Ký Ức Ai Cập

Chương 35: Chương 35: Dịch bệnh.




Asisu mặc kệ y phục ướt đẫm trên người vội vàng chạy ra xa khỏi đó, Ari cố gắng đi theo nàng, bà cố gắng níu lấy vạt áo của Asisu: "Lệnh bà! Lệnh bà!.". Lời nói của Ari khiến Asisu thức tỉnh, nàng dừng bước chân lại, tựa mình vào người Ari, nàng choáng váng ra lệnh: "Ari! Lập tức triệu tập mọi người lại, chúng ta phải rời khỏi đây ngay."

Ari gật đầu với nàng, bà trở lại chỗ lúc nãy nghỉ chân, Ruka và Lita đã trở về chỗ đó, ho quay quắt tìm kiếm dáng hình Asisu. Trong lúc nhất thời, nỗi lo lắng trào dâng trong lòng Lita, lệnh bà có thể đi đâu được kia chứ? May mắn thay Ari đã tìm ra bọn họ: "Lệnh bà có lệnh! Chúng ta phải rời khỏi đây ngay!."

Lita sửng sốt nhìn Ari, cô quay đầu lại gật đầu với Ruka và đám người phía sau, họ nhanh chóng lấy ngựa rồi đến chỗ Asisu. Một khi lệnh bà đã quyết định ắt hẳn sẽ không hề sai, bọn họ không có thói quen nghi ngờ ý định của lệnh bà. Tuyệt đối trung thành chính là điều họ dành cho nàng.

Asisu vội vàng thay bộ y phục ướt đẫm, sang chiếc váy dài màu ngà chiết eo bằng dây da mềm mại. Sau đó lên ngựa rời khỏi thị trấn ngay lập tức, Asisu không muốn gặp lại Ragashu tại thời điểm này. Mọi chuyện vẫn không phải lúc thích hợp để lộ diện trước mặt hắn như vậy.

Khi đoàn người của Asisu rời khỏi thị trấn sầm uất, cùng lúc đó thuộc hạ cũng cấp báo cho Ragashu biết, bọn chúng không tìm được người con gái ban nãy đã cứu hắn. Ragashu liếc nhìn đám thuộc hạ: "Các ngươi cho rằng nàng ấy có cánh để bay sao? Tìm tiếp đi!.", họ run sợ tiếp tục tìm kiếm, Ragashu ngồi trên đệm ấm áp bàn tay mân mê một thứ lấp lánh.

Đó chính là mạng che mặt của Asisu, khi nàng cứu hắn đã vô tình đánh rơi lúc nào không hay, vì thế hắn mới nhìn thấy dung mạo của nàng. Nâng chiếc mạng che mặt lên cao, Ragashu trầm ngâm nói: "Chẳng lẽ trên đời này thật sự có nữ thần sao?.".

Xuất hiện từ dưới nước cứu đứa trẻ lên, sau đó lại cứu hắn thoát nạn, rồi biến mất một cách kỳ bí. Cô gái này, nhất định hắn phải tìm cho ra nàng.

Lúc này, Asisu đã phóng ngựa đi ngang qua một ngôi làng nhỏ, mùi hôi thối nồng nặc bốc lên. Lita cau mày dùng khăn choàng che mũi lại, "Tiểu thư! Mùi hôi này quá nồng! Chúng ta mau đi qua thôi!."

Ruka cũng nhăn mặt lại, với kẻ đã chinh chiến nhiều năm như hắn, làm sao không nhận ra đây là mùi xác chết phân hủy kia chứ. Ngôi làng này không có gì tốt đẹp rồi, tốt nhất là nên đưa lệnh bà nhanh chóng rời khỏi đây.

"Nữ quan Lita nói không sai, tốt hơn hết chúng ta nên rời khỏi đây, thưa tiểu thư!" Ruka lên tiếng, nhưng ta đã giơ tay lên ra hiệu cho hắn im lặng. "Mọi người không thấy có gì lạ ư? Mùi hôi thối này bốc lên khi xác người bị phân hủy, để có mùi nồng nặc thế này. Thì bao nhiêu người đã phải chết đây?".

Sắc mặt của bọn họ trầm xuống, ta quay đầu ngựa tiến về phía ngôi làng, "Ta rất muốn biết điều gì đã làm cho người dân làng này thành ra như vậy. Nếu không muốn đi cùng ta, các ngươi có thể ở bên ngoài chờ ta.".

Đương nhiên bọn họ làm sao có thể để nàng bước vào chỗ nguy hiểm một mình, quấn khăn che mặt ngăn mùi hôi thối, đoàn người tiến sâu vào ngôi làng nhỏ. Cảnh tượng họ nhìn thấy thật bi đát, cả ngôi làng hoàn toàn không còn một ai sống sót, xác người ngổn ngang chồng chất lên nhau.

"Đừng chạm vào vật gì, nơi đây hình như đã bị nhiễm dịch bệnh!." Asisu đưa tay ra ngăn cản đám người Ruka, đang muốn tiến lên kiểm tra các xác chết. Mặc dù không biết họ chết vì bệnh dịch gì, nhưng . . . "Đi thôi! Các ngươi nói đúng chúng ta không nên ở lại đây."

Tình hình ở đây vô cùng nghiêm trọng, nếu dịch bệnh đã làm cả ngôi làng phải bỏ mạng. . . vậy thì nó đã lan xa đến mức nào. Bọn họ nhanh chóng rời khỏi ngôi làng, bất chợt một tiếng khóc vang lên khiến vó ngựa của Asisu dừng lại.

"Lệnh bà!.", "Tiểu thư!.", bất chấp tiếng gọi của bọn họ, nàng lật người xuống ngựa, chạy về phía căn nhà phát ra tiếng khóc. Giữa đống đổ nát bẩn thiểu, nàng tìm thấy một đứa trẻ nằm khóc bên cạnh xác chết của người mẹ. Tiếng khóc vô cùng tuyệt vọng và thê lương. . . Nàng cúi xuống bế đứa bé lên, dịu dàng ôm nó vào lòng.

"Ngoan nào! Nín đi nào. . .!" Không biết đứa trẻ do khóc mệt nên chìm vào giấc ngủ, hay vì chính vòng tay ấm áp của nàng. Asisu bế đứa bé ra ngoài, nàng quay đầu sang phía Ari: "Hãy im lặng vì những gì các ngươi đã nhìn thấy! Từ nay đây là con trai của ta và là chủ nhân của các ngươi! Hãy nhớ lấy!."

"Vâng thưa lệnh bà!." Mọi người quỳ dưới chân nàng tuân mệnh, Asisu cho đứa trẻ vào một tấm vải sạch rồi buộc trước người mình. Họ tiếp tục hành trình dang dở, tiến thẳng về phía kinh thành Tebe.

Dịch bệnh lan xa hơn ta tưởng, ở ngôi làng kế tiếp chúng ta dừng chân nghỉ ngơi. Hơn phân nửa người trong làng đã chết và số còn lại sẽ chết nếu không có thuốc chữa trị. Menfuisu đang làm cái gì vậy, tại sao lại để cho dịch bệnh hoành hành như thế này.

Ari cũng lo lắng nhìn cảnh trước mặt rồi lại nhìn nàng, "Lệnh bà! Chúng ta phải làm thế nào bây giờ! ". Asisu vỗ nhẹ vào người đứa bé, "Ruka cấp báo tin tức về Tebe cho ta! Lita, Ari và những người khác theo ta vào làng. Chúng ta phải khống chế tình hình trước khi nó bùng phát thành đại dịch!

Nghĩ như thế nhưng Asisu không thể bỏ mặc dân chúng, nàng đến gặp trưởng làng, bí mật tiết lộ thân phận của mình. Yêu cầu ông ta giữ im lặng, rồi bắt đầu khám chữa bệnh cho những người bị ốm. Chỉ huy dân làng dùng giấm để khử trùng mọi ngóc ngách trong làng, xử lý và hỏa táng xác người chết một cách gọn gàng sạch sẽ, tránh để những đồ nhiễm bệnh còn lưu lại.

"Đun nước lên, rửa dọn mọi thứ bằng nước đã đun sạch, dựng nhà chòi cách ly người bị bệnh vào đấy. Ta sẽ chữa trị cho bọn họ!." Asisu cau mày nói với trưởng làng, ông ta răm rắp nghe theo lời nàng. Công việc cứ thế được tiến hành nhanh chóng, chẳng mấy chốc mùi thảo dược đã lan xa khắp làng, tẩy đi thứ mùi ô uế do bệnh dịch để lại.

Khi ta đang loay hoay sắc thuốc, Lita cầm cái sịa chạy vào phòng bếp, "Tiểu thư! Thuốc không đủ rồi!.". Ta dừng tay lại, nhìn về phía cô ấy, quả thật thuốc đã hết dược liệu rồi, "Lita, cô phụ trách canh chừng nồi thuốc ở đây. Còn chuyện dược liệu cứ để cho ta!.". Trong con mắt kinh ngạc của Lita, ta đeo gùi thuốc lên lưng đi hái thảo dược, 'Ari! Nhớ vắt sữa dê cho thằng bé uống. Nhất định không được để đứa bé đói!.", ta hôn lên cái đầu nhỏ của nó rồi xoay người đi.

Thằng bé được Ari bế trên tay, xoay chuyển ánh mắt nhìn theo mẹ nó, cất lên những tiếng ê a không an lòng. Ari nhìn đứa bé mới một tháng tuổi, vỗ về một chút: "Hoàng tử nhỏ, lệnh bà sẽ sớm về thôi!", đứa trẻ này có đôi mắt rất giống lệnh bà. Khiến bà vừa nhìn thấy đã yêu mến tận đáy lòng mình!

May mắn thay thảo dược ta muốn hái đều ở phía sau ngọn núi nằm cạnh ngôi làng, chỉ cần tranh thủ về sớm một chút vẫn kịp thời gian nấu thêm một lần thuốc nữa. Y thuật năm năm qua được Hassan ở cạnh dạy dỗ không uổng phí chút nào, đã giúp ta khống chế bệnh tình của dân làng.

Đường lên núi không khó khăn, chẳng mấy chốc Asisu đã leo lên được phía sau ngọn núi. Đặt gùi thuốc xuống đất, nàng dùng lưỡi liềm rẻ cỏ tìm thảo dược, mải mê tìm kiếm khiến nàng không phát hiện ra có người đang theo dõi nàng.

Ragashu nở nụ cười thỏa mãn, cuối cùng cũng tìm được nàng rồi, người con gái đã cứu hắn ở hồ nước. Trên đường đến Tebe hắn gặp phải dịch bệnh này, lại nghe nói ở đây có thầy thuốc giỏi, đã cứu sống rất nhiều người.

Hắn vốn định đến đây xin thuốc mang theo đề phòng bất trắc, không ngờ người ấy lại là nàng. Vị thầy thuốc nổi tiếng trong lời đồn gần đây, quả thật rất thú vị, hắn tiến lại gần nàng.

Từng bước, từng bước như con báo đang rình rập con mồi nhỏ, hai bàn tay hắn đưa ra, ôm trọn lấy Asisu vào lòng. "Bắt được nàng rồi!" Hắn vui vẻ nói, không để ý đến cơn rùng mình của nàng. . .

Giọng nói này. . . là của hắn. . . Ragashu. . . Ta rút thanh kiếm bên hông chém vào tay hắn," Hỗn xược! Ai cho phép ngươi chạm vào ta!, ta tức giận quát lên, có lẽ hắn không ngờ ta sẽ làm vậy. Vội vàng buông ta ra. . . ta chộp lấy gùi thuốc trên đất đã sắp đầy,. . .

Dùng tốc độ nhanh nhất để phóng lên ngựa; thoát khỏi đám thuộc hạ của hắn, lao về phía ngôi làng. Mặc kệ cho Ragashu ôm cánh tay bị thương chảy máu đầm đìa, ta quất roi vào mông ngựa phi nước đại về làng.

Ta cũng không có thời gian trêu đùa hắn, nếu hắn đã biết ta ở đây. Ta cũng rất muốn xem hắn sẽ làm gì tiếp theo, kẻ mà ta từng gọi là chồng.

Ragashu không những không tức giận, mà còn mỉm cười khi thuộc hạ băng bó cho hắn. Lúc ấy rõ ràng nàng ta có thể một kiếm chém đứt cổ hắn, nhưng nàng lại không làm vậy. Chứng tỏ nàng vốn không có ác ý. . . một cô gái bí ẩn lại có thể đả thương được hắn. . . Đây cũng là lần đầu tiên.

Trong suy nghĩ của Ragashu, vẫn thắc mắc tsji sao nàng luôn trốn tránh hắn. Hắn đáng sợ đến thế sao?, hắn cũng đâu muốn làm hại nàng, "Nhất định phải bắt cho bằng được nàng ta, trói lại bên cạnh Ragashu này, khiến nàng cả đời không thoát khỏi tay ta!.".

Mục đích ban đầu của hắn, đến Ai Cập để nhìn thấy cô gái sông Nile và nữ hoàng Ai Cập, đã hoàn toàn bị quên lãng. Bây giờ trong mắt hắn chỉ có suy nghĩ, làm thế nào để bắt cô gái kia ở bên hắn suốt đời. .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.