Ký Ức Đẫm Máu - Cô Nhóc Hai Mặt

Chương 41: Chương 41




__ Nè nè, Leo!

__ Ơ àh..Gì??_ Leo nửa tỉnh nửa mơ

__ Đang trưa nóng, mày ngồi một mình thẩn thờ dụ gì thế?_ Vũ Phong

__ Không...chỉ là..._ Leo

__ Chỉ làaaa???_ Vũ Phong

__ Không gì! Mày không đi học àh. Thường ngày hăng đi với Băng Băng lắm mà_ Leo

__ Muốn lắm nhưng.....con nhỏ Min nó đá tao ra khỏi lớp_ Vũ Phong ấm ức

__ Why? Chọc nhỏ àh_ Leo

__ Không, tao bỏ gián vào cặp nhỏ. Thế là nhỏ để nguyên khay đồ ăn vào cặp tao sau đó đuổi khỏi lớp_ Vũ Phong

__ Ngu, chọc con Min làm gì để giờ ngồi than hahaa_ Leo

__ Tao đâu muốn. Mà mày cười ghê thế...._ Vũ Phong

__ -.-_ Leo

~~~~ Tối ~~~~ (cho tg xin lỗi vì tỏ tình hơi bị lãng xẹt)

__ Lại trốn ra đây àh?_

__ Anh thích tìm tôi buổi tối nhỉ? Thiên Tử!_ nó đứng ngoài ban công

__ Haizzz, ai biểu em đẹp quá chi_ Thiên Tử

__ Ax, bỏ giọng đó đi. Nghe sến quá_ nó

__ Được thôi. Nếu em đồng ý với anh một chuyện_ Thiên Tử

__ Làm bạn gái anh àh! Từ chối!_ nó (tg:thẳng thắng mà còn lạnh nữa....)

__ Em....?Sao em biết_ Thiên Tử

__ Cái gì tôi ko biết_ nó

__Nếu anh hỏi em, em từ chối....vậy cho anh lý do em từ chối dc ko?_ Thiên Tử nói giọng trầm lại

Nó quay lại, đưa mặt về phía anh

__ Tôi.....ko thích anh_ nó lạnh lùng

Thiên Tử như sét đánh, anh bất động. Nó đi vút qua anh như một cơn gió. Đến lúc chỉ còn mình anh ngoài ban công...Thiên Tử khuỵu xuống

__ Thì ra.....yêu....mà bị từ chối. Đau thế này_

Cuộc nói chuyện tỏ tình đấy đã được Min vs Yu nghe thấy. Tại lúc nãy qua chơi đánh bài với ông Joy, lúc về phòng thì thấy...

Cốc cốc cốc

__ Mời~~_ Thiên Băng vừa vào phòng đã phải mời khách

__ Sao bà lại từ chối Tin thế. Tui thấy ổng tốt mà_ Yu nhăn mặt

__ Tốt??? Tui biết chứ....nhưng.._ nó nhếch môi

__ Biết biết... cái gì cũng biết! Bà không thể vì chuyện đó mà tự làm khổ mình được Băng Băng àh_ Yu càng nổi nóng nhưng cuộc nói chuyện rất chi là nhỏ

__ Những người yêu bà, sẽ chấp nhận thôi_ Min nói đượm buồn

__ Tôi không cần biết. Tôi sợ_ nó

__ Bọn này biết bà đã chịu nhiều đau thương. Tui đã nghĩ là bà sẽ quên được những gì đã xảy ra vs....người bà. Có lẽ, hết hi vọng rồi_ Min thất vọng

__ Xin lỗi, tôi cần yên tĩnh! Ra ngoài đi_ nó

__ Tuỳ bà_ đồng thanh

Mọi người đi hết, nó nằm đó.....rồi nước mắt tuôn rơi! Nó cố khóc thật nhỏ để hai nhỏ kia không thể cảm nhận được (2 pà kia có thể cảm nhận được ai đang buồn đang vui, và còn lỗ tai thính) Nó vừa lấy tay vỗ ngực, ho khàn. Cố gắng chịu đựng cho cơn đau sẽ qua. Nó rút dưới gầm giường ra một tờ giấy.....bệnh *********(bí mật mấy chap sau bật mí)!!! Đó là lý do làm nó khó thở dẫn đến ho và chảy máu mũi.

Ngày hôm sau~~~~~

__ Min, Yu? Còn tụi bây nữa? Sao dậy sớm thế?_ Leo ngạc nhiên (ông này dậy hồi 5:45)

__ Không biết...oaaaaa( ngáp )_ Vũ Phong vươn vai nói

__ Thiên Tử, mặt mày sao bây giờ còn hơn khỉ thế?_ Leo đang nấu ăn liền bỏ đồ đó chạy lại xoa nắn

__ Bỏ ra. Ngũ Ca!!!_ Thiên Tử lạnh nhạt bỏ tay Leo ra

__ Ơ cái thằng này_ Leo

__ Dậy rồi àh, tao mới đi mua bánh về nè. Cho Băng Băng, gọi nó đi. Thường thường giờ này là em ấy có mặt sớm hơn mấy người mà!_ Gia Kiệt từ cửa bước vào

__ Ủa? Thiên Băng chưa dậy àh?_ Yu ngạc nhiên

__ Sao ngạc nhiên thế?_ Vũ Phong

__ Bởi nó có ngủ đâu mà dậy! Ngốc!_ Min

__ Nhóc!!! Nhóc dám nói tôi ngốc!!_ Vũ Phong lên máu

__ Im đi! Phải lên coi nó thế nào đã_ Min đạp Vũ Phong qua một bên rồi đi lên

Thiên Tử nãy giờ bình thản ngồi xuống bàn ăn cơm, trong lòng anh hiện giờ trống rỗng.....

Choang!!!!!!!

O.o

__ Chuyện gì thế?_ Leo

__ Trên lầu, lên xem!_ Gia Kiệt bỏ chén rồi phóng lên

__ Tin! Mày ngồi thần ra đó làm gì. Đi lên xem_ Vũ Phong phải kéo Thiên Tử lên

Trên Phòng của Thiên Băng

__ Leo!!! Nhanh nhanh, vào đây! Nhanh lên_ Tiếng Min vừa khóc vừa hét

__ Anh đây! Sao thế?_ Leo phóng như bay vào.

Cảnh tượng kinh hoàng xuất hiện trc mắt mọi người. Min đang nằm giãy đua dưới vũng máu, Thiên Băng thì tay cầm dao, mặt ko cảm xúc. Tiếng vỡ lúc nãy phát ra từ chiếc ảnh cũ kỹ trên bàn

__ Ch..chuyện quái gì thế này? Thiên Băng? Sao em lại đâm Min???_ Vũ Phong

__ Rõ ràng là màu trắng!_ Thiên Tử

__ Màu trắng?_Leo

__ Căn phòng thành màu xám rồi?_ Thiên Tử

__ Băng Băng!!!! Bỏ ra đi. Anh không ngờ em lại làm như vậy!_ Gia Kiệt

__ Để đó cho em_ Giọng của Thiên Bảo từ đâu bước vào

__ Bảo Bảo! Em ko được nhìn_ Gia Kiệt

__ Chị em, ko phải của anh_ Thiên Bảo kiên quyết

__ Hãy để thằng bé vào. Thiên Bảo, hãy đem con người của Tiểu Băng trở lại giúp chị. Làm ơn_ Min đau đớn nói (ko phải vì vết thương)

__ Con người của Thiên Băng?_ đồng thanh bọn hắn (trừ Leo)

__ Hai, Hai!_ Thiên Bảo từ từ tiến tới

__ Bảo Bảo nè hì hì. Hai đừng cầm dao nữa, Bảo Bảo sẽ ko bỏ Hai một mình nữa đâu! Mà nè, Hai nhớ lúc nhỏ không, Hai nói sẽ thay đổi mà. Em xin nhỗi vì đã làm phiền Hai. Hai làm ơn trở lại là Hai như ngày xưa được hôg hức hức_ Thiên Bảo từ từ bước tới rồi giọt nước long lanh trên mắt rơi ra từ khi nào.

Thiên Băng dần dần dịch ánh mắt qua Thiên Bảo rồi mng, sau đó là...Min.

Kenggg (tiếng dao rớt)

Mỗi người một nơi, Thiên Tử đỡ Thiên Băng. Vũ Phong tự nhiên tới đỡ Min. Bế xốc lên, chiếc xe lamborghini lại được cất bánh đến bệnh viện

__ Làm thế nào bây giờ? Một đứa là bạn, đứa kia cũng là bạn. Một đứa chảy máu, đứa kia xem ra còn nghiêm trọng hơn_ Yu đắn đo

__ Khám cho Mẫn Mẫn_ nó thở hồng hộc, ráng nói

__ Băng Băng, bà tỉnh rồi àh?_ Yu quyết định khám nó trước....

__ Nhanh! Tôi ko sao_ nó gượng dậy

__ Ơ ơ....

__ Với bổn phận là Bang chủ,tôi bắt cô phải làm nhiệm vụ! Ny Ny_ mặt nó lạnh tanh

__ Thiên...Băng?_ Yu không ngờ nó lại đưa cho cô một con đường khó mà không thể đi

__ Ny Ny!!!_ nó gằng giọng

__ Vâng, thưa Bang chủ_ Yu nói rồi chay một mạch vào phòng cấp cứu bên cạnh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.