xứng với thân mình,
sau khi học tập thì không gian vũ lực tăng lên không lớn lắm.
Mà kỵ sĩ trong
trí tuệ không có hình thực vũ lực trụ cột phối xứng, năng lực học tập
rất mạnh, điều kiện cơ bản rất khá, có thể học tập được nhiều năng lực
mới.
Kỵ sĩ như thế
chính là loại đồ chơi mới khai phát, trước mắt chính là đời thứ hai. Đời kỵ sĩ thứ ba vẫn còn đang trong nghiên cứu, trong lúc đó đã làm ra sự
oanh động thật lớn ở Viêm Tinh, người mua rất nhiều, mọi người đều đang
học tập làm sao giáo dạy cho kỵ sĩ đồ chơi.
Đồ chơi đời mới có một đặc điểm, muốn cho kỵ sĩ làm ra động tác gì, thì chủ nhân trước
hết phải làm ra động tác này, bởi vậy lúc huấn luyện kỵ sĩ, cũng giống
như huấn luyện chính mình, song phương có thể cùng tương trợ lẫn nhau.
Tại Viêm Tinh, món đồ chơi như thế thật sự tuyệt vời, chẳng những tiểu
hài tử rất thích chơi đùa, mà ngay cả người trưởng thành cũng thích phi
thường.
Trình Hiếu Gia
huấn luyện rất dụng tâm, hắn cưỡi con ngựa nhỏ màu đỏ, bôn ba nơi sân
trống trải, trong giây lát chém ra một đao, đao bổ ra, phát ra tiếng xé
gió ô ô. Tần Tiểu Thiên kinh ngạc, tốc độ một đao này cực nhanh, không
giống như một đứa bé có thể làm ra được.
Ngay sau đó lại một đao, mũi đao hướng lên trên. Trình Hiếu Gia phát ra một tiếng gầm
lên, nhưng thanh âm tương đối thanh thúy, không có một chút sát khí. Hắn xông tới cuối sân, lại kéo cương chuyển đầu ngựa, lớn tiếng nói: "
Được! Dựa theo phương pháp chém của ta, thí nghiệm một lần!"
Kỵ sĩ thúc giục ngựa, tay cầm cây đao dài rất nhanh lao về phía trước.
Trình Hiếu Gia
chỉ tới, quang ảnh kỵ sĩ cũng động lên, hắn cầm một cây trường thương,
hướng đối thủ phóng đi. Hai kỵ sĩ một thật một hư hướng đối phương tấn
công, đương nhiên không có thực sự giao phong chân chính.
Cây đao dài chém xuống, xẹt qua hư ảnh, động tác trên cơ bản cũng giống như Trình Hiếu Gia.
Trình Hiếu Gia
nói: " Trình thức tu chánh! Tìm kiếm điểm phát lực tốt nhất! Lực lượng
phân tích bắt đầu!" Hắn nghiêm trang chỉ huy.
Chỉ cần chủ
nhân làm ra một động tác, có thể dạy dỗ được kỵ sĩ. Do trí tuệ trình
thức tính toán trợ giúp, trải qua phản phục huấn luyện, phản phục thí
nghiệm, phản phục giáo chánh, ưu hóa đến trình độ tốt nhất, những động
tác này, kỵ sĩ mới chân chính xem như đã thực sự học xong.
Động tác học
xong càng nhiều, năng lực của kỵ sĩ càng mạnh, sau khi học xong cách
chém đao, có thể tiến hành huấn luyện kỹ năng tổ hợp. Giống như kỹ năng
cơ bản có trăm chủng loại, tổ hợp lại cũng có vô số chủng loại, có thể
tìm được tổ hợp thích hợp nhất, cũng ý nghĩa năng lực kỵ sĩ cường đại,
năng lực kỵ sĩ là do từ kỹ năng tổ hợp thực hiện, điều này cũng phải xem năng lực huấn luyện của chủ nhân.
Tần Tiểu Thiên
đứng ở bên ngoài quan sát chốc lát, tìm ra được quy tắc học tập của kỵ
sĩ đồ chơi, với bản lĩnh gặp qua không quên của hắn, nhanh chóng ghi nhớ nội dung trong sách điện tử, trong lòng rất là bội phục người thiết kế
ra kỵ sĩ.
Trụ cột huấn
luyện của kỵ sĩ rất dễ dàng, nhưng học tập kỹ năng tổ hợp cũng không như vậy. Trong nội dung huấn luyện có sẵn kỹ năng tổ hợp, nhiều nhất chỉ có thể huấn luyện ra một kỵ sĩ hợp cách, còn xa không đạt tới trình độ kỵ
sĩ ưu tú.
Tần Tiểu Thiên
cũng không còn khinh thị kỵ sĩ đồ chơi, vật này thật có chút ý nghĩa,
vừa lúc nhàn rỗi không có việc gì, một phương thức giải trí khá đến như
vậy, hắn có ý định cũng sẽ chơi một chút.
Trình Hiếu Gia
pahst hiện Tần Tiểu Thiên đứng bên ngoài, cưỡi ngựa nhỏ chạy tới, nói: " Tiểu Thiên, kỵ sĩ của ngươi ở đâu! Có muốn huấn luyện chung với ta
không?" Hắn chỉ vào một phòng bên ngoài, không lớn lắm, che giấu trong
bụi rậm, chính là địa phương nông trường bỏ những tạp vật.
Tần Tiểu Thiên cười nói: " Ta còn chưa có chơi đùa qua, trước nhìn xem một chút đã."
Trình Hiếu Gia
âm thầm thở phào nhẹ nhõm, hoàn hảo Tần Tiểu Thiên không có nói ra
chuyện muốn mình kêu hắn là đại ca, hắn nói: " Hay a, ta huấn luyện
trước, chờ một lát sẽ đem huấn luyện trường đưa cho ngươi."
Mở cánh cửa của nhà kho, một con hắc mã cao lớn và một kỵ sĩ thân cao hai thước xuất
hiện trước mắt. Tần Tiểu Thiên bây giờ lại thấp nhỏ, lúc nhìn kỵ sĩ tựa
như đang nhìn một khối đá lớn, cho hắn một loại cảm giác áp lực.
Trước khi kỵ sĩ còn chưa khởi động, chẳng qua chỉ là một kiện vật phẩm, vẫn không nhúc
nhích đứng trong nhà kho, dựa vào vật điều khiển trên bàn, có thể cố
định trên cánh tay.
" Người này thật lớn! Không biết năng lực như thế nào? A a, có ý nghĩa!"
Tần Tiểu Thiên
khi còn bé không có mấy món đồ chơi, từ khi hiểu chuyện thì thường xuyên đánh nhau với người khác, cuộc sống thơ ấu không có lưu lại ấn tượng gì tốt đẹp, món đồ chơi này thật ra rất hợp tính tình của hắn, chơi đánh
nhau hắn đúng là tay tổ.
Sau khi khởi động, Tần Tiểu Thiên mang theo kỵ sĩ và ngựa đi ra khỏi nhà kho.
Con ngựa lớn
màu đen tráng kiện, lưng ngựa cách mặt đất hơn hai thước, cơ bắp thô
hung, thân thể thon dài, vó ngựa lớn cỡ chừng cái chén.
Ngoại hình của
con ngựa thập phần xuất sắc, ở tự nhiên giới hình như chưa từng gặp qua
tuấn mã xuất sắc như vậy, từ theo bề ngoài nhìn xem, không nhìn ra đây
là loại ngựa máy trí tuệ chút nào, phảng phất được chế luyện tốt vô
cùng, ngay cả những mạch máu đột khởi trên người nó cũng như thật, sau
khi khởi động, tựa như còn sống, không trách được lần đầu tiên nhìn thấy ở bờ sông hắn còn cho rằng là ngựa thật.
Kỵ sĩ cao hai
thước, Tần Tiểu Thiên phải ngửa đầu nhìn xem mới được, hắn chỉ huy kỵ sĩ ngồi xổm xuống, như vậy mới nhìn thuận mắt một chút, cứ phải ngửa đầu,
cảm giác rất khó chịu.
Thiết định chủ
nhận biện thức hệ thống, lại thử vân tay, sau đó nó sẽ thành chuyên chúc kỵ sĩ của Tần Tiểu Thiên, bất cứ mệnh lệnh gì cũng không được cãi lời,
đương nhiên, những mệnh lệnh như giết người phóng hỏa, thương phong bại
tục sẽ bị computer tự động không chấp nhận.
" Mở mặt nạ của ngươi ra!"
Kỵ sĩ mở mặt nạ của mình ra, bên trong không phải là mặt người, mà là một bộ xương kim
khí. Đây là món đồ chơi công ty cố ý chế thành, với trình độ chế tạo bây giờ, có thể chế tạo trở thành mặt người, nếu không cẩn thận quan sát
rất có thể sẽ giấu diếm được, bởi vậy toàn bộ kỵ sĩ đều phải mang mặt nạ kim khí, hơn nữa còn phải kiến tạo cho cao lớn hơn loài người, để có
thể phân biệt được rõ ràng.
Dạng thức của
khải giáp rất thần khí, hoàn toàn dùng hợp kim chế thành, kết cấu đơn
giản, bao quát có giáp ngực, giáp vai, hộ giáp nơi đùi, hộ giáp nơi cánh tay, trong nội y là bằng da, bên trên có hoa văn. Trang bị cho kỵ sĩ
bao quát còn có trường thương, một thanh yêu đao, còn có một bộ cung
tên, một hộp tên có hai mươi mũi.
Tần Tiểu Thiên để cho kỵ sĩ làm ra mấy động tác, nhịn không được than thở: " Lợi hại! Kỹ thật chân thật quá mạnh mẽ!"
Mấy động tác
của kỵ sĩ cực kỳ lưu sướng, chẳng qua khi đi lại thì phát ra tiếng bước
chân tương đối đáng sợ. Sức nặng của món đồ chơi như thế không tầm
thường, Tần Tiểu Thiên phỏng chừng, người bình thường nếu như bị đạp một cước, không chết cũng phải mất đi nửa mạng.
Với kiến thức
của Tần Tiểu Thiên, đối với việc chơi đùa đồ chơi không có hứng thú
nhiều lắm, chẳng qua đối với việc làm sao cải tạo kỵ sĩ mới có chút hứng thú.
Suy nghĩ chỉ
chốc lát, hắn để kỵ sĩ và ngựa trở lại nhà kho, đóng cửa năng lượng
nguyên, một mình đi ra ngoài. Hắn không đi huấn luyện trường, mà là trực tiếp trở lại biệt thự.
Tiến vào mạng
lưới điện não, nhìn những tin tức mới một chút, đi dạo cửa hàng, Tần
Tiểu Thiên cảm giác như mình đang trở lại địa cầu. Tổ tiên của người
Viêm Tinh đều từ địa cầu thiên di mà đến, bởi vậy văn hóa tập tục một
mạch truyền thừa, điều này làm cho Tần Tiểu Thiên cảm giác rất tốt.
Sau mấy ngày,
thúc thúc của Trình Hiếu Gia là Trình Kiến Côn về tới nông trường. Hắn
là em trai của Trình Kiến Trọng, ngoại trừ thời gian bận rộn tại nông
trường, phần lớn thời gian đều ở bên ngoài lữ du.
Nông trường có
rất ít người đến, Trình Kiến Côn trở về là chuyện lớn, hắn lái một chiếc xe bay, dừng bên biệt thự, cả nhà Trình Kiến Trọng đứng ngay cửa chờ
đợi.
" Ha ha, đại
ca, đại tẩu, ta đã về rồi, tiểu Gia, tiểu Yên...lại đây cho thúc thúc ôm một cái! Di, đứa nhỏ này là ai? Lại đây, gặp vị thúc thúc vui tính này
nào."
Trình Kiến Côn
mặc một kiện y phục màu cà phê bằng da, một chiếc quần trắng, trên đầu
đội nón, vẻ mặt đầy râu, một đôi mắt sáng ngời, cười rộ lên lộ ra hàm
răng trắng sáng, lộ vẻ rất sáng sủa.
Tần Tiểu Thiên
đương nhiên không gọi hắn là thúc thúc, nói: " Chào ngươi, ta là Tần
Tiểu Thiên, gọi là Tiểu Thiên là được." Đang khi nói chuyện, trong lòng
đột nhiên vừa động: " Người tu chân?"
Từ ba động trên người Trình Kiến Côn phát ra, hắn nhận thấy được sự huyền bí trong đó.
Tần Tiểu Thiên
mặc dù mất đi tất cả lực lượng đã có trước kia, nhưng ánh mắt cùng linh
hồn lực lượng cường đại vẫn duy trì như cũ, thực lực của Trình Kiến Côn ở trong mắt hắn, không cách nào che giấu.
Trình Kiến Côn
cẩn thận đánh giá Tần Tiểu Thiên, trong lòng âm thầm kinh ngạc: " Đứa
nhỏ này không phải vật phàm! Kỳ quái..." Lại nhìn kỹ, tựa hồ lại khác
vừa rồi, có loại cảm giác phiêu hốt không chừng, nhịn không được hỏi: "
Cha mẹ Tiểu Thiên vẫn còn chứ? Sao mọi người lại thu dưỡng hắn?"
La Nam nói: " Là nhặt được...còn chưa tìm được cha mẹ hắn."
Trình Kiến Trọng nói: " A Côn, vào nhà trước đã, bên ngoài gió lớn."
Trình Kiến Côn
tay trái ôm Tiểu Yên, tay phải nắm Tiểu Gia, nói với Tần Tiểu Thiên: "
Đi, Tiểu Thiên, đi vào nhà, thúc thúc mang theo không ít quà, a a."
Tiểu Gia cùng Tiểu Yên cùng kêu lên hoan hô, Tần Tiểu Thiên lại chỉ mỉm cười.
Nhìn ra được
Tiểu Gia và Tiểu Yên đối với Trình Kiến Côn rất thân thiết, hai người
vẫn một mực quấn quýt lấy Trình Kiến Côn hỏi đông hỏi tây. Trình Kiến
Côn hi hi ha ha chơi đùa với cả hai, trong phòng khách tràn ngập hào khí ấm áp của gia đình.
Trình Kiến Côn lấy ra lễ vật, Tần Tiểu Thiên phát hiện hắn cũng có dụng cụ trữ vật.
La Nam nhìn
thấy Tần Tiểu Thiên có bộ dáng khốn hoặc, giải thích: " Đừng kỳ quái,
Côn thúc của ngươi có bảo bối trữ vật, đồ vật tốt đều giấu ở bên trong."
Viêm Tinh khoa
học kỹ thuật đã sớm phát minh ra trữ vật dụng phẩm, chẳng qua là giá
tiền xa hoa, hơn nữa thể tích trữ vật lại không lớn lắm, cho nên ở Viêm
Tinh có trữ vật dụng cụ đều là người có tiền.
Lễ vật là một đống đồ chơi của tiểu hài tử, Tần Tiểu Thiên âm thầm buồn cười.
Trình Kiến Côn
đưa một thanh chủy thủ xinh đẹp cho Tần Tiểu Thiên, cười nói: " Thanh
tiểu đao này cũng không tệ lắm, là chủy thủ tốt nga, tiểu nam hài đều
cũng thích."
Tần Tiểu Thiên
nhất thời không có gì để nói, phong tục nơi này thật là kỳ quái, không
ngờ lại đem thanh đao cấp cho một tiểu hài tử. Hắn còn không hiểu rõ,
người Viêm Tinh cực kỳ thượng võ, tặng đao kiếm là chuyện rất bình
thường.
Tần Tiểu Thiên yên lặng nhận lấy, sau đó nói tạ ơn với Trình Kiến Côn.
Đứa nhỏ này
tuyệt đối không tầm thường! Trình Kiến Côn âm thầm nghĩ, nói: " Tiểu
Thiên, còn nhớ rõ nhà ở đâu không?" Hắn kéo tay Tần Tiểu Thiên, nhìn
chằm chằm ánh mắt của hắn.
Tần Tiểu Thiên cố ý cúi đầu, nhẹ nhàng lắc khẽ.
Nói mới lạ! Lão tử không mở miệng, thần tiên cũng khó xuống tay, trầm mặc mà chống đỡ
là phương pháp tốt nhất, dù sao bộ dáng của Tần Tiểu Thiên bây giờ chỉ
là một hài đồng, không ai có thể mạnh mẽ buộc hắn nói chuyện.
La Nam kéo Tần Tiểu Thiên, ôm vào trong ngực, nói: " A Côn, đừng dọa trẻ con!"
Trình Kiến Côn không khỏi cười khổ, nói: " Đại tẩu, ta làm gì mà hù trẻ con, chẳng qua chỉ hỏi một chút mà thôi, a a."
La Nam nói: "
Được rồi, Tiểu Gia, Tiểu Thiên, Tiểu Yên, các con đi chơi đi, thúc thúc
vừa mới về, phải nghỉ ngơi một chút, chờ một lát xuống ăn cơm."
Trong lòng Tần
Tiểu Thiên đang lo lắng làm sao đem những thứ đã học trước kia vận dụng
vào việc cải trang kỵ sĩ, cho nên cũng không muốn tiếp tục dừng lại
trong phòng khách, âm thầm đi trở về phòng. Đưa mắt nhìn bọn nhỏ rời đi, Trình Kiến Trọng hỏi: " A Côn, lần này tại sao lại trở về sớm như vậy,
trước đây đều là đầu mùa xuân đệ mới trở về, phát sinh chuyện gì phải
không?"
Trình Kiến Côn
cười nói: " Tại sao vậy? Ta không thể về sớm một chút sao? A a, nhưng
đại ca cũng thật lợi hại...lần này trở về, đích xác có chuyện."
Nhìn bộ dáng
cười hì hì của hắn, hai vợ chồng Trình Kiến Trọng biết sẽ lại có chuyện
lớn gì đó, La Nam cười nói: " Lại có chuyện chơi đùa gì à? Ngươi a...A
Côn, không phải đại tẩu nói đệ, người đã lớn như vậy, cũng nên tìm một
người vợ đi, đại tẩu giới thiệu cho đệ, đệ lại không cần...gì cũng không được, đúng là chơi đùa nhiều quá rồi nga."
Trình Kiến Côn bịt lỗ tai, hét lớn: " Đại ca, mau trông nom lão bà của anh a! Ai nha, chịu không nổi nữa rồi!"
Hắn sợ nhất là
nghe La Nam đại tẩu lao thao, còn sợ hơn nữa là nàng cứ đòi giới thiệu
vợ cho hắn, định cư một chỗ mà lấy vợ, loại cuộc sống này hắn không cách nào chịu được.
Trình Kiến
Trọng nhịn không được bật cười, đã biết tiểu đệ không sợ trời không sợ
đất, chỉ sợ người khác lao thao chuyện cưới vợ, hắn nói: " A Côn, đại
tẩu đệ là muốn tốt cho đệ, không nên bướng bỉnh không nghe, ân, chuyện
đùa gì làm đệ cảm thấy hứng thú như vậy?"
La Nam cũng
cười, nàng biết A Côn không nhịn được nghe nàng lao thao, nhưng mỗi lần
nhìn thấy hắn, cũng nhịn không được mà phải kể lể một phen, cũng đã
thành thói quen: " Cứ như là một đứa bé, được rồi, ta không nói nữa, hì
hì."
Trình Kiến Côn
nháy nháy mắt, đối với chị dâu hắn không dám phản bác, nói: " Đại tẩu,
đại ca, ta trở về trước thời gian, là bởi vì cùng Điền Phong đánh một
trận, a a, kết quả chọc phải đại bá của Điền Phong, lão già quái vật nổi danh, Điền Bá Phi."
Điền gia là đại thương nhân chế tạo xe bay, thực lực gia tộc hùng hậu, Điền Phong có
danh là hoa công tử, mà Điền Bá Phi là tộc trưởng của Điền gia, là chủ
tịch của Điền thị, Trình Kiến Trọng biết phiền phức này thật không nhỏ,
mặc dù hắn không sợ Điền gia, nhưng vị tiểu đệ gây họa này thật có chút
làm cho người ta nhức đầu.
La Nam nói: " A Côn, ngươi không có gì chứ? Đừng sợ, Điền Bác Bì...Hừ, hắn dám trêu chọc A Côn của chúng ta, ta lột da hắn!"
Trình Kiến
Trọng dở khóc dở cười, hắn biết gia đình của vợ không đơn giản, nhưng
cũng không nguyện ý chọc phải người như Điền bác bì, hắn tiếp tục hỏi
tới: " A Côn, sau lại thế nào?"
Trình Kiến Côn
nói: " Mùa hè năm ngoái xuất phẩm ra kỵ sĩ trò chơi...các người biết
chưa, chính là món đồ chơi kỵ sĩ người ta đang mua điên cuồng."
La Nam nói: " Đây là đồ vật tiểu hài tử chơi đùa, nhà của chúng ta cũng có mấy cái."
Trình Kiến Côn
lắc đầu nói: " Đại tẩu, kỵ sĩ chị mua cho cháu, là cho tiểu hài tử chơi
đùa...không sai, nhưng lần này lại không giống như trò chơi của trẻ con
nữa."
La Nam kinh ngạc nói: " A? Chẳng lẽ đệ và Điền bác bì đánh bạc?"
Trình Kiến Côn
gật đầu nói: " Đúng, hơn nữa đánh cuộc rất lớn, tên kia vô cùng ngạo
khí, theo ta đánh cuộc...tất cả tài sản sở hữu dưới tên của ta, a a."
Hắn thản nhiên nói.
Trình Kiến
Trọng vội la lên: " Ngươi đáp ứng rồi? Ai, ngươi a...để cho ta nói, gia
tộc Điền bác bì là gia tộc chế tạo! Đệ lấy cái gì mà đánh cuộc với người ta?"
Trình Kiến Côn
đắc ý cười một tiếng, nói: " Lấy cái gì đánh cuộc? A a, ta đương nhiên
là nắm chặc phần thắng, đại ca, anh đừng lo lắng."
Hắn là người tu chân, tự nhiên không sợ đồ vật do máy móc chế tạo, có tu chân pháp
thuật duy trì, đừng nói là kỵ sĩ, dù là món máy móc nào mới nhất đi tới, hắn cũng không sợ.
Trình Kiến Trọng nói: " A Côn, ta biết ý định của đệ, đừng quên, Điền gia cũng có người tu chân."
La Nam nói: " Nếu đã quyết định đánh cuộc, sẽ không cần lùi bước, A Côn, ta trợ giúp đệ, cần cái gì cứ nói với đại tẩu!"
Trình Kiến Côn vỗ đùi, hưng phấn nói: " Ta biết là đại tẩu tốt nhất, hừ hừ, ta muốn cho Điền gia lột mất một lớp da, ha ha!"
Trình Kiến Trọng bất đắc dĩ lắc đầu.