Author: Lakshmi
Mitamune nắm lấy vạt áo anh trai run rẩy nói: "Aisu! Cô ấy sẽ không sao chứ! Đều là tại em. . . Tại em!?!." Izumin ôm chặt lấy Mitamune vào lòng: "Không đâu! Không phải lỗi của em."
Suýt chút nữa hắn đã mất Mitamune vì sơ suất của mình, hôm nay có kẻ biết hắn sẽ đến ăn trưa cùng em gái. Đã âm thầm sai người hạ độc trong thức ăn, những kẻ liên quan đều đã tự sát không thể tra ra kẻ đứng sau.
Nếu không có cô gái tên Aisu kia, thì Mitamune và hắn đã không còn đứng đây để thở. Vừa vỗ về em gái đang hoảng sợ, hắn nhìn về phía căn phòng trước mặt đang rộn rã người ra vào.
Hassan gạt phắt thái y sang một bên, điên cuồng tìm kiếm vị thuốc pha chế thuốc giải độc, cung nữ bị sai đến chóng cả mặt. Quan thái y không giúp gì được chỉ cố gắng để giảm bớt đau đớn cho Asisu, từng thau máu tươi đen ngòm bị nôn ra từ cơ thể nàng khiến thái y xanh mặt.
Mọi phương pháp giảm đau mà hắn áp dụng đều không hiệu quả, tưởng chừng chỉ khiến nàng càng thêm đau đớn. Khi Hassan sắc xong chén thuốc quay lại nhìn thấy Asisu đau đớn vật vã trên giường, anh đẩy viên thái y ra xa: "Tránh xa Aisu ra!.".
Hassan cẩn thận nâng người Asisu lên ôm vào lòng mình, đút từng muỗng thuốc cho cô. Từng giọt thuốc chảy tràn ra khỏi miệng Asisu, không thể cho cô uống thuốc nếu cô không mở miệng.
Anh nhìn chén thuốc rồi lại nhìn khuôn mặt trắng bệch của Asisu, Hassan nghiến răng một cái nốc cạn chén thuốc vào miệng. Ném cái chén sang một bên, Hassan áp môi mình vào môi Asisu, truyền chất lỏng trong miệng mình sang cơ thể cô.
Đến khi Asisu uống hết thuốc Hassan mới buông cô ra, vùi mặt mình vào cổ Asisu, Hassan thở phào một cái: "Aisu! Cô nhất định sẽ không sao."
Ta nặng nhọc mở đôi mắt nặng trĩu ra, cảm thấy cơ thể như không còn là của mình nữa. Cổ họng đau rát khiến ta không thể lên tiếng, phải rồi! Ta đã trúng độc, nhưng ta vẫn còn đang ở hoàng cung Hittle ư? Mọi chuyện sao rồi, việc bị trúng độc này ta không hề ngờ tới. May mắn. . .
May mắn là ta đã mang theo Hassan, nếu không . . . "Tỉnh rồi à?." Đột nhiên có tiếng nói truyền đến làm ta giật mình.
Đưa mắt nhìn nơi phát ra tiếng nói, là hắn, hoàng tử Izumin "Muốn uống nước à?." Ta im lặng nhìn hắn, hắn đưa ly nước cho ta.
Đỡ đầu ta lên và chuyển ly nước đến miệng để ta có thể uống, hớp một ngụm, dòng nước mát xoa dịu nổi đau bỏng rát nơi cổ họng. Ta dùng ánh mắt ra hiệu cho hắn đã đủ, "Hassan! Hắn ta đã rất nổi giận không cho phép ai lại gần nàng, ngay cả thái y cũng bị hắn đuổi ra ngoài, ta phải đợi đến khi hắn rời khỏi đây mới có thể vào đây! Asisu, vầng thái dương của Ai Cập! Rất vui được gặp nàng!.".
Ta không hề ngạc nhiên một chút nào, gắng gượng ngồi dậy dựa lưng mình vào đầu giường. Izumin nhanh tay chèn một cái gối dày sau lưng ta, rồi chờ đợi ta lên tiếng.
"Ngươi không định sẽ giữ ta lại Hittite này chứ!. Vì lợi ích của quốc gia mình và với tính cách của ngươi, không khó để có thể đoán ra." Ta chậm rãi nói với hắn, con cáo già này thật sự rất xảo quyệt, lúc đầu vì cái chết của Mitamune mà thù ghét Carol, về sau lại khâm phục tài trí và yêu cô nàng sâu đậm. Với trí tuệ của hắn không khó để đoán ra lý do thay đổi trong mười năm qua của Ai Cập.
Izumin bật cười ma mị, nụ cười này đã hớp hồn bao nhiêu trái tim non nớt của biết bao thiếu nữ rồi. "Asisu! Ai Cập quả thật rất may mắn khi có được nàng, không sai ta đã có ý định này. Em trai của nàng, cánh chim ưng mà nàng kiêu ngạo hiện giờ không biết đã chết hay còn sống ở Assyria kia rồi! Nếu hắn chết nàng sẽ trở thành người thừa kế Ai Cập, nàng nói ta làm sao có thể để nàng rời đi. . .!."
"Bốp!." Ta nổi giận tát hắn một cái, thì ra hắn sai Ruka đến Assyria vì muốn giết chết Menfuisu. Không thể tha thứ, không thể nào!!!!!
Em trai của ta, niềm tự hào trong lòng cha ta và cả Ai Cập vĩ đại. Cánh chim ta nuôi dưỡng bằng máu thịt của mình, chính ta dạy hắn những chữ đầu đời, em trai của ta! Đến khi nào thì đến lượt Izumin được quyền quyết định sự sống chết của Menfuisu?
Ta không cho phép điều đó xảy ra, "Thật nhục nhã Izumin, dựa vào một người con gái để cướp đoạt một quốc gia. Ngươi sai rồi, hiện giờ công chúa Asisu đang ở trong tế điện Ai Cập, Menfuisu chết thì đã sao chứ, pharaoh Nefenmat vĩ đại sẽ không vì tình riêng mà giao Ai Cập vào tay kẻ ngoại quốc như ngươi. Izumin! Ngươi là kẻ bại trận!."
Izumin tức giận nhìn Asisu, từ nhỏ đến lớn chưa từng ai dám xúc phạm đến hắn như vậy, cây roi giắt bên hông hắn được rút ra, nhất định phải dạy cho nàng một bài học: "Xem ra ta phải dạy cho nàng một bài học mới được. . .!.".
"Ngươi biết ta có thể nghe được thần dụ chứ? Chuyện đó là sự thật để ta nói cho ngươi nghe về vận mệnh của ngươi, Izumin." Ta không hề sợ hãi hắn, thách thức nhìn vào mắt hắn ta nói ra từng câu từng chữ rõ ràng.
Bàn tay vung roi chợt khựng lại, "Hỡi kẻ tự nhận là chiến thần của Hittle, quốc gia mà ngươi đã ra sức bảo vệ có ngày sẽ bị móng vuốt của Ai Cập đè bẹp dưới chân, mạng sống của ngươi cũng không còn vì sự ngạo mạn đấy. Năm năm sau ngươi sẽ gặp một người con gái! Chiến thần của Hittle sẽ phải quỳ phục dưới chân con gái nữ thần sông Nile xinh đẹp, nàng có mái tóc vàng và đôi mắt xanh rực rỡ, tình yêu của ngươi đối với nàng chính là sự nguyền rủa dành cho ngươi. Mãi mãi không bao giờ có được nàng trong tay! Izumin, Đó chính là số mệnh của ngươi!."
Câu cuối cùng dường như ta đã dùng hết sức mình để hét lên, hắn tức giận tột cùng quất chiếc roi trong tay xuống, ta nhắm mắt lại chờ đợi da thịt mình tóe máu.
"Rầm!."
Ta mở bừng mắt ra, chiếc ghế ngay cạnh giường bị vỡ tan thành từng mảnh nhỏ, hắn nhìn ta, cái nhìn tối tăm và u ám: "Rất tốt! Nàng đã làm ta tức giận thành công, muốn ta tự tay giết nàng sao? Ngay cả có chết nàng cũng rất có giá trị để trao đổi với Ai Cập, chẳng qua hiện giờ ta để nàng sống thì có ích hơn thôi! Ta sẽ chết à? Được! Ta sẽ chống mắt lên xem con gái nữ thần sông Nile sẽ lấy mạng ta như thế nào! Còn giờ thì hãy phán lời tiên tri cho em trai của nàng đi, hắn cần điều ấy hơn ta!.".
Hắn quay lưng bỏ đi, hai bàn tay siết chặt thành nắm đấm, "Mattamune, ngươi đã luôn tìm tin tức về Mattamune suốt năm năm qua có phải không? Ta có thể cho ngươi biết, chỉ cần ngươi cùng ta làm một cuộc giao dịch công bằng!.". Đúng như ta dự đoán hắn dừng bước chân lại ngay tức khắc, Mattamune chính là vết sẹo không bao giờ lành lại của hắn.
Mattamune, xin lỗi, xin lỗi cô!
Menfuisu d☆đ☆L☆Q☆Đ tỉnh lại từ cơn chấn động đã qua, hắn phát hiện ra mình đang ở trong một chiếc lều lớn nồng mùi thảo dược, bên cạnh hắn tên hoàng đế Angol nở nụ cười man rợ: " Menfuisu ơi! Menfuisu! Giết ngươi thì thật quá uổng phí, ta còn muốn chơi đùa với ngươi một chút, chậc chậc, làn da này . . ." vừa nói hắn vừa vuốt ve khuôn mặt của Menfuisu khiến anh ta rùng mình.
"Không tệ, chơi đùa với ngươi một chút cũng rất thú vị. . .!." Angol cười to liếc Menfuisu một cái rồi bước ra khỏi lều, chỉ còn lại một mình, Menfuisi thử cử động tay chân nhưng không thể. Hắn đã bị trói chặt vào giường, hắn nhắm mắt lại cố gắng bình tĩnh suy xét tình hình cẩn thận.
Ở một nới khác cách đó không xa, thuộc hạ của hắn đang bị nhốt làm tù binh. Minue cả người đầy máu, chân trái bị đá đè gãy phải băng bó, xương sườn cũng bị gãy nát làm mất đoạn, mặc dù Unasu hết lòng chăm sóc nhưng hắn vẫn hôn mê bất tỉnh.
Có ai biết trong giấc mơ hắn rất hạnh phúc, hắn nhìn thấy hắn được nắm tay người con gái hắn yêu đi suốt trọn đời. Vĩnh viễn ngắm nhìn nàng cười hạnh phúc!