Vừa sáng sớm mọi người đã nhìn thấy một người con gái đang vội vàng chạy lên mấy tầng lầu của trường học Thanh Quy, chẳng biết muốn đi đâu. Người con gái ấy chính là nó, Tiểu Yến. Nó đang vội chạy lên lầu 8, phòng đàn Piano. Vì cô bạn thân Hạ Vy đã nhắn tin hẹn gặp nó ở đó.
“Vy, mày vẫn ổn đó chứ?” - Nó vừa mở cửa bước vào vừa lo lắng hỏi.
Hạ Vy đang đứng tựa lưng vào tường, đưa mắt nhìn ra cửa sổ. Khi nghe thấy giọng của nó thì cô liền quay lại và khẽ lắc đầu, nó vẫn thế. Lúc nào cũng chưa thấy người, đã nghe tiếng. Chẳng biết đến bao giờ nó mới chịu thay đổi đây.
Thấy cô bạn của mình im lặng thì nó lo lắng bước đến và hỏi khẽ:
“Vy, mày sao vậy?”
Hạ Vy vẫn im lặng, không nói một lời nào. Chỉ đôi mắt xinh đẹp của cô cứ nhìn nó chằm chằm, giống như muốn nhìn nó thật kỹ. Khuôn mặt của nó đầy mồ hôi, vì đã chạy nhanh từ lầu 1 lên lầu 8. Hạ Vy từ từ bước đến, rồi bỗng nhẹ nhàng ôm lấy nó và nói khẽ:
“Tao xin lỗi mày, Tiểu Yến.”
Nó thoáng ngạc nhiên, chẳng biết nên phản ứng như thế nào. Cô bạn thân của nó vừa mới nói gì? Cô vừa nói lời xin lỗi với nó sao? Nó không tin vào tai mình nữa rồi. Trước giờ cô không thích nói lời xin lỗi với người khác cơ mà. Tại sao hôm nay cô lại....
Hạ Vy vẫn ôm chặt nó và khẽ nhắm mắt lại, trong lòng cô thật sự cảm ơn ông trời vì đã mang nó đến với cô. Tuy nó ngốc nghếch, luôn khiến cô bực tức. Nhưng nó lại là người chân thành với cô nhất, nó có thể vì cô mà bất chấp tất cả.
Hạ Vy cô xin thề, sẽ không bao giờ buông bỏ tình bạn này. Cô sẽ chẳng bao giờ để nó chịu nhiều ấm ức như đã từng. Cô sẽ dùng sinh mạng này bảo vệ nó, người bạn thân duy nhất cả đời của cô.
Lúc này nó từ từ đưa hai tay lên ôm lấy Hạ Vy, cuối cùng cô cũng hết giận nó rồi. Nó nở khẽ một nụ cười đầy vui mừng, nó thật sự rất vui.
“Renggg.” - Điện thoại của Hạ Vy và nó cùng lúc báo tin nhắn mới.
Hạ Vy với nó buông nhau ra và lấy điện thoại từ túi áo khoác vest của mình ra xem, vừa thấy tên người gửi thì cả hai đều ngạc nhiên. Hạ Vy và nó nhìn nhau, tại sao Hoàng Trân lai nhắn tin cho hai người cùng lúc như vậy chứ?
Tay cầm điện thoại của Hạ Vy buông xuôi xuống, cô chẳng muốn đọc tin nhắn của Hoàng Trân. Toàn là những lời dối trá, không một lời thật lòng. Nó nhìn Hạ Vy và đưa ra đề nghị:
“Chúng ta cùng đọc nhé?”
Nó biết nếu Hạ Vy không đọc tin nhắn mà xoá bỏ thì sau này chắc chắn cô sẽ hối hận, vì trong lòng cô vẫn còn quý mến Hoàng Trân nhiều lắm. Hạ Vy miễn cưởng gật đầu, dù sao cũng chỉ là một tin nhắn thôi mà. Rồi nó và Hạ Vy bấm vào tin nhắn, xem thử Hoàng Trân muốn nói gì.
“Hạ Vy, Tiểu Yến, chị xin lỗi về những gì mà mình đã làm. Giờ chị thật sự biết lỗi của mình rồi, mong hai đứa có thể tha thứ cho chị... Anh Hải và chị đang ở sân bay chuẩn bị về Mỹ... sau này sẽ không quay lại Việt Nam nữa... Một lần nữa, chị thật lòng xin lỗi hai đứa... Tạm biệt.”
Đọc xong tin nhắn thì Hạ Vy buồn bã xoay người qua chỗ khác, sao mắt của cô bỗng cay quá vậy? Nó thì mỉm cười và nói khẽ:
“Một lời xin lỗi thật quý giá.”
Hạ Vy thoáng ngạc nhiên và xoay người lại, lời xin lỗi quý giá? Nó nghiêng đầu nhìn Hạ Vy mà mỉm cười:
“Một người thật sự biết lỗi của mình và chân thành xin lỗi thì chẳng phải là một lời xin lỗi quý giá sao?”
Hạ Vy nhìn nó với ánh mắt ngạc nhiên, rồi khẽ thở dài. Có lẽ nó nói đúng, lời xin lỗi của Hoàng Trân hôm nay thật là quý giá, vì là thật lòng, không chút giả dối. Hạ Vy bước đến gần chiếc đàn Piano và nhìn nó:
“Cùng đàn nhé? Xem như tao tặng quà sinh nhật cho mày đi.”
Đôi mắt híp của nó bỗng sáng rỡ như bầu trời đêm đầy sao, trông tràn đầy vui mừng. Từ nhỏ nó đã ước có thể cùng với Hạ Vy đàn một bàn nhưng tại lúc nhỏ nó không biết chơi Piano, cứ tưởng đây sẽ mãi mãi chỉ là mong ước của nó mà thôi. Nhưng hôm nay có thể thực hiện được, nó xúc động đến mức nói chẳng thành lời rồi đây.
Những ngón tay xinh đẹp của Hạ Vy sờ nhẹ chiếc đàn Piano, đôi môi cô nở khẽ nụ cười. Dạo này có nhiều chuyện không vui, cứ tưởng sẽ bỏ lỡ sinh nhật người bạn ngốc nghếch này của cô. Nhưng cũng may là mọi chuyện đều đã qua hết rồi, cô có thể vui vẻ chúc mừng sinh nhật cùng nó.
“Chúng ta đàn bài Gọi Tên Tôi Nhé Bạn Thân Hỡ của Lương Bích Hữu nha, được không?” - Nó cười tươi và hỏi.
“Ok. Không thành vấn đề.” - Hạ Vy nháy mắt.
Nó với Hạ Vy ngồi xuống trước chiếc đàn Piano và bắt đầu bản nhạc của mình, tâm trạng của cả đều rất vui. “Gọi Tên Tôi Nhé Bạn Thân Hỡ” của nữ ca sĩ Lương Bích Hữu là một bài hát hay về tình bạn mà hầu như ai cũng biết hết. Hạ Vy và nó đều cảm thấy bài hát này có ý nghĩa nhất trong tất cả các bài hát về tình bạn.
Hạ Vy thấy nó đàn theo kịp mình thì đã biết nó luyến tập chăm chí đến mức nào rồi. Người bạn thân này của cô đúng là luôn khiến người khác phải bất ngờ mà. Nó khẽ thở ra, cứ tưởng nó sẽ không theo kịp Hạ Vy chứ. Nhưng ai ngờ nó lại theo kịp cô một cách dễ dàng, thật mừng quá.
Bản nhạc cuối cùng đến lúc kết thúc. Đã kết thúc nhưng tiếng đàn động lại ở trong lòng những người nghe, vì quá hay. Hạ Vy nhìn nó mà mỉm cười:
“HAPPYTHAYDAY mày, Tiểu Yến.”
Nó ôm chầm lấy Hạ Vy và cười híp mắt:
“Cảm ơn mày, đây là món quà mà tao thích nhất.”
“Sao mày không nói sớm để tao đỡ tổn tiền mua quà.” - Hạ Vy cười đùa.
...
Hạ Vy và nó tay nắm tay đi về lớp học với nụ cười tươi trên môi. Khi đến trước cửa lớp thì nó đã nhìn thấy ba cô bạn tốt của mình, Yến Nhi, Huỳnh Thủy, Lùn đang đứng ở đó. Hình như họ đang chờ nó thì phải? Nó bước nhanh đến và hỏi:
“Có chuyện gì mà tụi mày đều ra đây vậy?”
Lùn xoay đầu qua nhìn, thấy nó và Hạ Vy đang nắm tay nhau thì bất giác nở khẽ một nụ cười. Hạ Vy và nó cuối cùng cũng làm hoà rồi, thật tốt quá. Huỳnh Thủy và Yến Nhi trao đổi ánh mắt với nhau, hành động thôi.
Khi nó đến gần thì Yến Nhi và Huỳnh Thủy liền giữ nó lại. Huỳnh Thủy đứng phía sau dùng tay bịt mắt nó với một cách bất ngờ.
“Thủy, mày làm gì vậy?” - Nó khẽ giật mình.
Huỳnh Thủy nói khẽ:
“Bọn tao có bất ngờ dành cho mày.”
“Là bất ngờ gì?” - Nó tò mò hỏi.
Yến Nhi nắm lấy hai tay của nó và cười nói:
“Đi theo tụi tao. Cẩn thận.”
Huỳnh Thủy và Yến Nhi dẫn nó vào lớp. Lúc này Hạ Vy nhìn cô bạn dễ thương - Lùn mà nói khẽ:
“Tao cảm ơn về những lời nói hôm bữa của mày nha.”
Lùn nhẹ lắc đầu và vui vẻ đưa tay ra trước mặt Hạ Vy:
“Chúng ta vào thôi.”
Hạ Vy thoáng ngạc nhiên, rồi nắm lấy tay Lùn và cả hai cùng nhau bước vào lớp.
“Chuẩn bị nhé. 1. 2. 3.” - Huỳnh Thủy từ từ thả tay đang bịt mắt nó xuống.
Trước mắt nó lúc này là tất cả các bạn bè với cô giáo Hoài Hương đang đứng xung quanh nó. Và trên tay cô Hoài Hương đang cầm chiếc bánh sinh nhật có khắc một dòng chữ đỏ “HAPPYTHAYDAY Tiểu Yến” giữa doá hồng nhỏ xinh, trông rất đẹp.
“Chúc mừng sinh nhật Tiểu Yến.” - Cả lớp cùng đông thanh.
Nó bất ngờ đến mức rưng rưng nước mắt, lần đầu tiên nó được nhiều người chúc mừng sinh nhật đến thế. Nó bất giác nở khẽ một nụ cười thật tươi, đây là tình cảm của mọi người đã dành cho nó. Cảm giác trong lòng nó hiện giờ là ấm áp, rất ấm áp...
Huỳnh Thủy mỉm cười, may mắn hôm nay là tiết dạy của cô Hoài Hương nên mọi người mới có thể sấp xếp bất ngờ này. Lúc này cô Hoài Hương cầm chiếc bánh sinh nhật bước đến và cười nói:
“Cô chúc em sinh nhật vui vẻ nhé Tiểu Yến.”
Nó nhẹ gật đầu rồi mỉm cười:
“Dạ em cảm ơn cô và mọi người nhiều lắm ạ.”
Lùn đứng bên cạnh lên tiếng nói:
“Mày mau cầu nguyện và thổi nến đi Tiểu Yến.”
Nó gật đầu rồi chấp tay lại cầu nguyện. Sau khi cầu nguyện xong thì nó cúi xuống thổi nến 17 tuổi của mình. Cả lớp từng người bước đến tặng quà cho nó với nụ cười vui vẻ trên môi. Quà tặng, nó cầm không hết, phải nhờ tụi người Hạ Vy cầm phụ một tay.
Người vẫn còn cầm hộp quà trên tay chính là cô bạn có đôi mắt chim bồ câu xinh đẹp, Yến Nhi. Lúc này cô ấy bước đến đứng đối diện với nó và từ từ mở hộp quà ra trước mặt nó:
“Đây là món quà của tao muốn tặng mày nè Tiểu Yến.”
Trước mặt nó lúc này là năm chiếc bút chì kìm, mỗi chiếc bút đều được khắc một dòng chữ tiếng anh “eternal friendship” (tình bạn vĩnh cửu). Yến Nhi nhìn nó mà mỉm cười:
“Tao mong năm người chúng ta sẽ là tình bạn vĩnh cửu, suốt đời không đổi thay.”
Tụi người Hạ Vy nghe xong thì liền ngạc nhiên, họ cũng có phần nữa sao? Lúc này nó chẳng rõ là bản thân mình đang khóc hay là đang cười nữa, có lẽ là cả hai. Những người bạn này thật đáng ghét, tại sao lại khiến nó cảm động đến rơi nước mắt như vậy chứ?
Yến Nhi đã đưa cho tụi người Hạ Vy mỗi người một chiếc bút chì kìm, rồi đưa đến trước mặt nó một chiếc và cười nói:
“Tao chúc mày sinh nhật vui vẻ và hạnh phúc nhé.”
Nó khẽ đưa tay cầm lấy chiếc bút chì kìm và gật đầu:
“Tao cảm ơn mày nhiều lắm Yến Nhi.”
Hạ Vy bỗng thắc mắc hỏi:
“Ủa sao bút của mày và Tiểu Yến lại khác với bút của tụi tao vậy Yến Nhi?”
Nói thì mọi người mới để ý, chiếc bút của tụi người Hạ Vy là màu xanh da trời. Nhưng chiếc bút của Yến Nhi và nó lại là màu hồng đỏ, còn có hình con bướm vàng nhỏ ở đầu bút nữa. Yến Nhi cười nói:
“Vì đây là quà tao tặng nên tao có quyền xài giống Tiểu Yến. Hì hì.”
Nói rồi Yến Nhi còn tinh nghịch thè lưỡi trêu chọc Hạ Vy..
“Trẻ con.” - Hạ Vy vừa lắc đầu vừa cười nói.
Yến Nhi hôm nay đúng thật là hơi trẻ con, khác với thường ngày một chút. Nhưng lâu lâu thoải mái chơi đùa cũng hay, vì tuổi học trò vốn dĩ là những ngày tháng vui vẻ nhất trong đời người mà. Lúc này cô giáo Hoài Hương vỗ tay gây chú ý, cô ấy mỉm cười:
“Chúng ta giờ bắt đầu tiết học hôm nay thôi nào, còn bánh sinh nhật thì chờ khi tan học mới ăn nhé.”
“Dạ.” - Cả lớp đều vui vẻ gật đầu.
Tất cả mọi người đều đã về chỗ ngồi của mình, chuẩn bị bắt đầu tiết học hôm nay. Nhìn thấy Hạ Vy và nó ngồi bên cạnh nhau thì cô bạn lớp trưởng xinh đẹp Huỳnh Thủy liền khẽ cười, thật tốt quá, tất cả mọi thứ đã như cũ rồi. Hạ Vy nhìn đống quà rồi quay sang nhìn nó và nói:
“Không ngờ tính thích lo chuyện bao đồng của mày lại có ích như vậy.”
Hạ Vy vẫn còn nhớ những ngày đầu nó được chuyển đến trường học này mọi người đều ganh ghét nó, vì nó thần thiết với đại hotboy Văn Thiện. Nhưng mỗi lần ai gặp rắc rối gì thì nó đều vui vẻ ra tay giúp đỡ, không hề giận trách họ thường gây chuyện với mình.
Ban đầu Hạ Vy hay mắng nó ko chuyện bao đồng. Nhưng ngày hôm nay sự lương thiện của nó đã được đền đáp, một cách xứng đáng. Mọi người đã quý mến nó, không còn ai ganh ghét nó nữa. Đúng là kẻ ngốc cũng có phước của kẻ ngốc mà.
***********Hết chương 76**********