Asisu cảm thấy phiền não về sự quấy rầy của Ragashu, đối mặt với hắn bản thân của nàng cực kỳ mệt mỏi. Qúa khứ đau thương ở Babylon là điều nàng muốn quên đi nhất.
Cuối cùng khi sức chịu đựng của nàng đã dần cạn kiệt, thì đoàn người mới đến được Babylon. Ragashu đích thân đỡ nàng xuống khỏi xe ngựa, nhưng nàng lại tránh bàn tay của hắn, rồi nắm lấy bàn tay của Ruka mà xuống khỏi xe.
Bỗng nhiên có tiếng vó ngựa dồn dập tuyền đến, làm nàng phải quay đầu nhìn lại, đoàn người từ xa đang tiến dần đén đây. Cờ hiệu bay phấp phới là . . . của Hittite, Asisu khẽ nở nụ cười, hắn đã đến rồi.
Izumin dẫn đầu đoàn người, hắn đã nhìn thấy nàng, khóe miệng của anh nhếch lên thành một đường cong, tay phải quất roi vào mông ngựa. Anh phi nước đại đến trước mặt nàng, lật mình xuống ngựa, cầm lấy mu bàn tay của Asisu khẽ đặt nụ hôn lên đó, : “Đã lâu không gặp, lệnh bà Asisu!”.
Asisu gật nhẹ đầu chào hắn, nàng nhẹ giọng trả lời: “Không biết ta có thể gặp cô dâu tương lai hay không, hoàng tử Izumin?”. Izumin làm sao có thể từ chối được nàng, hắn lên ngựa, rồi đưa tay ra với nàng, Asisu nắm lấy tay của hắn. Izumin kéo cả nàng lên ngựa phi về phía đoàn rước dâu.
Ragashu đưa mắt nhìn theo bóng dáng hai con người kia, bàn tay của hắn nắm chặt lại, nổi đầy gân xanh. Hulia xuống ngựa từ khi nào, cô dắt con ngựa của mình đến ngay cạnh hắn. làm như vô ý mà buông một câu: “Thì ra người Asisu để trong lòng lại là hắn ta, ngay cả pharaoh Menfuisu còn bị nàng từ chối. Thật là hạnh phúc cho hắn mà!”
Nói xong, cô nhảy lên ngựa, đuổi theo hai người trước mặt mình, bỏ lại Ragashu ở đó. Cơ thể hắn run lên từng đợt, hắn lập nhiều kế hoạch như vậy, vốn dĩ chỉ muốn kéo nàng đến Babylon. Không ngờ được, người nàng để ý lại là tên Izumin xứ Hittite, nếu biết từ sớm hắn đã đích thân đi đón cô dâu hờ kia, để Izumin không gặp được nàng.
Asisu được Izumin đỡ xuống ngựa, nàng đến trước cửa xe ngựa của Mira, hoàng tử Izumin ra lệnh: “Hãy báo với công chúa, nữ hoàng của Ai Cập đến chào hỏi nàng!”. Không đợi người hầu thông báo, cửa rèm xe đã được nâng lên, Mira bước ra ngoài.
Nàng nhìn người con gái trước mặt mình, Asisu nở nụ cười yêu kiều với Mỉra: “Chào nàng, công chúa Mira!”. Mira nhìn nàng, trong ánh mắt của cô ấy toát lên vẻ sửng sốt, người con gái này hình như nàng đã từng gặp ở đâu đó.
Nhưng nàng lại không thể nhớ ra đã gặp nữ hoàng Ai Cập ở đâu, quả đúng như lời đồn, Asisu sỡ hữu một vẻ đẹp hiếm có. Lời chúc phúc của Ai Cập, nhận vô vàn sự yêu mến và tôn kính của dân chúng. Rồi nàng lại nhìn ánh mắt của hoàng tử dành cho nữ hoàng Ai Cập, và nàng đã hiểu ra tất cả. . . . Mỉra mỉm cười yếu ớt như sương sớm, khẽ đáp lời : “Hân hạnh được gặp người, nữ hoàng Asisu!”.
Trong lúc đó ở Ai Cập, con thuyền chở Carol đột nhiên chìm xuống không báo trước, Minue và Unasu vô cùng kinh hãi. Giữa biển khơi bao la như thế này, nếu thuyền chìm. . . không phải tất cả sẽ chết sao? Những thuyền cứu hộ được thả xuống, mọi người đều di chuyển lên những con thuyền này.
Nhưng không một ai để ý, có một thuộc hạ của Hassan đã trà trộn vào đoàn thuyền, nhân lúc mọi người không để ý, hắn đẩy Carol một cái, khiến cô lao thẳng xuống khỏi thuyền. Sau đó, hắn lại làm bộ kinh hãi hét lên; “Ôi, hoàng phi rơi xuống nước rồi, có ai không? Cứu lệnh bà với!”. Hình như cả ông trời cũng không giúp Carol, mây đen đột nhiên kéo tới, sóng biển nổi lên giận dữ, nhấn chìm con tàu càng nhanh hơn.
Carol rơi xuống va đập mạnh vào mạn thuyền, thân hình bé nhỏ của cô dần mất hút trong màn đêm đen đặc. Xung quanh là cái lạnh giá bao trumg cơ thể, Carol dần mất đi ý thức của mình; “Menfuisu, cứu em với. . . ”
Trời mưa như trút nước, khiến các thủy thủ tìm kiếm Carol trở về với hai bàn tay trắng, mọi người đều đã an toàn trên những con tàu cứu hộ, riêng Carol lại mất tích. Minue và Unasu lo lắng nhìn nhau, trong một phút sơ sẩy họ đã không làm trong nhiệm vụ được giao, đã để lạc mất hoàng phi Ai Cập.
Tin dữ nhanh chóng truyền về Ai Cập, Menfuisu thản nhiên nhìn người truyền tin về, lặng lẽ nói một câu; “Ồ? Vậy sao?”. Sau đó lại tiếp tục xử lý công việc bình thường, còn Hassan thì ngay cả liếc mắt cũng không thèm nhìn một cái.
Menfuisu biết, đây chính là sự trừng phạt Hassan dành cho anh và Carol, anh chỉ còn biết đón nhận nó. Vì thực tâm, anh cũng muốn phần nào vơi đi nỗi day dứt trong lòng, còn về Carol. . . Tùy vào số trời định đoạt đi, anh còn cả Ai Cập để lo lắng, một vị hoàng phi như cô không nên làm anh phiền lòng thêm nữa, quá đủ rồi.
Amuntaket ở nhà rất ngoan, ngày nào cũng ăn với ngủ khiến thằng bé mạp mạp tròn vo, Lita còn cuộn nó vào đống quần áo ấm, khiến thằng bé bò qua bò lại rất khó khăn. Kamun ở bên nhìn Amun chật vật trong cái áo bông dày, con vật nằm bẹp trên đất cười rủ rượi, tiếng khùng khục phát ra từ cổ con vật.
Amun nghe thấy tiếng con sư tử, mặt thằng bé méo sệt, cái miệng ngoác ra định bật khóc, bỗng nhiên một giọng nói uy quyền truyền đến: “Kamun!”. Hassan liếc con sư tử trên mặt đất, khiến nó lủi thủi bò vào góc tường, anh ôm thằng bé vào lòng, khe khẽ thủ thỉ; “Phải ăn nhiều vào, con biết không, phải thật khỏe mạnh mẹ con mới an lòng được.”
Lita bưng đến một ly sữa nóng, nàng tự tay đút cho Amun từng muỗng, Hassan ngồi bên cạnh giữ thằng bé cho nàng. Bàn tay của anh vuốt nhẹ lưng đứa trẻ, chiều nay, thằng bé rất ngoan, vèo một cái đã uống hết sữa rồi. Sau đó, lại lăn cái bụng no căng ra mà ngủ, Hassan vẫn cứ tiếp tục ôm lấy thằng bé như vậy.
Babylon :
Ta đã nói chuyện thẳng thắn với Mira, phân tích cho cô hiểu mặt phải và trái của vấn đề hôn nhân chính trị này. Sau buổi nói chuyện, ta đã có cái nhìn khác về cô gái này, Mira độc lập và kiên cường hơn mọi người nghĩ.
Cô có suy nghĩ và cách sống của riêng mình, ta tôn trọng quyết định của cô, tương lai khi cô đã ngồi lên vị trí hoàng phi Babylon. E rằng đến cả Ragashu cũng không thể ngờ được Mira có thể hoàn thành xuất sắc vai trò của mình như vậy.
Đêm ở Babylon gió thổi rất mạnh, tháp Babel sừng sững đằng xa như một biểu tượng thách thức của Ragashu. Con người này quá kiêu ngạo, sẽ có ngày hắn phải trả giá cho sự kiêu căng của mình.
Ari khoác thêm cho ta chiếc áo choàng, ta nhìn tháp Babel bang quơ nói với bà: “Tòa tháp kia sẽ bị thiêu cháy nay mai mà thôi, và sau mấy chục năm nữa. . . nó sẽ bị phá hủy hoàn toàn. Là một hình phạt cho lòng kiêu ngạo của dân Babylon, khi tháp Babel bị hủy diệt, cả Babylon cũng bị diệt vong.”