Hà Dao hoài nghi thế giới quan của mình bị đảo lộn rồi.
Nếu cô không lầm thì Phương Thư Giai hẳn là có một anh người yêu hẹn hò qua mạng, mà cô phải khuyên răn gãy cả lưỡi cũng chẳng chịu chia tay! Đến nỗi hai ngày trước còn nhiệt tình sắm sửa áo quần để hôm nay gặp mặt người đó!
Vậy mà chỉ qua mấy ngày đã chia tay bằng tốc độ ánh sáng rồi quay sang hẹn hò với Minh Dục? Mà trông hai người này hoàn toàn không giống loại người tuỳ tiện chút nào sất!
Tin tức này thực sự làm cô bị sốc, khiến cô bỏ qua cả chuyện “Minh Dục cũng là gay”, vốn dĩ đã khiến con người ta sốc điếng người rồi.
Buổi sáng phải làm việc liên tục khiến đầu óc Hà Dao đơ cứng, cô thật sự không nghĩ ra được lý do tại sao lại như vậy, bèn hỏi: “Mạn phép hỏi một chút... cái từ bên nhau này là thuộc phạm vi nào thế?”
“Phạm vi nào ư?” Minh Dục cũng cảm thấy rất khó hiểu, “Là phạm vi yêu đương.”
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Hà Dao, trong lòng anh dần dần có chút không chắc chắn. Phương Thư Giai đã nói muốn giới thiệu với Hà Dao, cho nên hẳn là có thể nói như thế... nhỉ?
Hà Dao giãy giụa hỏi: “Hai người... hai người yêu nhau từ khi nào vậy?”
“Hôm nay.”
Cô bỏ ra một nỗ lực cuối cùng: “Vậy, hai người quen nhau bao lâu rồi?”
“Hai tháng.” Minh Dục nghĩ nghĩ, “Nhưng trước kia chỉ là bạn bè bình thường, mối quan hệ của chúng tôi mới bắt đầu thay đổi trong hai ngày gần đây mà thôi.”
Quả nhiên! Thế này cũng nhanh quá rồi! Phương Thư Giai được lắm! Dám lén lút tán giai sau lưng cô!
Hà Dao cố gắng để bình tĩnh trở lại. Họ đều là người trưởng thành, yêu đương rồi chia tay là chuyện bình thường như cân đường hộp sữa. Mặc dù rất tin tưởng Phương Thư Giai, nhưng Minh Dục cũng là bạn của cô, cho nên sau một hồi ngẫm nghĩ, Hà Dao lại hỏi thêm một câu: “Chuyện lúc trước của Phương thư Giai, anh... có biết không?”
Lỡ như Phương Thư Giai thực sự bị tổn thương tình cảm, lại coi Minh Dục thành công cụ chữa bệnh, cô cũng không tiện khoanh tay đứng hít drama cho lắm.
Minh Dục hơi suy tư, chuyện trước kia chính là chuyện mà mình đã trải qua trong bệnh viện ư?
“Tất nhiên rồi.” Anh nói.
Hà Dao nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm. Biết rồi thì tốt, người trưởng thành cần phải có trách nhiệm với hành động của bản thân!
Dẫu sao thì Phương Thư Giai cũng là “chị em bạn dì” thân thiết nhiều năm của mình, cô phải nói tốt cho đối phương mới được. Nghĩ tới đây, Hà Dao bèn lên tiếng: “Vậy thì tốt rồi. Có đôi khi anh cũng đừng quá so đo với hành vi của Phương Thư Giai, dù sao thì cậu ấy đã từng bị tổn thương.”
“Tôi hiểu.” Minh Dục gật đầu đầy chân thành, “Tôi sẽ chăm sóc cho em ấy thật tốt.”
Hà Dao nói tiếp: “Thực ra, em luôn nói với cậu ấy rằng gã đàn ông đó thật sự không đáng tin! Nhưng con người Phương Thư Giai là vậy, quá mức thiện lương, một khi đã tin tưởng ai rồi, thì sẽ luôn đối xử tốt với người đó.”
Minh Dục nghi hoặc nhíu mày. Đàn ông... gì cơ?
Hà Dao: “Gã người yêu qua mạng của cậu ấy vừa nhìn là biết chẳng phải hạng tốt đẹp gì! Lúc nào cũng bám riết cậu ấy không tha, Phương Thư Giai bị lừa thảm quá trời. Cũng may là không bị lừa tiền! Cậu ấy có thể gặp được người tốt như đàn anh Tiểu Minh, người làm bạn như em cũng cảm thấy vui thay.”
Minh Dục:...
Hà Dao nhớ lại mọi chuyện, không khỏi có chút xúc động: “Lúc đó Phương Thư Giai còn làm một bộ không phải gã ta thì không gả, xem gã là người đàn ông tốt nhất trên đời này. Lừa đảo qua mạng đúng là đáng sợ thật đó!”
“Hửm?” Minh Dục quan tâm hỏi: “Em ấy nói vậy à?”
Ý thức được bản thân đang nói đến chuyện “Phương Thư Giai thích người yêu cũ đến mức nào”, Hà Dao vội sửa miệng: “Đấy là lúc trước thôi. Về sau cậu ấy đã nhìn rõ bộ mặt thật của tên cặn bã kia, đương nhiên là mắng cho gã một trận lên bờ xuống ruộng! Một người ưu tú như đàn anh Tiểu Minh cần gì phải so bì với loại dối trá đó chứ?”
Bầu không khí bỗng nhiên trở nên yên tĩnh.
“Vậy... cô có từng nghĩ đến khả năng....” Minh Dục chậm rãi nói, “Thí dụ như... tôi chính là tên lừa đảo đó.”
Hà Dao:...
Bộ não chứa đầy ắp công việc của cô nàng lại bắt đầu hoạt động trở lại. Sau một lúc khởi động, Hà Dao phát hiện kết quả vẫn rất tuyệt vọng, bèn chậm rãi nói: “Chậc, haha, anh đang đùa đúng không, úi anh coi kia, hôm nay trời trong xanh quá ha?”
Một đám mây đen thật lớn bay qua, che khuất nửa bầu trời. Phương Thư Giai chạy tới, vừa lúc thấy hai người đang đứng trò chuyện với nhau.
“Bà tan làm rồi?!” Phương Thư Giai ngạc nhiên nói, “Nào, tôi xin chính thức giới thiệu...”
“Anh ấy là người yêu của ông chứ gì.” Hà Dao vội cướp lời.
“Ế, bà biết rồi hả?” Phương Thư Giai vô cùng hài lòng, xem ra hai người họ trò chuyện rất vui vẻ mà.
Hắn đắc ý nói với Hà Dao: “Sao nào, đã bảo là mắt nhìn người của tôi vô cùng vô cùng tốt rồi mà!”
Hà Dao ngẩng đầu lên, liếc nhìn Minh Dục một cái. Dưới ánh nhìn chăm chú của Minh Dục, cô nàng chật vật gật đầu cười: “Đương nhiên rồi, ông nhìn người siêu chuẩn luôn, chưa bao giờ sai lầm. Không thì sao có thể là bạn của tôi chứ, ha ha ha ha...”
Hà Dao bị bao trùm bởi nỗi ngượng ngùng, nhanh chóng móc lấy điện thoại, rồi giả bộ như đang xử lý công việc rất quan trọng. Vừa mở Wechat ra đã thấy một loạt tin nhắn của Phương Thư Giai, trong đó còn có mấy chiếc tin nhắn thoại cực kỳ bắt mắt.
Hà Dao không cẩn thận chạm vào, giọng nói của Phương Thư Giai liền vang lên ngay tắp lự: “Đậu má! Tên đàn ông kia muốn chia tay với tôi! Sao anh ta có thể làm vậy chứ! Đúng là đồ điên!”
Một cơn gió khẽ thổi qua, cả ba người đều rơi vào trong sự im lặng chết chóc.
Hà Dao luống cuống nhấn dừng lại, nhưng WeChat vẫn tự động phát đoạn kế tiếp: “Anh ta nghĩ mình cao quý lắm chắc! Muốn tôi đi tìm anh ta à? Tôi méo đi!”
Cuối cùng thì Hà Dao cũng tắt được âm thanh, cô nhanh chóng nhét điện thoại vào túi.
Phương Thư Giai đảo mắt nhìn bầu trời: “Em có thể giải thích chuyện này...Ôi anh nhìn mà xem...thời tiết hôm nay thật là đẹp!”