Sáng hôm nay Văn Thiện vừa bước vào lớp thì đã đưa mắt nhìn xưng quanh lớp, hình như anh đang muốn tìm ai đó. Nhưng không thấy bóng dàng người mà anh muốn tìm ở đâu, anh khẽ nhíu mày lại, ả ta hôm nay không đi học hay vẫn chưa vào lớp.
Khánh Nghĩa đã ngồi xuống rồi, mà thấy thằng bạn thân của mình cứ đứng ngây người ra giữa lớp nên lên tiếng hỏi:
Này Thiện, mày ngây người ở đó làm gì thế hả?
Văn Thiện ngắm nghĩ chút, rồi nói:
Tao ra ngoài chút.
Vừa dứt câu thì anh liền quay lưng đi, không để Khánh Nghĩa kịp hỏi thêm gì nữa. Khánh Nghĩa bẩm lẩm trong miệng:
Thằng quỷ này đi đâu mà vội quá vậy?
Văn Thiện đang đi ngoài hành lang thì gặp Thanh Hiền đang đến lớp, anh thấy sắc mặt ả ta hôm nay rất khó coi. Nhưng anh chẳng quan tâm đến điều đó, mà cứ bước nhanh đến nói:
Thanh Hiền, tôi có chuyện cần nói với cô.
Thanh Hiền nghe xong thì rất bất ngờ, hotboy Văn Thiện thường ngày chẳng thèm nhìn ả ta lấy một cái, mà hôm nay anh lại bỗng chạy đến bảo là muốn nói chuyện với ả ta. Hay là anh đã nhận ra, người mà anh thích chính là ả ta nên giờ anh muốn bày tỏ?
Văn Thiện và Thanh Hiền ra sân cỏ sau trường nói chuyện, vì không muốn ai làm phiền.
Thật ra phải làm sao, cô mới không làm hại Tiểu Yến nữa. - Văn Thiện vào thẳng chủ đề chính, chẳng chút vòng vo.
Thanh Hiền nhìn Văn Thiện với ánh mắt thất vọng, hoá ra anh chỉ vì muốn bảo vệ nó mới nói chuyện với ả ta thôi.
Cô mau nói đi chứ? - Văn Thiện mất kiên nhẫn, quát lên.
Thanh Hiền nhìn và hỏi khẽ:
Anh thật sự thích con nhỏ Tiểu Yến đó sao?
Văn Thiện không chút do dự mà gật đầu:
Đúng vậy, tôi thật sự yêu em ấy.
...
Ở lớp 10a1, bầu không khí ở lớp này hôm nay sao ngột ngạt quá thế? Tất cả mọi người rõ ràng vẫn giống thường ngày, thoải mái đùa giỡn mà. Có chuyện gì đang xảy ra nhỉ, là lí do gì khiến cả lớp lại ngột ngạt như thế? À hoá ra lớp trưởng Huỳnh Thủy đang một mình đứng bên cửa sổ, khuôn mặt nhỏ vừa lạnh vừa buồn.
Còn có cô bạn Yến Nhi nữa, cô ấy tự nhiên ấp mặt xuống bàn suốt. Không biết đã có chuyện gì, mà trông cô ấy rất buồn. Hai người con gái tự nhiên buồn bã, chẳng thèm nói lí do. Hỏi sao bầu không khí lại không ngột ngạt cho được.
Cô bạn dễ thương, Lùn bước xuống bàn Tiểu Yến nó và Hạ Vy, nhỏ lo lắng nói:
Hai người họ như vậy cả buổi sáng rồi đó.
Nó nhìn Huỳnh Thủy với Yến Nhi, rồi hỏi Lùn:
Mày biết có chuyện gì không?
Lùn nhún vai và lắc đầu, ý muốn nói là không biết. Hạ Vy ngồi chống tay vào cằm nhìn nó mà nói:
Mày lo Huỳnh Thủy đi, còn Yến Nhi thi cứ để cho tao.
Nó nhẹ gật đầu, rồi đứng dậy đi. Hạ Vy thở dài và nói thầm:
Mong mọi chuyện sẽ không như mình nghĩ...
Nó đã cầm theo cuốn tập đi đến chỗ Huỳnh Thủy đang đứng và nhõng nhẽo nói:
Thủy yêu ơi có một bài tao không hiểu, mày giúp tao với.
Huỳnh Thủy vẫn là khuôn mặt lạnh lùng giống hôm qua, nhỏ nói:
Kêu Vy giúp mày đi.
Nói xong nhỏ liền quay lưng đi, ra khỏi lớp.
Này Thủy. Huỳnh Thủy. - Nó bỏ cuốn tập trên tay mình xuống bàn, rồi nhanh chạy theo và gọi lớn.
Nhưng nó càng gọi thì Huỳnh Thủy càng đi nhanh hơn, giống như nhỏ chẳng muốn nói chuyện với nó vậy.
Huỳnh Thủy, mày bị làm sao vậy chứ? - Nó nắm lấy cổ tay Huỳnh Thủy lại kịp và hỏi, thật lòng nó muốn biết cô bạn tốt của mình đã xảy ra chuyện gì?
Huỳnh Thủy giật mạnh tay nó ra và nói:
Để tao yên.
Huỳnh Thủy tính quay lưng đi thêm một lần nữa nhưng lần này thì khác, nó đã nhanh hơn một bước chặn đường nhỏ lại:
Tao nhớ là tao không có làm gì mày giận cả mà.
Nó nghĩ mãi mà vẫn không nhớ mình đã làm gì sai để Huỳnh Thủy giận dữ như vậy.
Huỳnh Thủy chưa kịp nói gì thì đã nghe tiếng cãi nhau của hai người con trai ở đâu gần đó, mà hai giọng đó sao nghe quen quá vậy? Huỳnh Thủy và nó quay lại nhìn nhau, rồi cả hai chạy đi coi thử là ai đang cãi nhau mà lớn tiếng như thế?
Mày là kẻ bắt cá hai tay, tao phải cho mày một bài học.
Mày đã hiểu lầm rồi, hãy nghe tao giải thích cái đi.
Ở sân cỏ rộng lớn, hai người con trai đang đánh nhau. Một người cứ lao chú đấm tới, không ngừng nghỉ. Một người thì cứ tránh né, chẳng hề muốn đánh trả. Khi nhìn rõ hai người con trai ấy là ai thì nó và Huỳnh Thủy thoáng ngạc nhiên, là hai đại hotboy, Văn Thiện, Thế Phong.
Không suy nghĩ nhiều nữa Huỳnh Thủy với nó chạy đến. Huỳnh Thủy là người đã cách hai người con trai ấy ra và cùng với nó đứng giữa hai người họ. Nó vội hỏi:
Anh Văn Thiện, anh Phong, sao hai anh lại đánh nhau?
Thế Phong chỉ tay vào Văn Thiện và nói giọng tức giận:
Lúc nãy chính mắt anh đã nhìn thấy nó và Thanh Hiền ôm hôn nhau đó Tiểu Yến.
Nó nghe xong thì trong lòng bỗng thấy nhói, nó từ từ quay người lại nhìn Văn Thiện và hỏi khẽ:
Có thật vậy không anh?
Văn Thiện cầm nắm đôi vai nó và liệu mạng lắc đầu:
Không phải như vậy đâu Tiểu Yến, em hãy nghe anh giải thích. Lúc nãy Thanh Hiền bỗng nhiên lao đến ôm hôn anh nhưng anh đã đẩy cô ta ngay rồi. Anh nói thật đó Tiểu Yến, xin em hãy tin anh.
Nó nhìn thẳng vào mắt Văn Thiện thì thấy ánh mắt anh chẳng hề có sự lừa dối nào, rất chân thành. Nó khẽ gật đầu:
Em tin anh.
Nghe vậy Văn Thiện rất vui mừng. Nhưng còn Thế Phong thì vẫn tức giận, cậu ta không hiểu vì sao nó lại tin tưởng Văn Thiện như thế?
Tiểu Yến, em đừng tin nó nữa, nó đang nói dối em thôi. - Thế Phong lại lên tiếng nói.
Huỳnh Thủy thấy mà rất buồn, cậu ta là đang sợ nó tổn thương sao? Nó nhìn thấy ánh mắt đau buồn của Huỳnh Thủy thì đã hiểu ra mọi chuyện rồi, nó bỗng thở dài.
Tao đã nói rõ lắm rồi mà, sao mày cứ không tin. - Văn Thiện nhìn Thế Phong với ánh mắt bực mình và hỏi.
Thế Phong vẫn cố chấp:
Tao chỉ tin những gì mà mình thấy thôi.
Nó lúc này lớn tiếng nói:
Thôi đủ rồi, hai anh đừng cãi nhau nữa.
Văn Thiện và Thế Phong im lặng quay mặt qua chỗ khác, vì cả hai nhận ra người con gái sắp nổi giận rồi.
Nó nhìn Thế Phong mà nói:
Anh Phong, em biết anh tức giận như vậy là sợ anh Văn Thiện làm tổn thương em. Nhưng em tin anh ấy không phải loại người bắt cá hai tay.
Thế Phong lúc đó chẳng biết nói gì khi nó tin tưởng Văn Thiện như vậy, cậu ta buồn bã quay lưng đi.
Nó bước đến gần Huỳnh Thủy và nói:
Tao biết mày giận gì rồi, nhưng chúng ta sẽ nói chuyện với nhau sau. Còn giờ thì mày mau đuổi theo anh Phong đi.
Huỳnh Thủy gật đầu, rồi đuổi theo Thế Phong ngay.
Văn Thiện khẽ bước đến nắm lấy tay nó và nói:
Anh cảm ơn em vì đã tin anh
Nó quay người lại và phồng má nhìn Văn Thiện:
Được người xinh đẹp như chị Thanh Hiền ôm hôn cảm giác thế nào?
Văn Thiện khẽ bật cười và lắc đầu:
Với người khác anh hoàn toàn không có cảm giác gì cả... Anh chỉ có cảm giác với một mình em thôi Tiểu Yến.
Rồi anh từ từ cúi đầu xuống, nhẹ nhàng chạm vào đôi môi ngọt ngào của nó.
Nụ hôn của anh thật nhẹ nhàng và đã khiến nhói đau trong lòng nó lúc nãy tan biến, mà thay vào đó là cảm giác ngọt ngào khó tả.
Văn Thiện lưu luyến rời khỏi đôi môi và ôm nó vào lòng. Nó ngước mặt lên nhìn anh mà nói khẽ:
Sau này anh đừng để em nghe thấy những chuyện giống thế nữa, được không? Trong lòng em thấy nhói lắm.
Văn Thiện bất giác ôm chặt nó hơn và nhẹ gật đầu:
Được, anh hứa tuyệt đối không có lần sau. Xin lỗi em, là do anh không tốt.
********Hết chương 51********
Sự tin tưởng và ngọt ngào hôm nay của Văn Thiện với Tiểu Yến nó liệu có thể vượt qua những sóng gió sắp đến không? Thật muốn biết...