Kỹ Thuật Trạch Hệ Thống

Chương 111: Chương 111: Sinh viên xuất chiêu




Editor: Thiên Vân

Beta: Vương Gia

——————

Đối với chuyện tiến độ “Vĩ nhân” của mình dâng lên, Vệ Thư Tuân không có cảm giác gì. Nhiệm vụ “Người vĩ đại” này là Vệ Thừa áp đặt cho y, bản thân y chưa bao giờ có suy nghĩ này, cũng không có phương hướng để cố gắng. Cho dù tương lai có cơ hội trở thành học giả, giáo sư, thậm chí cao tầng trung ương, đó cũng không phải vĩ nhân.

Nhiệm vụ này y đã sớm mặc kệ.

Lúc Vệ Thư Tuân ngẩn người, sĩ quan Lục đã mang các sinh viên đi vào đại sảnh Khống chế phi hành. Đại sảnh điều khiển rất rộng, cùng loại với hội trường lớn, bốn bên tường đại sảnh đều lắp đặt màn hình to, mà ở giữa là mười hai máy tính bàn đặt song song. Theo sĩ quan Lục giới thiệu, khi phi hành vũ trụ, nhân viên chỉ huy mặt đất sẽ thông qua những máy tính này kiểm tra chi tiết từng góc, cũng đúng lúc làm ra điều chỉnh.

Bởi vì gần đây không có kế hoạch phi hành, bởi vậy những máy tính này đa số đều trống không, chỉ có màn ảnh lớn và mấy cái máy tính ở đầu đang theo dõi tình huống trạm không gian.

Đương nhiên, các sinh viên không có tư cách đụng vào máy móc, chỉ để bọn họ quan sát cảnh tượng các chỉ huy viên mặt đất làm việc, chụp hình thì tất nhiên không cho phép. Sau đó lại dẫn họ đến một bên hội trường xem đoạn phim về phương pháp các phi hành gia huấn luyện, còn có cảnh tượng tên lửa bay lên không trung.

Các sinh viên đều phát ra tiếng hưng phấn oa oa, dù sao đây là những điều không thấy được trên thời sự tin tức.

Vệ Thư Tuân nhân lúc rảnh rỗi này mà vùi đầu coi tài liệu máy học tập cung cấp.

“Miền đàn hồi khí nén” vừa rồi giáo sư Quan Trình nhắc tới kỳ thực tên đầy đủ là “Hệ thống mô phỏng miền đàn hồi khí nén“, là hệ thống trí năng phỏng đoán trước khi tên lửa phi hành. Lúc ban đầu chế tạo tên lửa, tác dụng của nó là mô phỏng trạng thái khi bay lên vũ trụ, kiểm tra đo lường tình trạng áp suất bên trong và bên ngoài vân vân. Sau khi tên lửa chính thức bay lên, thông qua cảm ứng các nơi, có thể đoán trước trạng thái áp suất trong ngoài không gian trước 3 giây, đồng thời phát ra lệnh điều chỉnh tương ứng.

Cũng không phải là trình tự quan trọng, nhưng lại là kỹ thuật không thể thiếu trong hạng mục vũ trụ.

RVP mà giáo sư Quan Trình nói, là chỉ phân tích áp suất miền, nếu tăng cao, có thể giúp trí năng miền đàn hồi khí nén đoán trước lên 5 giây, dựa theo tốc độ vận hành của trí năng trung tâm tàu vũ trụ, 5 giây nói không chừng có thể giúp một con tàu vốn sắp rơi xuống lại bay lên.

Máy học tập có thể đưa tư liệu ra, chứng tỏ giáo sư Quan Trình sau đó vẫn nghiên cứu thành công, không biết có phải nội trong 3 tháng, hay là càng lâu về sau.

Tóm lại, cái kỹ thuật mà bây giờ thầy ấy hoàn toàn không nắm được, cũng cho rằng không có khả năng hoàn thành, đang nằm trong tay Vệ Thư Tuân.

“Vấn đề là, tao nên đưa thầy thế nào?” Vệ Thư Tuân phiền não. Nếu là ở trường, còn có thể làm bộ linh cảm nhất thời, chó ngáp phải ruồi, thậm chí nặc danh cũng được.

Nhưng nơi này quá nhạy cảm, Trung tâm Khống chế phi hành hàng không, nhân viên nơi này trừ nghiên cứu viên, hơn một nửa là sĩ quan. Vừa rồi chỉ đánh vài chiêu với sĩ quan Hoàng còn thiếu chút bị hoài nghi, hiện tại lại lấy ra một công nghệ cao sinh viên không có khả năng có được, không bị hoài nghi là gián điệp nước M mới là lạ á!

Đương nhiên, cũng không thể về trường lại cho. Giáo sư Quan Trình bên này mới nói đến vài câu miền đàn hồi khí nén, bây đảo mắt liền đưa kỹ thuật lên đây, nghe lén được hồi nào? Kỹ thuật từ đâu tới?

Rành rành là gián điệp không đánh đã khai mà!

Nghĩ không ra cách làm sao mà giao kỹ thuật cho Giáo sư Quan Trình nhìn tự nhiên chút, Vệ Thư Tuân đã tính bỏ cuộc, kéo cái hồn đang bay đâu đâu trở về, chuyên tâm mà coi phim.

Nhưng lúc này đoạn phim đã đến hồi kết, ba phi hành gia chuẩn bị tiến vào khoang thuyền phất phất tay với màn ảnh, xoay người rời đi.

“Tốt lắm, đã xong.” Sĩ quan Lục tắt màn ảnh lớn đi, cười hỏi: “Mọi người cảm thấy thế nào?”

“Quá tuyệt vời!”

“Qúa kích thích!”

“Không ngờ phi hành gia huấn luyện vất vả như vậy.”

“Các nghiên cứu viên không có tiếng tăm gì quá vĩ đại, không ngờ bọn họ làm nhiều việc như vậy!”

Các sinh viên sôi nổi phát biểu cảm tưởng của mình, cơ bản đều mấy câu sáo rỗng như thật lợi hại, thật sùng bái linh tinh lang tang.

Đột nhiên có một nam sinh đeo kính giơ tay lên, nghiêm trang nói: “Sĩ quan Lục, tôi có lời cần nói.”

“Bạn này, mời nói.” Sĩ quan Lục cười nói.

“Vừa rồi tôi xem đoạn phim công việc chuẩn bị của các nghiên cứu, tôi cho rằng, có một chỗ sai.”

Không chỉ Vệ Thư Tuân, tất cả mọi người dùng ánh mắt không tin nổi nhìn về phía hắn.

Dưới các loại ánh mắt quái dị kia, nam sinh đó vẫn thỏa thuê mãn nguyện, tràn ngập tự tin: “Vừa rồi lúc nói đến quạt đẩy nhắc tới cabin dẫn GNSS(*), theo tôi được biết, tác dụng của cabin dẫn GNSS là cố định và cân bằng, nối tiếp với hệ thống chỉ đạo hồng ngoại của quạt đẩy, nghe nói sẽ có xác xuất 3% sinh ra tuần hoàn chết, đây cũng là nguyên nhân vài năm trước một ít quốc gia phóng ra vệ tinh lại bị rơi.”

(*) Cả Edior và Beta đều không biết cái này là gì, là do tác giả viết tắt, không liên quan đến chúng tôi. Nên các bạn nếu nỡ mà không hiểu thì…kệ đi =))))

Sĩ quan Lục không phụ trách kỹ thuật, nghe vậy nhíu mày, nhìn về phía bên cạnh. Vệ Thư Tuân theo ánh mắt hắn, mới phát hiện sau máy tính bàn bên cạnh màn ảnh lớn, còn ngồi một thanh niên chừng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi. Anh đẩy đẩy mắt kính, đứng lên, liền lộ ra chiếc áo blouse trắng trên người, hình như cũng là nghiên cứu viên.

Nhìn độ tuổi này, không chừng anh chính là một trong nghiên cứu sinh thạc sĩ mà Giáo sư Lý đề cập qua.

Nghiên cứu sinh thạc sĩ này đi đến trên bục, cười nói: “Đám đàn em bây giờ càng ngày càng giỏi, qua vài năm sau chỉ sợ anh cũng chết trên bờ cát luôn!”

Lời anh nói khiến không khí cứng ngắc lập tức dịu đi, tất cả mọi người phát ra tiếng cười khẽ thiện ý. Tiếp đó anh nói: “Bạn này xưng hô thế nào?”

“Em họ Kim.” Nam sinh kia hơi ngẩng cằm, mang theo vẻ tự tin: “Kim Vĩ Bình, sinh viên năm ba của Học viện Hàng không vũ trụ Nam Hạ.”

“Tốt.” Nghiên cứu sinh gật gật đầu, nói với các sinh viên dưới đài: “Anh muốn nói là, vấn đề bạn Kim đưa ra vừa rồi là chính xác.” Sinh viên dưới đài ồ lên một mảnh, nghiên cứu sinh tiếp tục nói: “Hơn nữa, anh phải khích lệ cậu ấy, chỉ vài câu giải thích trong đoạn phim có thể nhìn ra vấn đề, cũng can đảm mà nêu ra. Còn có ai nhìn ra vấn đề này không?”

Anh vừa hỏi như vậy, dưới đài còn có năm sáu sinh viên giơ tay lên.

Bọn họ nhìn ra, nhưng lại không có gan nói.

“Thật là thế hệ sau giỏi giang đấy, chờ các em tốt nghiệp chỉ sợ anh phải thất nghiệp luôn!” Nghiên cứu sinh kia cười nói, đi trở về bàn thao tác máy tính: “Như vậy, nhân cơ hội này, anh sẽ giảng một chút cho các em nghe.”

“Vấn đề quạt đẩy có liên quan đến môn mà rất nhiều em chưa học tới, 《Sức đẩy du hành hàng không vũ trụ》, hình như là môn của học kỳ một năm tư, cũng là thực nghiệm Cabin dẫn GNSS mà bạn Kim đây nhắc tới.” Nghiên cứu sinh cười nói: “Về vấn đề tuần hoàn chết cậu ấy đưa ra, năm trước cũng đã có phương pháp giải quyết, trường theo kịp thời đại sẽ dạy đến thôi. Môn liên quan đến nó là 《Thực nghiệm diễn xạ Fraunhofer》, ờ, cũng là môn học kỳ hai của năm tư”

Nghiên cứu sinh này tiếp đó lại giảng giải kỹ một ít nguyên lý Hàng không, ở đây đều là sinh viên các ngành có liên quan đến Hàng không vũ trụ, cho dù không học qua cũng biết nguyên lý đại khái, đều nghe rất đã tai.

Vệ Thư Tuân cũng vậy, nhưng càng làm y để ý chính là biểu hiện của Kim Vĩ Bình.

Khi nghiên cứu viên này nói có phương pháp giải quyết, cậu ta cũng không kinh ngạc, hiển nhiên đã biết trước, như vậy vừa rồi cố ý đứng ra chỉ trích nghiên cứu viên làm việc sai lầm, là cố ý.

Lúc nghiên cứu viên chuẩn bị chấm dứt bài giảng, bên hông phòng có người gõ cửa, một nghiên cứu viên hơn ba mươi tuổi đi vào, hỏi: “Tiểu Trịnh, còn chưa xong à?”

“Đã xong.” Tiểu Trịnh cười nói: “Như vậy, các bạn, hôm nay nói đến đây thôi, hi vọng mọi người trở về cố gắng học tập.”

Tiểu Trịnh đi xuống bục, nói mấy câu với nghiên cứu viên kia, lại chỉ hướng Kim Vĩ Bình, nghiên cứu viên kia ngẩng đầu nhìn một cái, Kim Vĩ Bình đúng lúc hơi cúi đầu, vừa tự tin lại không mất lễ phép.

“Tính sai …” một sinh viên bên cạnh Vệ Thư Tuân không cam lòng nói: “Không ngờ còn có chiêu này, sớm biết vậy tôi cũng nói ra.”

Vệ Thư Tuân yên lặng gật gật đầu.

Vừa rồi y căn bản không tập trung xem đoạn phim, hoàn toàn không có tư cách nói “Tính sai”, nhưng mà, y cũng nhịn không được muốn cảm thán, thì ra còn có chiêu này!

Dù sao bọn họ là sinh viên, nói sai cũng không sợ bị ai cười nhạo, nói đúng, tựa như Kim Vĩ Bình vậy, để lại ấn tượng thông minh nhạy bén trong lòng nghiên cứu viên.

Vệ Thư Tuân thật ra cũng không mong để lại ấn tượng gì cho các nghiên cứu viên, nhưng mà, y nghĩ y biết nên công lược Giáo sư Quan Trình như thế nào rồi.

Tác giả có lời cần nói: ( “hệ thống mô phỏng miền đàn hồi khí nén” quả thật là một kỹ thuật hàng không, nhưng nó thực tế có tác dụng gì, tôi không biết… Cho nên nói rõ lần nữa, khoa học kỹ thuật trong bài đều là nói bừa, các vị chỉ cần xem như giả bộ ngầu là đủ rồi)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.