Kỹ Thuật Trạch Hệ Thống

Chương 115: Chương 115: Giáo sư Triệu




Editor: Thiên Vân

Beta: Vương Gia

——————

Người này tự nhiên là giáo sư Triệu Vệ Thư Tuân lúc này trốn còn không kịp, mà thanh niên kia, cũng là anh Diệp Thành Thiên đã lâu không gặp. Hai người nhìn thấy Vệ Thư Tuân trong đội ngũ, đều lộ nụ cười tươi, nâng tay chào hỏi. Nhưng nơi này không phải chỗ nói chuyện phiếm, Diệp Thành Thiên tiếp đó liền đỡ Giáo sư Triệu rời đi dưới sự hướng dẫn của một sĩ quan.

Chuyến đi kế tiếp, Vệ Thư Tuân không yên lòng, ngay cả đi xem cái gì cũng không chú ý. Cuối cùng, nghiên cứu viên Tiểu Văn lại đứng trên đài, nói với mọi người: “Kế tiếp, tôi sẽ đặt một vài câu hỏi có liên quan đến Hàng không, xem xem kiến thức chuyên môn của mọi người thế nào, trả lời đúng có thưởng nha!”

Các sinh viên còn chưa quên phải thể hiện, hơn nữa có còn phần thưởng, sôi nổi vui vẻ giơ tay, đều tích cực chủ động giành đáp các câu hỏi, chỉ có Vệ Thư Tuân lười biếng đứng ở cuối cùng.

Sĩ quan Lục suy nghĩ một hồi, còn do có ấn tượng tốt với Vệ Thư Tuân, đi đến bên người y an ủi nói: “Sao cậu không đi giành trả lời, chẳng lẽ bị chuyện hôm qua dọa sợ rồi? Không sao, hôm nay lại không cần câu đi đấm máy nữa, lớn gan lên đi!”

Hắn nói thì thôi đi, còn nắm tay Vệ Thư Tuân lên quơ quơ trên không, bên kia nghiên cứu viên Tiểu Văn vừa vặn hỏi xong, thấy cánh tay rõ ràng kia của sĩ quan Lục, đương nhiên phải cho mặt mũi, vì thế chỉ vào Vệ Thư Tuân nói: “Em này, em cứ trả lời đi, lên 10000 mét tầng khí quyển, sẽ sinh ra thay đổi gì?”

Sĩ quan Lục vỗ vỗ lưng Vệ Thư Tuân, ra hiệu y cố lên.

“…” Vệ Thư Tuân ỉu xìu liếc hắn một cái, bất đắc dĩ trả lời: “Dạ, từ khoảng độ cao 11000 mét thẳng đến 30500 mét, nhiệt độ trung bình của tầng khí quyển duy trì ở khoảng -56. 5℃… ”

Câu hỏi của nghiên cứu viên Tiểu Văn đối với sinh viên ngành hàng không mà nói rất đơn giản, trả lời chính xác có thể được một huy hiệu kỷ niệm có dấu ấn tên lửa, chắc là mấy món quà nhỏ ngay từ đầu đã chuẩn bị cho sinh viên. Vệ Thư Tuân không có hứng thú với thứ này, tùy tay ném cho Hàn Chi Tân, Hàn Chi Tân vui vẻ đẹo vào trước ngực, đẩy đẩy y: “Thư Tuân, tiếp tục cố lên!”

“Cái gì?”

“Huy chương a, cậu không cần à?”

“Không cần…”

Đang nói, Vệ Thư Tuân quay đầu nhìn thấy một sĩ quan đi tới, nói nhỏ gì đó với sĩ quan Lục, sĩ quan Lục liền nhìn về phía y. Vệ Thư Tuân biến sắc, đến rồi.

Giáo sư Triệu lâm thời bị mời đến đây, còn không biết chuyện gì, sau khi nghe hết ngọn nguồn, cũng không một mực phủ nhận, mà yêu cầu đi tìm Vệ Thư Tuân đến.

Trong một văn phòng đơn độc, câu đầu tiên giáo sư Triệu nhìn thấy Vệ Thư Tuân là: “Thư Tuân, những kỹ thuật em đưa ra, có phải em tự làm hay không?”

Vệ Thư Tuân sửng sốt, không ngờ Giáo sư Triệu tin y như vậy, không chút hoài nghi xuất xứ của kỹ thuật này, ngược lại cho rằng là y tự nghiên cứu ra.

“Giáo sư Triệu, thầy đang nói gì ạ?” Vệ Thư Tuân lộ vẻ không hiểu.

Giáo sư Triệu vẻ mặt nghiêm túc, vỗ bàn nói: “Nói đi, có phải có người thấy em là sinh viên, muốn chiếm thành quả nghiên cứu của em không? Em yên tâm nói ra, để thầy coi ai to gan vậy dám ăn hiếp cả học trò của thầy!”

Giáo sư Triệu nghĩ Vệ Thư Tuân là lo bị người đoạt thành quả nghiên cứu, mới đưa tên thầy ra, bởi vậy không có tỏ thái độ ngay từ đầu, tính xác nhận rõ ràng với Vệ Thư Tuân trước đã, cuối cùng không làm lời nói dối của Vệ Thư Tuân bị vạch trần.

Càng như thế, ngược lại càng kiên định tâm ý báo đáp của Vệ Thư Tuân dành cho thầy.

“Giáo sư Triệu, thầy đang nói gì ạ?” Vệ Thư Tuân trấn định lại, mặt lộ vẻ nghi ngờ: “Những cái đó là tài liệu thầy đưa em đó, thầy quên rồi sao?”

Giáo sư Triệu nhíu mày lại, hoang mang nâng nâng kính: “Thầy không nhớ thầy có làm những thực nghiệm đó.”

“Là nằm trong cái USB số 5 mà thầy đưa em đó, bên trong đó có rất nhiều luận văn trước kia của thầy, còn có một ít bản thảo thực nghiệm, giáo lí, em thấy trong đó mà!”

Giáo sư Triệu nhìn về phía Diệp Thành Thiên: “Thành Thiên, em chép tài liệu gì cho Thư Tuân vậy?”

Diệp Thành Thiên lắc đầu: “Giáo sư, em lưu hết toàn bộ giáo trình tài liệu trong máy thầy, cụ thể có cái gì em không nhìn kỹ.”

Vệ Thư Tuân là cắn chặt điểm này. Lúc trước giáo sư Triệu vì sợ y hỗn loạn, tất cả tư liệu vốn một cái USB có thể lưu đủ, thầy còn cố ý chia thành 5 cái, còn đánh số nữa, kêu y học từng cái từng cái một. Diệp Thành Thiên không rõ sao lại thế, thấy nhiều USB như vậy, liền chép hết mọi thứ trong máy giáo sư Triệu, bao gồm một ít bản thảo nháp vô dụng, sau đó các tư liệu này bị giáo sư Triệu xóa hết lúc cần làm trống bộ nhớ.

“Là bản thảo nháp trước kia của thầy.” Vệ Thư Tuân khẳng định nói: “Thầy quên rồi à, giáo sư, lúc ấy thầy còn viết ý tưởng về sóng ánh sáng hình nêm, còn đã thực nghiệm bắn thấu tấm đơn sắc, sau đó thất bại, tài liệu mấy thực nghiệm đó thầy cho em em còn nhớ mà!”

“Đúng đúng.” nghiên cứu giáo sư Triệu đã làm vô số kể, Vệ Thư Tuân nhắc đến thực nghiệm này, thầy suy nghĩ một hồi mới mơ hồ nhớ tới: “Đúng đúng, thực nghiệm bắn thấu tấm đơn sắc, thầy còn thiếu chút nữa đốt cháy cả áo… Thầy thật sự đã làm thực nghiệm thiết bị phân biệt chống bức xạ sao?”

Vệ Thư Tuân gật đầu: “Dạ, em nhìn thấy trong tư liệu thầy cho em mà.”

Giáo sư Triệu vẫn rất tin tưởng Vệ Thư Tuân, y khẳng định như vậy, thầy cũng không hoài nghi nữa, chỉ che trán, đột nhiên lộ ra vẻ mặt u sầu: “Các em nói, thầy có phải sắp bị đãng trí người già hay không? Thực nghiệm quan trọng như vậy, vì sao thầy không nhớ ra nổi gì hết?”

“…” Vệ Thư Tuân quả thực áy náy đến muốn quỳ xuống.

“Không có đâu!” Diệp Thành Thiên cười nói: “Thầy chỉ là làm thực nghiệm nhiều qúa, quên mất thôi, khi thầy nhìn thấy những tư liệu kia, không phải cảm thấy nhìn thực quen mắt sao? Chỉ cần làm lại một lần, nói không chừng có thể nhớ ra ạ!”

Kỳ thực Giáo sư Triệu chỉ bởi vì nhìn thấy tư liệu kỹ thuật mới mà hưng phấn thôi, được Diệp Thành Thiên dỗ một hồi, thầy đọc lại lần nữa, tư liệu này có cảm giác nhìn như quen quen, lập tức gật đầu: “Không sai, làm lại một lần là được. Những tư liệu này không hoàn thiện, có thể là chỗ thầy không đủ khả năng, nhưng giờ không thành vấn đề. Thành Thiên, Thư Tuân, hai em làm trở lý cho thầy.”

Vệ Thư Tuân âm thầm nhẹ nhàng thở ra, dùng sức gật đầu: “Không thành vấn đề.”

Giáo sư Triệu có chút lơ mơ trong cuộc sống hằng ngày, nhưng nhắc tới thực nghiệm, lập tức tinh thần phấn chấn: “Đi thôi, mượn một phòng thí nghiệm của bọn họ, chúng ta hôm nay liền khởi công!”

Diệp Thành Thiên và Vệ Thư Tuân song song đi theo sau thầy, vừa ra trước cửa, Diệp Thành Thiên đột nhiên nói: “Tuy không rõ sao lại thế này, nhưng mọi người tin tưởng em!”

Vệ Thư Tuân giật mình, đột nhiên lấy tay che mặt: “Làm sao bây giờ, máy học tập, tao còn muốn làm học trò của giáo sư Triệu quá!”

Thành phốHàng không vũ trụ có được khoa học kỹ thuật đầy đủ nhất cả nước, phòng thí nghiệm Giáo sư Triệu mượn, không đến nửa giờ đã chuẩn bị tốt. Đối với yêu cầu lấy Diệp Thành Thiên và Vệ Thư Tuân làm trợ lý, anh Tạ phụ trách chuyện này nhìn Vệ Thư Tuân một cái, tuy hoài nghi sinh viên trẻ như vậy có thể giúp đỡ được gì không, nhưng tóm lại phải cảm ơn y, vì thế cũng chấp nhận.

Vốn giáo sư Triệu còn muốn tiện thể kêu thêm vài đứa học trò đến đây, tham dự hạng mục Hàng không là vinh quang, đối với giáo sư tuổi nghề thâm niên như vậy còn là lý lịch quan trọng, huống chi các sinh viên còn trẻ, có thể cho bước đầu của họ trực tiếp nhảy lên mấy bậc thang.

Đáng tiếc lúc trước đến không biết là chuyện gì, giờ lại xin điều người căn bản không có khả năng. Thành phố Hàng không vũ trụ không thiếu kỹ thuật viên nhất, trực tiếp liền sắp xếp cho thầy năm trợ lý, người nào cũng chuyên nghiệp hơn Diệp Thành Thiên và Vệ Thư Tuân.

Có kỹ thuật mấu chốt mà Vệ Thư Tuân cung cấp, lại có các nghiên cứu viên chuyên nghiệp, đối với nghiên cứu kỹ thuật mới, gần như hoàn toàn không trở ngại.

Vệ Thư Tuân là lần đầu tiên tiếp xúc tiêu chuẩn nghiên cứu cấp chuyên nghiệp, khác hoàn toàn với tiết dạy học dịu dàng trước kia với Giáo sư Triệu trong phòng thí nghiệm, lúc giáo sư Triệu nói bắt đầu, không khí như lập tức đọng lại, mọi người cứ như biến thành cái máy, không cười, không nói lời nào, cả tiếng hít thở cũng không nghe thấy, chỉ có tiếng hiệu lệnh lạnh lùng của giáo sư Triệu.

Vệ Thư Tuân làm một trợ lý phụ, chỉ phụ trách ghi chép số liệu thực nghiệm, có thế thôi cũng đã bị bầu không khí nghiêm túc như vậy ép tới thở không nổi. Quay đầu nhìn về phía các nghiên cứu viên phía sau, chỉ nhìn thấy bóng lưng cả đám bọn họ đứng trước đài thực nghiệm với hai tay phối hợp ăn ý, nếu không phải biết thực nghiệm này là lần đầu tiên mọi người hợp tác, còn tưởng rằng bọn họ đã luyện hơn trăm ngàn lần.

“Vệ Thư Tuân.” Giọng nói lạnh như băng lại nghiêm khắc của Giáo sư Triệu vang lên: “Trường sóng đơn sắc là bao nhiêu?”

“Là 15 8%!” Vệ Thư Tuân lập tức trả lời, bởi vì vừa rồi hơi phân tâm, đột nhiên bị kêu tên, lúc này mới phát hiện mình bị dọa đến trái tim hoảng loạn —— đây là thể nghiệm lần đầu tiên trong đời y, hồi xưa bị người ta đuổi theo đánh, cũng chưa sợ hãi như vậy.

“Đài thực nghiệm số 1 bắt đầu phân rã trường xung kích trường quang, đài thực nghiệm số 2 trường nhiễu xạ đã thay đổi.” Giáo sư Triệu trong tay bận rộn, không chút nghĩ ngợi phát lệnh: “Vệ Thư Tuân, ghi chép định luật biến đổi trường ánh sáng…”

“Dạ!”

Lúc thực nghiệm hôm nay chấm dứt, Vệ Thư Tuân mới phát hiện đã hơn 9h tối, đến bây giờ còn chưa ăn cơm chiều, vậy mà hoàn toàn không thấy đói. Nhưng so với đói khát, Vệ Thư Tuân cảm giác mệt mỏi kiệt sức càng sâu, trước kia cứ cảm thấy thực nghiệm chơi vui, không ngờ thực nghiệm chân chính vất vả như vậy.

Đáng tiếc trừ y ra, những người khác sớm đã quen loại công việc cường độ cao này, vừa chấm dứt thực nghiệm, lập tức khôi phục tinh thần cười đùa, hi hi ha ha chạy đến gian ngoài ăn cơm, còn thương lượng buổi tối đi coi phim.

Gian ngoài phòng thí nghiệm đã chuẩn bị sẵn cơm hộp, Vệ Thư Tuân mệt đến mất khẩu vị ăn cơm, muốn trực tiếp về ký túc xá. Giáo sư Triệu vỗ vỗ vai y: “Làm quen đi, công việc sau này của em sẽ càng mệt hơn đó.”

“…” Vệ Thư Tuân im lặng một hồi, nói: “Giáo sư Triệu, em vẫn muốn làm học trò của thầy hơn.”

Nghiên cứu Hàng không tuyệt đối còn mệt hơn cái này gấp mười lần, y đột nhiên có chút muốn hối hận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.