Những ngày tươi đẹp cứ thế trôi qua, tiếng cười vô tư vẫn có khắp nơi ở ngôi trường Thanh Quy ấy. Nói về tình cảm thì mỗi người một hương vị khác nhau.
Tiểu Yến nó và Văn Thiện thì càng ngày càng ngọt ngào, lúc nào cũng tay trong tay.
Hạ Vy và Khánh Nghĩa thì cứ im lặng ở bên cạnh nhau, không ai mở lời hết.
Huỳnh Thủy vẫn âm thầm bên cạnh Thế Phong với tư cách cô bạn thân, chưa dám ngỏ lời.
Lùn và Trí Quang hình như đang tìm hiểu nhau, thường đi dạo cùng nhau dưới sân cỏ rộng lớn sau trường.
Và đôi oan gia Yến Nhi với Gia Lâm thì vẫn như cũ, gặp là nói móc họng nhau. Nhưng lại hay tìm cớ gặp nhau.
Còn về phía dám người Thanh Hiền và Quốc Trường thì không biết do họ không còn bận tâm đến tụi nó hay do họ chưa nghĩ ra cách nữa, mà chẳng có động tỉnh nào cả.
Nhưng sóng yên biển lặng như thế thì thường thường là, một cơn bão lớn sắp đến...
Hôm nay tan học và sau khi ăn trưa ở căn teen xong thì tụi nó chuẩn bị ra ngoài thành phố đến căn cứ bị mật của hội Nhân Ái, vì nay là cuối tháng. Ngày để các thành viên trong hội hộp mặt bàn bạc những chuyện hội đang làm, bàn tính sẽ giúp đỡ những người nghèo khó như thế nào.
Lúc tụi nó đang chuẩn bị rời khỏi trường thì Thế Phong và Trí Quang lại xuất hiện.
Huỳnh Thủy, có nhà sách mới mở không biết em có rảnh cùng anh đến đó không?
Thế Phong nhìn Huỳnh Thủy và hỏi. Vì trước giờ Huỳnh Thủy hay cùng cậu ta đi đọc sách lắm. Trí Quang lúc này cũng lên tiếng nói:
Nhi Nguyễn, mình đi xem phim nhé.
Huỳnh Thủy và Lùn nhận được lời mời đi chơi từ người mình thích thì tất nhiên là rất vui rồi nhưng lại đang chuẩn bị đến căn cứ bí mật mà, làm sao bây giờ. Đúng là hai người con trai này đáng ghét thật, lúc nào không rủ mà lại rủ đúng lúc này.
Nhìn thấy rõ sự do dự trên mặt hai cô bạn của mình nên nó vui vẻ nói:
Tụi mày cứ đi đi, không sao đâu.
Huỳnh Thủy khẽ nhíu mày và nói:
Nhưng mà tao còn phải...
Nhận thấy có mặt người ngoài nên nhỏ chẳng tiện nói hết câu.
Hạ Vy hiểu ý Huỳnh Thủy đang muốn nói về chuyện gì nên lên tiếng:
Cứ để tao.
Tuy cô nói ngắn gọn ba từ nhưng đã nói trọng điểm. Nó nhìn Huỳnh Thủy với Lùn và cười nói:
Không sao đâu tụi mày cứ đi đi, mai bao tụi tao uống trà sữa là được rồi.
Huỳnh Thủy và Lùn thấy thế liền vui vẻ gật đầu đồng ý:
Vậy hẹn mai gặp nhé.
Rồi dẫn xe đạp quay lưng đi cùng Thế Phong và Trí Quang. Còn tụi nó thì hướng về đường ra ngoài thành phố mà thẳng tiến.
Đường hơi xa nhưng năm người tụi nó lại rất vui vẻ. Hạ Vy và nó đang được hai người con trai chở song song nhau nên có thể cười đùa, họ còn nắm tay nhau đưa lên cao để Yến Nhi chạy qua. Trên môi cả ba cô gái đều nở nụ cười tươi, một bức tranh tuyệt đẹp.
Hai người con trai được nhìn thấy người người con gái mà mình thích vui cười như vậy thì cả hai đều cảm thấy hạnh phúc. Thế nên dù đường có xa bao nhiều chằng hề thấy mệt. Trong lòng Khánh Nghĩa và Văn Thiện đều mong muốn mãi mãi bên cạnh hai cô gái đang ngồi phía sau mình, chẳng bao giờ rời xa.
Đạp xe cả buổi, cuối cùng cũng đã đến nơi. Khi tụi nó đến nơi thì cánh cửa đã được mở rộng, tụi nó đều đoán được là Gia Lâm đã đến. Bởi vì mặt mã cửa chỉ có hai anh em nó biết thôi, chẳng còn ai biết được hết.
Tụi nó cùng nhau bước vào thì thấy Gia Lâm đang ngồi trước máy vi tính, trông y có vẻ đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Anh hai ơi, tụi em đến rồi.
Nó là người đầu tiên phá vỡ im lặng trong nhà.
Nghe tiếng quen thuộc đó Gia Lâm nhẹ nhàng xoay đầu qua nhìn:
Mọi người đến rồi à.
Yến Nhi bước tới trước mặt Gia Lâm và hỏi giọng tò mò:
Anh dặn Tiểu Yến đặc biệt kêu tôi đến làm gì?
Thường thường người không có việc gì quan trọng thì không cần đến những cuộc hộp mặt như thế này.
Gia Lâm tắt máy vi tính và đứng dậy nói:
Vì tôi có việc muốn giao cho cô... Hơn nữa tại vì cô nấu canh chua quá ngon.
Nó và Hạ Vy thoáng ngạc nhiên quay lại nhìn nhau, đừng có nói anh hai nó đã thích Yến Nhi thật rồi nha.
Yến Nhi trừng mắt nhìn Gia Lâm, thật ra y đang nói thật hay muốn giở trò gì chơi cô ấy đây.
Gia Lâm nhếch môi cười nhẹ một cái, rồi đi đến chiếc bàn dài được đặt giữa nhà ngồi xuống:
Mau vào chủ đề chính đi. Nghĩa, dóng cửa lại đi.
Khánh Nghĩa nhẹ gật đầu:
Dạ vâng.
Sau khi dóng cửa lại thì tất cả ngồi xuống. Văn Thiện bị nó kéo ngồi xuống bên cạnh nó, trong khi anh chưa biết mình nên ngồi đâu.
Tình hình như thế nào rồi.
Gia Lâm nhìn tụi nó và hỏi.
Khánh Nghĩa lấy từ chiếc cập màu đen ra một sấp hình đưa đến trước mặt Gia Lâm:
Đây là bọn em đã chụp được.
Hạ Vy lúc này lên tiếng nói:
Người đàn ông mặc bộ vest đen đó tên Sang Quý 40 tuổi, là người quan trọng của hội Evil.
Hội Evil mà Hạ Vy mới vừa nhắc đến là một dám người xấu, không việc xấu gì bọn họ không làm. Mua bán ma tuý, bắt cóc trẻ con bán qua nước ngoài.
Khoảng hai năm trước, Gia Lâm và Tiểu Yến nó trong một lần đi chơi vô tình phát hiện một đàn bà mặc áo đen, trước ngực có dòng chữ đỏ Evil đang tính bắt cóc một đứa trẻ 4 tuổi. Hai anh em liều mạng kêu la lên, dọa bà ta bỏ chạy.
Hai anh em nó đưa đứa trẻ đến sở cảnh sát và được nghe cảnh sát kể về hội Evil ấy. Gia Lâm và nó vốn thích lo chuyện bao đồng mà, biết hội Evil xấu xa đáng ghét như vậy làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn được.
Thế nên hội Nhân Ái đã ra đời từ đó, hội không chỉ có tụi nỏ mà còn có hai người bạn thân của Gia Lâm và một vị cảnh sát trẻ tuổi nữa đấy. Nhưng họ ít khi lộ điện, có gì thì liền lạc qua điện thoại với Gia Lâm mà thôi.
Văn Thiện vì trước khi đến đây đã nghe nó kể sơ qua về hội Evil rồi nên giờ cũng hiểu vấn đề mọi người đang nói.
Gia Lâm cầm sấp hình lên coi:
Lại là quán cà phê này sao?
Khánh Nghĩa gật đầu và nói:
Bọn người Evil hay ra vào quán cà phê đó lắm. Nhưng chúng ta không thể vào kiểm tra được.
Nó lúc này bỗng lên tiếng:
Hay là để em xin vào đó làm.
Văn Thiện xoay qua nhìn nó và vội lắc đầu:
Không được đâu Tiểu Yến, nguy hiểm lắm.
Gia Lâm cũng gật đầu đồng tình với Văn Thiện:
Đúng đó Tiểu Yến, rất nguy hiểm không hợp với mày đâu.
Nó khẽ nhíu mày lại:
Nhưng mà anh hai...
Lời của nó chưa kịp nói hết thì Hạ Vy đã chen vào:
Thôi mà Tiểu Yến, mày ngoan ngoãn ở nhà đùm tao đi.
Nó bực tức ngã lưng vào ghế, mấy người này đang xem thường năng lực của nó sao? Chưa cho nó thử mà đã bảo nó không hợp rồi, đúng là đáng ghét.
Văn Thiện lén vỗ vỗ vào bàn tay nó, như một cách an ủi. Nó ngước mặt lên nhìn thì bắt gặp được ánh mắt đầy dịu dàng của anh dành cho mình, nó hiểu ý anh chỉ không muốn nó gặp nguy hiểm thôi.
Thiện, cậu nhận nhiệm vụ này được không?
Gia Lâm đưa mắt nhìn về phía Văn Thiện và hỏi khẽ. Mọi người hơi ngạc nhiên, xoay lại nhìn nhau. Văn Thiện cũng ngạc nhiên, Gia Lâm đã tin tưởng anh rồi sao?
Tất nhiên là được rồi anh.
Văn Thiện vui vẻ gật đầu đồng ý nhận nhiệm vụ. Gia Lâm cười nhẹ:
Tốt lắm.
Nó tỏ ra khó chịu nói:
Tốt cái đầu anh hai đó. Anh Văn Thiện mới vào hội thôi và anh ấy phải vừa đi học vừa đi làm thêm thì lấy thời gian đâu ra làm nhiệm vụ.
Khánh Nghĩa và Hạ Vy với Yến Nhi khẽ thở dài, nó rõ ràng đang lo lắng cho bạn trai của mình sẽ gặp nguy hiểm đây mà. Văn Thiện khẽ lắc đầu và nói:
Không sao đâu, anh tự sấp xếp được mà.
Gia Lâm nhìn nó và kiên định nói:
Tao có thể đảm bảo với mày, Thiện sẽ không gặp bất cứ nguy hiểm gì.
Nghe anh trai mình nói vậy nó chẳng thể nói gì, đành im lặng.
Yến Nhi.
Gia Lâm bỗng gọi khẽ. Yến Nhi liếc nhìn:
Có gì thì nói đi.
Gia Lâm nói với vẻ mặt nghiêm túc:
Cô đi tìm giúp tôi, một căn nhà rộng lớn thoải mái. Bao nhiều tiền cũng được, chỉ cần lớn thôi.
Yến Nhi ngạc nhiên nhìn, rồi thắc mắc hỏi:
Nhưng để làm gì? Ai ở?
Gia Lâm vẫn giữ khuôn mặt nghiêm túc như lúc nãy:
Có một trại trẻ mồ côi sắp bị nhà nước phá vỡ, chưa tìm được chỗ ở.
Nghe xong nó liền hỏi:
Cả tháng nay anh hai làm việc nhiều như vậy để kiếm tiền giúp đỡ trại trẻ mồ côi ấy sao?
Yến Nhi nhìn Gia Lâm với ánh mắt ngạc nhiên, hoá ra y làm thợ hồ cũng vì muốn giúp người khác...
Gia Lâm nhẹ gật đầu, thay cho câu trả lời.
Được, tôi sẽ mau chóng tìm căn nhà thích hợp.
Yến Nhi nghiêm túc nói.
Gia Lâm nhẹ gật đầu, rồi xoay sang qua Hạ Vy với Khánh Nghĩa và nói:
Nghĩa. Vy, hai đứa hổ thợ Thiện nhé.
Hạ Vy và Khánh Nghĩa gật đầu cùng lúc:
Dạ tụi em biết rồi.
Vậy là xong. Mấy đứa có thể thoải mái đùa giỡn rồi đó.
Gia Lâm nói nhẹ nhàng. Lời của y vừa dứt thì bầu không khí đầy nghiêm túc nãy giờ bắt đầu tan biến, mà thay vào đó là sự thoải mái của mọi người.
Mỗi lần hộp mặt xong thì tụi nó đều ra ngoài dạo chơi, đùa giỡn cùng nhau. Vì nơi đây nằm ngoài thành phố không ồn ào tiếng xe, rất yên tỉnh.
*********Hết chương 23*********
Đọc tiếp nhé