Author : Mai Tuyết Vân
“Tiểu thư, có hai vị thiếu gia của nhà Rido đến.” Lão quản gia cung kính thông báo cho Asisu, nàng ngẩng mặt lên từ tư liệu đang cầm trên tay. “Họ có nói đến đây làm gì hay không?” Lão quản gia lắc đầu, nàng đưa tay dẹp gọn chồng tài liệu sang một bên, đứng dậy rời khỏi phòng làm việc của ngài Raman. “Mời họ vào phòng làm việc của cha đi, tôi sẽ đi thông báo cho cha.”.
Asisu bước lên những bậc cầu thang trải thảm mềm, bước vào căn phòng trên tầng lầu, nơi cha nàng đang thư thả đọc báo; “Cha ơi!”. Ông gấp tờ báo lại, rồi nhìn về phía con gái của mình, ông mỉm cười hỏi nàng: “Có việc gì sao con gái?”. Asisu ngồi xuống chiếc ghế đối diện ông, tự rót cho mình một ly trà, “An hem nhà Rido đã đến, cha có thể thay con tiếp họ được không?”
Ông cau mày nhìn nàng, “Con không thích bọn họ?”, Asisu dùng chiếc muỗng nhỏ khuấy tách trà trước mặt, khẽ nở nụ cười với ông. . . .
Hai người được lão quản gia đưa vào phòng làm việc của ngài Raman, họ ngồi xuống ghế, chờ đợi một lúc thì cánh cửa phòng chợt bật mở. Người bước vào không phải là người họ đang chờ đợi, cả hai thu lại ánh mắt thất vọng của mình, bàn bạc hợp đầu đấu thầu mỏ quặng với ông Raman . . .
Carol đang tỉ mỉ kiểm tra lại những chữ được khắc trên tấm phù điêu, bỗng nhiên một bàn tay đưa ra nắm lấy bức phù điêu. Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, “Đây chỉ là một bản thống kê về mức nước sông Nile lên xuống, được ghi lại cách đây 3000 năm mà thôi. Em không cần phải chú tâm đến mức đó đâu, Carol!”
Carol nhìn về phía người vừa nói đó, còn ai khác nữa ngoài Asisu kia chứ, Carol mỉm cười với nàng, cô buông bức phù điêu ra. Nắm lấy bàn tay của Asisu, kéo nàng ra khỏi khoa khảo cổ của trường đại học, “Em rát nhớ chị, Asisu! Chị sống ở đó có ổn không?”
Asisu không mỉm cười vô tư như cô, nàng đặt tay vào nơi trái tim Carol đang đập, thốt ra câu thần chú mở phong ấn ký ức cho Carol. Để dòng chảy lịch sử cách đây 3000 năm ngấm sâu vào cô, Carol chao đảo vì những gì mình tiếp nhận được. Cô ngã ngồi trên mặt đất, khuôn mặt tái nhợt tỏ ra kinh ngạc, Asisu vẫn đứng thẳng người nhìn xuống cô gái nhỏ: “Ta sẽ trở về nơi đó, còn cô, ta cho cô lựa chọn tương lai của mình. Nhưng đừng quên lời hứa của cô với ta, sẽ có lúc ta đòi lại nó, Cami!”
Asisu xoay người rời đi, việc nàng cần làm đã làm xong, cha của nàng, ông ấy chấp nhận sự thật rằng con gái ông không phải người thường. Ông không níu giữ cô lại nơi cô vốn không thuộc về nữa, ông hạnh phúc khi thấy cô hạnh phúc, buông tay để cô tự do. . .
Cánh chim do ông nuôi lớn nay đã trưởng thành, cứng cáp và mạnh mẽ biết bao, nhưng nếu để ý một chút, ông sẽ phát hiện ra mình không hề rời xa con gái của mình. Pharaoh Nefenmat luôn yêu thương con gái mình như vậy, bất kể ở hiện tại, quá khứ hay tương lai, ông vẫn luôn sát cánh bên Asisu, một bước cũng chưa từng rời đi.
Asisu đến bên bờ sông Nile, nàng nhắm mắt lại gieo mình xuống dòng sông hiền hòa, như người mẹ đón con vào lòng. Sông Nile rẻ nước làm đôi ôm trọn lấy Asisu, mang cô đến bên những người quan trọng với cô nhất. Asisu, nữ hoàng đã trở về Ai Cập, trở về với mảnh đất thân thuộc, nơi nàng đã từng được sinh ra giữa hai mùa sông Nile lên xuống.
“Choang!” Ari làm rơi bình hoa xuống thềm, bà bất chấp mặt đất đầy mảnh vỡ mà lao đến hình bóng ấy. Bên bờ sông Nile xinh đẹp, những ngọn song nâng đỡ dáng hình nhỏ bé của nàng vào bụi cỏ lau mềm mại. Mái tóc đen ướt đẫm dính bết vào khuôn mặt nàng, Ari hét lên thất thanh: “Có ai không? Có ai không?”. . .
Ta mở mắt ra sau chuỗi ký ức hỗn loạn, khi tỉnh lại ta đã trở về Ai Cập, ta lướt ánh mắt về phía trước, bỏ qua Menfuisu bên cạnh, nắm lấy ngay tay của Hassan: “Bất kể anh tính làm gì, em xin anh hãy dừng lại.”. Hassan nhìn sâu vào đôi mắt của ta, ánh mắt của anh đã cho ta biết rằng ta đã đúng, cho dù phá hủy cả Ai Cập, anh cũng sẽ không tha thứ cho Menfuisu.
Anh nhìn nàng, vừa tỉnh lại đã cầu xin cho hắn, mặc dù không muốn, nhưng điều nàng mong muốn, anh chưa bao giờ từ chối cả. Anh mím môi gật đầu với nàng, lúc này bàn tay của nàng mới nới lỏng ra một chút.
“Chát!”
Ngay sau đó, một cái tát đã hiện hữu trên khuôn mặt hốc hác của Menfuisu, “Ngươi làm ta rất thất vọng, Menfuisu! Nếu cha nhìn thấy ngươi bây giờ, ta đảm bảo ông sẽ rất thất vọng. ” Sự giận dữ cùa ta đã biểu hiện rõ ràng rằng nàng biết tất cả mọi việc.
Menfuisu nhìn nàng, con ngươi của hắn đỏ lên, hằn những tia máu ghê rợn: “Cũng là do nàng ép ta, Asisu!”, ta bật cười khi nghe lời này của hắn, ta ép hắn kia đấy. Là Ta Ép Hắn kia đấy, hai kiếp trước các người dính nhau như sam bất chấp mọi thứ, kiếp này ta tác thành cho các ngươi, lại thành ra là ta ép hắn.
Ta không còn gì để nói với hắn nữa, quay sang Lita bên cạnh, ta hạ lệnh: “Tiễn khách!”, cung điện trở nên im lặng ơn khi tất cả rời đi. Tình yêu vĩnh cữu bọn họ giành cho nhau đâu rồi? Cái thứ tình yêu đạt được từ nỗi đau của người khác, khiến họ tự hào là tình yêu đích thực đâu rồi?
Ta ôm bụng cười ra nước mắt, thứ tình yêu ấy bây giờ trở thành đố kỵ và âm mưu đen tối, Carol cũng rất thông minh, đã nhận ra ý định của Menfuisu từ trước. Cô ta cố tình tráo đổi mùi hương tẩm vào quần áo của ta, ta càng nhún nhường hình như các người lại càng coi thường ta. Vậy thì từ giờ hãy xem, Asisu ta có thể làm gì?
Carol, cô thật sự đã phải lòng Menfuisu, nếu không cô đã không ra tay ám hại ta. Được lắm, rất có tiến bộ, đã biết dùng mưu kế để hại người rồi, từ nay ta không còn phải lo lắng co bị kẻ khác làm hại nữa. Về sau sự sống chết của cô không liên quan gì đến ta nữa, hết rồi, Carol.
Ruka truyền thư khẩn cho Izumin, báo tin Asisu đã trở về bình an, nỗi lo lắng của hắn cũng giảm dần khi nhận được tin lành. Hắn cũng có ý định muốn đi thăm nàng, nhưng tình hình ở Hattusa không cho phép hắn rời đi.
Hắn truyền thư cho Ruka, dặn dò cậu phải bảo vệ Asisu cho thật tốt, hắn sẽ gặp lại nàng sớm thôi. Trong khi hắn ở đây và bận bịu với công việc, thì tại hoàng cung Ai Cập, có một tốp người choàng áo khoác đen đột nhập vào cung điện.
Bọn họ ngày càng tiến gần đến nơi ở của Asisu, cách cửa phòng ngủ của nàng được mở ra, một cái bóng nhanh chóng lẻn vào. Thanh kiếm giắt bên hông sáng lên trong bóng đêm đen mịt, Kamun thức giấc, gầm gừ đe dọa kẻ đối diện. . .