Giọng giảng bài của cô giáo Hoài Hương nhẹ nhàng như một cơn gió mùa thu khiến người nghe cảm giác được mình là nhân vật chính của đoạn văn ấy.
Môn văn là một môn học mà Tiểu Yến nó yêu thích nhất từ trước giờ. Thế nên nó đang tập trung nghe và chép bài, chẳng hề hay biết có ai đó luôn nhìn phía mình mà khẽ cười.
Thanh Hoàng đang ngồi bàn bên kia chóng cằm ngắm nhìn nó, cậu ta mới xuất hiện thôi đã công khai theo đuổi nó rồi chẳng biết có khiến cho nó hoảng sợ không nữa.
Thanh Hoàng khẽ cười, đợi tan học cậu ta sẽ rủ nó đi chơi và nó nhất định sẽ là của cậu ta. Với những suy nghĩ này trong đầu nên Thanh Hoàng không hề viết một chữ vào trang giấy ở trước mặt mình.
Thời gian cứ thế mà trôi qua cùng với câu chữ, tiếng trống tan học cũng đã vang lên. Cả lớp liền đứng dậy cúi đầu chào cô giáo Hoài Hương một cách kính trọng.
Ôi đói bụng quá. - Nó vừa thu dọn tập sách vừa nói.
Hạ Vy khẽ cười:
Tao thấy mày dạo này sắp thành con heo rồi nha, coi chứng bị anh Thiện bỏ rơi đó.
Nó vui vẻ nói:
Anh ấy bỏ thì tao còn có mày mà, lo gì?
Nếu anh ta bỏ bạn thì bạn làm bạn gái mình nhé Tiểu Yến. - Giọng nam bỗng chen vào cuộc nói chuyện của Hạ Vy và nó.
Nhìn lại thì mới thấy Thanh Hoàng đã đứng bên cạnh từ lúc nào chẳng hay.
Aaa, MA. - Nó giật mình thét lên và trốn sau lưng Hạ Vy.
Thanh Hoàng nghiêng đầu nhìn nó và cười nói:
Mình chưa có chết mà Tiểu Yến, sao thành ma được?
Nó ngẩng đầu nhìn:
Ai kêu bạn đi đến không một tiếng động chi?
Thanh Hoàng vẫn vui vẻ cười:
Được được, cứ xem tại mình đi. Mình xin lỗi.
Hạ Vy nhìn nó đang ở sau lưng mình rồi xoay sang qua Thanh Hoàng và lạnh lùng hỏi:
Cậu muốn gì?
Thanh Hoàng cười nói một cách tự nhiên:
Mình muốn rủ Tiểu Yến đi chơi thôi.
Yến Nhi lúc này hỏi nhỏ Huỳnh Thủy và Lùn:
Ê hai mày có biết cậu ta không?
Huỳnh Thủy là lớp trưởng thì tất nhiên là biết những bạn bè trong lớp mình rồi. Nhỏ nói:
Cậu ta học hành hơi tệ, hay quậy phá.
Lùn nhìn về phía nó và hỏi khẽ:
Tại sao cậu ta lại nhấm trúng Tiểu Yến của chúng ta như thế này.
Yến Nhi thở dài:
Hôm qua cậu ta còn dám trước mặt anh Thiện tỏ tình với Tiểu Yến luôn kia.
Nó vẫn đứng ở sau lưng Hạ Vy và nói:
Xin lỗi, mình đã có hẹn với anh Văn Thiện rồi.
Thanh Hoàng cố chấp, cậu ta bước tới kéo nó ra:
Yến đi chơi với Hoàng đi, sẽ vui hơn nhiều.
Nó khẽ nhíu mày lại, giật mạnh tay Thanh Hoàng ra:
Nhưng mình không muốn.
Nó nhìn Hạ Vy cầu cứu, nó thật sự không muốn đi cùng với cậu ta đâu:
Vy, mày cứu tao với.
Hạ Vy khẽ thở dài rồi dùng sức gỡ tay Thanh Hoàng ra khỏi tay nó:
Tốt nhất là cậu tránh xa Tiểu Yến ra, nếu không thì đừng có trách tôi không khách sáo.
Nói xong thì cô nắm tay nó đi, ra khỏi lớp học.
Này Tiểu Yến, đi chơi với Hoàng đi mà. - Thanh Hoàng vội nói lớn rồi tính đuổi theo.
Nhưng bị Huỳnh Thủy chặn đường lại:
Thanh Hoàng, cậu rốt cuộc đang có ý đồ gì với Tiểu Yến của chúng tôi đây?
Thanh Hoàng đưa mắt khó hiểu nhìn Huỳnh Thủy:
Ý đồ gì là ý đồ gì chứ? Tôi chỉ muốn làm bạn với Tiểu Yến thôi mà lớp trưởng. Mọi người suy nghĩ quá nhiều rồi.
Huỳnh Thủy nhếch môi cười:
Loại người thích quậy phá như cậu thật không thích hợp làm bạn với Tiểu Yến đâu.
Nói xong nhỏ cùng Yến Nhi và Lùn xoay lưng đi.
Lúc này trong lớp chỉ còn một mình Thanh Hoàng thôi, cậu ta cười nửa miệng:
Không cho tôi đến gần thì tôi càng thích đến gần để coi các người có thể làm gì được tôi.
...
- 30 phút sau, ở căn teen.
Tụi nó đang vui vẻ ăn trưa cùng nhau ở căn teen. Lùn lên tiếng hỏi:
Ê Yến, hôm nay mày và anh Thiện tính đi đâu chơi.
Nó đang ăn cơm, nghe vậy liền chống tay vào cằm nói:
Tụi tao tính xem phim. Có gì không mày.
Lùn vừa dùng khăn giấy lau miệng vừa nói:
À không, tao tính rủ mày đi mua đồ thôi. Để hôm khác cũng được.
Yến Nhi vui vẻ nói:
Hôm nay tao rảnh, để tao đi với mày.
Đang nói chuyện thì nó vô tình nhìn thấy Thanh Hoàng ngồi ăn một mình, trông cậu ta có vẻ rất cô đơn. Nó nhìn Huỳnh Thủy và hỏi khẽ:
Này Thủy, trong lớp Thanh Hoàng ngồi cùng bàn với ai vậy?
Huỳnh Thủy ngẩng đầu lên nhìn nó và cố nhớ lại:
Hình như trước cậu ta luôn ngồi một mình.
Nó lại đưa mắt nhìn Thanh Hoàng, luôn ngồi một mình? Sao cậu ta lại cô đơn đến thế chứ, lúc nào cũng một mình.
Không biết trong đầu nó đã suy nghĩ gì mà đứng dậy, bước đi nhanh.
Yến Nhi vội lên tiếng hỏi:
Này, mày đi đâu vậy Tiểu Yến?
Lùn nhìn và khẽ thở dài:
Bệnh cũ của nó tái phát nữa rồi.
Một chai nước lọc được đặt nhẹ xuống bàn Thanh Hoàng.
Làm gì suốt ngày cứ một mình vậy, không cô đơn sao? - Nó ngồi xuống đối điện với Thanh Hoàng và hỏi khẽ.
Nghe hỏi vậy Thanh Hoàng thoáng ngạc nhiên rồi sau đó khẽ cười:
Rất cô đơn...thế nên Hoàng mới mong làm bạn với Yến đấy.
Muốn làm bạn bè bình thường thì không sao. Nhưng nếu có ý đồ xấu với bạn gái tôi thì nằm mơ đi nha. - Văn Thiện bỗng nhiên xuất hiện ôm lấy nó từ sau lưng và nhìn thẳng Thanh Hoàng mà nói.
Nó thoáng ngạc nhiên và nghĩ thầm, rõ ràng Tiểu Yến nó không phải hotgril gì đó mà tại sao lại gặp phải rắc rối này chứ?
Thanh Hoàng nhếch miệng cười:
Không phải hôm qua tôi đã nói, tôi nhất định sẽ theo đuổi Tiểu Yến rồi sao?
Văn Thiện kéo nó dậy và nhẹ nhàng đặt lên môi nó một nụ hôn ngọt ngào, anh muốn cho tất cả thế giới biết, Tiểu Yến nó là của anh.
Nhìn thấy cảnh tượng ngọt ngào ấy thì tất cả học sinh nữ đều thét lên, bọn họ vừa ngưỡng mộ vừa ganh tị với nó.
Nhìn thấy tình hình này Hạ Vy liền bực mình, tính bước đến lôi Văn Thiện ra và mắng cho anh một trận. Nhưng Khánh Nghĩa đã vội nắm giữ cổ tay cô lại, cậu khẽ lắc đầu:
Thiện chỉ muốn thế hiện tình cảm của mình thôi.
Hạ Vy khẽ nhíu mày lại:
Nhưng anh ta làm vậy sẽ khiến Tiểu Yến gặp nhiều rắc rối đó.
Khánh Nghĩa vẫn giữ cổ tay Hạ Vy, cậu nhỏ nhẹ nói:
Hôm nay anh vừa mệt vừa đói, em mau cùng anh đi mua đồ ăn đi.
Nói rồi kéo Hạ Vy xoay lưng đi.
Nó thật sự không kịp phản ứng với hành động của Văn Thiện, cứ để mặt cho anh ôm hôn trước đám đông.
Thanh Hoàng chậm rãi đứng dậy và nhếch miệng cưới:
Thật trẻ con.
Rồi cậu ta xoay lưng đi, rời khỏi đó. Văn Thiện lúc này mới buông nó ra, nhìn và mỉm cười:
Môi em càng ngày càng ngọt ngào đấy Tiểu Yến.
Nó giận dỗi dùng hai tay đánh vào ngực Văn Thiện liền tục:
Anh thật đáng ghét, đáng ghét. Sao lại hôn em trước mặt nhiều người như vậy chứ?
Bỗng có một người nào ho vài tiếng, cố tình gây ra chú ý. Mọi người nhẹ nhàng xoay qua, rồi tất cả đều hoảng hốt. Vì đó chính là cô giáo Hoài Hương, chứ chẳng phải ai khác.
Văn Thiện và nó đứng đơ người đứng ở đó, ôi lần này chết chắc rồi. Cô giáo Hoài Hương tỏ ra tức giận nói:
Diệp Văn Thiện. Trần Tiểu Yến, đi theo tôi ngay.
Văn Thiện và nó khẽ gật đầu:
Dạ tụi em biết rồi ạ.
Cô giáo Hoài Hương và Văn Thiện với nó quay lưng đi, rời khỏi.
Tụi người Huỳnh Thủy nhìn như vậy liền lo lắng. Lùn vội nói:
Thôi chết rồi, cứ như vậy Tiểu Yến sẽ bị phạt.
Hạ Vy xoay lại, cô vừa khoanh tay vừa nói:
Mặc kệ hai người họ đi.
*******Hết chương 35********
Đọc tiếp nhé