Kỹ Thuật Trạch Hệ Thống

Chương 137: Chương 137: Trả thù lao




Editor: Thiên Vân

Beta: Vương Gia

——————

Giáo sư Triệu cực kỳ tức giận.

Thầy không phải người cổ hủ cố chấp không chịu thay đổi, cảm thấy diễn viên là xướng ca vô loài(*), giới showbiz rất dơ bẩn gì. Cũng không phải ai ai cũng có thể thành công trong con đường học thuật, sinh viên có thể tìm được nghề thích hợp cho bản thân thầy cũng sẽ mừng cho đối phương.

(*Xướng ca vô loài là một quan niệm thành kiến, sai lầm thời phong kiến, ý nói những kẻ làm nghề ca hát là hoàn toàn mất hết nhân phẩm, bị khinh rẻ, không thuộc tầng lớp nào trong xã hội.)

Nhưng Vệ Thư Tuân không được.

Vệ Thư Tuân là sinh viên có tài năng nhất mà Giáo sư Triệu từng gặp, vốn thầy muốn dạy hết kiến thức cả đời mình cho y, nhưng Vệ Thư Tuân sau đó lại chọn phát triển hướng Hàng không vũ trụ, Giáo sư Triệu mặc dù tiếc nuối, nhưng vẫn ra sức ủng hộ. Mà tiếp đó y cũng chứng minh thiên phú và tài năng của mình ở Trung tâm Hàng không Tân Lâm, điều này làm Giáo sư Triệu cảm thấy vui mừng hơn cả.

Nhưng mà lúc này đây, Vệ Thư Tuân đột nhiên chạy đi làm minh tinh, bảo Giáo sư Triệu sao không tức giận, sao không lo lắng?

Nhưng dù giận đến đi qua đi lại trong văn phòng, nhưng khi nhìn thấy Vệ Thư Tuân bất an đứng đó, Giáo sư Triệu vẫn ép lo âu trong lòng xuống, dịu giọng mà nói: “Thư Tuân, ngồi đi, thầy có một số việc muốn thương lượng với em.”

Thấy dáng vẻ Giáo sư Triệu tự nhiên sẽ tâm sự rất lâu, Vệ Thư Tuân từ nhỏ đã thường xuyên bị thầy cô kêu lên phòng làm việc tâm sự mỏng, cực kỳ tự giác mà ngồi xuống.

Kế tiếp là cuộc trò chuyện kéo dài ba tiếng đồng hồ, Vệ Thư Tuân tuy cũng thấy mình cừ lắm, nhưng không ngờ trong mắt Giáo sư Triệu lại tốt như vậy, có thiên phú như vậy, thiên tài như vậy, tuy trong đó còn lồng thêm vài câu mắng vô cùng cay đắng của Giáo sư Triệu “Sao em có thể lãng phí tài năng của mình mà đi làm ngôi sao”, nhưng Vệ Thư Tuân từ nhỏ đến lớn, lần đầu tiên trong đời bị gọi vào văn phòng, là vì nguyên nhân y “Qúa giỏi, làm minh tinh là phí phạm của trời”, cảm giác này thật quá phức tạp, quá chua mà sảng á.

Chỉ là, rõ ràng Giáo sư Triệu khuyên Vệ Thư Tuân đừng trầm mê giới giải trí, nhưng khi Vệ Thư Tuân nói với thầy y căn bản không muốn làm minh tinh, thầy lại không tin, làm Vệ Thư Tuân đau đầu không thôi.

Cuối cùng, Giáo sư Triệu nhường một bước: “Mặc kệ thế nào, em không thể lơ là học tập, Công trình cơ học là ngành thứ hai bản thân em chọn, cũng không được lơ là… Quang học của thầy, kỳ thực không có tác dụng gì với em, những tư liệu cho em, nếu bận thì thôi vậy… Đóng phim tuy không sai, nhưng thầy vẫn hi vọng em có thể chú trọng việc học.”

“… Dạ thầy.” Vệ Thư Tuân còn có thể nói gì, ngoan ngoãn gật đầu là được.

Sau đó không lâu, Giáo sư Quan Trình từ Trung tâm hàng không Tân Lâm trở về trường. nghiên cứu của thầy nhờ ý tưởng chính xác mà Vệ Thư Tuân cung cấp, thuận lợi hoàn thành trước, trở về đang định cảm ơn Vệ Thư Tuân, lại ngoài ý muốn biết được Vệ Thư Tuân cư nhiên chạy đi làm minh tinh.

Vệ Thư Tuân thu được thông báo nhiệm vụ hoàn thành của máy học tập, mới biết Giáo sư Quan Trình đã làm xong nghiên cứu, sau đó liền nhận được điện thoại của thầy.

Tuy Giáo sư Quan Trình nói là mời y đi thăm phòng thí nghiệm của mình, nhưng Vệ Thư Tuân móc móc lỗ tai, đã chuẩn bị tâm lý bị mắng một trận —— được khen rất có thiên phú, không thể lãng phí tài trí gì gì đó, kỳ thực cảm giác siêu thích.

Nhưng Vệ Thư Tuân phải tiếc nuối rồi, Giáo sư Quan Trình tuổi không lớn, đối với minh tinh ngôi sao cũng không thành kiến, còn ngỏ ý nhất định sẽ xem phim Vệ Thư Tuân diễn. sau đó mang Vệ Thư Tuân đi quan sát phòng thí nghiệm của thầy, như để cảm ơn Vệ Thư Tuân, tỏ vẻ nếu có chỗ nào không hiểu trong chuyên ngành, Vệ Thư Tuân có thể hỏi thầy bất cứ lúc nào.

Vệ Thư Tuân nhân cơ hội đưa ra yêu cầu: “Giáo sư Quan, em muốn vào phòng thí nghiệm của thầy, tham dự thực nghiệm của thầy.”

“Bây giờ?” Quan Trình sửng sốt: “Vệ Thư Tuân, em mới năm ba thôi, giờ quá sớm, sẽ theo không kịp.”

Nhờ vào hình tượng mọt sách vẫn khoát lên mình trong Trung tâm hàng không Tân Lâm, trong mắt Quan Trình Vệ Thư Tuân thủy chung là một sinh viên cố chấp hiếu học. bản thân Vệ Thư Tuân cũng biết, chỉ thấy y đẩy kính, nghiêm trang nói: “Em có xem quyển sách《Kế hoạch từ đường chân trời đến tinh cầu》giáo sư viết, cũng xem qua luận văn《Phát triển và dự đoán kỹ thuật của hàng không trăm năm sau》của thầy, bởi vậy em mới thích nghiên cứu du hành vũ trụ. Thầy là người khai sáng em, nếu có thể, giờ em rất muốn theo thầy học tập.”

“…” Cho dù là Quan Trình trước nay tỉnh táo, cũng bị Vệ Thư Tuân nói cảm động.

Thực lực của thầy tuy rất mạnh, nhưng bởi vì nhìn còn trẻ tuổi, nghiên cứu sinh lựa chọn thầy hướng dẫn rất ít, hơn nữa thường xuyên bị điều động đến trung tâm hàng không, cũng không rảnh mang nghiên cứu sinh, trong giới sinh viên cũng coi như là giáo sư không mấy tiếng tăm. Không ngờ có người lại chú ý luận văn đầu tay của thầy, còn ngưỡng mộ thầy như thế.

Quan Trình vốn đã tính toán thu Vệ Thư Tuân làm đệ tử, hiện tại bất quá là trước một năm, thầy tự nhiên không phản đối.

Vì thế từ nay Vệ Thư Tuân càng bận hơn, mỗi ngày học xong, liền vội vàng chạy tới phòng thí nghiệm của Quan Trình. Sau đó không lâu, y lại biến thành bộ dáng lôi thôi lếch thếch, làm cho không ít nữ sinh không biết y cảm giác thất vọng sâu sắc: “Không hóa trang Vệ Thư Tuân cũng không đẹp mấy á.”

Độ chú ý Vệ Thư Tuân Trong trường dần dần biến mất, chỉ có Hàn An còn xảo diệu chụp được hình ảnh Vệ Thư Tuân ôm sách, vội vàng xuyên qua các học đường up lên Weibo: “Tiểu Tuân Tuân mỗi ngày đều bận đến không có thời gian nghỉ ngơi, làm cho người ta đau lòng.”

Vệ Thư Tuân và Quan Trình cùng nhau hoàn thành một nghiên cứu về 《Phân tích bước sóng âm thanh siêu tốc độ》, tuy rằng không liên quan gì đến kỹ thuật Không thành Vệ Thư Tuân muốn, nhưng giúp Vệ Thư Tuân học được rất nhiều.

Vệ Thư Tuân đêm nay cũng vội đến hơn mười một giờ, đang giúp Quan Trình sửa sang lại tư liệu cuối cùng, Quan Trình đột nhiên hỏi: “Thư Tuân, gần đây việc học của em thế nào?”

“Không có vấn đề, để tránh không theo kịp tiến độ, em đã học trước rồi, lên lớp cũng có ghi bài lại.”

“Vắng hai ba ngày cũng không thành vấn đề hả?”

“A? Cũng không sao, có việc gì à thầy?”

“Có một việc, là về thù lao nghiên cứu của em.” Quan Trình cười từ ngăn lấy ra một phần văn kiện.

Vệ Thư Tuân vội xua tay: “Không cần không cần, em đã học được rất nhiều, tiền thì khỏi ạ.”

“Thầy cũng không có tiền cho em.” Quan Trình đưa văn kiện cho y: “Nhìn đi!”

Vệ Thư Tuân nghi hoặc mở ra, sửng sốt: “Đây là…”

Cái Quan Trình đưa cho Vệ Thư Tuân, là một kịch bản rất mỏng, đây là một kích bản của một nhân vật phụ. Nhưng làm Vệ Thư Tuân kinh ngạc chính là tên của kịch bản: 《 Thương thiên không hối hận 》.

Đây là một bộ phim do quốc gia bỏ vốn quay, kể về cuộc đời của một số người có công dựng nước, còn chưa quay cũng đã PR tuyên truyền rần rần trên các đài truyền hình lớn, diễn viên chính đều là sao hạng A trong nước, có thể nói là tập hợp chúng tinh, không nghĩ tới Giáo sư Quan Trình hoàn toàn không dính gì đến giới giải trí lại có thể kiếm cho y một vai diễn. Tuy chỉ là thời thiếu niên của một anh hùng lên sân chỉ có một tập, nhưng có thể xuất hiện trong loại đại chế tác này cũng đã đủ gây đề tài rồi.

“Giáo sư Quan, sao thầy lại có được kịch bản này?”

“Thầy cũng không biết.” Quan Trình nhún nhún vai: “Thầy có nói với một thiếu tướng thầy quen muốn đệ tử quay một bộ phim, ông ta kêu người cho thầy kịch bản này.”

“… Cảm ơn giáo sư Quan, nhưng mà, em không muốn loại thù lao này…”

“Được rồi, quan hệ thầy cũng dùng đến, em không đi quay không phải lãng phí sao?”

Đồng thời, người đại diện của Vệ Thư Tuân – Trương Khải cũng nhận được thông báo của công ty, mới biết được Vệ Thư Tuân im hơi lặng tiếng mà lấy được một vai trong 《 Thương thiên không hối hận 》. Lập tức ông càng dè dặt với Vệ Thư Tuân, phải biết rằng trong công ty chỉ có vài vị Nhất ca Nhất tỷ mới có tư cách tham gia, công ty muốn đẩy những người khác cũng không thành công, có bối cảnh chắp nối đã sớm cướp sạch mấy vai có thể cướp được rồi.

Lúc ký hợp đồng có một vấn đề nhỏ, Vệ Thư Tuân ký là thời niên thiếu của Diệp Anh, người chế tác kia nhìn thấy y mới kinh ngạc hỏi: “Không phải cậu phải diễn thời thiếu niên của Đổng Minh sao?”

Vệ Thư Tuân mới biết được Chu Tuyền cũng kiếm vai cho y, chỉ là còn chưa kịp thông báo thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.