Ký Ức Học Trò

Chương 96: Chương 96: Bình yên duy nhất




Nhờ nghỉ ngơi trong bệnh viện một tuần vừa qua nên sức khỏe của nó đã hoàn toàn hồi phục, những vết thương trên người cũng tan biến hết. Và hôm nay nó được xuất viện, trở về nhà.

Nhưng trước khi về, nó muốn qua thăm cô bạn thân nhất của mình. Mấy ngày nay bị Gia Lâm ép phải nằm yên ở trên giường, nó nhớ cô gần chết rồi. Chỉ có vài bước thôi cũng không cho, ông anh hai này đúng là khó ưa hết chỗ nói luôn mà.

Đứng trước phòng bệnh của Hạ Vy, nó mới gõ nhẹ cửa hai tiếng thì người ở bên trong đã trả lời.

“Xin mời vào.” - Giọng nói của Hạ Vy vẫn đầy cá tính như xưa, chẳng hề đổi thay chút nào.

“Là tao đây.” - Vì muốn cho người đã mất đi ánh sáng như Hạ Vy có cảm giác an toàn nên vừa bước vào phòng thì nó liền nhẹ nhàng lên tiếng.

“Tiểu Yến.” - Nghe tiếng của nó thì Hạ Vy đã rất vui mừng, cô ngồi bật dậy và bất giác đưa tay mong chờ.

Nó vừa bước nhanh đến vừa mỉm cười, rồi nắm lấy hai tay của Hạ Vy và nhẹ nhàng ôm lấy cô.

“Tao nhớ mày lắm bạn thân.” - Nó khẽ thì thầm bên tai Hạ Vy, vòng tay ôm lấy cô chặt hơn một chút.

“Mày thật là...” - Hạ Vy khẽ bật cười và rồi cũng ôm chặt lấy nó, người bạn ngốc nghếch của cô.

Tình bạn của nó và Hạ Vy nhiều lúc làm người ta hiểu lầm, cứ tưởng họ là đồng tính yêu nhau. Nhưng lại có nhiều lúc khiến người ta thật ganh tị, mong muốn có được một tình bạn đẹp như thế...

“Tao thật mừng khi nhìn thấy mày không sao.” - Nó ngồi xuống bên cạnh Hạ Vy và cười nói vui vẻ.

“Tao là ai chứ? Đâu có yếu đuối như mày.” - Hạ Vy cười đùa một cách thoải mái.

“Vậy mà không qua thăm tao.” - Nó nghiêng đầu nhìn cô bạn thân và nói giọng hờn giận.

Nghe ra giọng hờn giận của nó nhưng Hạ Vy lại thản nhiên cười tươi:

“Thủy và Lùn rất lo lắng cho mày nhưng tao không cho họ đến thăm.”

“Trời ơi, sao mày và anh hai tao ác quá vậy? Một người cấm tao ra khỏi phòng, không cho đi đâu hết. Một người thì không cho ai đến thăm tao, bỏ mặc tao một mình trong phòng suốt. Hai người đang giở trò gì thế hả?” - Nó phồng má nhìn Hạ Vy, cô thật đáng ghét.

Có thể tưởng tượng ra bộ dạng giận dỗi của nó lúc này trong đầu mình, Hạ Vy không nhịn được mà bật cười thành tiếng. Dù đôi mắt không còn ánh sáng nữa nhưng bộ dạng giận dỗi của nó buồn cười như thế nào cô vẫn luôn nhớ rất rõ.

“Mày còn dám cười nữa à?” - Nó lấy chiếc gối đánh nhẹ vào Hạ Vy một cái. Người ta nổi giận mà cô còn cười vui như thế, đúng là đáng ghét.

Hạ Vy với nó thật lạ, chỉ cần ở bên cạnh nhau thì hai người có thể quên hết những đau thương đang vây quanh mình mà cười nói vui vẻ.

“Tại tao không muốn mày phải gượng cười ở trước mặt mọi người nên chẳng cho ai đến thăm.” - Hạ Vy nói khẽ. Là bạn thân từ nhỏ đến lớn lẽ nào cô còn không hiểu nó nữa sao? Nếu như bạn bè đến thăm thì nó nhất định sẽ cố gắng gượng cười, nuốt nước mắt đau thương vào trong.

“Quả nhiên vẫn là mày hiểu tao nhất.” - Nó cười cười, ánh mắt chợt buồn.

“Hạ Vy nè, mày hãy qua nước ngoài chữa trị đôi mắt của mình đi.” - Nó bỗng nhiên nắm lấy tay của Hạ Vy và nói giọng năn nỉ.

Hạ Vy thoáng ngạc nhiên nhưng rồi khẽ lắc đầu và nhẹ nhàng mỉm cười:

“Không! Tao muốn ở lại đây đến khi mọi chuyện kết thúc. Tao muốn bên cạnh mày tới lúc cuối cùng. Và hơn nữa mày cần tao mà, đúng không?”

Hạ Vy thật sự không muốn qua nước ngoài để nó một mình đối mặt với những chuyện đau lòng ở phía trước.

“Hạ Vy...” - Nó cảm động đến mực nói chẳng thành lời, chỉ có thể gọi cái tên thân thuộc ấy.

Hạ Vy nói không hề sai, nó thật sự cần có cô bên cạnh. Thế nhưng trễ một ngày thì đôi mắt của cô càng giảm cơ hội hồi phục... Thật ra nó phải làm sao đây?

“Trần Tiểu Yến, chẳng lẽ giờ tao bị mù rồi... mày không cần tao nữa sao?” - Hạ Vy giả vờ buồn bã hỏi, vẻ mặt của cô lúc này vô cùng đáng thương.

Nó trước nay dễ mềm lòng, nhất là với cô bạn thân này. Vừa nhìn thấy vẻ mặt đáng thương kia, nó thật không nỡ ép cô đi nữa. Nó khẽ thở ra và hỏi:

“Dương Hạ Vy, từ khi nào mày thích dùng mấy trò này vậy? Chẳng giống mày chút nào hết.”

“Có câu là gần đèn thì sáng gần mực thì đen mà.” - Hạ Vy vẫn giữ nụ cười tươi trên môi.

“Ý của mày là tao làm hư mày hả?” - Nó liếc nhìn Hạ Vy. Chắc nó đánh cô một trận quá. Nghĩ vậy thôi chứ nhờ Hạ Vy mà tâm trạng của nó tốt hơn và có thể vui vẻ trở về nhà gặp ba mẹ rồi.

Lúc này Gia Lâm và Khánh Nghĩa mở cửa bước vào nhìn thấy hai người con gái đang ngồi cười nói, họ cũng vui theo.

Trong lúc vô tình nó nhìn thấy hai người anh trai của mình đang đứng trước cửa với nụ cười nhẹ trên môi.

“Anh hai, anh Nghĩa.” - Nó đứng dậy và lễ phép chào một tiếng.

Khánh Nghĩa bất giác nhận ra ánh mắt của nó nhìn mình không được tự nhiên lắm, có vẻ muốn tránh né. Chẳng lẽ nó đang giận cậu sao?

“Tiểu Yến, tao đã làm thủ tục xuất viện xong hết rồi. Giờ chúng ta có thể về nhà.” - Gia Lâm lười biếng đứng dựa tường và nhìn nó mà nói.

Nó nghe xong liền gật đầu:

“Vậy để em về phòng lấy ba lô.”

Khi nó định bước đi thì Khánh Nghĩa đã vội lên tiếng:

“Tiểu Yến, anh đi cùng em nha... Anh có chuyện muốn hỏi em.”

“Dạ được...” - Nó miễn cưởng gật đầu đồng ý, rồi cùng Khánh Nghĩa quay lưng đi.

Sau khi nghe thấy tiếng đóng cửa thì Hạ Vy liền hỏi:

“Anh Lâm, đã có tin tức gì về Văn Thiện và Yến Nhi chưa?”

Gia Lâm bước đến ngồi xuống chiếc ghế nhỏ bên cạnh giường bệnh của Hạ Vy và nói giọng chán nản:

“Không có chút tin tức nào cả.”

Hạ Vy trầm mặt suy nghĩ, thật ra hai người bạn ấy là còn sống hay đã chết.

“Nhưng mà nếu hai người trở về được thật cũng chẳng thể giống như trước nữa...” - Gia Lâm đưa mắt nhìn ra cửa sổ và khẽ nói.

Hạ Vy vừa nghe thì liền hiểu ý của Gia Lâm, cô buồn bã thở dài. Liệu nó đã từng nghĩ đến chuyện đó chưa?

...

Khánh Nghĩa và nó đang bước đi trên thang lang dài hẹp bệnh viện, không ai mở lời trước. Đến khi tới phòng bệnh của nó thì Khánh Nghĩa cất giọng hỏi:

“Tiểu Yến, em đang giận gì anh sao?”

Nó đang định mở cửa nhưng khi nghe câu hỏi ấy thì động tác liền ngừng lại, vẻ mặt lộ ra rất phiền muộn.

“Anh đã làm gì khiến em khó chịu?” - Khánh Nghĩa nhìn nó mà hỏi. Hai người đã là anh em tốt của nhau suốt bao năm rồi, trước nay nó chưa từng giận hờn cậu như vậy mà.

“Trước giờ em có thế đâu?” - Thấy người con gái kia cứ im lặng mãi Khánh Nghĩa mất kiên nhẫn, giọng của cậu hơi lớn.

“Xưa nay anh cũng đâu có dùng lời nói làm tổn thương người khác như vậy.” - Nó đột nhiên xoay người lại và thét lớn, đôi mắt nhỏ ấy đã bị một màn sương bao phũ.

Khánh Nghĩa thoáng giật mình, không lẽ đứa em gái này đang giận vì hôm bữa cậu đã chỉ trích Văn Thiện sao?

“Khánh Nghĩa, anh cũng biết Hạ Vy quan trọng với em đến mức nào, đúng không? Anh Văn Thiện hại Hạ Vy bị mù như thế, em còn oán hận anh ấy hơn anh gấp bội... Nhưng...” - Nói đến đó nó bỗng dừng lại và cúi đầu xuống thật thấp, để mái tóc dài che hết cảm xúc trên khuôn mặt.

“Nhưng sau khi biết được sự thật thì em cảm thấy hận bản thân mình hơn, vì chính chúng ta đã đẩy anh ấy xuống hố không lối thoát.” - Giọng của nó lúc này rất nghẹn ngào, những giọt nước mắt trong suốt nhẹ nhàng tuôn rơi.

“Tiểu Yến à...” - Khánh Nghĩa bước đến phía trước thêm hai bước, định an ủi nó. Nhưng vừa mở miệng thì lại chẳng biết nói gì nữa...

Nó khẽ ngẩng đầu lên nhìn người con trai đang đứng ở trước mặt mình, nước mắt cứ tuôn rơi không ngừng.

“Anh còn nhớ không? Là chính anh đã đề nghị anh Văn Thiện vào hội của chúng ta đấy.” - Nó hơi nghiên đầu nhìn Khánh Nghĩa, ánh mắt hiện ra sự tức giận. Là cậu gián tiếp hại gia đình của Văn Thiện gặp nguy hiểm, giờ chỉ trách một mình anh. Nó cảm thấy thật không công bằng.

Nghe xong thì Khánh Nghĩa bất giác lùi bước, ánh mắt đầy u buồn. Khánh Nghĩa chẳng ngờ được đứa em gái mà mình hết lòng yêu thương mấy năm nay lại lên tiếng với cậu như vậy.

“Anh mau quay về với Hạ Vy đi, em tự thu dọn đồ đạc được rồi.” - Nó thấy tất cả mọi người xung quanh đều đang nhìn về phía mình nên vừa dứt lời thì bước nhanh vào phòng và đóng cửa lại, chẳng để Khánh Nghĩa có cơ hội nói thêm câu nào.

Khánh Nghĩa mệt mỏi quay người lại, ngã lưng vào bức tường ở bên cạnh. Lẽ nào oán trách Văn Thiện là cậu sai sao? Nhưng cậu quả thật là không thể tha thứ cho Văn Thiện được, chính tay anh đã khiến Hạ Vy bị mù như thế mà.

Khánh Nghĩa đưa đôi mắt u buồn của mình nhìn cánh cửa đang đóng chặt kia, cậu khẽ thở dài. Phải chăng là tình yêu trong nó dành tặng cho Văn Thiện đã quá lớn rồi? Lớn đến mức có thể tha thứ, bỏ qua hết tất cả mọi sai lầm của anh đã gây ra ư?

...

Buổi chiều hôm đó, Gia Lâm giả vờ như mới ra bến xe rước em gái về. Nó cũng làm bộ mặt vui vẻ, giống như được đi chơi về vậy.

“Ba mẹ ơi, con gái yêu của ba mẹ đã về rồi đây.” - Vừa bước vào nhà thì nó như đứa trẻ lên ba mà kêu la.

Gia Lâm đứng bên cạnh bịt tai không kịp, bộ nó muốn cả nhà đều bị điếc sao?

Ông bà Trần từ lầu trên đi xuống, nhìn thấy hai đứa con ngoan của mình đang khẽ cười.

“Mừng hai con trở về nhà.” - Câu nói quen thuộc của ba nó bỗng vang lên, khiến người nghe cảm thấy ấm lòng.

Trái ngược sự ôn nhu của chồng mình, bà Trần vừa mở miệng thì đã mắng nó một trận rồi. Bà trách nó đi đâu chẳng xin phép ba mẹ, còn cái tội không thèm gọi điện thoại về nữa chứ.

“Thôi mà, mẹ hãy tha lỗi cho con đi. Tại thấy Hạ Vy buồn quá, chẳng chút mùa xuân nào nên con mới dẫn nó về quê chơi vài ngày thôi ạ. Hơn nữa con đã nhờ anh hai nói lại với ba mẹ rồi mà.” - Nó nhõng nhẽo lắc lắc tay bà Trần, vẻ mặt vô tội hết sức.

“Được rồi mẹ ơi, giận nó làm gì cho mệt. Cái con bé này khi hứng lên là làm ngay, có chịu suy nghĩ gì đâu. Ba mẹ còn lạ gì với tính của nó nữa chứ.” - Gia Lâm nói giúp em gái của mình mấy câu.

“Ba mẹ xem nè, con có mang vài thứ ở quê lên đây.” - Nó giơ hai túi đồ mình đang cầm lên trước mặt ông bà Trần, cười nói vui vẻ.

Gia Lâm vừa liếc nhìn vừa khẽ cười, nếu như muốn đóng kịch thì phải làm giống chút chứ. Thế nên hôm nay trời vừa sáng, hắn đã về quê mua vài đặc sản để ba mẹ mình tin hôm giờ nó ở quê thật.

Nhưng nhìn thấy bộ mặt vui vẻ của em gái mình lúc này, Gia Lâm quả thật là không khỏi đau lòng. Vì hắn biết rất rõ, nụ cười kia chỉ do nó đang cố giả vờ, để ba mẹ không phát hiện ra mọi chuyện mà thôi...

Và bữa cơm chiều ấy, gia đình họ Trần ăn ngon miệng vô cùng. Cả nhà ngồi chung bàn, cười cười nói nói vui vẻ với nhau. Khung cảnh ấm áp này khiến mọi đau đớn trong trái tim Gia Lâm và nó đều voi đi một ít. Có lẽ, đây là sự bình yên duy nhất mà hai anh em nó còn có được hiện tại...

...

Căn phòng bệnh của Hạ Vy từ nãy giờ đầy tiếng thở, khiến cô gái ấy phải bực mình lên tiếng hỏi:

“Khánh Nghĩa, rốt cuộc đã có chuyện gì?”

Vừa nghe người yêu của mình hỏi, Khánh Nghĩa liền ấm ức nói:

“Thì là Tiểu Yến đấy, tự nhiên lại tức giận với anh á. Em nói xem Hạ Vy, có vô lý không chứ?”

Với một người thông mình thật, chẳng cần lắm lời, chỉ vài câu thôi cũng hiểu. Mà Hạ Vy chính là người như vậy, cô từ nhỏ đã thông mình, hiểu ra vấn đề rất nhanh.

“Tiểu Yến giận vì anh hôm bữa quá đáng với Văn Thiện, đúng không?” - Hạ Vy hỏi một cách thản nhiên, đôi môi còn khẽ cong lên.

“Quá đáng? Kể cả em cũng cho rằng anh sai sao?”

Hạ Vy khẽ lắc đầu, anh trai nuôi này chẳng hiểu nó rồi.

“Khánh Nghĩa, em hỏi anh. Tiểu Yến trước giờ xem trọng cái gì nhất?” - Hạ Vy đưa ra câu hỏi cho người yêu của mình.

“Tình cảm?” - Khánh Nghĩa khó hiểu nhìn Hạ Vy, ý của cô là sao? Cậu không hiểu gì hết.

“Chính xác. Văn Thiện cùng với chúng ta trải qua biết bao nhiêu chuyện, vui hay buồn gì cũng đều có. Mà anh lại... nghĩ đến chút cũng chẳng hề...” - Hạ Vy nói khẽ, rồi thở dài.

“Chính Văn Thiện đã hại em thành ra vậy mà, anh không được trách nó sao?” - Giọng của Khánh Nghĩa bây giờ có chút tức giận.

“Nhưng với Tiểu Yến, đây chẳng phải là lỗi của một mình Văn Thiện, anh hiểu không?” - Hạ Vy vừa lắc đầu vừa nói.

“Thật ra, em chưa từng oán trách Văn Thiện.” - Hạ Vy lại nhẹ nhàng nói, giọng của cô rất chân thành, chẳng hề giả dối.

“Tại vì sao?” - Khánh Nghĩa thoáng ngạc nhiên, cậu có nên tin vào tai mình nữa không?

Hạ Vy bỗng quay mặt hướng về phía có hơi ấm, trông cô hiện tại, giống như đôi mắt ấy có thể nhìn thấy vậy.

“Vì ánh mắt của anh ấy tối đêm hôm đó...” - Hạ Vy nói thật khẽ, khuôn mặt xinh đẹp phút chốc đã trầm tư. Tới tận bây giờ cô vẫn còn rõ, ánh mắt của Văn Thiện sau mặt nạ sói hung ác kia...

Cái đêm, Văn Thiện bắt buột phải đánh Hạ Vy bị thương, vì muốn che giấu sự thật. Ánh mắt của anh lúc đó cực kỳ đau khổ, giống như muốn anh thực sự chẳng bao giờ có ý ra tay với cô. Nhưng lại không thể không làm...

...

Ăn cơm chiều xong thì hai anh em về phòng riêng, không cần phải gượng cười.

“Trả lại cho mày nè Tiểu Yến.” - Gia Lâm đưa đến trước mặt nó một chiếc điện thoại thân quen.

“Là điện thoại của em mà.” - Nó cầm lấy điện thoại từ tay Gia Lâm mà không khỏi ngạc nhiên.

“Bữa tao đã lượm được. Mà vào phòng đi, tao muốn hỏi mày cái này.” - Gia Lâm vừa nói vừa đẩy nó vào phòng, sẵn tay đóng cửa lại.

“Anh hai muốn hỏi gì em?” - Nó thắc mắc nhìn Gia Lâm, tay đặt nhẹ điện thoại xuống bàn học.

“Trên người mày có vật gì của Văn Thiện tặng không?” - Gia Lâm đứng dựa cửa phòng và hỏi. Vì sao hôm đó Văn Thiện lại có định vị của nó, tới giờ hắn vẫn muốn biết.

Nó chớp chớp đôi mắt, có vẻ không hiểu. Tại sao anh hai nó lại tự nhiên hỏi vấn đề này.

“Dạ có! Đây ạ.” - Sau suy nghĩ vài phút thì nó cầm nhẹ sợi dây chuyên bạc mà mình đang đeo lên cho Gia Lâm nhìn.

Gia Lâm khẽ nhíu mày, không lẽ Văn Thiện đã gắn GPS vào sợi dây chuyên ấy sao?

“Giờ tao biết tại sao cậu lại tìm được nơi mày với Hạ Vy bị nhốt rồi.” - Gia Lâm lạnh nhạt nói.

Tuy nó hơi ngốc nhưng vẫn hiểu ý của anh hai mình là gì. Hoá ra ngay từ đầu Văn Thiện đã chuẩn bị trước tất cả, anh nghĩ sẵn cách bảo vệ nó.

Gia Lâm không hề lo lắng hội Evil xấu xa kia sẽ tìm được nó qua GPS ấy, vì hắn nhớ rõ trước khi vào nhà của Yến Nhi, Văn Thiện đã quăng bỏ điện thoại rồi. Hình như anh biết trước, có vào mà không có trở ra...

******Hết Chương 96*******

Truyện của chúng ta sẽ như thế nào đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.