Sáng nay giống như mỗi khi Văn Thiện chở nó đến trường học trước một tiếng đồng hồ để dạy nó đàn Piano. Vì học nghiêm túc nên dạo này nó đàn cũng khá hay, đã không cần Văn Thiện cầm tay đánh từng nốt nhạc nữa.
Nhưng bữa nay Văn Thiện và nó vừa bước vào trường thì có một học sinh nữ hoảng hốt chạy đến, vừa thở vừa nói:
Hai anh chị ơi giúp em với.
Văn Thiện và nó thoáng ngạc nhiên.
Có chuyện gì vậy?
Nó vội đưa tay ra đỡ lấy học sinh nữ ấy khi thấy cô bé sắp ngã xuống và hỏi. Học sinh nữ ấy tỏ ra vô cùng lo lắng nói:
Thế Phong...lúc nãy anh ấy chơi đá bóng...không cẩn thận bị thương ở chân rồi, không đi được nữa.
Nghe xong nó liền lo lắng hỏi:
Giờ anh ấy đang ở đâu?
Hình như học sinh nữ rất mệt, cứ vừa thở vừa nói:
Dạ anh ấy ở cuối sân cỏ sau trường đấy...đúng ra em đi gọi bác sĩ... Nhưng không hiểu tại sao bữa nay phòng y tế lại dóng cửa...
Nó suy nghĩ rồi quay qua Văn Thiện và nói:
Anh Văn Thiện, hay là vậy đi. Anh chạy ra sân cỏ coi anh Phong có sao không? Còn tụi em thì sẽ đi tìm bác sĩ.
Văn Thiện chẳng hề suy nghĩ gì chỉ muốn giúp đỡ bạn bè mình thôi nên gật đầu rồi chạy nhanh ra sân cỏ sau trường. Còn nó thì cùng học sinh nữ ấy chạy ra ngoài tìm bác sĩ, vì nó nhớ ở gần trường học này có một phòng khám nhỏ.
Cứ thế mà Văn Thiện với nó, mỗi người một hướng. Và đã vô tình rơi vào bẫy của ai đó mà chẳng hay...
Nó và học sinh nữ ấy vừa ra khỏi trường một đoạn thì dám người Thanh Hiền xuất hiện chặn đường lại. Cũng vào lúc này học sinh nữ ấy xô mạnh nó qua cho dám người họ và nói:
Tôi đã làm theo lời các người rồi đó, mau thả bạn tôi ra.
Nó đã bị hai thằng con trai giữ chặt với vẻ mặt hung dữ. Nhưng nghe những lời đó nó đã hiểu được phần nào rồi, chắc do Thanh Hiền bắt giữ bạn của học sinh nữ ấy, uy hiếp cô bé phải gạt nó ra đây.
Mày làm tốt lắm.
Thanh Hiền cười nói, rồi ra dấu với dám người phía sau lưng mình. Sau đó có một học sinh nữ khác bị xô ra:
Tụi mày mau cút.
Hai học sinh nữ ấy rưng rưng nước mắt nhìn nó và nói:
Xin lỗi chị...
Nó không chỉ không tức giận mà còn mỉm cười:
Không sao đâu, hai em mau đi đi.
Cũng lấy lòng làm khó hiểu nhưng đang rất sợ hãi nên hai học sinh nữ ấy đành nắm tay nhau bỏ chạy.
Thanh Hiền xoay lại nhìn nó và cười đểu:
Cuối cùng cũng bắt được Tiểu Yến mày rồi, xem tao xử mày thế nào?
Nó không chút sợ hãi, cứ bình tỉnh hỏi:
Các người chỉ muốn bắt một mình tôi sao?
Thanh Hiền vừa lắc đầu vừa cười nói:
Không, còn có người vô tình như hotboy Văn Thiện nữa đấy.
Đôi mắt nó bất giác đầy lo lắng, nó đã nghe Huỳnh Thủy kể dạo gần này Thanh Hiền hay đi cùng với Quốc Trường lắm. Hiện giờ Thanh Hiền đang đứng đây, còn Quốc Trường đâu. Không lẽ đang chờ Văn Thiện ở cuối sân cỏ, nơi ít ai đến nhất sao?
Nghĩ đến đó thì nó bắt đầu ra sức vùng vẫy:
Thả tôi ra, mau thả tôi ra.
Vì nó biết Quốc Trường ganh ghét Văn Thiện đến mức nào, không biết hắn ta sẽ làm gì anh nữa.
Không phải chị nói, chị thích anh Văn Thiện sao? Vậy tại sao để Quốc Trường đối phó anh ấy chứ?
ó vừa vùng vẩy vừa lớn tiếng hỏi. Nó thật lòng không hiểu Thanh Hiền rốt cuộc đang suy nghĩ gì nữa, không phải khi thích một ai đó luôn mong muốn người ấy vui vẻ sao?
Thanh Hiền tức giận thẳng tay tát vào mặt nó một cái thật mạnh:
Mày câm miệng lại cho tao. Cái con người vô tình đó rất đáng bị cho một trận.
Nghe vậy nó càng vùng vẩy mạnh hơn nhưng sức lực của một cô gái nhỏ như nó làm sao so được với sức lực của hai thằng con trai.
...
Còn phần Văn Thiện thì đang bị dám người Quốc Trường vây quanh, anh đang đứng ở giữa bọn họ.
Không ngờ mày lại rơi vào bẫy tụi tao một cách dễ dàng vậy.
Quốc Trường cười nói vui vẻ. Rồi sau đó dám bạn hắn ta cũng cười lớn theo.
Mày muốn gì?
Văn Thiện lạnh lùng nhìn Quốc Trường và hỏi. Trong lòng anh giờ đang lo, không phải lo bản thân mình sẽ ra sao mà anh đang lo cho nó.
Quốc Trường khoanh tay lại để truớc ngực, tỏ ra đang suy nghĩ:
Muốn gì thì giờ tao chưa nghĩ ra. Nhưng đầu tiên phải đánh mày thành đầu heo đã.
Lời nói vừa dứt thì dám bạn hắn ta đều xông đến cùng lúc, trên tay bọn họ đều cầm cây đánh bóng chày. Với tình hình này người bất lợi nhất chính là Văn Thiện, một mình anh làm sao có thể đánh lại 20 người đây?
Văn Thiện và Tiểu Yến nó dù đều đang trong tay kẻ thù nhưng cả hai không hề quan tâm đến bản thân mình, anh và nó đều lo lắng sự an toàn của đối phương.
...
Ở lớp học, mắt Hạ Vy bỗng giật mấy cái khiến lòng cô cảm thấy bất an một cách kì lạ.
Này Vy, mày sao thế?
Huỳnh Thủy nhìn thấy khuôn mặt Hạ Vy biểu hiện hơi khác thường nên lên tiếng hỏi. Hạ Vy khẽ lắc đầu:
Tao cũng không biết tại sao lòng tao bỗng thấy bất an?
Yến Nhi và Lùn đang lướt điện thoại với nhau nên chẳng để ý đến cuộc nói chuyện của Huỳnh Thủy với Hạ Vy là chủ đề gì?
Hạ Vy thường ngày luôn giữ bộ mặt không cảm xúc, ít khi thấy cô lo lắng như vậy nên Huỳnh Thủy cũng bắt đầu thấy lo theo.
Tao phải ra ngoài tìm Tiểu Yến mới được.
Hạ Vy vội đứng dậy và nói. Vừa nhìn thấy Hạ Vy đứng dậy thì Mỹ Ngân liền bước ra cản đường lại:
Sắp tới giờ học rồi, còn tính đi đâu?
Hạ Vy liếc mắt nhìn:
Không cần mày nhiều chuyện, tránh ra chỗ khác.
Mỹ Ngân vẫn cản bước chân của Hạ Vy và nói:
Sắp tới học rồi không được ra ngoài.
Huỳnh Thủy bước đến và cười hỏi:
Lớp trưởng tao đang ở đây còn không nói gì thì lớp phó mày quan tâm chi?
Mỹ Ngân vẫn cố chấp:
Không được ra ngoài là không được ra ngoài.
Lúc này có vài người bạn ả bước nhanh đến, cũng có ý cản đường.
Huỳnh Thủy và Hạ Vy xoay lại nhìn nhau với ánh mắt đầy nghi ngờ, thái độ Mỹ Ngân bữa nay sao kì quá vậy?
Hạ Vy vội lấy điện thoại từ túi áo khoác ra bấm bấm gì đó, rồi buột miệng nói lớn:
Tiểu Yến đã xảy ra chuyện rồi.
Nghe xong Yến Nhi và Lùn liền bật dậy:
Gì cơ?
Hạ Vy nhìn Huỳnh Thủy và nói:
Thiện với Yến không ở cùng một nơi.
Huỳnh Thủy thoáng ngạc nhiên, nghiêng đầu nhìn vào màn điện thoại trên tay Hạ Vy. Trong điện thoại có bảy dấu chấm đỏ, năm dấu đang ở cùng một nơi. Còn hai dấu kìa đang rất xa, càng lúc càng xa nhau.
Yến Nhi với Lùn nghe hiểu nên đã nhanh hành động, hai cô nàng xô đẩy Mỹ Ngân và mấy người bạn ả ra.
Mau đi tìm Tiểu Yến đi Vy, Thủy.
Lùn nói lớn lên. Huỳnh Thủy và Hạ Vy nhân lúc này nhanh chân chạy ra khỏi lớp. Hạ Vy vừa chạy vừa nói:
Thủy, mày theo định vị của Thiện, tim anh ấy đi.
Huỳnh Thủy liền gật đầu:
Đã rõ.
Rồi hai người họ mỗi người một hướng.
Từ khi tham gia vào hội Nhân Ái tới giờ tụi nó luôn mở và giữ định vị điện thoại của nhau, để có chuyện giống vậy có thể tìm thấy nhau.
Huỳnh Thủy theo định vị điện thoại của Văn Thiện mà chạy đi, tới hành lang thì nhỏ đã gặp Thế Phong.
Huỳnh Thủy, đã có chuyện gì vậy?
Thế Phong vừa thấy cô bạn thân mình liệu mạng chạy như vậy nên lên tiếng hỏi. Huỳnh Thủy đứng lại và nói:
Văn Thiện với Tiểu Yến đã xảy ra chuyện rồi, hay là chúng ta vừa đi vừa kể đi.
Nhỏ lôi Thế Phong đi cùng luôn. Đến cuối sân cỏ sau trường thì Thế Phong và Huỳnh Thủy đều nhìn thấy một mình Văn Thiện đánh nhau với cảm đám người Quốc Trường, anh đã bị đánh rất nhiều. Huỳnh Thủy thật không biết nếu Tiểu Yến nó thấy cảnh tượng này sẽ thế nào nữa, chắc nó sẽ bất chấp lao đến quá.
Văn Thiện đang đánh với người này thì người kia đánh vào lưng anh một cây khiến anh phải ngã xuống sân cỏ. Dù rất đau nhưng anh vẫn cố gượng dậy, vì anh biết nó cũng đang trong tay Thanh Hiền và đang chờ anh đến cứu.
Chính lúc này có hai người nào đó nhảy vào đánh đám bạn xấu của Quốc Trường ngã gục hết. Quốc Trường nãy giờ đang ung dung đung coi Văn Thiện bị đánh, khi thấy Thế Phong thì hắn ta có phần hoảng hốt.
Huỳnh Thủy nhìn Văn Thiện và nói:
Hạ Vy đi tìm Tiểu Yến rồi, anh mau đi tìm hai người họ đi.
Thế Phong cũng nhìn Văn Thiện và nhàn nhạt nói:
Mày nhất định cứu được Tiểu Yến.
Văn Thiện cố đứng dậy và kiên định gật đầu:
Cảm ơn hai người.
Rồi anh liều mạng chạy đi, chạy thật nhanh ra khỏi trường. Đám bạn Quốc Trường định đuổi theo nhưng bị Thế Phong với Huỳnh Thủy chặn lại.
Trường, mày muốn dừng tay hay là để tao đánh ngã hết đám bạn này của mày đây?
Thế Phong nhìn đám người đang vây quanh mình và hỏi giọng tức giận.
Quốc Trường níu mày suy nghĩ, hắn ta thật không tin Thế Phong và Huỳnh Thủy có thể đánh gục hết 20 người ở đây. Hắn ta nhếch miệng cười:
Để tao xem Thế Phong mày tài giỏi đến đâu.
Đám bạn nghe hiểu ý của Quốc Trường nên liền vây quanh Thế Phong và Huỳnh Thủy với vẻ mặt hung hăng, giống như muốn ăn tươi nuốt sống cả hai người họ vậy.
Thế Phong với Huỳnh Thủy đang dựa lưng vào nhau và nhìn xung quanh.
Đã lâu chúng ta không thi tài rồi nhỉ?
Huỳnh Thủy khẽ nói. Thế Phong cười vui vẻ:
Được thôi, xem lần này ai đánh ngã nhiều người nhất nha.
...
Ở lớp Lùn và Yến Nhi đang xử lý đám người Mỹ Ngân, bọn người này đúng là phiền phức. Sao lại không chịu ngoan ngoãn chút cho người ta nhờ vậy?
Mỹ Ngân đẩy mạnh Lùn và nói:
Mày không đủ tư cách dụng đến tao.
Yến Nhi nghe bực quá nên đã thẳng tay tát vào mặt ả một cái và hỏi lớn:
Người mày làm bằng vàng hả?
Lùn hoảng hốt bước đến kéo tay Yến Nhi lại:
Mày điên à, sẽ bị phạt đấy.
Đúng lúc này cô giáo Hoài Hương vào tới, nhìn thấy cả lớp lộn xộn liền hỏi:
Đang có chuyện gì thế các em?
Cả lớp ai ai cũng im lặng, chẳng dám lên tiếng nữa.
*******Hết chương 25********
Truyện sẽ thế nào đây? Tiểu Yến nó sẽ ra sao? Liệu hotboy Văn Thiện và Hạ Vy có thể giải cứu nó không? Nếu muốn biết thì đừng bỏ lỡ chương sau nhé.