- Ở trường học.
Hạ Vy và Tiểu Yến nó vừa ngồi xuống thì đã nhìn thấy tủ bàn học của cả hai đầy quà, hộp lớn hộp nhỏ đều có đủ. Nó nhìn Hạ Vy và thở dài, khỏi nghĩ thì nó cũng biết đó là quà Noel của các học sinh nam dành tặng Hạ Vy rồi. Cô bạn thân này của nó tuy thường ngày rất lạnh lùng nhưng lại có vẻ đẹp chết người, được nhiều học sinh nam thích lắm.
Nghe nó thở dài thì Hạ Vy quay qua nhìn và hỏi:
Sao, mày đang ganh tị với tao hả?
Nó phồng má:
Ai thèm ganh tị với mày chứ?
Hạ Vy cười cười, rồi lấy đại một hộp quà ra xem thử:
Ủa quà của mày nè Tiểu Yến.
Nó vừa lấy tập sách ra vừa nói:
Mày cứ chọc ghẹo tao hoài.
Hạ Vy đưa hộp quà trên tay mình đến trước mặt nó:
Không tin thì mày nhìn đi.
Nó liếc nhìn thì quả thật là trên hộp quà có ghi Thân tặng bạn Tiểu Yến nhưng lại không ghi tên người tặng.
Là ai tặng vậy ta?
Nó cầm lấy hộp quà từ tay Hạ Vy và thắc mắc hỏi. Hạ Vy nhìn và nói:
Mày hỏi tao, tao biết hỏi ai đây?
Nó ngẩng đầu nhìn ba cô bạn ngồi phía trên và hỏi:
Này này, là tụi mày tặng tao hả?
Huỳnh Thủy, Yến Nhi, Lùn đều quay qua nhún vai và lắc đầu:
Không phải là tụi tao tặng mày đâu.
Lùn nhìn hộp quà trên tay nó và cười tươi:
Mày có cần ngạc nhiên đến thế không Tiểu Yến, hôm nay là Noel ai ai cũng được tặng quà mà
Hạ Vy dùng tay bịt miệng cười:
Tại mày không biết đó thôi Lùn, trước giờ có ai tặng quà cho Tiểu Yến nhà ta như vậy đâu.
Huỳnh Thủy cũng khẽ cười:
Nhưng giờ không phải đã được tặng quà như vậy rồi sao?
Yến Nhi nhìn hộp quà trên tay nó với ánh mắt đầy nghi ngờ:
Có phải do hai người họ giở trò không?
Tụi nó đều hiểu hai người họ mà Yến Nhi nói là ai. Hạ Vy vội lấy hộp quà từ tay nó và mở ra coi.
Này, cẩn thận đó Vy.
Nó vội vàng nói.
Hoá ra bên trong hộp quà là một chú thỏ bông màu hồng, trông rất đáng yêu. Lùn và Huỳnh Thủy với Yến Nhi ngạc nhiên nhìn nhau, xem ra có người thích lầm nó thật rồi. Nhưng là ai, là người nào mà muốn làm đối thủ với đại hotboy Văn Thiện nhỉ?
Bộ mặt nó lộ rõ rất ngạc nhiên, rồi ôm chú thỏ bông lên:
Thỏ con này tao đã thích lâu lắm rồi.
Hạ Vy ngồi chống cằm suy nghĩ:
Cả tao cũng không biết mầy đang thích con thỏ này nữa, vậy là ai biết mầy thích và còn mua tặng?
Nó khẽ nhún vai và lắc đầu:
Tao không biết thật mà.
Yến Nhi ngồi quay qua và hỏi khẽ:
Có phải là anh Thiện tặng, muốn làm mầy bất ngờ không?
Nó lắc đầu một cách khẳng định:
Không phải là anh Văn Thiện đâu, vì nãy anh ấy còn nói với tao là tối nay anh ấy sẽ tặng quà tao.
Lúc này thầy giáo dạy môn toán Hoàng Lý đi vào, bước lên bực giảng. Vừa thấy ông ta thì cả lớp đều ngoan ngoãn trở về chỗ ngồi của mình.
Im lặng học được một lúc, Hạ Vy vô tình quay qua thì lại thấy người ngồi bên cạnh mình đang úp mặt xuống bàn ngủ ngon lành. Đôi lông mày xinh đẹp của Hạ Vy nhíu chặt lại, thật ra Tiểu Yến nó dạo này đang làm gì mà sao cứ ngủ gật trong lớp hoài vậy?
Đúng lúc đó thầy Hoàng Lý đang đi dài dài để điểm tra. Hạ Vy đã lén vỗ vai nó cố kêu nó dậy nhưng nó ngủ say quá, ngủ say như chết vậy. Thầy Hoàng Lý đứng nhìn nó và gọi lớn:
Em Tiểu Yến...
Nó vẫn ngủ say, không chút cử động. Tụi người Hạ Vy lo lắng nhìn nó và gọi khẽ:
Này Tiểu Yến, mày dậy đi. Tiểu Yến à.
Nó vẫn ngủ một cách ngon lành khiến cho thầy Hoàng Lý tức giận:
TRẦN TIỂU YẾN, EM DẬY CHO TÔI NGAY.
Tiếng thét lớn đầy tức giận của thầy Hoàng Lý khiến nó giật mình thức dậy, nó hoảng hốt đứng lên:
Dạ...sao hả...thầy?
Mỹ Ngân không nhân lúc này thêm dầu vào lửa thì thật đáng tiếc, ả nói vu vơ một mình:
Haizz sao lại có người không biết tôn trọng thầy Hoàng Lý đến thế nhỉ? Trong tiết dạy của thầy lại ngủ gật.
Huỳnh Thủy bực mình nói:
Mỹ Ngân, mày không lên tiếng thì cũng chẳng ai nói mày bị câm đâu.
RẦM!!!!
Thầy Hoàng Lý tức giận đập mạnh bàn:
Trần Tiểu Yến, em ra ngoài đứng hết tiết của tôi. Nhanh.
Hạ Vy vội lên tiếng nói:
Dạ thưa thầy, tại tối qua em và Tiểu Yến thức khuya học bài nên mới vậy. Xin thầy hãy rộng lượng bỏ qua cho Tiểu Yến lần này ạ.
Mỹ Ngân lại xen vào:
Chỉ ra ngoài đứng thôi đã nhẹ lắm rồi mà còn ở đó cầu xin.
Yến Nhi bật dậy nhìn Mỹ Ngân với ánh mắt bực tức:
Mày im miệng chết hả? Sao nói hoài không thôi vậy?
Vì sợ với tình hình như vậy một hồi thì bị phạt cả dám là chết thật nên nó vội lên tiếng:
Thôi mọi người bình tĩnh lại đi, chỉ ra ngoài đứng chút thôi không sao đâu mà.
Nói xong nó khẽ bước ra ngoài. Mỹ Ngân cười vui và vỗ tay, đúng là cơ hội trời ban mà.
Lùn kéo Yến Nhi ngồi xuống và nói nhỏ:
Mày đừng cho những người xấu đó có cơ hội.
Yến Nhi vẫn bực mình:
Ả ta thật sự rất đáng ghét, cứ thêm dầu vào lửa hoài.
Huỳnh Thủy quay lại và nói nhỏ:
Bình tĩnh lại đi, chờ tan học rồi tính đi.
Hạ Vy khẽ nhìn ra cửa thì thấy nó đang đứng tựa tường. Nhưng hình như nó lại ngủ gật nữa rồi, đầu nó cứ nghiêng ngã. Trời ơi là trời, đứng mà cũng ngủ được nữa hả?
...
Đang ngủ say thì nó bỗng có cảm giác mình đang được ai đó cõng, khi cố mắt ra thì thấy bản thân mình đúng thật là đang trên lưng một người con trai.
AAAA. Anh là ai, mau thả tôi xuống.
Nó hốt hoảng dùng hai tay đánh mạnh vào lưng người con trai kia và thét lên.
Người con trai kia bị đánh nên đành cúi người thả nó xuống.
Tiểu Yến, em đừng sợ mà.
Một giọng trầm ấm quen thuộc bỗng vang lên. Nó nhận ra giọng nói ấy là của ai:
Anh Văn Thiện...
Người con trai đang ở trước mặt nó chính là Văn Thiện, chứ chẳng phải ai xa lạ hết. Nó thoáng ngạc nhiên, rồi nhìn xung quanh và hỏi:
Sao lại là anh chứ? Và sao em lại đây, em nhớ đang ở trường mà.
Văn Thiện bước đến gần và góp nhẹ mũi nó:
Em còn dám hỏi nữa sao? Ngủ say như chết vậy, bị người mang đi bán còn không biết nữa đó.
Nó vẫn thắc mắc hỏi:
Nhưng tại sao chúng ta lại ở ngoài đường thế này?
Văn Thiện nhìn nó và nói:
Có người nhắn tin báo cho anh biết, em bị phạt đứng vì ngủ gật trong lớp. Khi anh chạy xuống thì lại thấy em đứng tựa tường ngủ rất say nên anh lén đưa em về luôn.
Nó dùng tay bụi bụi mắt và thầm nghĩ, là ai lại nhiều chuyện như thế chứ? Mà khoan đã, anh vừa nói là lén đưa nó về hả?? Đôi lông mày xinh đẹp của nó khẽ nhíu lại:
Anh và em...đang...trốn...học hả?
Văn Thiện gật đầu một cách thản nhiên:
Ừ đúng rồi.
Nó quay qua đập đầu nhẹ vào cây cốt điện kế bên:
Hichic...thế nào Vy cũng la em một trận cho mà coi.
Văn Thiện nhẹ nhàng xoay người nó lại và hỏi:
Dạo này em bị làm sao vậy Tiểu Yến? Hay là em thấy không khỏe ở đâu hả?
Nó vội lắc đầu và cười cười:
Em...vẫn bình...thường...mà...có gì đâu.
Văn Thiện nhíu mày chặt lại:
Vậy sao cứ buồn ngủ hoài? Em đó Tiểu Yến, hãy ngoan ngoãn nói thật cho anh biết đi.
Nó cúi đầu và khẽ bước đi:
Tối em mới nói, được không anh?
...
Vừa nghe tiếng trống ra chơi vang lên thì Yến Nhi và Huỳnh Thủy với Lùn liền chạy ra khỏi lớp tìm nó. Nhưng lại không thấy nó ở đâu. Yến Nhi nhìn xung quanh và hỏi:
Ủa Tiểu Yến đâu mất rồi?
Huỳnh Thủy cũng nhìn xung quanh tìm nó:
Hay là nó lại xảy ra chuyện gì nữa rồi.
Lùn tỏ ra lo lắng nói:
Dạo này không biết Tiểu Yến bị làm sao nữa, trông nó mệt lắm đó.
Huỳnh Thủy và Yến Nhi nhẹ gật đầu, họ thật không biết nó dạo này bị gì mà cứ ngủ gật hoài.
Có lẽ tao biết lí do tại sao Tiểu Yến bị vậy rồi.
Hạ Vy cầm hai balô nặng nề khẽ bước ra và nói. Tụi người Huỳnh Thủy thoáng ngạc nhiên quay đầu lại, họ bỗng đông tâm nói:
Là lí do gì vậy Vy, mày mau nói đi.
Hạ Vy lấy từ balô màu hồng của nó bỏ quên ra một chiếc hộp và mở ra. Trước mặt mọi người giờ là những cái móc khoá điện thoại, hình búp bê mặc đầm bằng len nhỏ, đáng yêu vô cùng. Hạ Vy lấy từng cái đưa cho từng người, vì cô đoán ra được nó muốn tặng ai cái nào.
Móc khoá điện thoại của Huỳnh Thủy là màu đỏ viền hồng, giống tính cách của nhỏ, vừa cá tính vừa nhẹ nhàng.
Của Yến Nhi thì là màu xanh viền đen, cũng như tính cách của cô ấy, hoà đồng nhưng lại có chút gì đó khép kín.
Của Lùn là màu màu hồng viền trắng, rất giống tính cách của nhỏ, dịu dàng như gió.
Trong hộp còn hai cái móc khoá điện thoại khác, nhìn hơi giống nhau. Một cái màu xanh da trời viền hồng, một cái màu hồng viền xanh da trời. Chắc là của Hạ Vy và nó rồi.
Nhưng Hạ Vy thật nghĩ không ra, hai màu này có ý nghĩa gì? Trong cô đang có một dấu hỏi to.
Huỳnh Thủy bật cười:
Tao cũng hiểu ra lí do tại sao rồi.
Yến Nhi nghi ngờ hỏi:
Có thật mấy cái này do Tiểu Yến tự làm không trời?
Lùn ngắm nhìn móc khoá điện thoại trên tay mình và cười tươi:
Tiểu Yến ngốc nhà ta đúng là biết cách làm người ta bất ngờ mà.
Xuống căn teen đi.
Hạ Vy nói rồi quay lưng đi. Yến Nhi vội hỏi:
Không đi tìm Tiểu Yến sao?
Hạ Vy vừa khẽ bước đi và nói lớn:
Lúc nãy Văn Thiện đã lén đưa nó đi rồi.
Dù trong lớp học nhưng ánh mắt cô luôn theo dõi nó bên ngoài mà.
Huỳnh Thủy vội chạy theo khoác vai Hạ Vy và vui vẻ hỏi:
Quà Noel của mày đâu?
Lùn và Yến Nhi đi theo phía sau. Hạ Vy nhếch môi cười nhẹ:
Bụng tụi mày đựng được bao nhiều trà sữa thì tao trả tiền bấy nhiều.
Nghe vậy mắt của ba cô bạn liền sáng rỡ như những ngôi sao trên bầu trời đêm, họ đúng là bị nghiện trà sữa mất rồi:
Món quà Noel này tuyệt vời nhất đấy Vy.
Bốn cô gái nhỏ vui vẻ cùng nhau xuống căn teen.
...
Văn Thiện và Tiểu Yến nó đang nắm tay đi đến trạm xe buýt. Anh luôn nắm chặt tay nó, giống đang muốn sưởi ấm cho bàn tay lạnh như băng của nó vậy đó. Nó thắc mắc hỏi:
Ủa tại sao chúng ta lại đi trạm xe buýt này? Trạm này đâu có chạy ngang qua nhà em đâu.
Văn Thiện dịu dàng nhìn nó:
Nếu anh không nói chúng ta sẽ đi đâu thì em có đồng ý đi theo anh không Tiểu Yến?
Không chút suy nghĩ gì thì nó đã gật đầu một cách kiên định:
Em sẽ đi theo anh, dù có đi đâu.
Văn Thiện thoáng ngạc nhiên:
Nhưng tại sao?
Nó vui cười và trả lời:
Chỉ đơn giản vì em tin anh thôi, em tin anh Văn Thiện sẽ không bao giờ làm hại em.
Văn Thiện nghe xong những lời đó của nó liền mỉm cười:
Anh có thể hại bất cứ ai ngoài trừ em thôi...em là người duy nhất mà anh đây nguyện bảo vệ bằng sinh mạng của mình.
Rồi anh hôn lên trán nó và khẽ nói:
Anh cảm ơn em vì lúc nào cũng đồng ý tin tưởng anh.
Nó vội lắc đầu, trước giờ nó đâu cần anh cảm ơn vì điều này đâu. Nó là người chỉ làm theo trái tim mình nhắc bảo thôi chứ không quan tâm những lời người khác nói.
Hai người bước đi tiếp tục. Văn Thiện nhìn nó và nói thầm:
Tiểu Yến, nếu một ngày nào đó anh làm gì có lỗi với em thì xin em hãy tha thứ cho anh, xin đừng hận anh nha...anh thật sự không muốn đâu.
Ánh mắt Văn Thiện anh lúc này bất chợt u buồn, hình như trong lòng anh có một bí mật nào đó không thể nói ra.
Cuối cùng Văn Thiện và nó đã đến được trạm xe buýt, ở đây có nhiều người ngồi chờ. Nhưng đa số là những ông bà lão hơn 70 tuổi, nhìn họ dìu nhau đi trông thật hạnh phúc.
Không hiểu tại sao nhìn cảnh tượng này thì trong lòng nó bỗng ao ước, khi nó già có thể giống những ông bà lão này, có một người luôn bên nó.
Và nó mong muốn người ấy sẽ là Văn Thiện chứ không phải một ai khác nữa, nó thật lòng mong muốn anh sẽ cùng nó đi đến cuối cuộc đời này...
Văn Thiện lấy hai trăm ngàn từ bóp ra và bỏ vào túi quần sau nhưng hình như anh cố ý đưa nửa tờ tiền lộ ra. Anh quay sang nhìn nó và nói:
Tiểu Yến, lát nữa em có thấy gì cũng đừng lên tiếng nhé.
Dù không hiểu lắm nhưng nó vẫn gật đầu.
Xe buýt đã đến và mọi người vui vẻ lên xe, rất đông người không còn ghế ngồi nên những người trẻ đều đứng, nhường ghế cho những ông bà lão kia. Văn Thiện cố ý đứng phía sau nó, không để ai có thể đụng đến nó được.
Nó quay đầu lại nhìn Văn Thiện với ánh mắt khó hiểu, thật ra anh đang có ý định gì đây. Văn Thiện cúi xuống nói khẽ bên tai nó:
Em hãy chủ ý phía sau anh đi.
Nó khẽ nhìn ra sau lưng Văn Thiện thì thấy lúc này có một cô bé gái khoảng 9, 10 tuổi đang lén lén bước đến gần Văn Thiện rồi cô bé rất nhanh lấy mất hai trăm ngàn trong túi Văn Thiện.
Vừa lúc đó xe buýt đến trạm dừng, cô bé ấy vội chạy xuống. Văn Thiện và nó cũng bước xuống xe, đi theo lưng cô bé ấy. Văn Thiện nắm tay nó bước đi và nói khẽ:
Cô bé tội nghiệp lắm, gia đình không chỉ nghèo mà còn không được cha mẹ thương yêu, thường xuyên bị đánh đập. Thế nên anh lâu lâu đi xe buýt để em ấy móc túi.
Nghe xong nó liền mỉm cười, con người Văn Thiện đúng là rất lương thiện. Giúp người chẳng hề nói ra, chẳng mong đền đáp.
Hay là em nhờ anh hai nghĩ cách giúp em ấy nhé.
Nó suy nghĩ rồi nói. Văn Thiện gật đầu và cười tươi:
Vậy anh cảm ơn em nhiều nha Tiểu Yến, anh cũng không giúp gì được em ấy nhiều.
...
- Buổi tối, ở rap chiếu phim.
Gia Lâm sau khi đi làm thêm về thì ghé vào rap chiếu phim luôn, vì y có hẹn xem phim với Yến Nhi, không muốn đến trễ.
Vừa đến thì đã nhìn thấy Yến Nhi đang đứng chờ, trên tay còn ôm hai hộp bắp rang to và hai chai nước ngọt.
Đến sớm quá nhỉ?
Gia Lâm bước đến và nhếch môi cười. Yến Nhi giật mình quay qua rồi hỏi giọng giận dỗi:
Chứ không phải do anh đến trễ à?
Gia Lâm bỏ hai tay vào túi quẩn và nói:
Thế mà tôi tưởng hai lúa cô mới lần đầu tiên đi xem phim chứ?
Yến Nhi bực tức quay qua chỗ khác:
Biết trước vậy tôi đã không mua phần của anh.
Gia Lâm bỗng giựt lấy chai nước ngọt từ tay Yến Nhi và hỏi:
Làm gì tốt bụng dữ vậy, có độc không đây?
Yến Nhi vội nói:
Anh đừng lấy lòng tiểu nhân so lòng quân tử.
Gia Lâm nhìn và nói:
Cô có phải quân tử đâu.
Yến Nhi nhìn lại mình, rồi hiểu ra vấn dề nên cứng họng không thể nói gì nữa. Ý của Gia Lâm muốn nói là, Yến Nhi cô ấy là một cô gái chứ đâu phải là đàn ông đâu mà nói quân tử hay không.
Vào coi phim thôi.
Gia Lâm mở chai nước ngọt ra uống một ngụm lớn và nói. Yến Nhi liếc nhìn, y nghi ngờ có độc mà tại sao vẫn còn dám uống, bộ không sợ độc chết sao?
Đang đi thì Gia Lâm bỗng lên tiếng:
Yến Nhi, mốt là chủ nhật cô rảnh không?
Yến Nhi đang bước đi phía sau, nghe hỏi vậy liền ngẩng đầu lên nhìn:
Anh hỏi để làm gì?
Gia Lâm quay người qua nhìn và nhàn nhạt nói:
Mốt bọn trẻ sẽ dọn vào nơi ở mới, tôi muốn nhờ cô đến giúp một tay.
Nghe làm việc tốt thì Yến Nhi liền vui vẻ gật đầu:
Rảnh, rảnh. Tôi sẽ đến giúp.
...
Văn Thiện đang chạy xe đạp đến nhà nó, để chở nó đi chơi Noel. Vừa đến nơi thì anh đã thấy nó đang đứng ngoài cửa chờ.
Vẫn là kiểu tóc thân quen ấy, hai bím con với mái tóc dài buông xuôi sau lưng. Vẫn là khuôn mặt dễ thương ấy, lúc nào cũng có nụ cười trên môi.
Nó đang khoác trên người mình một bộ đồ đơn giản, một chiếc áo kiểu màu hồng với chiếc quần ôm đen dài với một chiếc áo khoác lông trắng. Tuy rất đơn giản nhưng lại trông rất dễ thương, điểm nổi bật nhất là hộp quà màu đỏ trên tay nó.
Tiểu Yến, anh đến rồi nè.
Văn Thiện dừng xe lại trước mặt nó và cười nói. Anh đang khoác trên người mình một chiếc áo sơ mi trắng tay dài với một chiếc quần tây đen dài, trông anh rất đẹp trai.
Nó nhìn xe đạp và hỏi:
Không phải anh để xe ở trường học rồi sao?
Văn Thiện bước xuống xe, đứng đối điện với nó và nói:
Là anh nhờ Nghĩa và Vy chạy về giúp. Mà em mặc như vậy đủ ấm không? Trời lạnh lắm đó.
Nó tỏ ra không vui nói:
Anh biết trời lạnh rồi mà còn ăn mặc như vậy nữa.
Văn Thiện lắc đầu và cười nói:
Ờ tại áo khoác của anh mang đi giật hết rồi chưa khô...
Nó giận dỗi nói:
Mặc vậy đi chơi anh không bị cảm lạnh mới lạ đó.
Rồi nó đưa hộp quà trên tay mình cho Văn Thiện:
Tặng anh nè. Giáng sinh vui vẻ và ấm áp nhé.
Văn Thiện nhận lấy hộp quà từ tay nó và nhìn với ánh mắt đầy niềm vui:
Anh có thể mở ra xem không?
Nó khẽ gật đầu. Văn Thiện cẩn thận mở hộp quà ra xem, hoá ra là một chiếc áo khoác len màu xanh biển. Anh lúc này đã hiểu ra gì đó nên vội hỏi:
Em vì đan chiếc áo khoác này cho anh mà thức khuya nhiều ngày, phải không?
Nó gật gật đầu, khuôn mặt nó tỏ ra nhút nhát vì sợ anh sẽ giận gõ vào đầu nó. Ánh mắt Văn Thiện bỗng u buồn và buột miệng gọi khẽ:
Tiểu Yến...
Nó nói lắp bắp:
Anh đừng...la em mà... Hồi...trưa...Vy đã gọi la em...một trận rồi...
Văn Thiện để hộp quà lên xe đạp rồi bước đến gần nó hơn và đưa tay vuốt ve mặt nó một cách dịu dàng:
Sau này đừng ngốc vậy nha, quà em tặng dù là gì anh cũng thích hết. Không cần phải vất vả thế đâu.
Nó nhẹ lắc đầu và tươi cười nói:
Tại đây là giáng sinh đầu tiên của chúng ta nên em muốn đặc biệt chút thôi....hơn nữa anh Văn Thiện lúc nào khiến em cảm thấy ấm áp....em...em cũng muốn khiến anh Văn Thiện cảm thấy ấm áp...
Văn Thiện mỉm cười hạnh phúc:
Em đúng là đồ ngốc mà. À anh cũng có quà tặng em nè.
Anh quay qua lấy hộp quà trong rỗ xe đạp lên và quay lại đưa cho nó:
Giáng sinh vui vẻ nhé Tiểu Yến.
Nó vui vẻ mở quà, trong hộp quà là một đôi giày bata trắng.
Đôi giày???? Hình như ý nghĩa tặng giày cho người khác không được tốt lắm đâu.
Nó nghiêng đầu nhìn Văn Thiện và nói.
Văn Thiện kéo nó vào ngồi xuống ghế, sẫn tay lấy lại hộp quà và anh nhẹ nhàng quỳ một chân xuống. Nó hoảng hốt hỏi:
Anh Văn Thiện đang làm gì vậy?
Văn Thiện nhẹ nhàng cầm chân nó đặt lên đùi mình, rồi cởi đôi giày búp bê mà nó đang mang và vừa mang đôi giày bata trắng cho nó vừa nói:
Đôi giày này không phải đôi giày bình thường đâu.
Nó khó hiểu nhìn:
Không phải đôi giày bình thường là sao?
Sau khi mang giày cho nó xong thì Văn Thiện đứng dậy:
Ở sau gót có một cúc nhỏ, em bấm thử xem.
Nó gật đầu và cúi xuống bấm nhẹ cái cúc nhỏ sau gót giày, chưa đến một phút thì dưới bàn giày xuất hiện hai hàng bánh xe nhỏ, giống như giày patin vậy. Nó ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Văn Thiện:
Đây là...?
Văn Thiện nắm tay nó đứng dậy và nói rõ:
Giày này anh vì em mà nghĩ ra và nhờ Khánh Nghĩa làm giúp. Đôi giày này được thiết kế như patin, bánh xe được chọn loại tốt nhất nên bất cứ đường nào cũng đi được. Rất tiện cho những lúc gặp nguy hiểm, vừa chạy nhanh vừa không phát ra tiếng động.
Nghe xong đôi mắt nó phát sáng, woa sao Văn Thiện anh lại tài giỏi đến thế này:
Chỉ một mình em có thôi sao?
Văn Thiện khẽ lắc đầu:
Lúc đầu anh tính vậy nhưng Khánh Nghĩa lại không đồng ý, muốn làm cho mọi người trong hội. Thế nên giờ mỗi người đều có một đôi.
Nó vui mừng ôm lấy Văn Thiện:
Anh tài giỏi quá đi.
Văn Thiện bật cười và vỗ vỗ lưng nó:
Đang ở nhà em đó Tiểu Yến.
Nó giật mình buông Văn Thiện ra, quay lại xem có ai hay không? May quá, ba mẹ nó đã lên lầu trên hết rồi.
Chúng ta đi gặp Vy và anh Nghĩa đi.
Nó vội kéo Văn Thiện đi, ra khỏi nhà của nó. Nếu không nhanh, lỡ bị ba mẹ nó bắt gặp thì thật không biết phải làm sao đây.
********Hết chương 31*******
Lỡ viết quá dài rồi ^^