Ký Ức Ai Cập

Chương 13: Chương 13: Giải thóat




Author : Lakshmi

“Ta làm phiền hai người sao?” Izumin buớc vào phòng phá ngang ván cờ đang chơi dở dang của Asisu và Hassan. Hassan không thèm để ý đến hắn hỏi: “Tiếp tục chứ, Aisu?”.

Asisu xếp quân cờ vào hộp nhìn Hassan một cái: “Hassan, hình như đã đến giờ ta phải uống thuốc rồi!.” Hassan liếc nàng, chạm phải cái nhìn đầy ẩn ý của Asisu, anh gật đầu: “Hôm nay rất tự giác nhắc nhở tôi giờ uống thuốc của cô. Đuợc rồi, tôi sẽ trở lại ngay!.”

Hassan đứng lên đi ngang qua Izumin rồi đi thẳng ra ngoài, Izumin tiến lại phía Asisu đang ngồi mỉm cười nói: “Ta có cảm giác hắn không chào đón ta ở đây!.” Động tác xếp cờ vào hộp của Asisu không hề dừng lại, nàng trả lời hắn: “Anh ấy ghét ngươi!.”

Izumin thích thái độ thẳng thắn này của nàng, làm cho người khác cảm thấy rất khó để có thể khuất phục được nàng : “Thấy nàng bình thản như vậy hình như đã đóan được lý do ta đến đây rồi nhỉ?.” Cất quân cờ cuối cùng vào hộp, Asisu ngẩnng đầu lên nhìn hắn: “Ngươi muốn giao dịch với ta?.”

“Đúng ! ta muốn giao dịch với nàng, Ai Cập lui binh và tin tức của Mattamune đổi lấy độc quyền buôn bán cho thương đội của nàng trên lãnh thổ Hittite.” Izumin quan sát sắc mặt của nàng, âm thầm tán thưởng, rất tốt đã khá hơn nhiều, tuy còn hơi yếu nhưng đã có thể thấy được màu hồng ẩn trên làn da trắng muốt.

Ta chống cằm : “Ta không giao dịch khi mình bị lỗ, muốn Ai Cập lui binh cùng với tin tức của chị gái mình. Ngươi cũng thật khéo tính để mình có lợi!.” Mơ à! Muốn Ai Cập lui binh đã là việc rất lớn chỉ có đặc quyền buôn bán thôi sao? Izumin nghĩ ta là trẻ con lên ba à?

Izumin không hề ngạc nhiên khi thấy thái độ của ta: “Nàng muốn gì?.” Ba chữ đơn giản này rất hợp ý ta, ta bình thản nói: “Đặc quyền buôn bán đương nhiên phải lấy, nhưng cái ta muốn chính là công chúa Hulia của vương quốc Amazon.”

Lần này, Izumin lại thật sự ngạc nhiên, hắn tưởng rằng nàng sẽ yêu cầu hắn thả nàng về Ai Cập nhưng lại không ngờ nàng muốn công chúa Hulia. Hắn nghi ngờ nhìn nàng: “Nàng muốn công chúa Hulia? Asisu, nàng đang muốn làm gì đây?.”

Ta vươn vai đứng lên, không thèm nhìn hắn lấy một cái: “Yêu cầu của ta chỉ có vậy, ngươi cứ nên suy nghĩ trước rồi hãy trả lời. Ta sẽ không thay đổi điều kiện của mình!” ban đầu ta tính dựa vào mối quan hệ với Mitamune để cứu lấy Hulia ra ngoài. Bây giờ thì tốt rồi, mới cứu đựoc em trai đưa hắn về Ai Cập.

Menfuisu đã không chịu ngồi yên chuẩn bị kế hoạch san bằng Hittle của mình, nhờ vào đó mà ta cũng đỡ nhọc công tính tóan. Trực tiếp ra điều kiện với Izumin, cứu được Hulia sẽ khiến nữ hoàng Amazona nợ ta một món ân tình.

Kéo được kẻ nào tránh xa Carol thì kéo, ta không muốn đến khi cô ta xuất hiện lại một lần nữa làm kẻ cản đường ta! Kết mối liên minh với Amazon cũng không tệ, họ đều là những chiến binh dũng mãnh và thiện chiến. Riêng bản thân ta lại rất thích những người phụ nữ mạnh mẽ như vậy.

Amazona rất hợp ý ta! Cũng là một trong những nguyên nhân ta mạo hiểm cứu Hulia ra ngoài.

Izumin suy tính thiệt hơn, mặc dù không đóan ra được nàng muốn làm gì nhưng nàng vẫn còn trong tay hắn. Thì Asisu có thể còn làm được những gì hắn không kiểm sóat được đây? Hắn rất nóng lòng muốn chờ xem, một con tin chiến tranh đổi lấy việc Ai Cập lui binh. Vụ giao dịch này hắn vẫn rất hời!

Về phía Assyria, đợi hắn giải quyết xong chuyện của Asisu, hắn sẽ tính sổ với Angol. Dám phản bội Izumin này, cái giá phải trả là chính mạng sống của hắn!

“Được! Ta đồng ý với nàng!” Izumin lên tiếng ngăn cản bước chân của Asisu. Nàng quay đầu lại mỉm cười với hắn, chưa có người con gái nào có thể đủ tư cách để đấu ngang hàng với hắn huống chi là đưa ra điều kiện. Chỉ có nàng là người con gái đầu tiên và có lẽ là duy nhất.

“Rất vui được hợp tác với ngươi, Izumin!” Ta đạt đựoc thỏa thuận mình cần, trong lòng cũng hết sức thoải mái. Hôm đó, ta còn mời cả Izumin ở lại chơi cờ cùng ta, ngay cả chén thuốc đắng ngắt của Hassan cũng không khó uống như ngày thường. Tâm trạng không tệ, bệnh tình hồi phục cũng nhanh hơn!

Menfuisu ngẩng cao đầu nhìn con chim ưng đang chao liệng kêu thét những tiếng gào xé nát bầu trời, hắn huýt sao gọi nó, con chim ưng lập tức sà xuống ngay cánh tay hắn đang mở rộng. Đây chính là quà hắn tặng Asisu vào sinh nhật nàng tròn 13 tuổi, cùng với chim ưng của hắn chính là một cặp.

Hắn rút cuộn giấy da dưới chân con chim rồi giao nó lại cho Unasu bên cạnh. Mở cuộn giấy ấy ra, nét chữ quen thuộc đập vào mắt hắn: “Menfuisu, em trai của ta, may mắn nhờ có sự che chở của thần Serket, đã mang em về bên dòng sông Nile hiền hòa. Ta ở lại đế quốc Hittle không phải do bất kỳ một ai ép buộc, ta còn có việc phải làm ở đây. Tha thứ cho ta vì không thể trở về ngay lập tức, em trai của ta, em cũng đừng quá lo lắng cho ta. Việc em muốn tấn công Hittle ta đã biết, chỉ muốn nói với em rằng bây giờ chưa phải thời cơ thích hợp. Nhưng ta lại nghĩ , Menfuisu là niềm tự hào của cha, chưa bao giờ đệ khiến người khác phải lo lắng. Cho nên em cứ phục thù Angol thỏa ý vì Hittle cũng đang muốn san bằng Assyria. Gửi lời hỏi thăm đến cha và yêu em hơn hết thảy. Asisu!”

“Yêu em hơn hết thảy. Asisu!.” Hắn đọc lại câu cuối cùng của nàng, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười hiếm có, nàng nói nàng yêu hắn, yêu hắn hơn hết thảy. Sự thông thái của Ai Cập luôn sáng suốt như vậy, nàng đã nhìn thấy trước hắn không hề có ý định tấn công Hittle mà muốn tấn công Assyria. Hoàng tỷ của hắn chưa vao giờ làm hắn thất vọng cả!

Nàng đã nói có việc cần làm, vậy hắn cũng phải đến xem nàng một chút, thuận tiện mượn đường tiến đánh Assyria. Hắn xoay người đi về phía đại điện, cha sẽ rất vui mừng khi nhận được lá thư của nàng, vầng trăng nhỏ của ông.

Cánh cửa nhà giam được mở ra, Asíu bứoc vào đó, cẩn thận nhìn xung quanh không khó để nàng có thể nhận ra người nằm trên đất. Nhẹ nhàng lay khẽ, nàng gọi: “Hulia, Hulia!.”

Cô gái dưới đất có phản ứng khi nghe nàng gọi nhưng vì thương tích quá nặng khiến cô không thể trả lời. Asisu cau mày lại bây giờ so với chờ đến lúc Hulia gặp được Carol thì thương tích phải nhẹ hơn rất nhiều. Thành ra thế này bọn chúng đã ra tay hành hạ rất tàn bạo.

Dịu dàng dìu cô gái bê bết máu lên, nàng nói: “Đừng sợ, Hulia, ta không phải người Hittite, ta sẽ không làm hại cô đâu. Ta đến để cứu cô ra, tên ta là Aisu!.”.

Hulía nhìn cô gái nhỏ ở trước mặt mình, âm thầm ghi nhớ cái tên Aisu trong lòng. Dựa cả người mình vào cô để cô dìu mình đi, Hulia dường như không thể kiên cường được nữa ngất lịm đi: “Aisu! Cái tên rất đẹp!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.