Author : Mai Tuyết Vân
“Nàng hãy ngoan ngoãn ở chỗ này cho ta, mọi việc còn lại cứ để ta lo!” Ragashu mạnh tay đẩy nàng vào trong một căn phòng, sau đó khóa kín lại. Nàng đập vào cánh cửa, hét lên với hắn: “Ragashu, nếu ngươi làm gì Amuntaket, ta thề sẽ không tha thứ cho ngươi đâu.”. Đáp lại lời nàng nói chỉ có nụ cười âm trầm của hắn, “Ta đã nói rồi, ta sẽ không làm hại con trai của mình đâu.”
Nói xong, hắn quay lưng đi mất, hắn nói thật, chỉ cần nàng trở thành hoàng phi Babylon, cả quốc gia này và tất cả những gì hắn có. Khi hắn qua đời, đều sẽ giao lại cho Amuntaket, đứa trẻ này đối với hắn có một sức hút mãnh liệt.
Như hắn đã từng gặp từ trước, tình cảm yêu mến đứa trẻ xuất phát từ thật tâm, cùng với nàng, ba người sẽ làm nên một gia đình nhỏ hạnh phúc. Ragashu rời khỏi tháp Babel, tự mình vẽ nên giấc mơ hoang tưởng không có thật ấy.
Mọi người đều đổ xô về phía thần điện, Ragashu nắm lấy tay Mira, dẫn cô từng bước vào tháp Babel trong sự chứng kiến của người dân. Vì khoảng cách quá xa, nên cả Hulia và Ari đều không thể nhìn rõ người làm chủ tế có phải Asisu hay không. Chỉ có thể thấy chủ tế giấu mình sau chiếc áo choàng rộng, để lộ ra đôi mắt.
Hulia nghiêng mình nghi hoặc, một người hầu tiến đến để giải thích cho cô biết,”Thưa công chúa, đây là tập tục của Babylon, chủ tế hôn lễ phải khoác lên mình áo choàng, ngụ ý mang đi những điềm xấu, giấu đi những cái không may để chúc phúc cho đôi trẻ.”
Nghe xong lời giải thích của thị nữ, Hulia vẫn không thể xóa bỏ nghi vấn trong lòng mình. Đôi mắt xinh đẹp ánh lên một tia lạnh lùng, có chuyện gì đó rất mờ ám đang diễn ra ở đây.
Buổi lễ kết thúc một cách hoàn hảo, Mira đội trên đầu vương miệng của hoàng phi Babylon . Nàng đứng cạnh Ragashu trên tháp Babel nhìn xuống dân chúng bên dưới, những lời hoan hô chúc tụng không ngừng vang lên.
Mira khẽ nở nụ cười e lệ, từ nay, dây chính là nhà của nàng, nơi nàng sẽ trải qua quãng đòi còn giữa những người dân Babylon này. Liếc nhìn người chồng sắp cưới, nàng tự hứa với lòng mình, sẽ đối xử và yêu hương hắn như máu thịt mình. Vì Asisu đã nói, nếu nàng muốn tìm kiếm hạnh phục, không bằng tự tạo ra hạnh phúc cho chính mình.
Màn đêm dần buông xuống, trong hoàng cung Babylon bữa tiệc mừng đám cưới đang diễn ra, nhưng nhân vật chính chỉ mới thấy cô dâu xuất hiện. Còn vị chủ tế xinh đẹp và quốc vương Babylon lại không thấy tăm hơi, Izumin cảm thấy vô cùng kỳ lạ. Lúc này, Hulia cũng tìm đến hắn, cô nói cho hắn biết những nghi vấn trong lòng mình,
Mira cô độc ngồi ở vị trí trung tâm của bàn tiệc, cư xử khéo léo khi nhận những lời chúc tụng của sứ giả các nơi. Nàng liếc nhìn xung quanh, tại sao chồng của nàng vẫn chưa đến? Rồi ánh mắt của nàng lướt đến hình bóng của Izumin đang rời khỏi bữa tiệc, anh trai nàng. . . Anh ấy định đi đâu vậy?
Izumin và Hulia nhìn ngọn tháp Babel trước mặt, theo lời công chúa Hulia nói, kể từ khi nàng bước chân vào ngọ tháp để cử hành hôn lễ, đã không thấy nàng trở ra ngoài. Tên Ragashu đó, có khi nào lại đang giở thủ đoạn âm mưu gì không đây, trước mặt thì cưới Mira, sau lưng lại ngầm giam giữ Asisu.
Hình như hắn chưa rút ra được bài học từ sự diệt vong của Assyria, Izumin nghiến răng, sau đó Izumin chợt bừng tỉnh, phải rồi, Ari đi theo Asisu nhiều năm như vậy. Những thuộc hạ dưới trướng của nàng, bà là người biết rõ nhất. nếu như ngay cả Hittite mà nàng cũng có thể cài người của mình, bằng chứng sống chính là đoàn thương buôn của Lita.
Thì hắn không tin nàng chịu bỏ qua cho quốc gia Babylon này, hắn quay người trở về cung điện Babylon. Hulia ngạc nhiên nhìn hắn; “Ngươi không tính đi cứu nàng sao ?”, Izumin không dừng lại nói với cô một câu: “Trước hết phải gặp Ari đã!”. Mặc dù nóng lòng muốn cứu nàng ra khỏi tháp, nhưng Hulia không còn sự lựa chọn nào khác đó chính là đi theo hắn.
Izumin cũng đang rất đau đầu, hắn đang là quốc khách ở đây, không thể tùy tiện xông vào nơi cấm địa của Babylon mà chưa được cho phép. Hắn còn phải suy nghĩ cho Mira sau này, nếu hắn làm gì lỗ mãng, thì ngay cả cứu Asisu cũng không được, mà còn khiến Mira rơi vào thế khó xử.
Chỉ còn duy nhất một biện pháp, nhờ vào mật thám của Asisu ở Babylon, hắn không tin một con người thông minh như nàng. Trước khi đến một nơi xa lạ như thế này lại không có một chút đề phòng, cảnh giác.
Trong tháp Babel, Ragashu cố gắng đút cho Asisu phần cháo yến mạch nóng hổi, cả ngày hôm nay nàng không chịu ăn uống gì cả. Hắn trói tay nàng bằng một sợi xích đặc biệt, vừa không gây tổn thương đến nàng, vừa không để nàng có cơ hội trốn thoát.
Hắn đã tận mắt trôn g thấy nàng giết sư tử như thế nào? Vậy thì những tên lính canh gác ngoài kia sao có thể làm đối thủ của nàng. Asisu quay đầu tránh chiếc muỗng của hắn lần thứ N, nàng chán ghét đến mức không muốn nhận bất kỳ thứ gì từ tay của hắn.
Sợi dây xích này thật quái đản, dù nàng có cố gắng dùng mọi cách để tháo khóa, nhưng lại thất bại hoàn toàn. Ragashu thở dài đặt tô cháo xuống, vuốt nhẹ lọn tóc đen nhánh xỏa ra sau vai cho nàng: “Tuy vết thương do sư tử cắn đã lành, nhưng nếu nàng không chịu ăn uống thì sức khỏe làm sao có thể đảm bảo đây?”.
Asisu nghiêng mình né bàn tay của hắn, lọn tóc trượt qua tay rồi rơi ra khỏi tay của hắn. Nàng tức giận hét lên: “Trả con cho ta, Ragashu!”. Đến bây giờ thì nàng đã biết rõ, hắn không hề giữ Amuntaket, nàng không biết làm sao hắn có được cái vòng tay của thằng bé. Nhưng nàng tin chắc, Menfuisu và Hassan đang bảo vệ con nàng rất tốt ở Tebe, nếu không với tính cách của Ragashu, hắn sẽ đưa thằng bé đến trước mặt nàng để gây sức ép.
Bây giờ, hắn chỉ dọa nàng suông mà thôi, ép nàng rơi vào tình trạng sợ hãi, nếu đã vậy, nàng cũng rất phối hợp mà diễn cho tròn vai. Trong khi Ragashu thõa mãn, những biểu cảm thay đổi liên tục trên mặt Asisu. Đúng như hắn đoán, diểm yếu quan trọng nhất của nàng chính là đứa bé.
Một người mẹ sao có thể không mờ mắt bởi con mình kia chứ, cái vòng tay của Amun, là do hắn cố tình sai người tháo trên tay thằng bé và đưa về đây. Trong một lần chơi đùa với Amun khi hắn còn ở Ai Câp, hắn đã chú ý đến chiếc vòng này. Vì trên đó có khắc dòng chữ: “Cầu xin thần Thoth bảo trợ con, tình yêu lớn nhất của ta.”.
Bóng tối là bạn đồng hành rất tốt, khi ta muốn làm một việc gì đó bí mật, đám người Izumin lẩn vào bóng đêm huyền bí. Rục rịch chuẩn bị cho kế hoạch cứu Asisu. Izumin kéo chiếc áo choàng thấp xuống che giấu cơ thể, một nụ cười lạnh lẽo nở trên môi. Nàng đã nói với Ari, ngọn tháp Babel sẽ bị đốt cháy như một sự cảnh cáo của thần linh về thói ngạo mạn của Ragashu. Tối nay, tất cả những gì nàng nói sẽ thành hiện thực, tháp Babel nhất định sẽ chìm trong biển lửa.