Kỹ Thuật Trạch Hệ Thống

Chương 129: Chương 129: Giá trị




Editor: Thiên Vân

Beta: Vương Gia

——————

Tuy tất cả mọi người đều biết, nhưng vẫn phải cường điệu thêm lần nữa, 17 năm đầu đời của Vệ Thư Tuân, luôn làm côn đồ chính tông. Tuy do tuổi tác mà chưa làm chuyện xấu gì táng tận lương tâm, nhưng uống rượu hút thuốc, ẩu đả đánh nhau luôn là trạng thái bình thường chiếm hơn nửa cuộc sống của y. Nửa còn lại, chính là bài bạc.

Bởi vì thọc trốn nhiều quá, hồi cấp 2 đã bị cha mẹ siết hết tiền tiêu vặt, cho nên mấy năm nay tiền y xài toàn là dựa vào đánh bài kiếm được.

Sở trường của Vệ Thư Tuân chính là bida và đánh bài, mạt chược y cũng thường xuyên làm một bàn, máy mạt chược gì gì đó, quen đến không thể quen hơn!

Học kỳ đầu năm ba chỉ có bốn môn, 《 Căn bản về máy nén thủy lực 》《 Thống kê số liệu 》《 Hệ thống kiểm tra đo lường tự động 》《Nguyên lý điều khiển tự động》, đều là môn kỹ thuật chuyên ngành, Vệ Thư Tuân lật xem, phát hiện cũng không khó hiểu, cũng yên tâm.

Các môn của Công trình cơ học là 《 Kết cấu cơ học 》《Cơ học chấn động》《C++》《 Phương trình vi phân riêng phần 》, cũng chỉ có bốn môn. Hai ngành cộng lại thì hơi bận rộn, nhưng thoải mái hơn học kỳ trước nhiều, mà cũng vừa khai giảng nên cũng nhàn, Vệ Thư Tuân thừa dịp lúc này, chạy tới nhận lấy việc cải tiến máy mạt chược.

Công ty này cũng có kỹ thuật viên của mình, nhưng chỉ có thể gọi là nhân viên sửa chữa, đưa cái máy mạt chược kêu đi cải tiến thì hoàn toàn hết cách. Mà mời kỹ thuật viên chuyên môn, công ty này lại tiếc, vì thế liền kiếm một kỹ thuật viên bên ngoài, mặc kệ là công ty tư nhân hay sinh viên, dù sao chỉ trả một vạn rưỡi, có thể làm được thì trả tiền.

Trước Vệ Thư Tuân cũng có người nhận việc này, chỉ là công ty này rất xàm xí, kỹ thuật yêu cầu vừa cao lại phiền phức, chỉ kinh phí nghiên cứu đã không đủ rồi, cho nên tới tận bây giờ còn chưa có ai làm được, vì thế Vệ Thư Tuân hốt về.

Nguyên lý của máy mạt chược thật ra rất đơn giản, mặt trái của con mạt chược có lớp nam châm tất cả mọi người đều biết, dưới bàn mạt chược cũng có hai vòng từ mạnh, vị trí của mặt chược được cố định bởi vòng từ đó, được đẩy ra bằng đòn bẩy từ khe dẫn. Nhưng công ty này yêu cầu sửa quỹ đạo giữa vòng từ, đầu máy và khe vận hành, thành vào có thể điều chỉnh, chỉ là vì khi tẩy bài, khách hàng có thể lựa chọn cách xếp đa dạng. Mục đích là vì để khách hàng khi sử dụng có cảm giác mới mẻ, gia tăng lượng mua.

Cái này không phải không thể cải tiến, chỉ là hơi phiền, đối với kỹ thuật viên bình thường mà nói, cải tiến phải mất một thời gian dài. Đương nhiên, kỹ thuật viên cao cấp thì chỉ một bữa sáng là xong, nhưng người có trình độ cỡ đó sao lại đi nghiên cứu thứ máy mạt chược này!

Xét về mặt lý thuyết, trình độ ngành điện tử trước mắt của Vệ Thư Tuân chỉ có thể coi là bình thường, dù sao y mới học năm ba của 《Khoa học cùng kỹ thuật điện tử》, còn chưa so được với sinh viên vừa tốt nghiệp nữa là!

Nhưng nếu nói về khả năng thực hành, Vệ Thư Tuân càng có linh tính hơn rất nhiều kỹ thuật viên kỳ cựu. Lúc đối phương đưa ra yêu cầu, trong đầu Vệ Thư Tuân cũng đã có ý tưởng thành hình, hủy đi hai bàn mạt chược, lại mượn một kỹ thuật viên của công ty kia làm trợ lý, vừa dỡ ra vừa vẽ bản vẽ, lại chỉ dẫn kỹ thuật viên kia lắp vào, rồi cải tiến. Bởi vì người kia quen tháo lắp máy mạt chược, tốc độ còn nhanh hơn Vệ Thư Tuân tưởng nhiều, ngày thứ ba, Vệ Thư Tuân đã định ra bản vẽ cuối cùng.

Một nam châm vuông được lắp đặt dưới bàn mạt chược, điều chỉnh góc của tấm ép và bánh căng. Khi khe chạy di chuyển, bài sẽ không rơi ra hoặc bị kẹt.

Giao ra thành phẩm cuối cùng và bản vẽ, giám đốc công ty kia thấy tốc độ y làm nhanh quá, còn muốn ép giá: “Cái này nhìn dễ quá ha? Mới ba ngày đã làm ra rồi.”

“Đúng vậy.” Vệ Thư Tuân gật đầu: “Vẽ một đường thì dễ lắm, biết vẽ ở đâu mới quan trọng.”

Y nói là một chuyện xưa nổi danh, nhưng giám đốc kia hiển nhiên chưa từng nghe qua, mờ mịt nhìn y.

Vệ Thư Tuân ấn ấn trán: “Tóm lại, trả tiền đi, ông không phát hiện trên bản vẽ thiếu rất nhiều ghi chú à?”

Lực của nam châm vuông, góc độ của tấm ép và bánh căng, Vệ Thư Tuân đều không ghi chú rõ. Như vậy cho dù họ tìm người nghiên cứu, chỉ cần góc độ hơi có điểm lệch cũng sẽ gây ra kẹt bài. Hoặc là hủy luôn bản vẽ này, hoặc là cứ bất chấp rủi ro kẹt bài mà bán đại ra. Đương nhiên, ác chút có thể tìm Chu gia hỗ trợ niêm phong công ty này, nhưng chỉ vì có một vạn rưỡi mà làm vậy cũng quá đáng quá.

“Thật là, sinh viên bây giờ lanh quá…”

Cuối cùng giám đốc kia vẫn than than thở thở thanh toán một vạn rưỡi, Vệ Thư Tuân ghi lại kỹ càng số liệu lên bản vẽ, vừa lòng rời đi.

Làm người giới thiệu, lúc sau Vệ Thư Tuân cho Lư Phi năm trăm nguyên. Lư Phi kinh ngạc: “Mới ba ngày cậu đã làm xong rồi?”

“Đúng vậy?”

“Thật sự hoàn thành?”

“Đương nhiên.”

“Nhưng mới ba ngày!”

Vệ Thư Tuân đang nhàn nhã tựa vào ghế ăn kem, nhìn vẻ mặt khiếp sợ của anh, giải thích: “Cái kia rất đơn giản, anh Lư anh không phải ngành điện tử cho nên mới thấy khó, không có gì hết.”

“Sao lại đơn giản!” Lư Phi lắc đầu lia lịa: “Em cũng không phải người đầu tiên anh giới thiệu, anh có thằng bạn kỹ thuật viên lâu năm, nói không làm được mà!”

“A…” Vệ Thư Tuân không cảm giác, sở trường mỗi người mỗi khác mà.

“… Anh phục em.” Lư Phi duỗi ngón cái, tỏ vẻ kính nể độ lạnh nhạt khiêm tốn của Vệ Thư Tuân.

“Như vậy, hôm nay gọi em tới là vì chuyện tên lửa đồ chơi kia.”

Bản vẽ Phùng Vĩ hôm sau đã đưa lại, với anh mà nói, làm ra một cái tên lửa không cần một ngày, hiện tại bản vẽ đang nằm trong túi của Vệ Thư Tuân. Lư Phi đi tìm mấy công ty đồ chơi thân thiết, tên lửa đồ chơi thoạt nhìn cực kỳ chân thật này quả nhiên khiến các công ty đồ chơi thấy hứng thú, nhưng giá cho cũng không cao, cao nhất chỉ có năm vạn. Đối với sinh viên mà nói coi như nhiều, nhưng lấy lợi nhuận món đồ chơi này có thể sinh ra mà cân nhắc thì thật sự quá thấp.

“Năm vạn?” Vệ Thư Tuân vốn dựa vào lưng ghế lười biếng ngồi, nghe Lư Phi nói, giật mình ngồi thẳng dậy: “Kỹ thuật đồ chơi mà đáng giá vậy?”

“…” Lư Phi dùng vẻ mặt như nhìn đứa ngốc nhìn y: “Em biết không, thời gian trước vừa có cái cây lau nhà kiểu mới đã xin độc quyền bán thôi mà bán ra được 6 vạn.”

“Nga nga, quá lợi hại!” Giống như bị khách sáo, nhưng Vệ Thư Tuân không ngại. Nếu là kỹ thuật như tên lửa này, y cảm thấy mình còn có thể thử phát minh vài cái đó!

Cái gọi là tri thức chính là tiền tài là thế này à, tùy tay làm một món đồ chơi nho nhỏ, gom được một mớ tiền bằng với số mà y vất vả đánh bài mấy năm mới kiếm được.

“Quên đi…” Lư Phi lắc đầu: “Tuy em đã vừa lòng, nhưng anh sẽ giúp em xem thử coi, nói không chừng có công ty tốt hơn! Em không vội dùng tiền đúng không?”

“Không vội, nhưng em không muốn phí thời gian ở chuyện này nhiều.” Vệ Thư Tuân nói: “Em còn phải lên lớp nữa, lúc sau sẽ bận lắm, chỉ sợ cả thời gian ra khỏi cổng trường cũng không có.”

Đàm phán, ký hợp động sẽ mất nhiều thời gian sức lực lắm, tuy nhắc tới tiền cũng rất hưng phấn, cũng muốn kiếm tiền, nhưng Vệ Thư Tuân cũng không tính vì nó phí quá nhiều thời gian. Y vẫn rất rõ mình phải làm là cái gì.

“Được rồi…” Lư Phi lộ vẻ mặt kính nể, hiện tại đa số sinh viên nghe có thể kiếm mấy vạn, khẳng định sẽ không để ý trốn vài tiết. Cư nhiên còn có người cả cổng trường còn lười ra.

“Anh sẽ cố gắng giúp em nói chuyện, xem có thể nâng giá lên hay không.”

Vệ Thư Tuân trở lại trường không lâu, đột nhiên nhận được điện thoại của Phùng Vĩ: “Thư Tuân, Lư Phi giúp em tìm được người mua rồi à? Nói chuyện thế nào?”

“Lư Phi nói ra giá rất thấp, ảnh sẽ giúp em xem xem, kỳ thực em cảm thấy cũng được.” Vệ Thư Tuân đáp.

“Đối phương ra giá bao nhiêu?”

“5 vạn.”

“Là quá thấp.” giọng Phùng Vĩ có vẻ không vui: “Phiền nhất mấy công ty này, vừa nghe là sinh viên chế tạo liền liều mạng ép giá, nghĩ sinh viên là ngu à?”

“A…”

“Quên đi, Thư Tuân giờ em có thời gian không? Lại bên chung cư nghiên cứu sinh đi, anh có việc thương lượng với em.”

Vệ Thư Tuân dựa theo số phòng mà tìm được phòng của Phùng Vĩ, sau khi được mở cửa, phát hiện trừ Phùng Vĩ ra, còn có một người đàn ông trung niên. Người nọ và Phùng Vĩ có vài phần giống nhau, nhưng nếu là cha lại có vẻ quá trẻ.

Người đàn ông kia cũng đánh giá Vệ Thư Tuân, thấy cái mặt trẻ măng của y, kinh ngạc nói: “Con là Vệ Thư Tuân? Con bao nhiêu tuổi?”

“Chú hai, con đã nói cậu ấy 19.” Phùng Vĩ nói, lại giải thích với Vệ Thư Tuân: “Đây là chú hai của anh, hôm qua chú đến thăm, nhìn thấy tên lửa em làm, cứ nói muốn trông thấy người thiết kế, em đừng để ý.”

Vệ Thư Tuân đương nhiên không ngại, cười lễ phép gật đầu: “Chào chú.”

“Chào con, xin lỗi, chú chỉ hơi kinh ngạc, không ngờ sinh viên bây giờ giỏi dữ vậy.” chú Phùng cười mời Vệ Thư Tuân ngồi vào bên cạnh: “Con và A Vĩ là bạn, chúng ta coi như người trong nhà đúng không?”

Vệ Thư Tuân gật gật đầu: “Chú hai, chú có chuyện cứ nói thẳng đi!”

Y không thích người lớn lôi kéo tình cảm đi vòng vèo nhất.

“À… Vậy chú nói thẳng.” Chú Phùng khụ khụ, cười nói: “Chú kêu A Vĩ mời con đến, là nhìn trúng tên lửa con thiết kế ra, chú muốn đầu tư.”

“Được a.” Vệ Thư Tuân gật đầu: “Bản vẽ tên lửa con còn chưa bán, nếu chú Phùng ra giá thích hợp, con không sao hết, Phùng Vĩ biết giá cả con muốn mà.”

Y thật sự không tính tranh cãi với chú hai của Phùng Vĩ để lấy nhiều một chút.

“Không không.” Chú Phùng xua tay: “Chú muốn đầu tư không phải tên lửa, là con.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.