Ký Ức Đẹp Nhất

Chương 54: Chương 54: Tôi rất nhớ anh ấy




Biên tập: Thiên Duyên

_____

Sau khi cả nhà họ Vệ ra nước ngoài, bà Khương qua căn nhà thuê bên kia chăm sóc Từ Gia, để ông Khương và Đa Đa ở nhà.

Bạn già và cháu ngoại đều không ở nhà, sinh hoạt mỗi ngày của ông Khương đều là sáng dắt chó đi dạo, trưa dắt chó, buổi tối dắt chó, dắt chó hết hai ngày, sau cùng dứt khoát gom mấy bộ quần áo đón xe qua bên kia ở luôn.

Sắp tiến hành kỳ thi thử, tuy Từ Gia không thấy áp lực quá lớn, nhưng cậu vẫn mua không ít đề thi thử về làm, bởi cậu sợ một khi mình lơ là sẽ không cách nào ngăn được nỗi nhớ về những năm tháng ở bên Vệ Lăng Dương, hoài niệm từng kỉ niệm giữa hai người họ.

Khi ở bên nhau là ngọt ngào, khi chỉ còn lại một mình, lại là bi thương khó chịu thấu.

Làm xong hai đề thi, cậu buông bút, giật giật cần cổ cứng ngắc, duỗi tay ra sau muốn xoa bóp, vừa chạm vào đã ngừng lại.

“Cổ mỏi rồi đúng không? Đâu ai bắt cậu mỗi ngày đều phải làm bài đâu, lại đây tớ xoa cho cậu.”

Giọng Vệ Lăng Dương bất ngờ vang lên trong đầu, Từ Gia nhớ mỗi lúc hai người giải xong đề, mình vừa mới giật cổ là hắn sẽ duỗi tay sang, phủ trên cổ mình xoa bóp, quá khứ nhớ lại làm người không khỏi thấy hoảng hốt.

Chầm chậm thu tay về, Từ Gia nhìn lịch trên bàn, bắt đầu từ ngày 1, mỗi một ngày đều được khoanh tròn, những người khác cứ nghĩ cậu đếm ngày thi vào đại học, song thực chất không phải.

Là cậu đang đếm ngày Vệ Lăng Dương rời đi.

Từ 6 tháng 3 tới 18 tháng 4, Vệ Lăng Dương đã đi được 43 ngày rồi.

Trước đó mình đi B thành mới mười ngày mà Vệ Lăng Dương đã dính người không chịu được, hiện giờ hắn rời đi hơn một tháng, không biết sẽ thế nào.

Từ Gia chưa bao giờ hỏi, cũng không dám hỏi, ngay cả cuối tuần về nhà, Vệ Lăng Dương gọi điện về cậu cũng không dám nhận, sợ nghe được tin tức của hắn sẽ không kìm lòng được đi tìm hắn.

Từ Gia không biết những ngày rời đi Vệ Lăng Dương thế nào, cậu nhìn không thấy nghe không được, ngay cả sống tiếp qua ngày ra sao cậu cũng chẳng rõ, mỗi ngày dùng học tập làm tê liệt mình, không ngừng làm bài thi, một khắc cũng chẳng dám ngừng lại.

Nhưng dù là vậy cũng chẳng thể xóa nhòa hình bóng Vệ Lăng Dương đối với cậu, căn phòng này, mỗi một nơi đều có dấu vết sinh hoạt của Vệ Lăng Dương.

Trên bàn có bút hắn thường dùng, trong ngăn kéo có sách luyện tập, bên giường có dép lê, trong tủ có quần áo, góc tường có quả bóng rổ, toilet có khăn mặt, ngoài hắn ra, mấy thứ này đều không được mang đi.

Chỉ là thiếu một người, căn phòng như được phóng to vô số lần, Từ Gia nhớ mình đã hứa hẹn đi cùng Vệ Lăng Dương đến rất nhiều nơi, cuối cùng lại chẳng đi được chỗ nào.

Ngồi yên trên ghế một lúc, Từ Gia lấy bút đỏ khoanh tròn cho ngày hôm nay, đứng dậy định ra ngoài rót nước, xoay người lại bỗng phát hiện Đa Đa vốn nằm bên chân mình không biết nằm sấp ở góc phòng bên kia từ bao giờ.

Đa Đa gục ở đó, hai chân trước đặt lên quả bóng rổ của Vệ Lăng Dương, cằm đặt trên bóng, bộ dạng ỉu xìu.

Ngày trước có Vệ Lăng Dương, hai người họ đi chơi bóng sẽ dắt Đa Đa theo, lúc đó Đa Đa vẫn còn nhỏ, Vệ Lăng Dương chơi xấu bắt nó đứng trên quả bóng, cậu nhóc bị hắn đùa cho xoay mòng mòng.

Bẵng qua một thời gian, tiểu kim mao biến thành đại kim mao, bóng rổ đã không còn đủ để nó đứng lên nữa, mà người gạt nó cũng đi mất rồi.

Ngồi xổm trước mặt Đa Đa, Từ Gia đưa tay sờ đầu nó, nhẹ hỏi:

“Mày cũng nhớ anh ấy sao?”

“Ẳng ——” Đa Đa kêu một tiếng, hếch mũi lên cọ cọ tay cậu.

“Tao cũng nhớ anh ấy lắm.” Từ Gia vuốt đầu nó, lẩm bẩm, “Mày mới ở chung với anh ấy có hai năm mà đã luyến tiếc vậy rồi, tao ở bên anh ấy tám năm, trong mười tám năm đời của đời tao, những ngày có anh ấy là thời khắc quan trọng nhất trong sinh mệnh tao.”

“Gâu?” Đa Đa ngóc đầu nhìn cậu.

“Có nói mày cũng không hiểu.” Từ Gia bật cười.

Đa Đa nghe không hiểu ý cậu, nhưng có thể cảm nhận được tâm trạng bi thương ấy, nó buông trái bóng, đi tới bên chân cậu, dùng thân thể mình vây quanh, đưa đầu lưỡi liếm mu bàn tay cậu.

“Ngoan.” Từ Gia vỗ nhẹ đầu nó, đứng dậy, vừa được mấy bước đã thấy trước mắt đột nhiên tối sầm, thân thể loạng choạng, vội vàng đỡ tủ quần áo bên cạnh giữ thăng bằng.

Cảm giác chóng mặt tới vừa nhanh vừa mạnh, Từ Gia nhắm mắt đứng tại chỗ một lúc lâu mới ổn định lại, chậm chạp bước ra khỏi phòng.

Ông bà Khương đã ngủ, Từ Gia rót nước xong lại về phòng.

Đồng hồ báo thức trên bàn hiển thị đã hơn 11 giờ tối, nhưng lúc này cậu vẫn không hề buồn ngủ, dứt khoát tiếp tục làm bài, mãi tới rạng sáng mới buông bút, nằm xuống giường.



Kỳ thi vào đại học ngày càng đến gần, bà Khương thay đổi phương pháp nấu ăn giúp Từ Gia bồi bổ thân thể, Khương Yến cũng gửi từ B thành sang đây không ít vật phẩm dinh dưỡng để cậu bổ sung, nhưng có vẻ không có hiệu quả, thời gian gần một tháng, Từ Gia đã gầy hơn mười cân, ngay cả cằm cũng nhọn, vậy mà vẫn có xu thế tiếp tục gầy.  

Cháu ngoan ngày càng gầy, bà Khương rầu nát lòng, nhất là sau khi thấy tin một học sinh cấp ba chịu không nổi áp lực thi đại học nên nhảy lầu tự tử, bà càng thêm lo lắng, sợ Từ Gia áp lực quá lớn, thành thử thay phiên với ông Khương khuyên nhủ Từ Gia, bảo cậu phát huy như mọi khi là được, đừng tạo áp lực cho mình, thi vào đâu cũng được.

Nhìn hai vị trưởng bối gấp đến độ xoay quanh vì mình, Từ Gia thấy trong lòng ấm áp, ngược lại trấn an họ, tỏ vẻ mình không sao, chỉ do học tập căng thẳng nên ăn uống không ngon, chờ thi xong rồi sẽ khôi phục lại bình thường.

Nhưng ngay ngày kết thúc kỳ thi thử, cậu đã choáng váng mà gục ngã.

Kết thúc buổi thi sáng, buổi chiều lão Tào sắp xếp cho mọi người triển khai văn thể học tại lớp, thích hợp để thả lỏng.

Khi thầy phát biểu, Từ Gia nằm nhoài lên bàn, từ đầu tới cuối không ngẩng đầu, ban đầu thầy cứ tưởng Từ Gia thi mệt nên cần nghỉ ngơi, thành thử không để ý, cho đến khi nói xong, yêu cầu mọi người tập trung dưới sân trường, Từ Gia vẫn gục xuống bàn như cũ, thầy mới cảm thấy bất thường, bèn đến cạnh bàn Từ Gia gọi mấy tiếng, phát hiện cậu không phản ứng chút nào mới biết đã hôn mê bất tỉnh, vội vàng đưa cậu đi bệnh viện.

Đến khuya Từ Gia mới tỉnh lại, cậu mở to mắt, thất thần nhìn trần nhà trắng xóa, chưa kịp phản ứng mình đang ở nơi nào, nhìn chung quanh, phát hiện Khương Yến đang ngồi đọc sách bên cạnh, cậu ngẩn người, bất giác gọi:

“Mẹ?”

Nghe giọng cậu, Khương Yến ngẩng đầu, thấy cậu đã tỉnh liền mừng rỡ: “Con tỉnh rồi?” Nói xong thì đặt quyển sách trong tay xuống, đi tới, “Có chỗ nào khó chịu không?”

Từ Gia vẫn còn chóng mặt, thấy cô lo như thế bèn cựa mình:

“Không có, sao mẹ ở đây?”

“Con ngất xỉu trong lớp, bà ngoại gọi điện cho mẹ nên mẹ về ngay.” Khương Yến giải thích, hôm nay vừa nghe Từ Gia ngất xỉu đã vội mua vé máy bay.

“Khiến mẹ phải lo rồi.” Từ Gia áy náy nói, bay từ B thành tới H thị mất hơn 3 tiếng, chắc chắn mẹ vừa nghe đã lập tức chạy đến đây.

Tỉnh lại là tốt rồi.

Khương Yến đi tới cạnh bàn rót ly nước ấm cho cho cậu, vừa đỡ cậu dậy vừa dặn:

“Coi chừng tay, hôm nay mới ghim kim.”

Từ Gia nhìn mu bàn tay mình, phát hiện trên đó còn băng dính, cậu chỉ nhớ xế chiều hôm nay đầu vô cùng đau đớn, cả người mệt lã, không chịu được nằm sấp lên bàn, không ngờ lại trực tiếp ngất xỉu.

“Bác sĩ nói con phát sốt, lại thêm không ngủ đủ giấc khiến mệt mỏi quá độ dẫn đến ngất xỉu.” Khương Yến chờ cậu uống hết ly nước mới hỏi, “Sao lại thiếu ngủ? Tối không ngủ được ư? Có phải áp lực quá không?”

“Không sao ạ, chỉ có học tập hơi mệt thôi, mẹ đừng lo.” Từ Gia nói, không nhắc đến chuyện hầu như mấy hôm nay cậu đều ngủ không ngon, “Ông bà ngoại đâu ạ, có phải dọa họ sợ không?”

“Hồi chiều bà ngoại con khóc một hồi, mẹ kêu ông ngoại đưa bà về nghỉ rồi.” Khương Yến nói, lặng lẽ nhìn Từ Gia, “Gia Gia, có phải con có việc gạt mẹ không?”

“Không có.” Từ Gia lảng tránh mắt cô.

“Con có.” Khương Yến khẳng định, “Con là con mẹ, con có tâm sự mẹ có thể nhìn ra, thành tích con vẫn ổn định, trạng thái trước đó cũng rất tốt, sao đột nhiên bị stress?”

Từ Gia im lặng không nói, cậu không biết nên nói cô nghe tình hình thực tế ra sao.

Khương Yến thấy vậy bèn thở dài:

“Từ nhỏ con đã vậy rồi, chuyện gì buồn cũng giấu trong lòng, con không muốn nói thì mẹ không ép con, chỉ muốn cho con biết, chung quanh vẫn còn rất nhiều người quan tâm con, có chuyện gì cũng đừng tự mình gánh chịu.”

—— Nếu có chuyện gì chúng ta cùng nhau giải quyết, cùng nhau gánh vác, em đừng buồn một mình.

Từ Gia nhớ lúc hai người chia tay Vệ Lăng Dương cũng nói lời giống vậy, khi đó cậu không nói gì, bởi vì nói cũng vô dụng, hiện giờ vẫn thế, dù cậu nói ra thì vẫn chẳng có ai giúp được cậu.

Khương Yến thấy cậu không muốn nói thì không miễn cưỡng nữa, cô nhìn đồng hồ, phát hiện đã rạng sáng 3 giờ, Từ Gia lại ngủ không đủ giấc, thành thử nói:

“Con ngủ trước đi, dưỡng tinh thần cho khỏe lại, có chuyện gì thì mai …”

“Mẹ.” Từ Gia đột nhiên gọi cô một tiếng, ngẩng đầu hỏi, “Hồi đó mẹ gả cho ba vì yêu ba sao?”

Khương Yến sửng sốt, không ngờ đột nhiên cậu sẽ hỏi chuyện này:

“Sao tự dưng con hỏi vậy?”

“Mẹ yêu ba không?” Từ Gia cố chấp hỏi lần nữa, muốn có được đáp án.

“Đương nhiên.” Tuy Khương Yến không rõ cậu có ý gì, nhưng vẫn trả lời, tuy cô đã ly hôn với Từ Chính Lâm, nhưng năm đó cô thực sự yêu hắn.

Nói đơn giản thì năm đó cô quen Từ Chính Lâm khi còn đại học, cho tới lúc tốt nghiệp, cô mặc kệ ba mẹ phản đối, quyết định theo Từ Chính Lâm qua phía Nam công tác, mà Từ Chính Lâm cũng không màng mẹ Từ phản đối, kiên trì cưới cô.

Từ Gia nghe lời cô, thầm nghĩ ba mẹ dũng cảm hơn mình nhiều lắm, mình thì ngay cả dũng khí để mở miệng tranh giành cũng chẳng có.

“Khi đó hai người đã chịu áp lực để đến với nhau, vì sao sau này lại quyết định tách ra?” Cậu lại hỏi.

“Khi mẹ còn trẻ, cho rằng tình yêu là tất cả, muốn theo một người đến suốt đời.” Khương Yến bật cười, trong nụ cười có chua chát khó thể miêu tả, “Nhưng cuộc sống mà, luôn mài mòn kỳ vọng và tình cảm con người, những thứ còn lại đã chẳng đáng nhắc tới.”

Muốn theo một người đến suốt đời.

Sao Từ Gia không có suy nghĩ đó.

Cậu cũng từng khờ dại cho rằng mình và Vệ Lăng Dương có thể bên nhau cả đời, thầm kín ảo tưởng ngày tháng sau khi hai người lớn lên, muốn bầu bạn đến già ngồi trong sân đếm lá rơi, miêu tả cuộc sống tương lai một lần, từng dấu chân đều có bóng hình Vệ Lăng Dương.

Nhưng theo lời Khương Yến, cuộc sống có thể mài mòn hy vọng không còn sót lại gì, nghĩ thì hạnh phúc lắm, đến cùng ngay cả ôm Vệ Lăng Dương lần cuối cũng chẳng dám đưa tay, ngay cả đến sân bay gặp hắn một lần còn phải trốn tránh, thậm chí biết hắn vẫn chờ mình cũng không dám tiến lên nói em chờ anh.

Nước mắt bất chợt rơi xuống, Từ Gia thảng thốt nhìn Khương Yến, đau đớn trong mắt làm Khương Yến kinh sợ, vội vàng vươn tay lau nước mắt giúp cậu, vừa lau vừa hỏi:

“Sao lại khóc? Có phải mẹ nói sai gì không?”

Từ Gia quay đầu, đưa tay lung tung lau mặt:

“Không có, con chỉ …”

Chỉ là gì? Chỉ là nhớ tới Vệ Lăng Dương mà thôi.

Vì nhớ hắn, nước mắt không sao cất giấu được nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.