Khác với hành vi khi ăn và ngủ không nói chuyện, Lạc Vân Thanh và Leonard hai người trong bữa cơm là thời gian giao lưu ấm áp.
Bữa sáng là mua từ nhà ăn mà bọn họ hay mua, nhìn bánh bao quen thuộc, Lạc Vân Thanh liền biết Leoard dậy còn sớm hơn mình nghĩ.
Phải biết bánh bao này là hàng nóng phỏng tay, là dạng mỗi ngày vừa ra lò từ sáng sớm đã có thể bán hết sạch!
Dậy muộn còn muốn ăn bánh bao? Đừng nói bánh bao, mà có lẽ ngay cả vỉ hấp bánh ngươi cũng đừng mong nhìn thấy.
Cầm lấy một cái bánh bao, Lạc Vân Thanh phát hiện bản thân thực bội phục Leonard. Mặc kệ ngày hôm trước có bao nhiêu mệt, ngày hôm sau hắn vẫn có thể dậy sớm như cũ, hơn nữa vẫn là trạng thái tràn đầy tinh thần.
Đồng hồ sinh học cường hãn này thường xuyên khiến cậu hoài nghi Leonard hắn không phải người mà là người máy!
Dù sao là người ai mà chẳng lười biếng phải không? Ngay cả chính cậu, tự nhận còn coi như chăm chỉ, nhưng có đôi khi đều nhịn không được ngủ thẳng một giấc.
Nhưng còn Leonard?
Nói nữa cũng khó mà tin, nhưng cố tình lại là sự thực, ở chung lâu như vậy, Lạc Vân Thanh thật đúng là không phát hiện thấy hắn lười biếng lần nào.
Hắn giống như là một cỗ máy móc vĩnh viễn không biết mệt mỏi, hung hăng tiến tới đuổi theo mục tiêu đã định lúc trước.
Lúc vừa mới quen biết, Lạc Vân Thanh cứ cảm thấy bạn cùng phòng này của mình thực thần kỳ, nhưng mà đây là cuộc sống của người ta, cho nên cũng không can thiệp nhiều.
Nhưng không biết có phải gần đèn thì sáng hay không, sau khi ở chung lâu như vậy, cậu phát hiện bản chất của Leonard tuy vẫn là Leonard lúc vừa mới nhận thức trước kia, nhưng thái độ và hành vi xử sự của hắn trong cuộc sống cũng mềm mại không ít, mang theo càng nhiều tình người!
............
Ăn bữa sáng cũng không phải là việc tốn thời gian, đặc biệt là đối với nam sinh, tốc độ ăn bữa sáng cứ gọi là nhanh như chớp!
Lúc trước Leonard cũng thuộc vào nhóm ăn sáng nhanh như chớp kia, dù sao đối với hắn mà nói bữa sáng chính là lấp đầy bụng để làm việc mà thôi, không liên quan gì tới việc hưởng thụ hết.
Nhưng từ khi bị Lạc Vân Thanh ảnh hưởng, tốc độ ăn sáng của Leonard nghiêm trọng giảm xuống, thế cho nên đến bây giờ, hơn mười phút trôi qua hắn mới ăn xong phần ăn sáng này, việc này đối với hắn trước kia quả thực là một việc không thể tưởng tượng nổi, nhưng đối với hắn hiện tại mà nói lại có vẻ thực quá sức bình thường.
Vì sáng nay không có tiết học, cho nên Lạc Vân Thanh không cần vội vàng đi học, thậm chí giữa trưa còn có thể tiễn Leonard lên phi thuyền, sau đó chạy về trường đi học là được.
Tuy còn có mấy tiếng nữa là phải đi, nhưng hai người cũng không có cái cảm giác gì gọi là u sầu ly biệt, ngược lại hứng thú bừng bừng tán gẫu về việc Leonard tai nghe mắt thấy về phương diện ăn uống ở Ái Duy tinh kia.
Chờ nghe được Leonard cơ bản dựa vào dịch dinh dưỡng sống qua ngày, Lạc Vân Thanh đột nhiên ngẩng đầu, cuối cùng nhớ ra mình quên cái gì.
Đêm qua khi nghe được hắn nói chuyện này cậu liền chuẩn bị hôm nay làm chút gì đó cho hắn mang đi ăn, nhưng lại bị Leonard tối qua “da mặt dày” làm cho khiếp sợ, buổi sáng lai bị “nam sắc” dụ hoặc, vì thế cậu liền quên mất chuyện này lên chín tầng mây.
Nhưng nếu hiện tại nghĩ tới......
Vậy làm chút đồ để mang đi thôi!
Dù sao cũng không phải đại sự gì, Lạc Vân Thanh gần đây nấu cơm đều thành thói quen, còn làm cái gì cậu cũng nghĩ tới rồi, giống như thứ để lại cho Edward ăn ở Hải thị, kho cho hắn một chút đồ vật, sau đó đem nước kho cho hắn mang theo là được, đến lúc đó muốn ăn cái gì thì bỏ cái đó vào nấu!
Khác với siêu thịt nhỏ ở trấn Vân Quế của Hải thị, siêu thị gần học viện Liên bang đệ nhất rất nhiều thứ, hơn nữa chủng loại đầy đủ hết.
Nói câu quảng cáo khoa trương, đó chính là chỉ có đồ vật ngươi không nghĩ ra, không có vật phẩm nào ở nơi này ngươi không mua được!
Cụ thể có nhiều như vậy hay không Lạc Vân Thanh không biết, nhưng cơ bản đồ cậu muốn mua đều có thể tìm được ở bên này, những thứ không tìm thấy cũng không có biện pháp, dù sao cậu thật sự không biết hiện tại chúng nó tên gọi là gì, nơi sinh trưởng cụ thể ở đâu. Nếu biết những thứ này, muốn tìm thực dễ dàng.
Nhưng Lạc Vân Thanh cũng không rối rắm, dù sao lần trước làm nước kho cho chú Edward khá ngon, cũng không kém với lúc đầy đủ nguyên liệu, mặt khác liền...tùy duyên đi.
Chiếm được là vận may của ta, mất đi là do số mệnh của ta!
Tuy có thể tưởng tượng được nếu tìm đủ 108 loại nguyên liệu vậy nước kho sẽ có bao nhiêu mê người, nhưng hiện tại không phải là không tìm thấy sao? Cho nên Lạc Vân Thanh cũng không có biện pháp không phải sao?
Vì thế hạ quyết tâm nấu nước kho Lạc Vân Thanh liền dắt Leonard đi siêu thị.
Cứ như vậy, trong tình trạng một người còn đang xin nghỉ, một người không có tiết buổi sáng, hai người thẳng tiến đi siêu thị, không qua bao lâu đã bao lớn bao nhỏ trở về, lại bởi vì hai người thức dậy từ sớm, cho nên từ siêu thị đi ra cũng mới 8h30 mà thôi.
Leonard mua vé đi phi thuyền là hơn 12 giờ trưa gần 1 giờ, mà đi từ bên này tới trạm không gian chỉ cần nửa giờ, cho nên Lạc Vân Thanh có ba bốn tiếng để làm, miễn cưỡng còn tính đủ thời gian.
Nghĩ tới lúc trước kia mình làm món kho, mùi hương bá đạo của nước kho lúc đó, Lạc Vân Thanh nghĩ nghĩ, vẫn là nên tăng thêm lượng thịt cùng rau củ thôi.
Dù sao đến lúc đó chắc chắn có không ít người tới đây, mỗi người mấy miếng thì số lượng cũng rất lớn, huống chi Lạc Vân Thanh còn phải đưa một chút cho các giáo sư và phụ đạo viên ở gần nữa! Phải biết rằng về sau cậu phải thường xuyên xin nghỉ, cho nên sao có thể không đề cập tới việc đánh tốt cái quan hệ từ trước nhỉ!
............
Nồi nước kho lớn cần thời gian càng nhiều, hôm nay khác với lúc trước, cậu chỉ có mấy tiếng đồng hồ thôi, cho nên Lạc Vân Thanh rất tự giác lấy hai cái nồi ra đồng thời nấu.
Quen cửa quen nẻo xử lý xong nguyên vật liệu, dựa theo phương pháp lúc trước bắt đầu ngao chế nước kho.
Vừa mới bắt đầu Leonard còn cảm thấy mùi vị không tốt lắm.
Nhưng thời gian từng chút trôi qua, mùi thơm của nước kho cũng dần dần nồng đậm lên, đặc biệt là khi nước kho bắt đầu sền sệt, một loại mùi thơm lạ lùng xông vào mũi, thơm đến ngứa cả ruột gan, đánh thức con sâu tham ăn trong lòng mỗi người dậy.
Vì nguyên liệu nhiều, hơn nữa đều cần cậu và Leonard rửa sạch và thái, cho nên thời gian xử lý nguyên liệu lâu.
Tới khi chuẩn bị xong đám rau củ thịt thà thì nước trong nồi kho đã tương đối.
Lúc này Lạc Vân Thanh bắt đầu đem nguyên liệu bỏ vào trong nồi, chuẩn bị nấu.
Đem nguyên liệu nấu ăn vào nấu xong, nước kho hấp thu hương vị nguyên liệu, khiến mùi thơm càng tăng thêm, mùi thơm nồng đậm khuếch tán càng nhanh, hơn nữa phạm vi khuếch tán cũng càng ngày càng lớn!
Mắt thèm nhìn món kho đang sôi sục trong nồi, sau khi hỏi Lạc Vân Thanh thời gian ra nồi, Leonard cảm thấy bản thân vẫn nên đi ra hoa viên bình tâm một chút, vì tình trạng chỉ có thể nhìn không thể ăn như vậy cũng là một loại tra tấn.
Nhưng chưa từng nghĩ tới đi ra ngoài hoa viên rồi Leonard cũng vẫn không bình tĩnh lại được.
Vì mùi hương này có độc!
Vì cái gì đã cách xa nơi xuất phát như vậy mà vẫn còn có thể ngửi được rõ ràng!
Nói thực, nếu không phải hiện tại đa số người đang ngồi trên lớp, hắn tuyệt đối tin tưởng căn biệt thự này sẽ bị một đám người vây quanh! Nhưng hiện tại cũng tương đương.
Ngoài cửa luôn có một vài người tới tới lui lui, không biết người đã đi dạo qua bao nhiêu lần, Leonard cảm thấy bản thân vẫn nên quay lại thôi, bằng không dưới ánh mắt hâm mộ ghen tị hận này có thể khiến mình không được tự nhiên.
Nhìn thấy Leonard tiến vào, Lạc Vân Thanh ngoài ý muốn hỏi: “Không phải nói đi ra ngoài hóng gió sao? Sao nhanh vậy đã vào rồi?”
Leonard lau mặt một phen, có thâm ý khác nói: “Bên ngoài cũng không có gió?”
Lạc Vân Thanh:??
Bên ngoài rộng lớn như vậy, sao có thể không có gió!
Không hiểu được ý tứ của Leonard, Lạc Vân Thanh quyết định không miễn cưỡng bản thân đi suy nghĩ làm gì, ngược lại đi lên trước, kéo hắn tới gần nồi kho, nói: “Để tôi hướng dẫn cậu nấu như thế nào, đến lúc đó một nồi nước kho này liền cho cậu mang đi.”
Cho tôi mang đi? Là nước kho chứ không phải món kho?
Leonard có chút khó hiểu, mang nước kho đi thì có ích lợi gì? Chẳng lẽ để tự mình nấu sao? Nhưng mà có thể chứ? Sẽ không bị biến chất? Hạn sử dụng của nước kho này lâu như vậy sao?
Lạc Vân Thanh không mù, đương nhiên nhìn ra ánh mắt của Leonard, nhưng cậu cũng không thấy kỳ quái.
Dù sao hiện tại khác với thế kỷ 21, văn hoa ẩm thực tuy có truyền thừa nhất định, nhưng cũng không phải tất cả tay nghề đều được lưu truyền tới giờ.
Đừng nói nước kho này bảo quản tốt có thể để mấy chục thậm chí là cả trăm năm, ngay cả việc chân giò heo đông lạnh sau khi nấu kỹ phải để vài ngày tự nhiên đông lại mới có thể ăn này phỏng chừng cũng không ai biết.
Dù sao hiện tại người ăn cơm thì ít, uống dịch dinh dưỡng thì nhiều!
Đợi một hồi, rau củ nấu xong, Leonard như hổ rình mồi ở bên cạnh đã làm một việc trước này chưa từng làm qua!
Vươn tay cầm một miếng củ sen, cư như vậy trực tiếp nuốt vào bụng.
Ngay lập tức...đầu lưỡi giống như khiêu vũ!
Mùi vị ngon đến nỗi hắn không hình dung nổi, chỉ biết trong đầu mình lúc này hiện lên một chữ duy nhất đó là - ăn!
Đúng vậy, chính là ăn!
Cái gì cũng không làm, trước đem thứ này nuốt vào trong bụng đã!