Đất gieo trồng trong nông trang rất nhiều, cho nên Lạc Vân Thanh có thể tùy tâm sở dục mà gieo trồng thứ mình thích.
Giai đoạn đầu tinh lực có hạn, Lạc Vân Thanh cũng không định trồng quá nhiều loại, chỉ định trồng một ít loại hình thu hoạch kinh tế, ví dụ như quế hoa, hoa đào và cây ăn quả Rhino.
Công dụng của hoa đào và hoa quế tự nhiên không cần nhiều lời, mặc kệ là pha trà, hay là làm nguyên liệu nấu ăn, hoặc là gia công thành các sản phẩm phụ đều được, còn cây Rhino là một loại cây công nghiệp cho quả sang quý nhất ở Liên bang, bề ngoài có điểm giống cây táo, nhưng tròn hơn quả táo, mà quả của nó có màu vàng, thịt quả ngọt lành thơm giòn, giàu vitamin tốt cho cơ thể, nhưng điều kiện sinh trưởng của loại trái cây này cực kỳ hà khắc, trước mắt chỉ có một vài địa phương có thể thỏa mãn điều kiện sinh trưởng của nó, mà Hải thị chính là một trong những nơi như vậy.
Hôm nay 50 cây giống quế hoa, cùng 100 cây giống hoa đào Bulma gửi cũng tới rồi, đây là Bulma tìm người cẩn thận lựa chọn, tự mình nhìn chằm chằm bưng bê đóng gói, sau đó gửi từ tinh cầu Nông nghiệp H-MCK1 gửi lại đây, may là Lạc Vân Thanh đã nhờ Bulma lưu ý sớm từ hai tháng trước, bằng không lâm thời muốn tìm cây giống tốt như vậy thật rất khó, dù sao bọn họ yêu cầu cao, không thể cùng người của công ty hạt giống mua cây giống vì cây cối trên tay công ty hạt giống phẩm chất không giống nhau, tốt xấu lẫn lộn, mà những cây giống này tất cả đều là tinh phẩm trong tinh phẩm.
Vốn dĩ Bulma chuyển phát là gửi tới chân núi, nhưng vì quả núi này không tên, cho nên chuyển tới Hải thị liền đi không thông, cuối cùng vẫn là Lạc Vân Thanh gọi một chiếc phi hành khí, kéo về từ điểm chuyển phát, giá cả vận chuyển cao hơn rất nhiều so với giá chuyển phát và giá cây giống, bình tĩnh như Lạc Vân Thanh cũng còn cảm thấy có chút đau trứng.
Xem ra việc lấy tên cho nông trang là việc lửa sém lông mày, bằng không về sau muốn gửi chút cây giống, hạt giống gì đó, nhân viên công ty chuyển phát nhanh người ta không biết mấy chữ “Nhánh núi nhỏ trên dãy Vạn HỈ, quả núi dựa lưng vào trấn Vân Quế” này cũng không thể làm gì được.
“Vân Thanh này, nông trang này của cháu, cháu đã nghĩ kỹ đặt tên là gì chưa?” Muôn vàn thế giới, việc lạ gì cũng có, lần đầu tiên trải qua việc như vậy Edward cũng không nghĩ tới cư nhiên sẽ xuất hiện loại vấn đề này.
Những vẫn đề khác còn dễ nói, cái này thực sự quá bất đắc dĩ, bên chính phủ nói không có tên thì không thể đặt định vị được, cho nên không thể gửi tới được, nhưng mấy ngày tới bọn họ phải nhận rất nhiều thứ, cũng không thể thật sự cứ tự mình từng chuyến kéo về như vậy được đi?
“Nếu không gọi là Phúc Trang?” Là một người không biết đặt tên, đối với việc đặt tên này Lạc Vân Thanh thực đau đầu, mình đã không ngừng suy nghĩ, nhưng cố tình giống như đối nghịch với mình, mặc kệ là nghĩ thế nào trong đầu cũng không nhảy ra được cái tên nào. Mà tên Phúc trang này là cậu gọi bậy, nhưng không nghĩ tới vừa nói ra Edward liền vỗ tay tán thưởng.
“Hay, tên này hay, không chỉ có ngụ ý tốt, mà còn dễ nghe dễ nhớ.” Edward thật sự vừa lòng với cái tên “Phúc trang” này, trong mắt hắn, cái gì cũng không bằng phúc khí.
Phúc trang, Phúc trang, phúc đầy nông trang, không chỉ có chủ nhân có phúc khí, mỗi một giống cây trồng ra đồ vật tốt nhất cũng có thể mang theo phúc khí, nói như vậy mới không hổ với danh tự này.
Nghe được Edward đối tên này khen không dứt miệng, Lạc Vân Thanh vốn đang có chút do dự lập tức cũng không rối rắm.
Dù sao tên ấy mà, đặt ra chính là cho người ta gọi, lưu loát dễ đọc càng có thể làm người nhớ rõ, này không tốt hơn sao?
Vì thế liền như vậy vui sướng quyết định tên nông trang của mình, Lạc Vân Thanh rèn sắt khi còn nóng vào trang của cục quản lý đất đai Liên Bang, sau đó mở ra trang người sử dụng, đem tên của cái quả núi nhỏ này của mình viết lên.
Đợi khoảng 10 phút, cuối cùng dấu đỏ xét duyệt thông qua, mà giờ phút này thanh trạng thái bên cạnh nông trang “Phúc trang” cũng đã hiện ra bản đồ.
Lạc Vân Thanh rời khỏi trang web của cục quản lý đất đai, mở ra bản đồ Hải thị, gõ vào hai chữ “Phúc trang”, chờ thanh tìm kiếm load ra click vào xem xét, sau khi phát hiện đúng là định vị nơi này, không có định vị tới những nơi khác, mới rời khỏi bản đồ.
Như vậy cuối cùng có thể vui sướng mà đi mua sắm! Không bao giờ phải chạy tới điểm chuyển phát nhanh kéo hàng về nữa.
Tuy không cần đi nhận chuyển phát nhanh, nhưng trải qua việc lần này, Lạc Vân Thanh cảm thấy không có một bộ phi hành khí vận chuyển của riêng mình thực không thuận tiện, dù sao cậu kinh doanh nông trang, sản phẩm của nông trang chắc chắn phải bán ra ngoài, huống hồ quả núi lớn như vậy, mặc kệ là gieo trồng hay là thu hoạch, nhu cầu đối với vận chuyển đều không nhỏ, nếu không có xe vận chuyển của mình thì về sau việc vận chuyển phải giải quyết như thế nào? Cũng không thể suốt ngày đi thuê, phí dụng quá đắt đỏ, thường xuyên thuê còn không bằng mua một bộ phi hành khí vận chuyển cho xong!
Nghĩ tới đây, Lạc Vân Thanh kéo theo Edward, nói một tiếng với Triệu Kiến Thiết và Triệu Đại Trí rồi rời khỏi Phúc Trang đi thẳng tới cửa hàng chuyên kinh doanh máy móc nông nghiệp cỡ lớn, ở nơi mà ngươi có thể mua được bất cứ thứ máy móc nông nghiệp gì mà ngươi muốn mua.
Chọn nửa ngày, so sánh vài cái kích cỡ, Lạc Vân Thanh và Edward mới chọn một cái phi hành khí vận chuyển tương đối thích hợp, ông chủ cửa hàng trong lúc hàn huyên nghe thấy Lạc Vân Thanh nói mua một quả núi gần đây làm nông trang còn cố ý cho một chút giảm giá ưu đãi, hơn nữa thêm cậu vào danh sách bạn bè, liên tục nói Lạc Vân Thanh có yêu cầu gì liền tới tìm hắn, hắn chắc chắn sẽ cho giá cả thấp nhất v.v.
Lạc Vân Thanh đương nhiên không cự tuyệt, thật sự cậu còn rất nhiều thứ muốn mua, chỉ là hiện tại không có cách nào đi bước quá lớn, cho nên chỉ có thể từng bước một từ từ mà đi thôi, cơ hội hợp tác chắc chắn có nhiều.
“......”
Edward yên lặng không lên tiếng để Lạc Vân Thanh làm chủ, quan sát nửa ngày khi cậu muốn rời đi, đột nhiên mở miệng: “Vân Thanh, chúng ta phải mua một cái máy đào đất loại nhỏ, máy tưới, máy gieo hạt....”
Edward nói ra đều là máy móc nông nghiệp cơ bản nhất, bằng không nếu dùng toàn bộ bằng sức người thì làm tới năm nào tháng nào mới xong?
Lạc Vân Thanh:......
Nhiều như vậy? Không phải, nếu khoa học kỹ thuật đã phát triển như vậy, vì cái gì còn có nhiều loại máy móc khác nhau phải mua như vậy? Người của viện nghiên cứu vì cái gì không nghiên cứu một cái máy làm ruộng cỡ lớn chứ? Cái loại máy móc đa dụng giống như Transformers, như vậy rất tiện lợi nha! Muốn nó là máy gì thì có thể biến thành máy đó, tiết kiệm cho mọi người rất nhiều việc nha!
Nhưng đây chỉ là suy nghĩ của Lạc Vân Thanh mà thôi, cuối cùng cậu vẫn ngoan ngoãn mua mấy đài máy móc, nhưng những thứ này cậu không dám tự mình chọn, vẫn luôn hỏi Edward mình còn thiếu thứ gì không, đừng để về nhà rồi mới phát hiện thiếu rồi lại quay lại lần nữa, vậy lúng túng nha.
Có Edward trợ giúp lần này nên mua không thiếu, nhưng chờ khi bọn họ đi ra ngoài thì trời đã tối, cho nên cũng không cần về Phúc trang.
Vì hiện tại bọn họ đang ở trung tâm Hải thị, trở về khách sạn nhưng thật ra đơn giản chỉ mất 10 phút đi xe mà thôi.
Trở lại khách sạn còn sớm, Lạc Vân Thanh và Edward hai người quyết định thả lỏng thư giãn, tắm rửa xong đi xuống lầu ăn buffet, cầm một đống món nhàn nhã dùng bữa.
Ăn ăn, Lạc Vân Thanh lại nghĩ tới việc mua máy móc vừa rồi, nghĩ tới những loại máy này khuôn mặt không tự chủ được giật giật, nhịn không được cảm thán một câu: “Nếu là có loại máy có thể tổng hợp tất cả công năng trồng trọt thì tốt rồi.”
“......”
“Có nha.” Đang ăn bò bít tết Edward bớt thời giờ trả lời một câu.
Hắn đã ăn miếng này là miếng thứ hai, nhưng ăn nhiều như vậy hắn vẫn cảm thấy đói bụng! Aiz...đồ ăn nơi này thiên về tinh xảo, đối với người lao động chân tay không quá phù hợp.
“A? Như vậy mà cũng có sao?” Lạc Vân Thanh kinh ngạc mở to hai mắt, có điểm khó có thể tin, cái cậu nói là loại máy có thể làm tất cả mọi việc trong ruộng, này mà cũng có thể có sao? Chẳng lẽ thật là giống như Transformers sao?
“Vừa thấy là biết cháu không phải là người hay xem kênh khoa học kỹ thuật.”
Edward thở dài một hơi, buông đĩa bít tết trong tay xuống, sau đó nói tiếp: “Máy móc như vậy hai năm trước đã ra đời, nhưng còn chưa phổ biến.”
“Không phổ biến?”
Là do công năng không đủ hoàn thiện? Hay là do phí tổn quả cao, lấy trình độ khoa học kỹ thuật hiện tại còn không thể giảm bớt được chi phí nên không phổ biến ra? Dù sao trong lòng Lạc Vân Thanh không thể phổ biến ra ngoài chính là do hai loại tình huống này.
Quả nhiên, Edward giải thích tiếp đã xác minh suy đoán của cậu.
“Không phổ biến được, thứ nhất, thể tích máy móc kia quá lớn, chỉ có thể dùng cho tinh cầu Nông nghiệp có diện tích gieo trồng lớn, những tinh cầu khác diện tích gieo trồng nhỏ hoàn toàn không thể dùng, thứ hai là giá cả rất đắt, một cỗ máy có giá khoảng trên 5 tỷ đồng liên bang.”
Nói tới cái giá này Edward nhịn không được phun tào: “5 tỷ đồng liên bang nha, ai ăn nho rửng mỡ! Tốn mấy triệu hơn chục triệu là có thể mua một đống máy móc nông nghiệp, tiêu 5 tỷ mua một cái máy tổng hợp? Có số tiền này làm gì chả được.”
5 tỷ?
Lạc Vân Thanh cũng bị dọa rồi, thực sự nếu có số tiền này đừng nói một cái máy nông nghiệp, mua một cái tiểu tinh cầu cũng có thể, quả nhiên không phổ biến được cũng là có nguyên nhân của nó.
Nghĩ đến 5 tỷ đồng liên bang, Lạc Vân Thanh không bao giờ nghĩ tới cỗ máy “Transformers” kia nữa, thật sự là không có tiền nha.
“Cháu đoán cỗ máy kia ít nhất phải 10 năm nữa mới có thể phổ cập, chi phí cao như vậy muốn hạ xuống cũng không dễ dàng.” Tuy nhân viên nghiên cứu sẽ tìm mọi cách làm giảm phí tổn, đề cao năng suất, nhưng 5 tỷ còn ở đó, làm thế nào cũng không có khả năng trong vòng một hai năm là có thể giảm xuống mấy trăm lần được.
“Quan tâm nó làm gì, dù sao ra được thì tốt, chỉ cần đem đồ vật làm ra, có rất nhiều người có thể lấy nó làm cơ sở để cải tiến.” Edward nói chính là thiên cổ chân lý.
Nhân tài sáng tạo không nhiều lắm, nhưng nhân tài cải tiến thì rất nhiều, sáng tạo một đồ vật rất khó, nhưng cải tiến đồ vật thì không khó, Liên bang có nhiều nhân tài như vậy, có lẽ cũng không qua bao lâu có thể hoàn mỹ giữ lại thuộc tính của nó đồng thời lại có thể hạ thấp giả cả nữa.”
“......”
“Được rồi, không nói tới cái cỗ máy tổng hợp đó nữa, Vân Thanh cháu nhìn cháu xem, ăn cơm giống như mèo ăn, đừng nói thím cháu lo lắng cho cháu, ta cũng lo lắng cho cháu đấy.” Nói xong Edward múc một chén cơm chiên mà hắn cảm thấy cũng không tệ lắmcho cậu, ý bảo cậu ăn.
Buổi tối 21 giờ, nhà hàng buffet sẽ ngừng cung cấp thức ăn, hiện tại đã 20h45, chỉ còn lại 15 phút, muốn ăn thì phải nhanh lên, bằng không thời gian cung cấp thức ăn của người ta cũng sắp kết thúc.
“Cháu...được rồi.” Vốn dĩ muốn nói không ăn nổi nữa, Lạc Vân Thanh nhìn ánh mắt lo lắng của Leonard lại yên lặng nuốt lại lời cự tuyệt, cầm lấy thìa xúc ăn.
Không phải cậu nói, khách sạn Biển Sâu là khách sạn lớn nhất Hải thị, được xưng là có phục vụ tận tình nhất, nơi dừng chân thoải mái nhất, món ngon mỹ vị nhất, nhưng mấy thứ trước thì không tồi, dừng chân cũng rất tốt, nhưng món ngon? Trừ bỏ một hai món cá biệt ra, Lạc Vân Thanh cảm thấy tiệc đứng này cung ứng thực bình thường, ví dụ như cơm chiên này, chỉ cần cho cậu một bắt cơm nguội, hai quả trứng gà, lại thêm chút mỡ heo, cậu cảm thấy mình tùy tiện làm cũng có thể ngon hơn ở đây làm.
“Trẻ con đừng kén ăn, kén ăn không lớn được.” Thấy Lạc Vân Thanh ngoan ngoãn ăn cơm chiên, Edward lại gắp hai miếng bò bít tết, đem một miếng bỏ vào đĩa ăn của Lạc Vân Thanh.
Có chút đau trứng nhìn đĩa ăn càng ngày càng đầy bởi vì Edward “yêu thương”, Lạc Vân Thanh khổ mà không nói nên lời.
Một mình mình ăn cơm có thể muốn ăn gì thì ăn, nhưng ăn cùng trưởng bối thì phải đề phòng bọn họ đột nhiên quan tâm! Mặc kệ cho ngươi có thích hay không, bọn họ cảm thấy ăn ngon, liền sẽ không nghĩ ngợi mà gắp cho ngươi.
Lúc này còn ăn? Ăn vào lại no, không ăn thì sao? Lại thật ngượng ngùng.
Đương nhiên giờ phút này Lạc Vân Thanh thực may mắn ăn cơm cùng cậu chính là Edward mà không phải là Bulma, Edward liền múc cho cậu một chén nhỏ cơm chiên, một miếng bò bít tết nhỏ cùng một chút rau củ, này còn ở trong lượng cơm của Lạc Vân Thanh. Nếu là Bulma thì sao? Lạc Vân Thanh thật không dám cam đoan bản thân có thể ăn hết được đồ ăn nàng gắp cho mình.
“Chú Edward, chờ ngày mai chúng ta dọn đến trấn Vân Quế cháu nấu cơm cho chú nhé.” Nuốt xuống một ngụm cơm cuối cùng, Lạc Vân Thanh chân thành kiến nghị cho Edward.
Nhớ tới đã từng ăn qua cơm Lạc Vân Thanh làm, Edward hai mắt đều sáng, ngay cả cơm cũng không ăn, liên tục gật đầu nói: “Vậy cũng được, chú có thể tưởng tượng cơm cháu làm, nhóc con cháu nấu cơm là cái này.”
Nói xong giơ ngón tay cái lên với cậu, trong mắt trong lòng đều là tán thưởng dành cho cậu!