Hơn hai giờ sau khi Đế Quốc Ar tuyên chiến với Liên Bang Odin, Thần Sa tổ chức một cuộc duyệt binh long trọng trên chiến hạm Bắc Thần.
Trong buổi lễ duyệt binh, hắn đã có bài phát biểu ngắn gọn mạnh mẽ với toàn thể ngân hà.
Tư tưởng chủ đạo chính là: Liên Bang Odin không chủ động khơi mào chiến tranh, nhưng tuyệt đối không e sợ chiến tranh, những kẻ muốn dùng chiến tranh uy hiếp Liên Bang Odin, hắn và chiến hạm Bắc Thần sẵn sàng nghênh đón!
Ngay sau đó, Ân Nam Chiêu cũng phát biểu công khai lần thứ hai từ khi hắn chấp chính ở cung điên Spera.
Hắn tỏ thái độ khiêm tốn, ngữ khí ôn hòa, nhấn mạnh rằng người mang gene dị chủng và những người khác đều giống nhau, đều yêu hòa bình, theo đuổi công lý. Đối với mọi chuyện trong vũ trụ này, mâu thuẫn và bất đồng luôn luôn xảy ra, chiến tranh không phải là cách tốt nhất để giải quyết mâu thuẫn, hy vọng Đế Quốc Ar có thể dùng lý trí giải quyết bất đồng và mâu thuẫn, giảm bớt tổn thất giữa hai bên.
Hiển nhiên, Ân Nam Chiêu và Thần Sa đã cùng phối hợp chiến đấu trên mặt trận ngoại giao, vừa đấm vừa xoa, vừa ra uy vừa e dè, vừa thể hiện đầy đủ thiện chí, cũng vừa tỏ rõ không phải yếu đuối nhún nhường.
————•————•————
Mẫu hạm vũ trụ Bắc Thần không phải là chiến hạm do Du Bắc Thần chỉ huy, nhưng cái tên “Bắc Thần” cũng đủ nhắc cho Đế Quốc Ar và các tinh quốc khác nhớ đến thất bại thảm hại của bọn họ.
Dù sao, từ lúc nhập ngũ cho đến nay, Thần Sa chưa bao giờ thất bại. Trước thành tích bất khả chiến bại của hắn, dường như chỉ có Long đầu của binh đoàn Long Huyết uy danh hiển hách kia mới có thể đánh đồng.
Hoàng đế Đế Quốc Ar Anh Tiên Mục Hằng còn chưa nghĩ ra cách giải quyết vấn đề khó khăn này, lại ập đến một tin dữ khác —— Phế hoàng tử Anh Tiên Thiệu Tịnh vượt ngục, trốn khỏi Đế Quốc Ar.
Làn sóng vốn lên án Diệp Giới, chỉ trích hắn là kẻ đứng sau chuyện công chúa giả nay chuyển hướng.
Hoàng đế Đế Quốc Ar tức ngực khó thở, suýt chút nữa chết ngất.
Diệp Giới là Long đầu của binh đoàn Long Huyết, bên ngoài có thế lực to lớn, nhưng bên trong không có người nhờ cậy, hắn bị bắt không thể trốn thoát, nên cho đến nay vẫn ở trong ngục chờ đợi kết quả điều tra.
Cha của Thiệu Tịnh là hoàng đế đương nhiệm, tất cả tình thế đều có lợi cho Thiệu Tịnh, nhưng hắn không dám chịu xét xử ở quốc gia mình, lại trốn khỏi Đế Quốc Ar.
So sánh hai bên, tương phản quá rõ ràng.
Anh Tiên Diệp Giới bị nhốt trong nhà giam chưa làm gì danh vọng đã tăng vọt, tỷ lệ ủng hộ hoàng đế thì liên tiếp giảm sút. Tiếng hô vang yêu cầu phóng thích Diệp Giới, để hắn làm Nguyên soái chỉ huy chiến dịch ngày càng đông đảo.
Hoàng đế Đế Quốc Ar không thể không ra quyết định trọng đại, tuyên bố hắn được ra tiền tuyến, trấn giữ mẫu hạm vũ trụ Anh Tiên, tự mình chỉ huy chiến dịch lần này.
Dân chúng Đế Quốc Ar phấn chấn, vạn người vui mừng.
Tỷ lệ ủng hộ hoàng đế nhanh chóng tăng lên, phá vỡ thành tích cao nhất kể từ khi ông ta kế vị, thậm chí còn hơn hẳn vị hoàng đế chết trẻ, được lòng dân chúng kia —— Anh Tiên Mục Hoa, cha của Diệp Giới, anh trai hoàng đế đương nhiệm.
————•————•————
Lạc Tầm thở dài, người đàn ông đứng trên đỉnh cao quyền lực, tưởng thao túng quyền lực, rốt cuộc lại bị quyền lực thao túng.
Dưới ánh hào quang chói mắt, ông ta chỉ là một kẻ đáng thương bị Diệp Giới từng bước ép đến đường cùng.
Ông ta giống như một tay cờ bạc, đánh cược tất cả số tài sản còn lại của mình, bảo vệ chút uy nghiêm và quyền lực cuối cùng. Chỉ cần đánh thắng một trận, nhất định ông ta sẽ dựa vào uy danh, lập tức giải quyết Diệp Giới trước tiên.
Theo chiến lược này mà nói, lựa chọn của hoàng đế Đế Quốc Ar rất chính xác, nhưng ông ta có cách đánh thắng Thần Sa sao?
Lạc Tầm không hiểu quân sự, cũng không biết thiên phú và tài năng của Thần Sa trên phương diện chiến đấu, nàng giống như dân chúng của Liên Bang Odin, mù quáng tin tưởng hoàn toàn vào hắn. Nhưng hoàng đế Đế Quốc Ar là một con cáo già, không giống như một kẻ đường cùng hóa liều, nếu như không nắm chắc bảy tám phần, chắc chắn ông ta sẽ không mạo hiểm như vậy.
Lạc Tầm hỏi Ân Nam Chiêu: “Hoàng đế Đế Quốc Ar dựa vào đâu cho rằng mình có thể thắng Thần Sa? Hay là ông ta đã thật sự cùng đường, bị Diệp Giới làm cho tâm trí thất thường, ra một quyết định điên cuồng như vậy?”
Ân Nam Chiêu mỉm cười nói: “Thứ Hoàng đế bệ hạ tin chắc nhất chính là ông ta biết chúng ta không muốn chiến tranh.”
Lạc Tầm vẫn chưa hiểu, nhưng nếu hỏi tiếp sẽ đụng đến chiến lược tác chiến của Liên Bang Odin, nàng nén tò mò, dù sao thời gian sớm muộn gì cũng sẽ cho nàng đáp án.
————•————•————
Tinh vực G2299 là tinh vực xa nhất mà thế lực của cả hai đại tinh quốc có thể vươn đến, cũng là tinh vực nơi hai nước đang tranh giành quyền khống chế kịch liệt, tinh cầu mà Liên Bang Odin làm sính lễ cầu hôn công chúa Lạc Lan cũng nằm ở tinh vực này.
Trước kia, hai bên đều tự khắc chế, cho dù có nổ ra chiến tranh, cũng là những trận chiến nhỏ cục bộ, lần này là khai chiến toàn diện.
Mẫu hạm vũ trụ Anh Tiên của Đế Quốc Ar và mẫu hạm vũ trụ Bắc Thần của Liên Bang Odin đều tiến vào chiếm đóng ở giữa tinh vực này, các chiến hạm lớn nhỏ tham chiến có mấy trăm chiếc, phi cơ chiến đấu cũng hơn chục vạn.
Toàn thể ngân hà đều chú ý đến trận chiến, các nhà đài truyền thông từ sớm đến tối, ngày đêm không ngừng, thông tin các bước tiến triển của chiến dịch.
Trải qua hơn hai tháng giao chiến, thế cục dần dần phát triển theo hướng có lợi cho Liên Bang Odin.
Hoàng đế Đế Quốc Ar Anh Tiên Mục Hằng là một hoàng đế rất giỏi kinh tế dân sinh. Từ lúc ông ta đăng cơ cho đến nay, kinh tế của Đế Quốc Ar phát triển không tệ, nhưng đích thực ông ta không am hiểm quân sự, hoàn toàn kém xa cha của Diệp Giới là Anh Tiên Mục Hoa.
Thần Sa thừa thắng xông lên, đẩy mạnh tấn công, Đế Quốc Ar liên tiếp rút lui, với thất bại bước đầu, một số tinh quốc liên minh với Đế Quốc Ar tuyên bố xuất binh ủng hộ Đế Quốc Ar thảo phạt Liên Bang Odin.
Bởi vì có thêm vài tinh quốc tham chiến, cục diện chiến tranh càng trở nên phức tạp.
Ngay tại thời điểm phức tạp vi diệu như vậy, hoàng đế Đế Quốc Ar lại đột nhiên lén lút liên hệ với Thần Sa, đề nghị bí mật đàm phán, mời Thần Sa đến một hành tinh nguyên thủy chưa được khai phá để săn bắn.
Tất cả thuộc hạ của Thần Sa đều phản đối, sợ là kế hoạch dụ rắn khỏi hang, nhưng khi Thần Sa và Ân Nam Chiêu âm thầm thảo luận chiều hướng tiến triển của cuộc chiến lần này, đã sớm đoán được hoàng đế sẽ lén lút mời hắn gặp gỡ.
Hắn đồng ý lời mời của hoàng đế Đế Quốc Ar.
Địa điểm săn bắn tọa lạc trên hành tinh Công Chúa, chính là tinh cầu Liên Bang Odin đã dùng làm sính lễ cầu hôn công chúa Lạc Lan.
————•————•————
Tiền tuyến đạn khói ngập tràn, Relicta vẫn trời trong nắng ấm, cực kỳ bình thường.
Cuộc sống thường nhật dường như không ảnh hưởng gì, khu căn cứ quân sự trên Relicta cũng không biến đổi lớn.
Mỗi ngày, binh lính vẫn như ngày thường huấn luyện gian khổ, lúc nghỉ ngơi cũng hi hi ha ha cười đùa, có vẻ cũng không bị ảnh hưởng bởi cuộc chiến ở tiền tuyến.
Ngược lại, không khí ở viện nghiên cứu thì cực kỳ khẩn trương, nhất là trưởng nhóm nghiên cứu Lạc Tầm.
Nhóm nghiên cứu viên nét mặt khổ sở thâm thù, ngay cả ánh mắt xem số liệu thực nghiệm cũng đằng đằng sát khí, giống như bộ dạng có thể lao ra tiền tuyết, quyết đấu một trận sống còn bất cứ lúc nào.
Bận rộn suốt một ngày, hơn mười giờ tối, các đồng nghiệp mới lần lượt tan ca, các giáo sư đứng đầu phải theo dõi thí nghiệm, nên dự định ngủ lại phòng nghiên cứu.
Lạc Tầm thấy tạm thời không có việc của mình, nên cởi quần áo nghiên cứu, về nhà
————•————•————
Trở lại dinh thự của Chấp Chính Quan, đã hơn mười một giờ, giống như thường ngày, Ân Nam Chiêu vẫn chưa về.
Lạc Tầm hoài nghi thời gian nghỉ ngơi mỗi ngày của hắn chỉ khoảng ba bốn giờ, nhưng hắn vẫn kiên trì dành nửa giờ buổi sáng chuẩn bị điểm tâm đầy đủ cho hai người.
Lạc Tầm nói hắn hy sinh thời gian ngủ, mất nhiều hơn được. Hắn lại nói tình cảm giống như hoa tươi, muốn nó luôn nở rộ, thì lúc nào cũng phải quan tâm.
Hai người bọn họ đều là những người cuồng công việc, một khi bận rộn đều đi sớm về trễ, căn bản không có thời gian gặp mặt, tình cảm có sâu đậm đến đâu cũng không thể ngăn cản hao mòn qua năm tháng. Hắn bỏ ra nửa giờ làm bữa sáng cho nàng, rồi dùng hai mươi phút cùng nàng ăn điểm tâm, thứ nhận được chính là nàng tự nguyện một đời với hắn, làm sao mất nhiều hơn được? Rõ ràng là lợi ích rất nhiều, vô cùng nhiều!
Lạc Tầm dở khóc dở cười.
Ân Nam Chiêu làm việc quái lạ, nhưng luôn luôn tuân theo nguyên tắc.
Mỗi ngày khi nàng về nhà, hắn vẫn chưa về; khi nàng đã ngủ, hắn mới về đến. Nếu Ân Nam Chiêu không kiên trì, đích thực ngay cả thời gian nói chuyện của hai người cũng không có.
Bây giờ, nhờ bữa sáng tình yêu của Ân Nam Chiêu, Lạc Tầm cảm thấy, mỗi ngày khi mở mắt ra, đều tràn đầy chờ mong và vui sướng; mỗi ngày ăn xong bữa sáng, đều mang theo nụ cười ấm áp ra khỏi nhà.
-----
Lạc Tầm làm xong bữa ăn khuya, sắp xếp sẵn lời nhắn.
Tắm rửa xong, đang chuẩn bị tắt đèn đi ngủ.
Thiết bị cá nhân đột nhiên vang lên, màn hình thể hiện: Thần Sa.
Lạc Tầm ngạc nhiên một chút, liền chuyển nhận.
“Alô?”
“Là tôi, Thần Sa.”
Lạc Tầm rất hiểu tính cách của Thần Sa, hắn không phải là một kẻ nhàn rỗi không có chuyện gì làm thì gọi điện thoại tán gẫu.
Mỗi ngày, thứ nàng xem trên tin tức đều là những việc hắn đang trải qua. Thân là quan chỉ huy của chiến dịch, áp lực hắn chịu đựng không phải người thường nào cũng có thể tưởng tượng được.
Lạc Tầm cố ý giữ giọng điệu thật nhẹ nhàng thoải mái, “Gần đây cuộc chiến căng thẳng lắm sao?”
“Vẫn tiếp tục đánh, có điều tôi và hoàng đế tạm thời ngừng chiến, cùng đi săn bắn.”
Lạc Tầm vô cùng kinh ngạc, “Vậy sao? Tôi nghĩ khi đánh nhau, mọi người vừa nhìn mặt liền hận không thể bóp chết đối phương.”
“Các tinh quốc đánh nhau không giống như hai người đánh nhau, không phải do thù hận đối phương, mà do lập trường bất đồng, đều vì tự tư tự lợi, vì tín ngưỡng mà chiến.”
Lạc Tầm dặn dò: “Chú ý cẩn thận, hoàng đế Đế Quốc Ar rất gian xảo, đừng sập bẫy ông ta.”
“Sẽ cẩn thận.”
“Các anh săn bắn ở đâu?”
“Hành tinh Công Chúa.” Thần Sa dừng một chút, “Năm đó Liên Bang Odin dùng nó cầu hôn công chúa Lạc Lan, Đế Quốc Ar đã đặt tên cho hành tinh nguyên thủy này là hành tinh Công Chúa.”
Hai người nghĩ đến quan hệ vợ chồng mười một năm trời, nghĩ đến công chúa Lạc Lan đã hương tàn ngọc nát, lại còn chết thảm trước mặt bọn họ, cả hai đều im lặng.
Lạc Tầm sợ ảnh hưởng đến tâm trạng của hắn, lập tức giữ vững tinh thần, “Gần đây anh thế nào?”
Thần Sa nói: “Tôi mơ thấy cha mẹ... hình ảnh cuối cùng lúc họ chết.”
Tuy đề tài này rất nặng nề, nhưng đối mặt mới là lựa chọn tốt nhất. Chỉ khi con người thật sự chấp nhận đau khổ, bọn họ mới có thể vui vẻ xây dựng lại tương lai.
Thần Sa im lặng một thoáng, không trả lời thẳng câu hỏi của Lạc Tầm, “Tôi đã xem hết những tấm ảnh trong khung ảnh đó, hai người bọn họ thật sự yêu thương nhau, đã sống rất hạnh phúc.”
Lạc Tầm khẳng định, “Đúng vậy.”
“Cho dù mẹ bị ba cắn chết, có lẽ mẹ cũng không hối hận vì đã lấy ba?”
“Chắc chắn không.”
Rõ ràng đây là câu trả lời mà Thần Sa muốn nghe được từ tận đáy lòng, nhưng hắn nhất định phải phản bác, “Sao em biết? Em không phải mẹ tôi!” Không phải vì phủ định, mà là mong muốn thật nhiều khẳng định, khiến mình tin tưởng.
“Tôi không phải mẹ anh, nhưng tôi cũng là phụ nữ, có thể hiểu được, tuyệt đối không hối hận. Đau khổ tuyệt vọng của mẹ anh vào giây phút cuối cùng đó, không phải bởi vì bị cha anh cắn chết, mà bởi vì bà ấy không thể cứu được người mình yêu thương.”
Thần Sa im lặng.
Lạc Tầm và hắn cùng im lặng.
Hai người không nói gì, đều có thể nghe được tiếng hô hấp của đối phương, biết tín hiệu không có vấn đề, đối phương vẫn ở bên kia.
Nếu là một người phụ nữ khác tùy tiện suy đoán, Thần Sa chắc chắn sẽ không vui, nhưng Lạc Tầm không phải vậy, bản thân nàng đã trải qua hai lần Thiên Húc bị dị biến. Lần đầu tiên dị biến ở Relicta, Thần Sa đã chính mắt nhìn thấy phản ứng của Lạc Tầm; lần thứ hai dị biến ở nham lâm, tuy hắn không có ở hiện trường, nhưng đã xem qua đoạn clip ghi lại. Lạc Tầm đã dùng tính mạng chứng minh cho lời nói của mình.
Thần Sa nghe tiếng hô hấp của nàng lên xuống, từ vũ trụ xa xôi truyền đến, giống như làn gió thoang thoảng thổi qua thân thể hắn. Đến lúc này, những vướng mắc ở trong lòng, những nỗi đau âm ỉ, đang từ từ giải phóng, dần dần nguôi ngoai.
Hắn vẫn là hắn, bên ngoài không có gì thay đổi, nhưng chỉ có mình hắn biết, từ nay về sau, hắn sẽ không còn e ngại, ép mình không nghĩ đến cha mẹ nữa.
Hắn sẽ mãi mãi không thể quên thảm kịch chết thảm của cha mẹ, nhưng trí nhớ về cha mẹ còn rất nhiều, ký ức hiếm hoi kia cho dù có đau khổ tuyệt vọng đến thế nào, cũng không thể lấn át được hào quang sáng ngời của cha mẹ hắn.
“Lạc Tầm...”Thần Sa muốn nói lại thôi.
Lạc Tầm đợi một lúc lâu, vẫn không đợi được câu trả lời, nàng khẽ hỏi: “Anh sao vậy?”
Tiếng của Túc Nhị đột nhiên vang lên, “Quan chỉ huy, Đế Quốc Ar...”
Có lẽ Thần Sa ra dấu tay, nên tiếng của Túc Nhị im bặt.
“Tôi muốn chuẩn bị chuyện đi săn một chút.” Thần Sa tự giễu nói: “Đột nhiên mơ thấy cha mẹ, tâm trạng có chút thất thường, đã làm phiền em nghỉ ngơi. Tạm biệt!”
“Thần Sa!” Lạc Tầm vội gọi hắn lại: “Tôi không phiền, anh có thể gọi vào số của tôi bất kỳ lúc nào. Chú ý cẩn thận, đợi anh về, tôi sẽ mời anh ăn một bữa.”
“Được.”
Lạc Tầm đợi sau khi Thần Sa ngắt tín hiệu, mới tắt thiết bị cá nhân.
Nàng nằm xuống ngủ, nhưng lăn qua lăn lại vẫn không ngủ được.
Nàng trở người ngồi dậy, lấy từ trong ngăn kéo di vật của mẹ Thần Sa —— Quyển sổ tay kiểu cổ màu nâu mà Ân Nam Chiêu hay mở ra xem.
Lạc Tầm ngồi tựa vào đầu giường, lật từng trang để xem.
Đều là hình vẽ nghệch ngoạc của mẹ Thần Sa. Có khi là hoa quả trên bàn, có khi là mây trên trời, có khi là một thân cây, còn có hình vẽ của cha Thần Sa và bé Thần Sa...
Có thể nhận ra, người vẽ đã vẽ nhưng bức tranh ban đầu với tâm trạng không quá để tâm, nét vẽ luôn có chút tháo loạn, nhưng từ những nét vẽ hỗn loạn đó, tâm trạng của bà đã dần dần trở nên ổn định, nét vẽ càng lúc càng cẩn thật chi tiết.
Có một trang, Lạc Tầm đã xem qua, nhưng nàng cảm thấy có chút kỳ lạ, nên lật trở lại xem kỹ.
Là hình vẽ hai người đàn ông.
Một người là nhà khoa học quái nhân giáo sư An, một người nữa Lạc Tầm không biết, nhìn qua gầy gò nhã nhặn, toàn thân toát ra phong độ của người trí thức. Bọn họ ngồi trong vườn hoa hồng uống trà tán gẫu, biểu cảm vui vẻ, có thể thấy quan hệ rất thân thiết.
Bối cảnh vườn hoa hồng trong bức vẽ chính là vườn hoa hồng trong toà lâu đài của Thần Sa trên hành tinh Đại Song Tử.
Lạc Tầm nhớ rõ những đóa hồng trong vườn hoa hồng kia đều cùng một giống —— Nữ vương màu đỏ, nhưng những đóa hồng trong bức tranh lại có nhiều giống hỗn loạn. Hai giống hoa hồng khác nhau rất khó phân biệt, như sau khi Thiên Húc chết, trong một khoảng thời gian Lạc Tầm như bị chết tâm, nàng gần như mỗi ngày đều ngồi bên cửa sổ ngẩn người nhìn chăm chú vào đám hoa hồng, cả ngày như vậy, nên mỗi bông hoa cái lá nàng đều rất quen thuộc.
Chẳng lẽ năm đó đám hoa hồng trong vườn được trồng không phải cùng một giống? Hay là mẹ của Thần Sa quá vui vẻ, nên vẽ bừa cho xong?
Vốn chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng bởi vì lời nói của Ân Nam Chiêu, Lạc Tầm cảm thấy không thể bỏ qua.
Lạc Tầm lập tức gửi tin nhắn cho Túc Thất: “Phiền cô hỏi giúp tôi người làm vườn trong vườn hoa hồng, trước kia có trồng loại hoa hồng nào khác hay không.”
Túc Thất chưa trả lời, Lạc Tầm gọi thẳng cho Túc Thất, không ai nhận nghe.
Lạc Tầm nhớ vừa rồi đang nói chuyện với Thần Sa thì nghe được tiếng của Túc Nhị, rất có thể Túc Thất ở bên cạnh Thần Sa. Bởi vì đang ở tiền tuyến, thông tin giới hạn, nên tín hiệu của thiết bị cá nhân bị hạn chế.
Nàng lập tức gọi vào số của Túc Nhị, quả nhiên cũng giống như Túc Thất, không ai nhận nghe.
Lạc Tầm suy nghĩ, chỉ có thể nhắn cho Ân Nam Chiêu: “Trong toà lâu đài của khu I trên Đại Song Tử có một vườn hoa hồng, em muốn biết những giống hoa hồng được trồng trong ba trăm năm qua.”
“Được.” Giọng nói trả lời của Ân Nam Chiêu nhanh chóng rõ ràng vang lên, cũng không hỏi nàng tại sao lại có yêu cầu quái lạ như vậy.
Tâm trạng nặng nề của Lạc Tầm chợt biến đổi tốt hơn, nàng cười gõ ba chữ: “Em yêu anh.”
Giọng của Ân Nam Chiêu trả lời: “Khuya rồi, em ngủ đi. Sau khi An Nhiễm tra cứu xong tư liệu sẽ gửi đến hộp thư của em.”
————•————•————
Sáng sớm.
Sau khi tỉnh dậy, nàng phát hiện Ân Nam Chiêu cả đêm vẫn chưa về.
Nàng lập tức mở thiết bị cá nhân, một thư tín và một tin nhắn thoại được gửi đến, thư tín là An Nhiễm gửi, tin nhắn thoại là Ân Nam Chiêu gửi.
“Tiểu Tầm, phòng nghiên cứu của Giáo sư An có chút chuyện, anh phải đến xem thế nào. Tối không thể về nhà ngủ, cũng không thể làm bữa sáng cho em. Đừng lười, hãy tự làm chút đồ ăn cho mình, tối mai anh sẽ tranh thủ trở về.”
Lạc Tầm nhìn vào thời gian nhận tin nhắn thoại, hơn rạng sáng một chút, có lẽ sau đó hắn đã đến Tiểu Song Tử.
------
Lạc Tầm xuống lầu, thì nhìn thấy trên bàn là phần ăn khuya nàng đã làm cho Ân Nam Chiêu tối hôm qua.
Mở bát giữ nhiệt, phát hiện vẫn còn ấm.
“Có sẵn bữa sáng, không tính là lười biếng.”
Lạc Tầm vừa ăn điểm tâm, vừa đọc tư liệu về giống hoa hồng An Nhiễm đã gửi cho nàng.
Vườn hoa hồng trước kia là một vườn hoa bình thường, trồng rất nhiều loại hoa, nhưng không có hoa hồng. Thần Viên biến nó thành vườn hoa hồng, từ đó về sau, chỉ trồng duy nhất một loài hoa là hoa hồng, và chỉ duy nhất một giống chính là Nữ Vương đỏ.
Nghe nói, lần đầu tiên Thần Viên nhìn thấy An Dung là ở vũ hội mừng năm mới tại cung điện Sphera. Bà mặc váy dài màu đỏ. An Dung chỉ là người vừa tham gia chính phủ, không được chú ý, nhưng Thần Viên không chỉ là công tước của Khu I, mà còn là quan chỉ huy của liên bang. Thần Viên quyền cao chức trọng vừa gặp đã yêu An Dung, bắt đầu theo đuổi An Dung.
Có lẽ bởi vì An Dung mặc váy đỏ rất giống một đóa hồng nở rộ, nên Thần Viên rất thích tặng hoa hồng cho An Dung, ông còn không thích hoa ở bên ngoài không đẹp, nên bắt đầu tự mình trồng hoa hồng.
Từ nhỏ An Dung đã thích màu đỏ, nhưng không đặc biệt thích hoa hồng, bà thích bởi vì Thần Viên từ đầu đến cuối đều tặng bà hoa hồng, bà yêu người yêu luôn cả hoa.
Cuối tư liệu, An Nhiễm còn đề cập, gia huy của Khu I trước kia chỉ là một thành kiếm lazer màu đen, Thần Viên đã ra lệnh thiết kế lại, nên mới biến thành gia huy của hiện giờ ——
Một thanh kiếm lazer màu đen sắc bén, một đóa hồng màu đỏ mọc quấn quanh.
Lạc Tầm nhớ đến dòng chữ được khắc mặt sau khung ảnh kia: Không kiếm sắc bảo vệ, vẻ đẹp thế gian không thể nở hoa; không dịu dàng kềm chế, sắc bén không vỏ thỏa sức hại người.
Với trực giác của phụ nữ, Lạc Tầm cho rằng, chẳng những từ đầu đến cuối Thần Viên chỉ tặng An Dung hoa hồng, mà còn duy nhất một loại Nữ vương đỏ.
Đây là bí mật nhỏ giữa Thần Viên và An Dung, trong mắt ông kể từ lần đầu gặp gỡ, ông chỉ biết bà là nữ vương.
Thứ An Dung yêu không phải là hoa hồng, mà là sự thấu hiểu và ủng hộ của Thần Viên dành cho bà.
Một ánh mắt đối với một phụ nữ dịu dàng nhã nhặn, trên thực tế là một tinh thần mạnh mẽ chinh phục một tâm hồn rộng lớn bao la. Thần Viên mến mộ tâm hồn bà, kiên trì theo đuổi bà, bảo vệ con đường trải đầy bụi gai của bà, Nữ vương đỏ chính là tuyên ngôn tình yêu ông dành cho bà.
Lạc Tầm trở về phòng ngủ, mở quyển sổ tay kiểu cổ, lật đến bức tranh vườn hoa hồng.
Vốn chỉ là một loại Nữ Vương đỏ lại lẫn lộn nhiều loại hoa hồng khác.
Dựa vào tình cảm của An Dung và Thần Viên, cho dù bà không chú tâm, cũng sẽ không tùy tiện vẽ giống Nữ vương đỏ mà Thần Viên đã vì bà chăm bón.
Thói quen thích vẽ bừa khi tâm trạng buồn phiền của bà, Thần Viên chắc chắn biết.
Nếu thật sự có chuyện không hay xảy ra, Thần Viên chắc chắn sẽ lật xem quyển sổ tay của bà, nhất định sẽ lưu ý đến hoa hồng ở trong vườn.
Lạc Tầm không nhận ra có gì kỳ lạ ở trong bức vẽ này, nhưng nàng khẳng định, về mặt này, An Dung có gì đó muốn thông báo cho Thần Viên biết.
Đáng tiếc, Thần Viên và An Dung đồng thời gặp nạn, thông tin An Dung muốn thông báo vẫn bị niêm phong giấu kỹ ở đây.
————•————•————
Lạc Tầm cảm thấy phát hiện này rất quan trọng, nàng lập tức gọi vào số của Ân Nam Chiêu, tín hiệu lại bị hạn chế, không liên lạc được.
Lạc Tầm không còn cách nào, chỉ có thể tạm thời bỏ qua việc này.
Nàng thay quần áo, chuẩn bị đi làm.
Tiếng gõ cửa vang lên, tiếng của Địch Xuyên truyền đến: “Lạc Tầm?”
“Đợi một lát!”
Lạc Tầm thay xong quần áo, mở cửa, “Có chuyện gì sao?”
Địch Xuyên chỉ vào thiết bị cá nhân của mình, “Tôi nhận được tin báo của hệ thống tự động gửi đến, cô muốn tìm Chấp Chính Quan, tôi e cô có việc gì cần gấp nên đến đây xem sao.”
Lạc Tầm không ngờ Ân Nam Chiêu lại thận trọng như vậy, khóe môi nàng khẽ cong, mang theo ý cười, “Tôi có việc cần tìm anh ấy, nhưng bản thân thì không có gì.”
Địch Xuyên hỏi: “Chuyện gấp lắm không? Chấp Chính Quan đã bí mật đến Tiểu Song Tử, không thể tiết lộ hành tung, đoán chừng phải đến tối mới có tín hiệu cá nhân.”
“Vậy đợi đến tối cũng được!”
Xem ra việc trên Tiểu Song Tử rất nghiêm trọng, không nên quấy rầy hắn. Chuyện vườn hoa hồng đã trễ mất vài thập niên, không sợ trễ thêm mười mấy giờ.
————•————•————
Khi Lạc Tầm đến phòng nghiên cứu, thì nhìn thấy giáo sư Trác Nhĩ (Zall) hai mắt đỏ hồng đầy tơ máu, tin chắc hắn cả đêm không ngủ, nhưng tinh thần lại phấn khởi khác thường.
Lạc Tầm cười hỏi: “Tiến triển thuận lợi?”
Trác Nhĩ khó nén vui sướng, “Trước mắt tất cả đều thuận lợi! Lần trước thất bại, nhờ cách giải quyết của mọi người đề xuất, đã ổn thỏa vượt qua.”
Lạc Tầm nói: “Tôi đi xem thí nghiệm, anh ngủ một lát đi.”
Trác Nhĩ lưu luyến không rời, cẩn thận đi từng bước vào phòng nghỉ, liên tục dặn dò Lạc Tầm: “Có bất kỳ khác lạ nào, lập tức báo với tôi.”
Lạc Tầm giơ tay lên trán, cúi chào hắn, tỏ vẻ nghe lệnh.
Trác Nhĩ còn lo cho thí nghiệm, nên chỉ ngủ hơn hai giờ đã dậy, hắn gạt Lạc Tầm sang một bên, để nàng làm phân tích gene, tự mình trông coi thí nghiệm.
Từ lúc bắt đầu thí nghiệm cho đến giờ, một đám người đều quên bẵng thời gian.
Khát không nhớ uống nước, đói không nhớ phải ăn, chỉ có uống nước tăng lực hết ly này đến ly khác, ngoại trừ nhịn không được phải vào nhà vệ sinh, cả ngày không ai rời khỏi phòng nghiên cứu.
Buổi tối hơn mười giờ, quá trình chiết xuất thuốc an thần rốt cuộc cũng tiến đến những bước cuối cùng.
Mọi người vừa mệt vừa phấn khởi, vây quanh bàn thí nghiệm, đứng chen chúc nhau, nét mặt không che khuất được thần sắc mỏi mệt, nhưng ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vào các dụng cụ thí nghiệm.
Một giọt nước thuốc trong suốt dọc theo ống thủy tinh đông lạnh, tích lại, nhỏ xuống.
Trong âm thanh “Tít tít” báo hiệu đã hoàn thành, giáo sư Trác Nhĩ đi về hướng khác, cẩn thận nâng lên lọ thuốc thử.
Giáo sư Kiều Sâm trợ giúp hắn tiêm thuốc kích thích vào một con thằn lằn đá trong lồng sắt (2.18.01).
(2.18.01) Thằn lằn đá chuyên sống trên các vách đá, núi cao.
Mười giây sau, con thằn lằn đá đang đứng im như khối đá bắt đầu cuồng loạn. Mắt chuyển sang đỏ hồng, da toàn thân phồng lên, móng vuốt cào cấu điên loạn vào lồng sắt, đầy bạo tính, giống như muốn tiêu diệt tất cả, kể cả chính nó.
Giáo sư Trác Nhĩ dùng ống tiêm hút lấy một ít thuốc an thần vừa chiết xuất được, đưa cho Lạc Tầm.
Mấy tháng làm việc cùng nhau, bọn họ đều biết kỹ thuật tiêm chính xác của Lạc Tầm, để không lãng phí thuốc, chuyện khó khăn này phải giao cho nàng.
“Vút” một tiếng, Lạc Tầm tiêm trúng vào lưng của thằn lằn đá, thằn lằn đá đang cuồng loạn dần dần bình tĩnh trở lại, cuối cùng bất tỉnh.
Anna đứng trước thiết bị giám sát, đang theo dõi số liệu não bộ thằn lằn đá, nói: “11 giây.”
Phòng thí nghiệm im lặng một giây.
“A a ——”
“Yeah yeah ——”
Ồn ào náo loạn, điên cuồng gào thét.
Nam thì râu ria lởm chởm, nữ thì tóc tai rối bù, thậm chí có người hai ngày vẫn chưa rửa mặt, nhưng trong lúc vui sướng, mọi người không biết ai là ai, ôm chầm lấy nhau, vừa cười vừa hôn, vừa nhảy vừa nói, giống như bị điên.
Lạc Tầm thể năng cấp A, cơ thể phản ứng trước ý thức, nàng giống như con cá nhỏ, tự động tránh được những nhà khoa học đang điên loạn kia.
Nàng đứng sang một bên, mỉm cười nhìn mọi người chúc mừng thắng lợi trước mắt.
Đột nhiên, nàng cảm nhận được gì đó, rõ ràng giống như có một sợi tơ vô hình kéo nàng, khiến nàng nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ thủy tinh ——
Ân Nam Chiêu đang đứng trong hành lang tối, lẳng lặng nhìn nàng.
Nụ cười trên mặt Lạc Tầm càng rạng rỡ.
Nàng vỗ vỗ vai Anna, nói vào tai bà ta gì đó, sau đó hướng ra ngoài phòng thí nghiệm.
Giáo sư Trác Nhĩ đã tỉnh táo trở lại, hắn nói với toàn nhóm nghiên cứu: “Tuy thí nghiệm vừa rồi đã chứng minh thuốc an thần mới chiết xuất có tác dụng khá mạnh, tác động lên thần kinh hiệu quả hơn rất nhiều so với các sản phẩm cùng loại, nhưng đây là thí nghiệm đồng loạt, cần phải nghiệm chứng càng nhiều càng tốt. Còn một điều vô cùng quan trọng, đó là tác dụng phụ! Hiện giờ vẫn chưa rõ nó có gây hại cho cơ thể con người hay không, cần phải làm thêm các bước nghiên cứu xác định...”
Cánh cửa tự động của phòng thí nghiệm mở ra lại đóng vào.
Lạc Tầm đi đến trước mặt Ân Nam Chiêu, hai tay cho vào túi áo blouse, nghiêng đầu, cười nhìn Ân Nam Chiêu, “Anh đến đây khi nào?”
“Lúc vị giáo sư nào đó chăm chú tiêm thuốc vào con thằn lằn đá ở trong lồng.”
“Hiếm khi về sớm được một lần, sao anh không về nhà nghỉ ngơi?”
“Địch Xuyên nói em vẫn còn ở viện nghiên cứu, nên anh đến thẳng đây.”
Lạc Tầm quay đầu nhìn vào trong phòng thí nghiệm, Anna lặng lẽ ra dấu với nàng, ý bảo nàng có thể về.
Lạc Tầm vừa cởi áo làm việc, vừa nói: “Đi thôi, về nhà!”
Ân Nam Chiêu nắm tay nàng lại, “Em mặc đồ này rất đẹp.”
Lạc Tầm không nói gì, nguýt một cái xem thường, trong phòng thí nghiệm cả ngày, không cần soi gương, nàng cũng biết hiện giờ sắc mặt của mình nhợt nhạt, da mặt bóng nhờn, chẳng liên quan gì đến xinh đẹp.
Ân Nam Chiêu chăm chú, tình tứ nhìn nàng, “Anh nói thật. Phụ nữ chuyên tâm làm việc rất quyến rũ, huống chi người phụ nữ này chẳng những xinh đẹp động lòng, mà còn cực kỳ thông minh.”
Tim của Lạc Tầm bỗng đập nhanh, mặt chợt ửng đỏ, tuy cảm giác đã là vợ chồng, nhưng Ân Nam Chiêu vẫn có cách làm cho nàng mặt đỏ tim rung.
Lạc Tầm không nói được gì, nàng đi nhanh về phía trước, cũng vâng lời không cởi bỏ y phục làm việc.
Ân Nam Chiêu cười nhẹ một tiếng, không cùng sóng vai đi với nàng, mà theo sau nàng không nhanh không chậm, ánh mắt di chuyển trên người nàng, dò xét từ trên xuống dưới.
Mặt của Lạc Tầm càng lúc càng nóng bừng, bước chân càng lúc càng vội. Ân Nam Chiêu vẫn không nhanh không chậm, luôn ở phía sau nàng vài bước.
Lạc Tầm dừng lại, xoay người tức giận gọi: “Ân Nam Chiêu!”
Ân Nam Chiêu nhún vai, vô tội nói: “Anh không làm gì cả.”
“Lại đây! Đi bên cạnh em! Mắt nhìn thẳng phía trước!”
Ân Nam Chiêu ngoan ngoãn đi đến bên cạnh Lạc Tầm.
-----
Hai người lên xe bay, Ân Nam Chiêu đổi chế độ lái tay ưa thích thường ngày sang lái tự động.
Tuy nhìn bên ngoài đoán không ra, nhưng nhất định hắn rất mệt mỏi, Lạc Tầm quan tâm vỗ vỗ vào vai mình, ý bảo hắn có thể dựa đầu vào đây.
Ân Nam Chiêu im lặng dựa vào vai nàng, tinh thần dường như có chút sa sút.
“Chuyện ở Tiểu Song Tử không thuận lợi sao?”
Ân Nam Chiêu “Ừ” một tiếng, “Có lẽ sẽ có rắc rối lớn.”
Rắc rối lớn từ miệng của Ân Nam Chiêu? Tim Lạc Tầm nảy lên một nhịp, nàng lập tức nghĩ tới thí nghiệm bí mật của Giáo sư An, nhưng thấy hắn không có ý muốn nói, nàng không tiếp tục hỏi, mà đổi đề tài.
“Điều tra ra nội gián chưa?”
“Xem như điều tra được đi!”
“Tại sao lại xem như? Không có chứng cứ sao?” Ngay cả chuyện phi thuyền bị cài bom trên hành tinh nguyên thủy, hay cái chết thê thảm của công chúa Lạc Lan và tướng quân Joseph, đều không thể không để lại manh mối. Nếu đã có manh mối, đương nhiên sẽ tra ra chứng cứ.
“Tất cả các chứng cứ đều hướng về Bách Lý Lam, nhưng anh cảm thấy vẫn còn khúc mắc, nên không muốn lập tức hành động.”
Bách Lý Lam là bộ trưởng bộ năng lượng giao thông, nắm trong tay quyền tiếp viện nguồn năng lượng cho giao thông vận tải toàn liên bang. Nếu hắn dựa vào tiếp viện năng lượng, tuyệt đối có thể dùng lực lượng ngầm tra ra kế hoạch bí mật của Thần Sa. Khi tướng quân Joseph và công chúa Lạc Lan gặp chuyện, hắn chẳng những đang ở Tiểu Song Tử, mà còn có mặt tại bệnh viện. Hơn nữa, Bách Lý Lam luôn bất mãn với Ân Nam Chiêu, đích thực rất giống nội gián.
Nhưng nghĩ đến Phong Lâm, Lạc Tầm im lặng.
Nếu tên nội gián thật kia có thể giá họa cho Phong Lâm, đương nhiên cũng có thể đánh lạc hướng, giá họa cho Bách Lý Lam, với tình thế hiện giờ, chỉ cần bắt sai một người, sẽ gây tổn hại nghiêm trọng cho Liên Bang Odin.
Lạc Tầm nắm tay Ân Nam Chiêu, nói khẽ: “Anh ngủ một lát đi!”
Ân Nam Chiêu nhắm hai mắt lại, “Em tìm anh có chuyện gì?”
“Trong quyển sổ tay của An Dung có một trang, rất có thể che giấu một thông tin bí mật.”
Ân Nam Chiêu lập tức mở to mắt, ngồi thẳng người.
Lạc Tầm có chút hối hận, lẽ ra nên đợi lúc xuống xe mới nói cho hắn biết, tốt xấu gì cũng nên để hắn nghỉ thêm nửa giờ.
Ân Nam Chiêu chuyển sang chế độ lái bằng tay, chạy nhanh như chớp, chỉ mười mấy phút đã về đến nhà.
————•————•————
Lạc Tầm mở ngăn kéo, lấy quyển sổ tay, lật đến trang có tranh vẽ vườn hoa hồng, đưa cho Ân Nam Chiêu xem.
Ân Nam Chiêu lập tức hỏi: “Cái này có liên quan đến giống hoa hồng em đã hỏi sao?”
Lạc Tầm chỉ vào đám hoa hồng, giúp Ân Nam Chiêu nhìn kỹ, “Nhìn qua đều là hoa hồng, gần như không có khác biệt, nhưng thật ra đây là các giống hoa hồng khác nhau.”
“Có nghĩa là gì?”
“Vườn hoa hồng này là do Thần Viên cố ý trồng cho An Dung, từ đầu đến cuối, chỉ trồng một giống duy nhất, Nữ vương đỏ.”
Hiện tại trong lòng của Ân Nam Chiêu đã có tình cảm chân thành, nên hiểu rõ, hắn lập tức nhận ra có gì đó không đúng, giống như đột nhiên nhìn thấy hoa Mê Tư, người khác không có phản ứng đặc biệt, nhưng hắn chắc chắn sẽ để ý, “An Dung đã dùng cách bí mật này nhắc nhở Thần Viên.”
“Em đã nghĩ như vậy.”
Ân Nam Chiêu im lặng chăm chú nhìn hình vẽ, cẩn thận suy nghĩ, biểu cảm ngày càng nặng nề.
Hai người này, một người là trưởng bối của An Dung, một người là bạn thân của Thần Viên, bất kỳ người nào xuất hiện một mình trong vườn hoa hồng cũng đều bình thường. Nhưng An Dung đã đặt hai người bọn họ vào đây, chứng tỏ cả hai đều có vấn đề, nhưng chắc chắn An Dung không biết rõ vấn đề đó là gì, nên mới tìm hắn, muốn hắn bí mật điều tra.
An Dung đã nhận thấy tình thế nghiêm trọng, cũng nghĩ đến thế lực sau lưng của hai người kia không phải dạng vừa, nếu một chút không cẩn thận, bà sẽ lập tức gặp chuyện, cho nên mới lưu lại manh mối bí ẩn này cho Thần Viên.
Thần Viên thể năng 3A, trong tay còn nắm binh quyền, bất kỳ người nào muốn ám hại ông cũng đều cực kỳ khó khăn, nhưng An Dung không ngờ, Thần Viên thể năng 3A lại đột nhiên dị biến...
Lạc Tầm không quấy rầy Ân Nam Chiêu, chỉ im lặng ngồi một bên.
Thời gian chời đợi quá lâu, lý trí không thắng nổi thân thể mỏi mệt, nàng dựa người vào ghế salon dần dần ngủ thiếp đi.
Trong lúc mơ mơ màng màng, tiếng của Ân Nam Chiêu đột nhiên vang lên, “Bọn em đã chích thuốc kích thích cuồng hóa vào con thằn lằn đá kia sao?”
Lạc Tầm lập tức tỉnh táo, “Đúng vậy. Loại thuốc an thần bọn em đang nghiên cứu chiết xuất là dùng cho thú dị biến sau khi dị biến, mọi người đã nghĩ rất nhiều cách, cố gắng mô phỏng trạng thái mất thần trí của thú dị biến, cuối cùng giáo sư Trác Nhĩ đã phát hiện một loài virus đặc biệt, tác động lên trung khu thần kinh của thằn lằn đá, cho ra các triệu chứng tương tự.”
“Nếu đã có loại thuốc kích thích dã thú cuồng hóa, vậy có thể có loại thuốc thúc đẩy dị chủng dị biến hay không?”
Lạc Tầm đứng phắt dậy, trừng mắt nhìn Ân Nam Chiêu.
Biểu cảm của Ân Nam Chiêu hết sức nghiêm túc, “Có thể có loại thuốc đó hay không?”
Lạc Tầm vừa nhanh chóng suy nghĩ, vừa nói một cách khó khăn: “Theo lý thuyết... có lẽ có. Hủy hoại luôn dễ hơn xây dựng, phá hỏng luôn dễ hơn chữa lành... nếu có kẻ điên kiên trì theo con đường này... đích thực có thể!”
Mặt mày của Ân Nam Chiêu càng lúc càng toát ra sát khí lạnh băng, giống như hoàn toàn thay đổi thành người khác.
Lạc Tầm rùng mình một cái, “Anh nghi ngờ... Thần Viên dị biến là do có người hãm hại?”
Ân Nam Chiêu nghe được tiếng của Lạc Tầm, lập tức khôi phục lại thái độ bình thường, cười trấn an nàng, “Loại thuốc an thần bọn em chiết xuất đã chứng minh hiệu quả rồi sao?”
“Các kết quả thí nghiệm trước đây cho thấy, trung khu thần kinh của thằn lằn đá rất đặc biệt, các loại thuốc an thần hiện tại đều không có tác dụng hiệu quả đối với nó, nhưng loại thuốc an thần vừa chiết xuất chỉ cần 1 ml đã khiến nó bất tỉnh sau 11 giây.”
Ân Nam Chiêu đóng quyển sổ tay lại, “Thần Sa có lẽ đang gặp nguy hiểm, anh phải lập tức đi tìm cậu ấy.”
“Cái gì?” Lạc Tầm sợ hãi.
Ân Nam Chiêu cúi người, hôn Lạc Tầm đang ngây ngốc, “Nghỉ ngơi cho tốt, tiếp tục hoàn thành nghiên cứu của bọn em.”
Lạc Tầm còn chưa kịp phản ứng, Ân Nam Chiêu đã giống như cơn gió, biến mất ngoài cửa.
Tim Lạc Tầm đập nhanh hoảng sợ, chẳng lẽ Ân Nam Chiêu đã biết nội gián thật sự là ai? Đoán được hắn sẽ ra tay với Thần Sa?
————•————•————
Lạc Tầm trằn trọc, cả đêm ngủ không ngon, sáng sớm hôm sau đã chạy đến viện nghiên cứu.
Bởi vì đêm qua có bước đột phá trọng đại, mọi người sau khi chúc mừng đều về nhà nghỉ ngơi. Mấy tháng qua, phòng nghiên cứu luôn bận rộn hiếm khi vắng vẻ không người như lúc này.
Lạc Tầm ngơ ngác ngồi một lát, nhìn đồng hồ đã bảy giờ sáng, cách thời gian Ân Nam Chiêu rời đi đã gần bảy tiếng đồng hồ.
Lạc Tầm liền gửi tin nhắn cho Tử Yến: “Ra khỏi giường chưa?”
Tử Yến lập tức trả lời: “Tôi vốn không có trên giường.”
Tử Yến là người nhạy bén với tin tức, nhìn qua hắn bình thường, có phải chứng tỏ không có tin gì xấu hay không?
Tử Yến thấy Lạc Tầm không phản ứng gì nữa, bất mãn hỏi: “Cô chọc người ta dậy rồi không nói tiếng nào?”
Lạc Tầm cười nhạo, “Từ tối qua đến giờ có xảy ra chuyện gì đặc biệt không?”
“Cô muốn biết chuyện gì?”
“Không muốn biết gì cả.”
“Nghe nói cô còn ở với Chấp Chính Quan, định khi nào dọn ra?”
Lạc Tầm cảnh giác, “Hỏi chuyện này làm gì?”
“Nếu không thích ký túc xá của nhân viên trong khu căn cứ, tôi có nhà có thể cho cô thuê.”
Lạc Tầm không biết nên trả lời thế nào. Nàng dám đảm bảo, nếu không phải gần đây chuyện lớn này nối tiếp chuyện lớn khác, Tử Yến phải giải quyết rất nhiều chuyện, thì chắc chắn hắn đã quậy chuyện của nàng và Ân Nam Chiêu tưng bừng náo loạn.
“Tôi phải làm việc, hẹn lần sau nói chuyện.”
“Chọc rồi bỏ chạy! Sớm muộn gì cũng có báo ứng!”
“Tôi là nhà khoa học, không tin mấy lý luận vô căn cứ như vậy.”
Nhân viên trợ lý đã đến làm việc, Lạc Tầm không để ý Tử Yến nữa.
————•————•————
Còn chưa tới giờ làm, giáo sư Trác Nhĩ đã đến phòng thí nghiệm với tinh thần phấn chấn, hiển nhiên tối qua tâm trạng quá vui sướng, nghỉ ngơi cực kỳ tốt.
Hắn vừa bàn luận với Lạc Tầm kế hoạch làm việc tiếp theo, vừa vào kho trữ thuốc lấy ống thuốc an thần chiết xuất được tối qua.
“Trời!” Tiếng la kinh hoàng tức giận truyền đến.
Lạc Tầm lập tức chạy dến, “Có chuyện gì?”
“Ống thuốc mất rồi.”
Những người khác cũng vội vàng chạy tới, “Mất rồi? Sao vậy được?”
“Phải rồi, kho trữ thuốc này, chỉ có ba bốn người có quyền vào!”
“Ba người. Tôi, giáo sư Lạc Tầm, giáo sư Trác Nhĩ.” Anna khẳng định.
Trác Nhĩ đột nhiên nhớ tới gì đó, lên tiếng: “Nhóm kia có mất mát gì không?”
“An toàn.” Giáo sư Ngải Thụy phụ trách nhóm chăm sóc Tầm Chiêu đằng lập tức lên tiếng.
Mọi người nhẹ nhàng thở ra.
Cả nhóm cẩn thận kiểm tra lại lần nữa, xuất ra đoạn video quan sát.
Tối hôm qua, trước khi giáo sư Trác Nhĩ rời khỏi, đã tự tay đậy kín ống thuốc vừa chiết xuất được, đặt vào kho lưu trữ. Từ tối hôm qua đến sáng nay, trên đoạn video quan sát không có gì khác thường, ống thuốc thì không cánh mà bay.
Mọi người nhìn nhau.
Anna nói: “Tôi sẽ đăng báo, tìm chuyên gia đến điều tra.”
Trác Nhĩ nghiêm túc, “Chuyện này không ảnh hưởng lớn đến nghiên cứu của chúng ta, nhóm kia vẫn còn, chúng ta vẫn có thể chiết xuất ống thuốc khác, nhưng ống thuốc đó sau khi bị lấy ra khỏi đây, rốt cuộc có gây ra hậu quả xấu hay không, hiện tại không thể đoán được.”
“Phân lượng bao nhiêu?”
“Tổng cộng 23.68 ml, tối hôm qua dùng 1 ml, còn lại 22.68 ml.”
Mọi người vừa nghiến răng căm tức mắng chửi tên trộm, vừa bắt đầu chiết xuất lại thuốc an thần.
Lạc Tầm lặng lẽ ra khỏi phòng thí nghiệm, liên hệ Ân Nam Chiêu, nàng muốn hỏi có phải hắn đã lấy ống thuốc đó hay không, nhưng không ai nhận nghe, đoán chừng tín hiệu lại vào khu vực hạn chế.
Lạc Tầm nghĩ có một khả năng khác, trong lòng bất an, lo lắng khẩn trương.
Nếu tên nội gián kia vẫn đang nghiên cứu dị biến, chắc chắn cũng sẽ để ý đến nghiên cứu của bọn họ.
Nếu hắn biết tiến triển mới nhất của bọn họ, hoàn toàn có thể bí mật lấy trộm ống thuốc.
Lạc Tầm nhìn về phía những gương mặt trong phòng thí nghiệm, từ Anna đến giáo sư Trác Nhĩ, mỗi một người đều đang chuyên tâm làm việc, vẫn như thường ngày, nhưng trong lòng Lạc Tầm nghi ngờ sinh ra đề phòng, nàng chỉ cảm thấy hiện tại ai cũng có hiềm nghi.
Trác Nhĩ ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn Lạc Tầm, giống như không hiểu tại sao người ngoài kia nhìn chằm chằm bọn họ đến ngẩn người.
Lạc Tầm mỉm cười che giấu, bước nhanh trở về phòng thí nghiệm, tiếp tục làm việc.
Mặc kệ trong phòng nghiên cứu có nội gián hay không, nàng cũng không thể chậm trễ, phải đẩy nhanh đẩy mạnh tiến độ hơn nữa. Trước kia là vì chữa khỏi bệnh, bây giờ còn phải chạy đua với nội gián.
HẾT CHƯƠNG 2.18