Nửa đêm, Lạc Tầm đột nhiên trở mình ngồi dậy.
Ân Nam Chiêu lập tức tỉnh giấc, gọi một tiếng “Tiểu Tầm”, thì phát hiện nàng không phản ứng, biểu cảm hờ hững, ánh mắt lạnh băng. Tim hắn nảy lên, lại mộng du rồi!
Lạc Tầm nhìn xung quanh, dường như vì hoàn cảnh xung quanh khác lạ, nên có chút hoang mang.
Nàng ra khỏi phòng ngủ, mò mẫm trong đêm tối đi xuống lầu, giống như một con thú bị nhốt đi tới đi lui trong phòng, tìm kiếm gì đó.
Ân Nam Chiêu ẩn thân trong bóng tối, nhỏ giọng hỏi: “Đang tìm gì?”
“Nhà bếp.”
“Đi về phía trước... bên trái.”
Lạc Tầm đi vào nhà bếp.
Nàng mở tủ bếp, lấy tất cả dụng cụ cắt gọt ra, cẩn thận kiểm tra từng món, giống như xem chúng có đủ sắc bén hay không.
Ân Nam Chiêu đứng ở cửa nhà bếp, im lặng nhìn.
Lạc Tầm mở tủ lạnh, vừa tìm kiếm một hồi, vừa lấy tất cả nguyên liệu nấu ăn ra. Sau đó, nàng bắt đầu vừa cắt vừa tỉa, vừa gọt vừa bào, vô cùng chăm chú nấu ăn.
Ân Nam Chiêu nhìn kỹ thuật cắt gọt thành thạo của nàng, nhẹ nhàng thở ra. Tuy nửa đêm đi nấu ăn rất kỳ quái, nhưng cắt gọt nguyên liệu nấu ăn vẫn tốt hơn là cắt gọt người.
Lạc Tầm giống như người máy, làm xong một món ăn lập tức làm thêm một món khác, nhà bếp ngập tràn hương thơm, đây là hình ảnh ấm áp, nhưng bởi vì biểu cảm của Lạc Tầm lạnh lùng thê lương nên cảm thấy không gian u ám thiếu sức sống.
Ân Nam Chiêu vẫn đứng ở cửa bếp, xem như bản thân không tồn tại, im lặng nhìn nàng.
Đột nhiên, bên ngoài vang lên tiếng khóc thảm thiết, dường như có một đám người uống rượu, đang say xỉn.
Ân Nam Chiêu đoán được là ai, những kẻ có gan dám đến trước cửa nhà bọn họ say xỉn cũng chỉ có đám người đó thôi. Hắn lo lắng chăm chú nhìn Lạc Tầm, phát hiện nàng đang lắng tai nghe.
Ân Nam Chiêu đang muốn thông báo với cảnh vệ, để bọn họ âm thầm đuổi cổ đám phiền phức ở bên ngoài kia đi, nhưng Lạc Tầm đã bỏ con dao xuống, theo tiếng động đi ra ngoài.
Vì không biết sau khi nàng tỉnh mộng sẽ là ai, nên Ân Nam Chiêu không dám ngăn cản, chỉ có thể im lặng theo sau.
May mắn, Lạc Tầm đi đến sân thì dừng lại, cách cánh cửa, nàng tò mò nhìn ra bên ngoài.
Tử Yến, Bách Lý Lam, Tông Ly, Sở Mặc, Thần Sa, bốn gã đã say mèm, điên điên khùng khùng, vừa hát vừa nói, chỉ có Thần Sa thể năng 3A vẫn tỉnh táo.
Hắn nhìn thấy Lạc Tầm, nhận ra động tác biểu cảm của nàng vô cùng khác thường, giống như đã hoàn toàn biến thành một người khác, hắn không khỏi hoang mang nhìn Ân Nam Chiêu đang đi theo phía sau nàng, ẩn thân như bóng ma. Ân Nam Chiêu ra dấu im lặng với hắn, Thần Sa liền nuốt trở lại những lời đã lên đến miệng.
Sở Mặc ngồi bệt dưới đất không chút hình tượng, đầu tóc rối bù, quần áo xộc xệch, trong người đang ôm một chai rượu, bộ dáng như vừa cười vừa khóc.
Tử Yến nằm trên mặt đất, huơ hai tay, hát rống lên.
Bách Lý Lam ồn ào: “Phong Lâm, tôi múa cho cô xem! Múa thoát y! Nếu cô không cười, lão tử sẽ cắt trứng tặng cho cô...”
Tông Ly từ trước đến nay là phái hành động, tay chân hắn mau lẹ đã bắt đầu cởi quần áo, lột sạch chỉ chừa lại cái quần lót, hắn xoay quanh Thần Sa đang đứng thẳng, giống như xem Thần Sa là cái cột, loay hoay múa cột.
Bách Lý Lam muốn cởi quần áo, nhưng quá say, ngay cả cởi nút cũng làm không xong, hắn chỉ đơn giản nắm lấy quần áo, “xoẹt” một tiếng, xé rách quần áo, ném xuống đất. Hai tay hắn vỗ “bộp bộp” vào ngực đang sôi sục, đầu hướng lên không trung bộ dạng như khỉ đầu chó, bắt đầu tru lên.
Lạc Tầm kinh ngạc nhìn bọn họ, dường như hoàn toàn hiểu được đằng sau sự điên khùng buồn cười kia là nỗi đau tột độ, hốc mắt nàng dần đỏ lên, bỗng nhiên nước mắt rơi như mưa, gào khóc thảm thiết.
Thần Sa nghi hoặc nhìn Ân Nam Chiêu, hắn vẫn giống như bóng ma ẩn thân trong bóng tối, lẳng lặng bàng quan, không hề có ý định đến an ủi.
Lạc Tầm giống như một cô bé ngồi chồm hỗm trên mặt đất, hai tay ôm đầu, vừa khóc vừa gọi “Ba ơi“.
Nàng khóc thê thảm não nề, như đứt từng đoạn ruột.
Tông Ly ở bên ngoài tức cảnh sinh tình, không biết nghĩ đến chuyện đau lòng gì, cũng bắt đầu khóc theo, hắn ôm Thần Sa nước mắt nước mũi lẫn lộn.
Thần Sa mặt mày tái xanh, đứng im lặng không nhúc nhích, cắn chặt răng cố gắng lắm mới không một cước đá bay Tông Ly.
Sở Mặc vừa nốc rượu, vừa im lặng rơi nước mắt.
Bách Lý Lam đã cởi sạch không còn mảnh vải che thân, hắn vừa gào thét, vừa đấm ngực, vừa vỗ mông, giống như cả người còn thừa năng lượng chưa phát tiết hết.
Tử Yến đổi bài hát, hắn nằm nhìn trời, chân bắt chéo chữ ngũ, vừa vỗ tay theo nhịp, vừa í à ngâm nga.
Không biết hắn đang hát cái gì, chỉ cảm thấy đau khổ triền miên. Đời người cho dù “ngày lành cảnh đẹp, có được chuyện vui”, nhưng rốt cuộc “hoa đẹp thường không nở lâu, chuyện tốt thường không kéo dài”, rồi cũng bị gió cuốn bụi bay. (2.15.01)
(2.15.01) nguyên văn: “Lương thần mỹ cảnh, thưởng tâm nhạc sự”/ “Hảo hoa bất thường khai, hảo cảnh bất thường tại“.
Lạc Tầm vẫn khóc, đột nhiên đầu nghoẹo một bên ngã lăn ra đất, bất tỉnh nhân sự.
Ân Nam Chiêu dường như ngay lập tức xuất hiện bên cạnh, bế nàng lên.
Bên ngoài cửa, mấy gã đàn ông vẫn đang say xỉn, hình ảnh khiến người ta sinh lòng thương cảm. Ân Nam Chiêu đồng cảm liếc nhìn Thần Sa, nói không phát ra tiếng “ngủ ngon”, Sau đó ôm Lạc Tầm trở về phòng.
————•————•————
Buổi sáng.
Sau khi tỉnh lại, Lạc Tầm cảm thấy rất mỏi mệt, nàng cảm giác cả đêm mơ một giấc mơ kỳ lạ, nào là cắt gọt lộn xộn gì đó, nào là khóc lóc thảm thiết nhìn Tông Ly khiêu vũ thoát y, nhìn Bách Lý Lam trần như nhộng.
Nàng ngáp, trở mình, thì nhìn thấy Ân Nam Chiêu ngồi dựa vào đầu giường, đang lật xem quyển bút ký cổ xưa kia.
Bởi vì ghi chép trên giấy không còn phổ biến, nên Lạc Tầm có ấn tượng sâu sắc với bút ký kiểu này. Lần đầu tiên nàng nhìn thấy chính là trong thư phòng của Thần Sa, hình như là di vật của mẹ Thần Sa.
Lạc Tầm hứng chí hỏi: “Suốt ngày anh lật xem di vật của người ta, chẳng lẽ thương thầm mẹ của Thần Sa?”
Ân Nam Chiêu cười đóng quyển bút ký lại, gõ nhẹ vào đầu Lạc Tầm, “An Dung lớn hơn anh một trăm tuổi, khi anh quen biết Bà ấy, Bà ấy đã là người yêu của Thần Viên.”
“Anh và An Dung thân lắm phải không?”
“An Dung là Chấp Chính Quan, anh là đội trưởng trong đội cảm tử hai năm, tiếp xúc với An Dung tương đối nhiều, sau này anh tham gia quân đội, gặp Thần Viên nên ít gặp An Dung hơn, nhưng lại thân với Thần Viên. Có điều, tiếng tăm của anh không được tốt, An Dung là người phụ nữ duy nhất dám cười nói với anh.”
Lạc Tầm trêu chọc, “Gương mặt thiên sứ, trái tim quỷ dữ, thân hình dã thú, cực phẩm nhân gian Ân Nam Chiêu!”
Ân Nam Chiêu cười khổ, “Em không biết người phụ nữ nói được những lời như thế mới là cực phẩm nhân gian sao?”
“Em đã nghĩ như vậy đấy! Cảm giác An Dung vừa thông minh vừa hài hước, đáng tiếc bà ấy còn trẻ mất sớm.” Lạc Tầm nghĩ đến Phong Lâm cũng trẻ tuổi mất sớm giống như vậy, tâm trạng trở nên ảm đạm.
Ân Nam Chiêu trấn an vỗ về lưng nàng, “Trước khi Thần Viên và An Dung gặp chuyện không may, An Dung đã từng nói chuyện với anh, bảo rằng có chuyện muốn nhờ anh, phải giáp mặt nói chuyện trực tiếp, muốn anh mau chóng quay về Relicta một chuyến. Còn chưa đợi được anh trở về, tối ngày hôm đó đã xảy ra chuyện. Tuy sau đó lập điều tra toàn diện, nhưng vẫn thu được kết quả giống như Thần Sa miêu tả, là sự cố ngoài ý muốn, mỗi lần nghĩ đến giọng điệu của An Dung nói đến chuyện hôm đó, anh cảm thấy có gì đó không đúng, vẫn luôn suy nghĩ rốt cuộc An Dung đã gặp chuyện gì mà không thể để Thần Viên làm, nhất định phải là giao cho anh.”
Khác nhau lớn nhất của Thần Viên và Ân Nam Chiêu là: Một người hoạt động ngoài sáng, một người hoạt động trong tối. Xem ra An Dung chắc chắn đã gặp chuyện phiền toái, hơn nữa còn là phiền toái lớn, nên không thể dùng cách bình thường giải quyết, chỉ có thể dùng cách khác thường.
Lạc Tầm suy nghĩ, nói: “Là Chấp Chính Quan, chắc phải có ghi chép công việc.”
“Anh đã xem qua, không có bất thường. An Dung tính tình cẩn thận, nếu là chuyện không nhất thiết phải thảo luận thì sẽ không ghi chép lại. Trong lúc vô tình anh nghe Thần Sa nói mẹ cậu ấy khi tâm trạng không tốt thường dùng sổ tay vẽ viết gì đó, anh hỏi mượn cậu ấy quyển sổ tay của An Dung hay dùng khi còn sống, muốn xem qua xem có phát hiện gì thêm không.”
“Có không?”
“Không có.” Ân Nam Chiêu véo véo mũi nàng, “Dậy thôi, hôm nay có rất nhiều việc phải làm.”
——————-
Lạc Tầm rửa mặt xong, xuống lầu đi vào nhà bếp, chuẩn bị làm bữa sáng đơn giản.
Nàng mở tủ lạnh, thì nhìn thấy bên trong chất đầy đồ ăn, một loạt các món bày biện khéo léo, đầy đủ hương vị.
Cảnh trong mơ, đồ ăn nàng làm hóa ra có thật!
Chỉ một giây, mặt của Lạc Tầm trắng bệch, cả người phát lạnh.
Ân Nam Chiêu nhẹ nhàng ôm nàng từ phía sau, dịu dàng an ủi: “Không sao cả. Có lẽ do ban ngày em bị cái chết của Phong Lâm ám ảnh, tối đến mộng du thôi.”
Lạc Tầm cứng đờ người, “Cô ta đã làm chuyện gì quá đáng sao?”
“Không có, chỉ làm chút đồ ăn, khóc lóc, sau đó lập tức ngủ.” Ân Nam Chiêu nói bâng quơ, giống như hoàn toàn không để tâm chuyện nàng mộng du. Hắn nhìn đống đồ ăn trong tủ lạnh, mỉm cười đề nghị, “Hâm nóng lại làm bữa sáng đi!”
Lạc Tầm không nói gì.
Ân Nam Chiêu đặt cằm lên vai nàng, dường như đang suy nghĩ gì đó: “Long Tâm đêm qua thoạt nhìn có chút đáng thương.”
“Ân Nam Chiêu!”
Ân Nam Chiêu nghe giọng nói của nàng thay đổi, lập tức im miệng, không dám nhắc đến Long Tâm nữa.
Lạc Tầm lấy ra một hộp nước dinh dưỡng, tức giận nói: “Em không cần đồ ăn của cô ta! Anh thích thì ăn đi!”
Nàng đi đến cửa nhà bếp, rồi quay đầu lại, cười miễn cưỡng nhìn Ân Nam Chiêu, “Nếu anh thích ăn đồ ăn của cô ta, về sau đừng ăn cơm em nấu nữa.”
Ân Nam Chiêu cảm thấy mình giống như một tra nam bắt cá hai tay, là loại đàn ông ngu ngốc xấu xa, sống với hai người phụ nữ dưới một mái nhà.
Hắn nhìn kỹ đống thức ăn đầy màu sắc trong tủ lạnh, ngoan ngoãn chỉ lấy ra hai hộp nước dinh dưỡng.
————•————•————
Ăn xong điểm tâm, Ân Nam Chiêu nói phải ra ngoài làm việc, Lạc Tầm ngây ngốc theo hắn đi vào một cảng vũ trụ quân dụng nhỏ.
Xung quanh cảng vũ trụ đều có binh lính canh gác, nhóm cảnh vệ đều trang bị vũ khí, đứng nghiêm trang.
Ân Nam Chiêu mang mặt nạ bạc, áo chùng đen, toàn thân trên dưới kín như bưng, sải bước đi tới. Nhìn qua lạnh lùng xa cách, không có hơi ấm của người bình thường.
Lạc Tầm lấy danh nghĩa là bạn của Địch Xuyên, đi theo sau.
Nét mặt của những người xung quanh rất nghiêm túc, như sắp đối đầu với kẻ địch lớn, khiến Lạc Tầm lo lắng, không biết rốt cuộc Ân Nam Chiêu muốn làm gì.
————•————•————
Đoàn người lên một phi thuyền quân dụng, An Nhiễm đứng ở cửa khoang thuyền, chào Ân Nam Chiêu theo nghi thức quân đội, cung kính báo cáo: “Mọi người đã đến đông đủ.”
Ân Nam Chiêu vuốt cằm, tỏ vẻ đã biết.
Hắn bước chậm lại, đợi Lạc Tầm vượt lên, chủ động cầm tay nàng, “Vì là hoạt động bí mật, nên không thể báo trước cho em.”
Lạc Tầm cười, ra vẻ đã hiểu.
Nàng nghiêng đầu nhìn hắn. Tuy cách ăn mặc vẫn giống như trước kia, mặt nạ kim loại trên mặt cũng lóe ra ánh sáng bạc lạnh giá như cũ, nhưng đôi mắt lại khác hẳn, không còn là một thứ trống trải lãnh đạm, mà tràn ngập tình cảm dịu dàng.
Lạc Tầm nhớ đến lần đầu tiên nàng nhìn thấy Chấp Chính Quan, hoàn toàn không ngờ đến một ngày, nàng lại có thể cùng hắn sóng vai mà đi.
“Anh cũng không ngờ.” Giọng nói của Ân Nam Chiêu mang theo ý cười, hắn thông minh nhạy bén, lại có thể đoán được nàng đang nghĩ gì.
Lạc Tầm cố giả vờ nghe không hiểu, “Không thể ngờ chuyện gì?”
Ân Nam Chiêu cũng không nghĩ nàng giả vờ, thẳng thắn nói: “Lúc đó, anh ngồi một mình, nhìn em và Thần Sa khiêu vũ, không ngờ có ngày anh lại có thể nắm tay em thế này. Anh đã nghĩ mình sẽ mãi mãi dấu mình sau mặt nạ, trốn trong bóng tối nhìn em từ xa.”
Lạc Tầm hiểu rõ, vốn chỉ muốn nghe hắn tâm sự, nhưng khi nghe được lời nói từ đáy lòng của Ân Nam Chiêu, nàng lại cảm thấy trong lòng đau xót. Nàng nhón chân, hôn phớt lên mặt nạ của Ân Nam Chiêu, rồi lập tức làm như không có chuyện gì, im lặng đi tới
Ân Nam Chiêu không nói thêm lời nào, chỉ nắm tay nàng chặt hơn.
————•————•————
Hai người đi dọc theo hành lang, còn chưa đến đại sảnh, chợt nghe tiếng bốp chát truyền đến.
Ân Nam Chiêu và Lạc Tầm đồng thời buông tay đối phương, Ân Nam Chiêu liếc nhìn Lạc Tầm, Lạc Tầm mỉm cười, chủ động dừng bước.
Đợi Ân Nam Chiêu đi lên trước, Lạc Tầm mới đi theo sau hắn, duy trì một khoảng cách thích hợp.
Cảnh vệ đứng ở cửa nhìn thấy Ân Nam Chiêu đến, đều đưa tay cúi chào.
Ân Nam Chiêu lập tức đi vào, Thần Sa, Bách Lý Lam, Tông Ly, Tử Yến, bốn người nghe được động tĩnh, cũng đã cảnh giác xoay người, đứng thành một hàng, chào Ân Nam Chiêu: “Chào ngài!”
Lạc Tầm nhìn thấy Bách Lý Lam và Tông Ly, trong đầu hiện ra hình ảnh trong mộng đêm qua.
Hiện giờ bọn họ đều mặc quân phục thẳng thớm, một người cao to dũng mãnh, một người tàn nhẫn lạnh lùng, nhưng cảnh tối hôm qua... quả thực không nên nhìn thấy, càng thấy càng giống như bị kim châm vào mắt!
Âm thanh kỳ lạ kia vẫn không ngừng vang lên, Ân Nam Chiêu liếc nhìn bốn người bọn họ, bốn gã đàn ông cảm thấy không thể giấu được nữa, chỉ có thể tránh qua hai bên, lộ ra hai người đàn ông đang đánh nhau ở phía sau.
Tả Khâu Bạch xoay người một cái, ép Sở Mặc nằm ra đất, hắn nắm tay thành đấm, hung hăng đấm vào mặt Sở Mặc.
Tả Khâu Bạch thể năng cấp A, Sở Mặc cấp 2A.
Tả Khâu Bạch am hiểu súng ống, thích hợp với tác chiến từ xa, không thích hợp đánh giáp lá cà, vốn phải là Sở Mặc đè Tả Khâu Bạch xuống đánh, nhưng hiện tại Tả Khâu Bạch lại đè Sở Mặc xuống đánh.
Ân Nam Chiêu lạnh lùng hỏi: “Sao lại thế?”
Tử Yến bất đắc dĩ nói: “Nửa đêm hôm qua Tả Khâu Bạch chạy đến Tiểu Song Tử, để gặp Phong Lâm, vừa đúng lúc Sở Mặc cũng có ở đó, hai người bọn họ liền gây xung đột, thiếu chút nữa đã đánh nhau, nếu không được chúng tôi kiên quyết can ngăn. Sáng hôm nay, chúng tôi được cảnh vệ mời đến đây theo lệnh của ngài, Tả Khâu Bạch nhìn thấy Sở Mặc, chưa nói được mấy câu đã lao vào đánh nhau, chúng tôi không ai khuyên can được.”
Ân Nam Chiêu quát: “Dừng tay!”
Tả Khâu Bạch và Sở Mặc hoàn toàn không nghe, vẫn anh một đấm, tôi một đá, đánh qua đánh lại.
Ân Nam Chiêu đi tới, một tay lôi, ném Tả Khâu Bạch xuống đất.
Sở Mặc lảo đảo đứng lên, muốn tiếp tục đá Tả Khâu Bạch, bị Ân Nam Chiêu đá một cước, giẫm lên ngực ép hắn nằm yên.
Tả Khâu Bạch trở mình bò dậy, nhào tới muốn đánh Sở Mặc. Ân Nam Chiêu nắm cổ tay hắn, xoay một cái, làm hắn chúi người té úp sấp xuống sàn, không thể nhúc nhích.
“Còn muốn đánh không?”
Sở Mặc và Tả Khâu Bạch không lên tiếng, nhưng thân thể không vùng vẫy nữa, tỏ vẻ thuần phục.
Ân Nam Chiêu buông bọn họ ra, Tả Khâu Bạch ủ rũ quỳ trên đất, Sở Mặc nằm trên sàn nhà, sống không ra sống chết không ra chết.
Ân Nam Chiêu ra lệnh: “Chỉnh trang lại mặt mũi, họp.”
Sở Mặc và Tả Khâu Bạch xem như chưa hoàn toàn quên mất thân phận của mình, tất cả đều đứng lên, sửa sang tóc tai, túm nhẹ quần áo, nếu không phải trên mặt bầm tím vài chỗ, dường như lập tức phục hồi lại phong thái xuất chúng thường ngày.
Lạc Tầm chuẩn bị lặng lẽ rời khỏi.
“Lạc Tầm, việc này cũng có liên quan đến em.” Ân Nam Chiêu chỉ vào vị trí cuối cùng, ý bảo nàng ngồi.
Lạc Tầm sững sờ một chút, không hỏi gì, im lặng ngồi xuống.
Tông Ly hỏi: “Chúng ta phải họp trên phi thuyền sao?”
Ân Nam Chiêu còn chưa trả lời, trên máy truyền tin, tiếng của thuyền trưởng bỗng vang lên: “Phi thuyền sắp cất cánh, mời thắt dây an toàn, chuyến bay lần này, điểm đến là hành tinh Relicta, thời gian dự tính khoảng mười một tiếng đồng hồ.”
Lạc Tầm lập tức đeo dây an toàn cẩn thận, bảy gã đàn ông kia lại không hề nhúc nhích.
Phi thuyền vừa lên không trung, Ân Nam Chiêu nói: “Trong sáu người các cậu có ít nhất một người là nội gián. An Nhiễm đã kịch liệt phản đối tôi mời các cậu lên phi thuyền, vì nghĩ rằng nó không an toàn, nhưng tôi lại nghĩ, sống cùng với một tên nội gián mới là không an toàn nhất. Từ đây về sau, tín hiệu truyền tin của các cậu đều bị hạn chế, nếu có chuyện gấp muốn liên lạc với thuộc hạ của mình, thì dùng máy cá nhân của tôi.”
Sáu gã đàn ông không nói gì, hai tay đặt lên đầu gối, ngồi thẳng. Ly đồ uống trên bàn rung động mạnh, theo gia tốc của phi thuyền phát ra từng tiếng lách cách.
“Chuyện thứ nhất. Hai ngày sau, đoàn sứ giả do hoàng đế Đế Quốc Ar phái đi sẽ đến Relicta, để mang thi thể công chúa Lạc Lan và tướng quân Joseph về, đây là sự kiện lớn khiến cả ngân hà đều chú ý, nghi thức trao trả sẽ được truyền hình trực tiếp, Liên Bang Odin phải tỏ ra thành ý chia buồn, toàn thể cùng tham dự.”
Sáu gã đàn ông không nói gì thêm.
“Chuyện thứ hai.” Ánh mắt của Ân Nam Chiêu từ từ liếc qua sáu người, “Phong Lâm chết đột ngột, tước vị Khu II đã không còn người thừa kế, ngài nội gián hãm hại Phong Lâm, chắc chắn đã sớm có kế hoạch tiếp quản toàn bộ thế lực Khu II. Tôi đã nói cần phương án kiến nghị giải quyết, các cậu đã viết chưa?”
Bách Lý Lam nhìn những người khác, “Thời gian không đủ, tôi chưa kịp viết.”
“Các cậu say xỉn phát tiết, có lẽ là thật, cũng có lẽ là giả, dù sao vẫn chưa viết gì, không cần viết nữa. Tôi có một chuyện muốn nói với các cậu, Phong Lâm đã có người thừa kế, là con ruột của cô ấy.”
Giống như một quả bom bị ném vào trong nước, nổ tung, tuy không nghe được tiếng, nhưng có thể thấy chấn động đến thế nào. Tả Khâu Bạch và Sở Mặc đều thất thố đứng lên, những người khác cũng trợn mắt há miệng.
“Không, không thể nào? Phong Lâm sinh con lúc nào? Không phải là giả chứ?” Bách Lý Lam hoàn toàn không tin.
“Gene của đứa bé ở trong cơ thể nó, nếu kiểm tra sinh trắc sẽ biết thật giả, có thể gạt được sao?”
Bách Lý Lam không lên tiếng, đúng vậy, đây không thể nào là chuyện có thể làm giả được.
Tả Khâu Bạch đột nhiên lao tới, nổi giận nắm lấy cổ áo Sở Mặc, “Có phải là con của cậu không?”
“Tôi thật sự rất muốn!” Sở Mặc mặt mày tái nhợt, ánh mắt tan rả, trong mắt tràn ngập đau khổ hối hận.
Tả Khâu Bạch lập tức kềm chế, buông Sở Mặc, đầu óc trống rỗng quay trở lại chỗ ngồi của mình.
Ân Nam Chiêu nói: “Bởi vì lý do cá nhân của Phong Lâm, đứa bé được gởi nuôi ở một nơi khác, khoản tiền không biết biến đi đâu mà An Nhiễm điều tra được chính là số tiền nuôi dưỡng đứa bé, liên lạc bí mật cũng bởi vì đứa bé. Tuy tất cả chứng cứ đều chứng tỏ Phong Lâm là nội gián, cô ấy cũng không thể đứng đây giải thích, nhưng bước đầu tôi phán đoán cô ấy vô tội.”
Sáu gã đàn ông không nói gì.
Ân Nam Chiêu nói: “Theo luật liên bang, tước vị của Phong Lâm do con của Phong Lâm kế thừa, trước khi đứa bé trưởng thành, tất cả quyền lợi sẽ do chấp chính quan tạm thời tiếp quản, đợi sau khi nó trưởng thành, Chấp Chính Quan phải trao trả lại mọi quyền lợi vô điều kiện.”
Tả Khâu Bạch liếc nhìn Thần Sa, “Khu I năm đó cũng như vậy, tôi không có ý kiến.”
“Tôi đồng ý.” Sở Mặc nói.
Những người khác đều tỏ vẻ không có ý kiến.
Sở Mặc đột nhiên hỏi: “Người giám hộ của đứa bé là ai? Tôi có thể xin quyền giám hộ đứa bé không?”
Tả Khâu Bạch lập tức nói: “Tôi cũng muốn xin làm người giám hộ cho đứa bé!”
“Người giám hộ là Lạc Tầm.”
Mọi người đều đồng loạt nhìn Lạc Tầm, kinh ngạc khó chịu, không thể tin được. Ánh mắt của Sở Mặc và Tả Khâu Bạch đều có ý nghi ngờ tức giận.
Lạc Tầm sau khi sững sờ một chút, nhìn thấy ánh mắt của Sở Mặc và Tả Khâu Bạch, lập tức hung hăng trừng lại. Phong Lâm thà cầu xin nàng cứu đứa bé, cũng không tìm hai tên đàn ông này, có thể thấy cô tổn thương đến thế nào.
Sở Mặc nhìn chằm chằm Ân Nam Chiêu, hỏi: “Tại sao là cô ta?”
Tả Khâu Bạch cũng bất mãn, “Cô ta dựa vào đâu làm người giám hộ?”
“Đây là quyết định của Phong Lâm. Với tôi, hay với các cậu đều không liên quan. Các cậu chắc chắn đã dùng thủ đoạn điều tra được chuyện Phong Lâm trước khi chết, khẳng định cũng đã ngầm đoán được tại sao An Nhiễm muốn bắt cô ấy, còn mạo hiểm chống lại lệnh bắt đi tìm Lạc Tầm, rốt cuộc đã nói chuyện gì đó rất quan trọng với Lạc Tầm.”
Ân Nam Chiêu nhìn Lạc Tầm, Lạc Tầm lập tức hiểu được ý của hắn, “Phong Lâm nói cho tôi biết, cô ấy có một đứa con, đứa bé hiện giờ ở đâu, được ai chăm sóc, cầu xin tôi đón đứa bé về. Khi cô ấy dị biến, chuyện không yên lòng nhất chính là đứa bé, nên cầu xin tôi chăm sóc nó, tôi đã đồng ý.”
Lạc Tầm nghĩ đến ánh mắt của Phong Lâm vào giây phút cuối cùng khi cô dị biến, hốc mắt nàng dần đỏ, đứa bé vừa sinh ra đã phải xa lìa mẹ ruột kia, mãi mãi sẽ không cảm nhận được mẹ nó yêu thương nó đến thế nào.
Sở Mặc và Tả Khâu Bạch cũng nghĩ đến, Phong Lâm thà tìm Lạc Tầm, cũng không tìm bọn họ, đã đủ chứng tỏ thái độ của Phong Lâm, hai người đều suy sụp tinh thần ngồi im lặng.
Ân Nam Chiêu hỏi: “Chuyện của Phong Lâm và đứa bé, các cậu còn nghi ngờ sao?”
Không ai nói gì.
Tông Ly nhìn những người khác, mặt hầm hầm nói: “Tôi không có ý kiến đối với chuyện Phong Lâm và đứa bé, ai là người giám hộ cũng hoàn toàn không quan tâm, nhưng chuyện Lạc Tầm thì có ý kiến. Cô ta thân phận không rõ ràng, vẫn là tử tù của Đế Quốc Ar...”
Ân Nam Chiêu đưa tay, ý bảo hắn an tâm đừng nóng nảy, “Tiếp theo, chuyện thứ ba, tôi muốn bàn đến Lạc Tầm một chút.”
Lạc Tầm lập tức ngồi thẳng, mặt đầy kinh ngạc.
Ân Nam Chiêu trấn an nhìn nàng, ấn vào thiết bị cá nhân của mình, một phần văn kiện hiện ra trước mặt mọi người.
“Đây là lệnh đặc xá do hoàng đế Đế Quốc Ar ký tên.”
Sáu vị công tước đều mở màn hình ảo, đọc cẩn thận.
Lệnh đặc xá trước hết chỉ mô tả sơ qua hành vi phạm tội của Lạc Tầm, nàng đi nhầm vào khu nghiên cứu bí mật, bởi vì đói khát, lỡ tay hái hai quả táo mang gene cổ xưa ăn chống đói, ngu ngơ phạm vào tội trộm gene di truyền, bị phán tử hình.
Hoàng đế Đế Quốc Ar nghĩ đến tài năng nghiên cứu gene kiệt xuất của Lạc Tầm, cũng nghĩ đến trong lúc Lạc Tầm giả dạng công chúa không gây hại gì cho Đế Quốc Ar, ngược lại còn tăng thêm mối giao hảo hơn mười năm của hai nước, nên quyết định đặc xá tội trạng của nàng ở Đế Quốc Ar, còn tuyên bố tặng Lạc Tầm mười cây táo cổ, hy vọng nàng tiếp tục cố gắng nghiên cứu, cứu sống thật nhiều sinh mạng.
Đoạn cuối lệnh đặc xá còn phát huy sở trường lấp liếm của hoàng thất, lời lẽ hùng hồn kích động: “Pháp luật không phải là giết chóc, trừng trị cái ác mục đích là bảo vệ lương thiện. Giết một người là Lạc Tầm, tương đương với gián tiếp giết mấy trăm người, thậm chí là mấy ngàn người, mấy vạn người. Đặc xá tội trạng của cô ấy, không phải không tuân theo pháp luật, mà là mục đích thực tiễn cuối cùng của pháp luật – để thế giới này tốt đẹp hơn.”
Lạc Tầm tâm trạng kích động, tuy đã biết đây chính là kế hoạch do bản thân Long Tâm dự tính, nhưng người mang tội là nàng, cho dù nàng đi đến nơi nào, cũng đều bị xem là tội phạm, thật không ngờ Ân Nam Chiêu đã âm thầm lặng lẽ hành động, giúp nàng không phải tiếp tục mang gánh nặng tội danh này nữa.
Ân Nam Chiêu nhìn đồng hồ: “Người phát ngôn của Đế Quốc Ar hiện giờ đang tuyên đọc lệnh đặc xá này, không bao lâu nữa, toàn dải ngân hà sẽ biết Đế Quốc Ar khoan hồng tội giả mạo công chúa của Lạc Tầm. Sau đó, cho dù là loài người, hay dị chủng, cũng đều biết thái độ của Liên Bang Odin đối với chuyện “công chúa giả” là như thế nào.”
Sáu gã đàn ông vẻ mặt nghiêm túc, mặc kệ bọn họ có nhạy cảm với tình hình chính trị hay không, cũng đều đã ý thức được hoàng đế Đế Quốc Ar đã dùng thái độ tử tế nhất đặt Liên Bang Odin vào tình thế khó xử.
Ân Nam Chiêu nói: “Tôi hy vọng các cậu suy nghĩ làm thế nào đối xử với Lạc Tầm. Nếu người mang gene bình thường biết chúng ta xem một con người mang gene thuần khiết, một nhà nghiên cứu gene thiên tài, một vị bác sĩ mạo hiểm tính mạng cứu sống một đứa bé dị chủng thành tử tù, ép buộc giao phối lai giống, làm cơ thể vật chủ thí nghiệm, các cậu có nghĩ tới hậu quả thế nào không?”
Bách Lý Lam sắc mặt khó coi, cứng rắn nói: “Cùng lắm là khai chiến đánh nhau thôi!”
Ân Nam Chiêu nhìn chằm chằm Bách Lý Lam.
Tử Yến tốt tính hiếm thấy, giải thích, “Chúng ta có thể đánh nhau với Đế Quốc Ar, nhưng chúng ta không thể gây thù với cả loài người, đây là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.”
Bách Lý Lam vẫn không đồng ý, nhưng vì ngại Ân Nam Chiêu nên ý kiến chủ chiến nhất quán từ trước đến nay vẫn không dám nói thẳng.
Tử Yến lười nói nhiều tốn hơi, chỉ chỉ vào lệnh đặc xá, cười nói với Lạc Tầm: “Chúc mừng!”
“Cảm ơn.” Lạc Tầm hơi nhếch môi, trả cho hắn một nụ cười.
Ân Nam Chiêu lại mở ra một văn kiện khác, gửi đến màn hình ảo của sáu vị công tước, “Đây là văn kiện do tôi ký tên, đặc xá tội mạo danh của Lạc Tầm trong sự việc “công chúa giả”, hơn nữa còn đồng ý yêu cầu nhập tịch của cô ấy, cho phép cô ấy lấy thân phận “Lạc Tầm” chính thức gia nhập Liên Bang Odin, trở thành công dân của Liên Bang Odin.”
Tông Ly bất mãn hỏi: “Lý do?”
Ân Nam Chiêu bình tĩnh thong dong, không nhanh không chậm nói: “Người bị tổn thất lớn nhất trong chuyện công chúa giả là Thần Sa, tôi đã hỏi qua ý kiến của cậu ấy, cậu ấy đã đồng ý không truy cứu tội lỗi của Lạc Tầm. Vừa mới đây thôi, Lạc Tầm chẳng những không gây nguy hại gì cho Liên Bang Odin, mà còn giúp Liên Bang Odin làm không ít chuyện có ích. Trừ chuyện đó ra, một thiên tài nghiên cứu gene đối với một tinh quốc có ý nghĩ như thế nào, các vị ngồi đây đều rất rõ, hơn nữa chúng ta vừa mất đi Phong Lâm. Giáo sư An và các giáo sư khác đều đã lớn tuổi, người nối nghiệp nghiên cứu gene không có ai. Hoàng đế Đế Quốc Ar đã nhiều lần hỏi tôi muốn đón Lạc Tầm về, đã bị tôi từ chối, nhưng tôi đoán ông ta sẽ không bỏ qua, lần này đoàn sứ giả của Đế Quốc Ar đến đây mục đích bên ngoài là muốn nhận lại thi thể của công chúa Lạc Lan và tướng quân Joseph, nhưng mục đích bên trong chính là đưa Lạc Tầm trở về Đế Quốc Ar, cậu muốn để Lạc Tầm về Đế Quốc Ar sao?”
Tông Ly không chút do dự, “Đương nhiên không được!”
“Lạc Tầm là người mang gene thuần chủng, ở lại là do Đế Quốc Ar, chỉ cần bản thân cô ấy đồng ý quay về Đế Quốc Ar, tại thời điểm khó xử này, chúng ta không thể nào không nhượng bộ.”
Tông Ly không còn gì để nói.
Với tình cảnh công chúa Lạc Lan và tướng quân Joseph chết thảm ở Liên Bang Odin, loài người đã rất bất bình, hoàng đế Đế Quốc Ar chỉ cần có được đồng ý của Lạc Tầm, sẽ vì đón nàng mà yêu cầu Liên Bang Odin trả người, nếu Liên Bang Odin không muốn kích động thù hằn giữa loài người và dị chủng, chỉ sợ không thể không buông tha Lạc Tầm. Nhưng nếu Lạc Tầm là công dân của Liên Bang Odin, mặc kệ hoàng đế Đế Quốc Ar dùng thủ đoạn đặc sắc đến cỡ nào, cũng không có lý do đòi người. Chiêu này của Chấp Chính Quan xem như là rút củi dưới nồi, cực kỳ cao tay.
Ân Nam Chiêu nói: “Sau khi Tướng quân Joseph và công chúa Lạc Lan chết, chuyện công chúa giả đã sớm được rõ ràng minh bạch. Hoặc nói là, trọng tâm của chuyện này không phải là chính nó, mà là ván cờ ngôi vị hoàng đế của Đế Quốc Ar, là ván cờ của các thế lực của Liên Bang Odin, là ván cờ của hai tinh quốc, là ván cờ của loài người và dị chủng! Cho nên, thượng đế là thượng đế, ma vương là ma vương, những người như chúng ta sẽ tiếp tục trò chơi, còn Lạc Tầm, hãy để cô ấy quay về phòng nghiên cứu của mình!”
Hắn tao nhã đưa tay, làm ra tư thế mời, “Đương nhiên, các cậu có quyền phản đối đề nghị của tôi. Phần văn kiện này có hiệu lực cần bốn trong bảy vị công tước đồng ý, để công bằng..., Phong Lâm sẽ được tính bỏ quyền.”
“Tôi đồng ý.” Người đầu tiên Thần Sa bày tỏ thái độ.
“Tôi cũng đồng ý.” Người thứ hai Tử Yến cũng bày tỏ thái độ.
Sở Mặc im lặng cầm bút, ký tên đồng ý, rồi quét hình con dấu, ấn vào văn kiện.
Tim của Lạc Tầm đập nhanh, Tông Ly và Bách Lý Lam đều có ấn tượng không tốt với nàng, Tả Khâu Bạch làm việc chỉ nói quy tắc, không quan tâm tình cảm lợi ích. Ba người này e rằng đều sẽ phản đối. Ân Nam Chiêu lại giống như không chút lo lắng, nắm chắc “ngọc trí tuệ” (2.15.02), dáng vẻ ung dung thoải mái.
(2.15.02) Nguyên văn “Trí châu tại ác”: Trí châu là thành ngữ của Trương Hộ đời Đường sử dụng trong bài “Đề tặng chí ngưng thượng nhân” (Viết tặng bề trên), ám chỉ trí tuệ cao thâm, có thể ứng phó bất kỳ chuyện gì.
Bách Lý Lam nói: “Tôi không đồng ý!”
Tả Khâu Bạch nói: “Tôi không đồng ý!”
Bất ngờ nhất là Tông Ly, hắn nói: “Tôi đồng ý, tuyệt đối không thể dâng tặng Lạc Tầm cho Đế Quốc Ar.” Hắn cầm bút lên ký tên, “Đây cũng không có nghĩa là tôi chấp nhận Lạc Tầm, tôi vẫn sẽ theo dõi cô ta sát sao.”
Ân Nam Chiêu nói với máy tính: “Trình đơn!”
Tiếng máy móc của máy tính vang lên: “Văn kiện số YNZ103 có hiệu lực, từ hôm nay Lạc Tầm trở thành công dân của Liên Bang Odin.”
Tử Yến vỗ tay đầu tiên, cười bắt tay với Lạc Tầm, chân thành nói: “Nữ sĩ Lạc Tầm, hoan nghênh cô trở thành công dân của Liên Bang Odin!”
Những người khác cũng bắt đầu vỗ tay, mặc kệ có đồng ý hay không, đều thể hiện phong độ, tỏ vẻ hoan nghênh.
Lạc Tầm hoàn toàn không ngờ chuyện của mình phức tạp như vậy vẫn có thể giải quyết dễ dàng, nàng thật sự trở thành Lạc Tầm, có thể quang minh chính đại ở lại Liên Bang Odin tiếp tục sống.
Nhưng nàng có chút hoang mang, Ân Nam Chiêu rốt cuộc là vì bản thân, hay là vì Liên Bang Odin, mới giữ nàng ở lại bằng bất cứ giá nào như vậy? Tại sao nghe từ đầu đến cuối, lại cảm giác hắn hoàn toàn vì lo lắng cho đại cục?
Lạc Tầm vừa nói “Cảm ơn”, vừa lặng lẽ nhìn Ân Nam Chiêu.
Ân Nam Chiêu bắt chéo chân, dựa vào ghế, im lặng nhìn mọi người, ánh mắt lãnh đạm, giống như thường ngày không hề đếm xỉa, là một kẻ đứng bên ngoài nhìn vào không chút cảm xúc.
Có điều, hắn lập tức phát hiện ra động tác nhỏ của Lạc Tầm, ánh mắt dịu lại, hai người còn chưa nhìn nhau, ánh mắt của hắn đã trở nên nhu hòa.
Lạc Tầm cảm thấy trong lòng ngọt lịm, nụ cười khách khí trên mặt vô thức trở nên dịu dàng.
Ân Nam Chiêu nói với Lạc Tầm: “Chuyện sau này không có liên quan đến em, em có thể về phòng nghỉ ngơi.”
Lạc Tầm cúi người chào lễ phép với mấy gã đàn ông, sau đó rời khỏi đại sảnh.
————•————•————
Phòng của Lạc Tầm và phòng của Ân Nam Chiêu kề nhau, là phòng nghỉ có cảnh vệ thường xuyên canh gác.
Phòng rất nhỏ, nhưng cái gì cần thiết cũng đều có, quan trọng là rất gần với Ân Nam Chiêu, an toàn thuận lợi.
Tối hôm qua Lạc Tầm không được nghỉ ngơi tốt, vốn nên bổ sung cho đủ, nhưng Phong Lâm đột ngột chết đi, chuyện con của cô ấy, mục đích của Diệp Giới... từng chuyện một, rồi một đám người, cứ quẩn quanh không ngừng ở trong đầu, khiến nàng không chút buồn ngủ.
Sau một lúc lâu suy nghĩ, đầu nàng càng hỗn loạn, không nghĩ được gì.
Lạc Tầm chán nản lăn qua lăn lại trên giường, cảm thấy mình thật ngốc!
Đột nhiên, cánh cửa kim loại ẩn mở ra, Ân Nam Chiêu từ phòng mình đi vào, “Sao không nghỉ ngơi đi?”
“Ngủ không được.” Lạc Tầm nhìn cảnh cửa ẩn trên vách, nhận ra hai phòng thông nhau.
Ân Nam Chiêu ngồi lên giường, cúi đầu nhìn nàng, “Tại sao lại ngủ không được? Đang nghĩ gì?”
Lạc Tầm buồn rầu nói: “Muốn cứu con của Phong Lâm nhất định phải tìm Diệp Giới, nhưng người đang ở trong tù, em làm sao liên hệ được đây? Hơn nữa, chuyện cấp bách chính là, đối với bọn họ mà nói, giá trị của đứa bé chủ yếu dùng để khống chế Phong Lâm, bây giờ Phong Lâm đã chết, em sợ bọn họ gây bất lợi cho đứa bé.”
“Cứu đứa bé không dễ, nhưng nó vẫn an toàn, em không cần lo lắng.”
Hai mắt Lạc Tầm lóe sáng, hoang mang nhìn Ân Nam Chiêu.
“Bây giờ đứa bé kia có thể dùng để khống chế em.”
Lạc Tầm như bừng tỉnh. Trong sáu tên đàn ông kia có một người là nội gián, chắc chắn hắn sẽ nói cho Diệp Giới biết nàng hứa với Phong Lâm chăm sóc đứa bé. Tuy đích thực là đưa điểm yếu của mình vào tay Diệp Giới, để Diệp Giới lợi dụng, nhưng trao đổi tính mạng của đứa bé, là nàng cam tâm tình nguyện.
Lạc Tầm mắt sáng lấp lánh, nhào vào lòng Ân Nam Chiêu, “Bạn trai của em thật thông minh!”
Ân Nam Chiêu dở khóc dở cười, vỗ vỗ vào lưng Lạc Tầm, “Diệp Giới sẽ tìm cơ hội thích hợp chủ động liên hệ với em bàn chuyện đứa bé, em chỉ việc đợi thôi.”
Lạc Tầm cảm thấy khối đá lớn ở trong lòng rốt cuộc cũng tìm được chỗ bỏ xuống, nên thoải mái rất nhiều. Nàng ôm mặt Ân Nam Chiêu, “Chụt chụt” hai tiếng, hôn hai bên má của hắn hai cái, ánh mắt tràn ngập tình cảm nồng nhiệt không thể che giấu, lộ rõ ra ngoài.
Ân Nam Chiêu không khỏi cong khóe môi, mặt mày cũng tràn ngập cảm xúc ấm áp.
Hắn lấy ra một thiết bị cá nhân, đeo vào cổ tay Lạc Tầm. Cái này giống với thiết bị cá nhân trước kia của Lạc Tầm, cũng là một vòng tay, kiểu dáng đơn giản chuyên nghiệp, vừa làm trang sức, cũng vừa làm công cụ thực dụng.
Nghe âm thanh kích hoạt của thiết bị cá nhân, Lạc Tầm cảm giác cuộc sống của mình rốt cuộc cũng đã trở lại. Nàng tò mò hỏi: “Mấy ngày nay em ở cùng anh suốt, có thấy anh làm gì đâu, sao bây giờ lòi ra cả đống chuyện vậy?” Chẳng những ngăn chặn chiến tranh hết sức căng thẳng giữa hai nước, mà còn giúp nàng xóa bỏ tử tội, nhận được thân phận hợp pháp, có thể quang minh chính đại tiếp tục sống ở Liên Bang Odin.
“Mỗi ngày anh đều nhận lương, không thể có lỗi với tiền thuế của người dân.”
Lạc Tầm nén cổ họng, nũng nụi nói: “Em còn tưởng, bởi vì anh yêu thương bạn gái quá sâu đậm nên mới lén lút liên hệ với hoàng đế Đế Quốc Ar, đồng ý vô số điều kiện khó khăn mới có được lệnh ân xá, còn lợi dụng không ít đặc quyền, mới có thể ký tên vào điều lệnh đặc biệt của Chấp Chính Quan...”
Ân Nam Chiêu cười gõ vào trán của nàng, “Em chơi mấy trò chơi tình cảm hơi nhiều rồi đấy. Là hoàng đế Đế Quốc Ar liên hệ với anh, ngôi vị hoàng đế của ông ta không thể sụp đổ trong tay Diệp Giới, ông ta còn sốt ruột hơn anh.”
Lạc Tầm trừng mắt nhìn Ân Nam Chiêu, hỏi: “Rốt cuộc anh là vì liên bang, hay là vì mình, mới chịu giữ em lại?”
Ân Nam Chiêu cười nhìn nàng.
Bởi vì thân phận là giả, Lạc Tầm sống rất cẩn thận, luôn để ý thái độ của người khác, tiến lùi đều phù hợp, cho dù đối mặt với người yêu là Thiên Húc cũng có chút e sợ mà tỏ ra dịu dàng, nhưng hiện tại lòng dạ của nàng lại muốn tỏ ra hẹp hòi, thái độ cáu kỉnh.
Lạc Tầm bất mãn chỉ chỉ vào ngực hắn, “Anh còn cười được!”
Ân Nam Chiêu hôn thật mạnh xuống môi nàng, “Em quá vĩ đại, lợi ích cho chính phủ thì quá nhiều, nên anh phải giữ lại thôi, nhưng cho dù không có lý do từ phía chính phủ, anh cũng sẽ không để em đi. Em còn không hiểu sao? Mặc kệ sống chết, mạng của anh đều là của em, của em cũng là của anh!”
Lạc Tầm sững sờ một chút, hiểu được sự quyết tuyệt không lối thoát phía sau lời nói đó.
Cả đời này hắn đã trải qua quá nhiều lừa dối phản bội, thậm chí ngay cả gene của chính hắn cũng dừa dối phản bội hắn, hắn đã sớm từ bỏ ánh sáng, dự định sẽ mãi mãi giấu mình sau mặt nạ, sống trong bóng tối, nhưng nàng lại bừng bừng sức sống xông vào thế giới của hắn. Hắn cho nàng tất cả, cũng muốn tất cả của nàng, đừng nói là nàng phản bội, ngay cả thay đổi chủ ý cũng không được.
Ân Nam Chiêu tự giễu, “Người đàn ông em yêu là một tên ma quỷ, em không sợ sao?”
Lạc Tầm lắc đầu, hai tay ôm cổ Ân Nam Chiêu giống như dây leo quấn quanh, cực kỳ dịu dàng hôn hắn.
Yêu là ấm áp và rực rỡ, tình yêu quá mức lại giống như ngọn lửa, sẽ làm tổn thương chính mình, nhưng nàng là một cây lục bình không có rễ, chỉ có tình yêu nồng cháy như vậy mới có thể giúp nàng bám víu mà sống sót.
Hai người bọn họ đều là thứ phế phẩm do thần vận mệnh tạo ra, nhưng may mắn gặp nhau, để hai sinh mệnh vốn không trọn vẹn lại có thể khảm vào nhau một cách hoàn mỹ nhất. <3
(Yêu thương 2 con người này quá nhiều...)
————•————•————
“Leng keng”, tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên.
Ân Nam Chiêu nâng mắt nhìn lên màn hình trên cửa.
“Thần Sa tìm em.”
Lạc Tầm lập tức đẩy Ân Nam Chiêu ra, đỏ mặt nhảy xuống giường.
Ân Nam Chiêu cười lắc đầu, Thần Sa có lẽ muốn nói chuyện riêng với em, anh đi trước đây.”
Đợi Ân Nam Chiêu đi qua cửa ẩn, Lạc Tầm mới mở cửa.
Thần Sa thoáng nhìn qua môi của nàng, ôm Tầm Chiêu đằng, mặt không chút thay đổi, nói: “Tôi đến trả nó.”
“Mời vào.”
Thần Sa ôm chậu nuôi trồng đi vào khoang, “Để ở đâu?”Lạc Tầm không quen với phòng mới, nhìn trái ngó phải, tìm chỗ thích hợp ở xung quanh.
Thần Sa đưa tay lên vách khoang, ấn xuống một cái, một vách ngăn nhô ra, hắn đặt chậu nuôi trồng lên vách ngăn, bốn phía tự động chìa ra khung kim loại, cố định chậu nuôi trồng, phòng ngừa nó bị ngã đổ trong lúc phi thuyền đang bay.
“Để đây được chứ?”
“Được.” Lạc Tầm nhìn thân dây và những chiếc lá kim màu đỏ tươi ướt át của Tầm Chiêu đằng, nhận ra mấy ngày nay nó được ăn rất nhiều, “Anh chăm sóc nó rất tốt!”
“Không khó nuôi, cho nó uống máu tươi hàng ngày là được, nó cũng không kén ăn lắm, máu nào cũng chịu uống.” Thần Sa dường như rất thích loài dây leo hung ác tham ăn này, “Loài dây leo này là do em phát hiện ra, có quyền đặt tên, đã nghĩ được tên nào chưa?”
Lạc Tầm gật gật đầu.
Thần Sa cảm thấy hứng thú hỏi: “Tên là gì?”
“...Tầm Chiêu đằng.”
Thần Sa im lặng một giây, “Khó trách Anh Tiên Diệp Giới lại nổi giận thiêu hủy toàn bộ dây leo trong sơn cốc.”
“Tôi và Diệp Giới...”
“Không liên quan đến tôi!” Thần Sa làm như vô tình nhìn lướt qua hướng cánh cửa ẩn, “Việc này là chuyện nên quan tâm của Chấp Chính Quan.”
Lạc Tầm xin lỗi, “Xin lỗi anh!”
Thần Sa nhíu mày, “Đừng bao giờ nói những lời “Xin lỗi, cảm ơn”, em không có lỗi với tôi, tôi cũng không làm chuyện gì đáng để em cảm tạ.”
Lạc Tầm không biết nên nói gì.
Thần Sa hỏi: “Em có thân phận mới, dự định khi nào thì kết hôn với Chấp Chính Quan?”
Lạc Tầm nóng bừng hai má, “...Vẫn chưa nghĩ tới.”
“...Tôi đi đây.” Thần Sa đi ra cửa.
Lạc Tầm đột nhiên nhớ tới gì đó, vội vàng gọi hắn lại, “Thần Sa!”
Thần Sa quay đầu lại nhìn nàng.
Lạc Tầm vỗ vỗ vào vách tường thủy tinh chứa chậu nuôi trồng, “Lúc chăm sóc nó, anh cảm thấy nó giống thực vật hay động vậy?”
“Giống một loài động vật nhỏ, nhưng đặc tính sinh học vẫn là thực vật.”
“Tên nhóc đó đã dung hợp gene động vật và thực vật một cách hoàn mỹ.” Đôi mắt của Lạc Tầm sáng trong suốt nhìn Thần Sa, “Đợi tôi giải được bí mật của nó, anh sẽ không phải lo lắng gene của mình bất ổn mà dị biến nữa.”
Thần Sa sửng sốt.
Lạc Tầm mỉm cười nói: “Không cần phải một mình đứng bên bờ vực thẳm nữa, anh có thể thích bất kỳ cô gái nào.”
Thần Sa im lặng nhìn chằm chằm Lạc Tầm, một giây sau, mặt hắn đột nhiên giãn ra mà cười, hỏi: “Em cũng có thể sao?”
Lạc Tầm ngây người.
Nụ cười của Thần Sa thoáng lướt qua, giống như luồng ánh sáng bị che phủ bởi mây đen, đột nhiên vừa hiện ra lại bị che phủ trở lại. Hắn lạnh lùng nói: “Tôi sẽ không ép buộc em thích tôi, em cũng không thể ép buộc tôi không thích em. Tôi tôn trọng tình cảm của em, cũng mong em tôn trọng tình cảm của tôi. Đừng vì muốn lòng mình thoải mái hơn, mà nghĩ rằng tình cảm của tôi ngay cả tồn tại cũng không được.”
“Tôi, tôi... không, không phải...” Lạc Tầm cứng họng.
Cửa khoang thuyền mở ra, chỉ trong giây lát Thần Sa đã biến mất không thấy.
Lạc Tầm suy sụp, nàng vốn muốn Thần Sa vui vẻ một chút, kết quả lại làm hắn tức giận.
————•————•————
Vài tiếng “Cốc cốc” vang lên, làm Lạc Tầm ngẩng đầu, nhìn về hướng âm thanh.
Ân Nam Chiêu rút tay gõ cửa về, hơi dựa người vào cánh cửa ẩn, dịu dàng nhìn nàng.
Lạc Tầm đi qua ôm thắt lưng của hắn.
Ân Nam Chiêu xoa đầu nàng, “Sau khi hạ phi thuyền đoán chừng sẽ không có thời gian nghỉ ngơi, em cố gắng ngủ một giấc đi.”
“Anh giúp em nhé?”
Ân Nam Chiêu có lỗi nói: “Còn có chút việc cần làm.”
Lạc Tầm buông hắn ra, “Anh cứ làm chuyện của anh đi, không cần lo cho em.”
Máy truyền tin vang lên âm báo, Ân Nam Chiêu lập tức tiếp nhận, vừa nói chuyện, vừa đến bàn làm việc.
Lạc Tầm nhìn Tầm Chiêu đằng ở trên vách khoang thuyền, nếu nàng đã không còn mang tội, lại có thân phận hợp pháp, vậy sẽ có thể khôi phục lại công việc, tiếp tục nghiên cứu.
Chuyện thứ nhất là, cần thành lập một nhóm chuyên môn nghiên cứu Tầm Chiêu đằng.
Chẳng những phải quan tâm đến kiến thức chuyên môn của mỗi thành viên, mà còn phải lo nghĩ đến mối quan hệ của bọn họ, dù sao cũng là một đội nhóm hợp tác làm việc, nếu không hợp nhau, sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả nghiên cứu...
Lạc Tầm chọn lọc một đám tên người ở trong đầu, nàng cầm bút điện tử viết xuống, lập kế hoạch.
Ân Nam Chiêu họp xong với vài bộ trưởng, nhân lúc rảnh rỗi đợi người thông báo, hắn cố ý đến bên cửa ẩn nhìn Lạc Tầm, thì phát hiện nàng đang ngồi xếp bằng trên giường, nhìn màn hình ảo, một lát lại nhíu mày suy tư, một lát lại viết viết vẽ vẽ, trong lòng hắn không khỏi cười thầm.
Người con gái hắn yêu cũng là một kẻ cuồng công việc, hoàn toàn không cần lo lắng lúc hắn bận rộn, để nàng một mình chán nản phiền muộn, tương lai ai “khuê oán” thật sự còn chưa biết. (2.15.03)
(2.15.03) “Khuê Oán” là bài thơ nổi tiếng đời Đường của Vương Xương Linh, đại ý nói lên sự tiếc nuối của cô vợ trẻ để chồng đi chiến đấu giành chức vị mà cô đơn một mình ở khuê phòng.
————•————•————
Ân Nam Chiêu xử lý xong công việc, phát hiện không đến một giờ nữa sẽ đến Relicta.
Hắn đến phòng của Lạc Tầm, thì nhìn thấy nàng nằm trên giường, đã ngủ sâu.
Ân Nam Chiêu cầm lấy cái chăn mỏng đắp lên người nàng, ngồi bên giường, im lặng nhìn nàng, khóe môi lộ ra ý cười.
Bỗng nhiên, hắn không thể nhớ được, khi còn một thân một mình, lúc không làm việc sẽ như thế nào. Suy nghĩ một lúc sau, mới nhận ra trước khi quen biết Lạc Tầm, hắn chưa bao giờ có giây phút như vậy,
Luôn có chuyện làm không xong, công việc của Chấp Chính Quan, nhiệm vụ của đội cảm tử, thí nghiệm của Giáo sư An... Hắn chưa bao giờ cho mình có một giây phút rảnh rỗi.
Hắn biết rõ mình ở trong bóng tối, tình nguyện mạo hiểm làm nhiệm vụ, làm bạn với cái chết; tình nguyện làm thí nghiệm, chấp nhận cơ thể hư thối, làm bạn với đau đớn, vẫn luôn muốn lẻ loi một mình, bị bóng tối nuốt chửng.
Nhưng, hiện giờ hắn chẳng làm gì cả, chỉ lẳng lặng cảm nhận thời gian trôi qua, tùy ý xem hoa nở hoa tàn.
Cho dù xung quanh hắn vẫn là bóng tối, cho dù phía trước vẫn không có ánh sáng, nhưng lắng nghe hơi thở của nàng, tâm can của hắn tự nhiên lại vui vẻ tĩnh lặng, yên bình ấm áp.
Tính mạng của hắn từ giây phút được sinh ra, nhất định phải cô độc cả đời, trời đất bất dung.
Không cha không mẹ, tuyệt tử tuyệt tôn, không được con người thừa nhận, không được pháp luật bảo vệ, không được hiện diện trong vòng luân lý, hắn giẫm trên mũi dao, bước trong bóng tối của hư không, tất cả những thứ sáng chói rực rỡ đều là hư ảo không thật, nhưng người ở trước mặt hắn là có thật!
Ân Nam Chiêu nằm xuống trước người nàng, ôm nàng vào lòng.
Lạc Tầm vẫn chưa mở mắt, đã lơ mơ gọi một tiếng “Nam Chiêu“.
“Ừ.”
Nghe được giọng nói của hắn, nàng co người vào lòng hắn, an tâm tiếp tục ngủ.
Ân Nam Chiêu dán môi vào trán nàng.
Phi thuyền đang dần dần tiếp cận Relicta, bắt đầu giảm tốc độ, Lạc Tầm không mang đai an toàn, thân thể vốn sẽ ngã về trước, nhưng nhờ nằm trong lòng của Ân Nam Chiêu, nàng không có cảm giác gì, vẫn ngủ thật say.
Cho đến khi phi thuyền đáp xuống mặt đất, chợt chấn động mạnh, Lạc Tầm mới mơ màng mở mắt, nhưng nhìn thấy Ân Nam Chiêu, liền nhắm mắt lại.
Ân Nam Chiêu xoa bóp nhẹ lỗ tai nàng, “Đã đến Relicta.”
“Cái gì?” Lạc Tầm rốt cuộc cũng tỉnh táo, mặt đầy kinh ngạc, “Sao em không cảm giác được gì vậy?”
Ân Nam Chiêu trêu nàng, “Ngủ sâu như vậy, bị người ta vác đi bán cũng không hay.” Trong lòng hắn rất hiểu, Lạc Tầm là một người thiếu cảm giác an toàn, nàng có thể ngủ sâu đến vậy, chỉ vì biết hắn đang ở bên cạnh.
Nàng toàn tâm toàn ý dựa vào, không chỉ khiến cho lòng hắn trở thành chỗ dựa đáng tin cậy, mà còn giúp hắn thật sự nảy sinh liên hệ với thế giới này, không còn cảm giác tồn tại như một kẻ dư thừa nữa.
HẾT CHƯƠNG 2.15