Là Ai Dụ Ai

Chương 13: Chương 13






Lúc nghe nàng cho hắn uống máu trong nháy mắt đó, trong lòng sinh ra một loại cảm giác đau đớn.

Có lẽ nàng nói đúng, thật sự hắn đang yêu thương nàng.

” Ghê tởm!” Tiếng thì thào phát ra từ trong miệng, đột nhiên hai tay hắn nắm thành quyền. Làm gì có khả năng hắn đi đau lòng cho một con người cơ chứ! Căn bản là vớ vẩn!

Phân Huyễn hít sâu một hơi rồi mới tiếp tục đi, thân thể lại đột nhiên run run.

Một trận đau đớn truyền tới toàn thân. Tất cả xương cốt cùng với da thịt giống như đang liều mạng lôi kéo, nứt ra…

“Sao lại như vậy, chẳng lẽ đã tới kì biến hóa?” Thân thể vô lực dựa vào tường, hắn cau mày nói.

Cảm giác đau đớn không ngừng lan khắp cơ thể. Theo lý thuyết, lần thứ hai biến hóa rõ ràng phải là một tháng sau, nhưng mà hiện tại lại…

Chẳng lẽ tại đêm qua hắn uống quá nhiều máu của nàng? Rất có thể là vì máu của nàng cho nên mới thúc đẩy kì biến hóa của hắn nhanh hơn trước.

Thân thể càng lúc càng đau đớn, xương cốt trong cơ thể đang không ngừng rung động.

Hắn dùng lực cắn môi, hướng về gian phòng gần nhất đi tới.

Phanh!

Cửa mở ra, Tiểu Lan vốn đang quét tước dọn dẹp trong phòng ngã ngồi trên đất.

” Ngươi… Ngươi… Ngươi…” Ngón tay run rẩy chỉ vào hồ yêu ở trước mắt, nàng sửng sốt đến nổi không nói được một câu hoàn chỉnh.

Tuy yêu ma trước mắt rất mỹ lệ, rất khả ái nhưng trong mắt hắn có bạo ngược quang mang lại làm cho người ta sợ hãi vô cùng.

Không phải là hắn đói bụng muốn ăn thịt người chứ? Giờ phút này trong đầu Tiểu Lan chỉ hiện lên một ý nghĩ này: ” Không…không được… Nếu như… nếu như ngươi đói bụng ta có thể nấu gì đó cho ngươi ăn.” Nàng nói một câu không đầu không đuôi, nước mắt đã bắt đầu chảy ra.

” Ra ngoài!” Hắn lạnh lùng nhìn nàng một cái, không bình tĩnh nói.

” Hả?” Nàng sửng sốt. Không phải chứ, yêu quái lại dễ dàng buông tha cho nàng như vậy?

Ngay sau đó, Tiểu Lan cùng với khăn lau của nàng đã bị Phân Huyễn ném ra ngoài.

Phanh!

Hai cánh cửa một lần nữa khép lại, Tiểu Lan ở ngoài cửa không ngừng xoa cái mông.

” Đau quá!” Nàng vừa xoa vừa ai oán.

Xem ra tiểu thư chưa giáo dục đàng hoàng cho tên yêu ma này biết thế nào là lễ nghi rồi.

Chuyện lúc sáng đối với Tiểu Lan mà nói có thể nói là kinh hãi không nhỏ.

” Ngươi không biết ánh mắt của hắn lúc ấy khủng bố như thế nào đâu!” Tiếng lảm nhảm trách cứ vang lên ở một góc hoa viên.

” Ta biết rõ.” Tiểu Mai thở dài một hơi, ” Chỉ cần nhìn lúc ngươi chạy tới khóc lóc hết sức thê thảm, ta liền biết hắn có bao nhiêu khủng bố rồi.”

” Nhưng mà…nhưng mà ngươi không có thấy tận mắt.” Tiểu Lan chép miệng.

Tiểu Mai gật gật đầu. May là không có tận mắt nhìn thấy nếu không nàng đã giảm vài năm tuổi thọ, ” Có điều, may là lúc đó vừa nhìn thấy hắn ngươi đã không hôn mê, cũng xem như được rồi.”

” Đó là bởi vì…” Tiểu Lan cắn môi. Sở dĩ nàng không té xỉu là bởi vì cảm thấy yêu ma này ở chung với chủ tử rất bình thường, không có mới gặp một lát đã hoảng sợ.

” Sao?” Nhìn biểu tình trầm mặc của Tiểu Lan, Tiểu Mai hiếu kỳ hỏi.

“Không cái gì.” Nàng lắc đầu, “Chỉ là tại nghĩ, vì cái gì tiểu thư đô không sợ na hồ yêu ni.”

” Bởi vì tiểu thư là một Pháp sư trừ yêu rất lợi hại cho nên căn bản không cần phải sợ hồ yêu này.” Tiểu Mai thầm nghĩ.

” Như vậy à?” Tiểu Lan có chút nghi ngờ.

” Chính là như vậy, ngươi từng thấy tiểu thư bại dưới tay yêu ma nào chưa?” Nếu nói trên đời này có nữ nhân nào làm Tiểu Mai bội phục thì chỉ có thể là chủ tử của nàng.

” Hình như không có.” Tiểu Lan trầm ngâm nói, ” Có điều pháp sư trừ yêu lại đi nhận nuôi một yêu ma làm sủng vật, vẫn là là lạ.”

” Lạ thì cứ để nó lạ đi.” Tiểu Mai thản nhiên nói, dù sao có một chủ tử thế này, gặp chuyện gì kỳ quái đều chẳng có gì là lạ cả, ” Lần này Trác thiếu gia tới mà hình như tiểu thư không vui sướng gì cả.”

” Đúng thế.” Tiểu Lan rầu rĩ gật đầu: ” Trước kia mỗi lần gặp Trác thiếu gia tiểu thư đều rất vui. Mới có hai năm mà đã thay đổi lớn như vậy rồi sao?”

” Còn không phải vì đại tiểu thư sao, nếu nàng ta không nói gì thì có lẽ bây giờ tiểu thư và Trác thiếu gia sớm đã…”

” Tiểu Mai!” Tiểu Lan vốn nhu nhược mà nay khuôn mặt hiện rõ sự nghiêm nghị, cứng rắn, cắt ngang lời Tiểu Mai: ” Không phải chúng ta đã nói sau này trong ngôi nhà này không được nhắc đến đại tiểu thư sao!”

” Ta…” Tiểu Mai trầm mặc một hồi: ” Vừa rồi nhất thời nóng lòng nên…sau này sẽ không như thế nữa.” Đại tiểu thư là một điều cấm kỵ trong lòng chủ tử.

Khuôn mặt Tiểu Lan hơi dãn ra: ” Tiểu thư đâu? Bây giờ còn chưa dậy sao?”

” À, lúc sáng ta hầu hạ tiểu thư, nàng nói hôm nay muốn ngủ thêm một lát.” Tiểu Mai trả lời.

” Ngủ thêm một lát?” Tiểu Lan ngẩng đầu, nhìn vầng mặt trời đã ngã về tây: ” Hình như tiểu thư ngủ quá lâu rồi.”

” Không bằng ta đi tới phòng tiểu thư xem nàng đã dậy hay chưa…”

” Tới phòng ta xem cái gì vậy?” Giọng nói biếng nhác truyền tới từ phía sau hai người.

” A!” Hai mỹ tì giật mình, lập tức xoay người, nhìn thấy chủ tử của mình chỉ khoác một chiếc áo mỏng, mái tóc đen rối tung xõa trên vai, đôi hắc mâu còn có lim dim, toàn thân trên dưới đều lờ đờ uể oả giống như vừa mới rời giường bộ vậy.

” Tiểu thư, ngươi…sao ngươi lại ra nông nổi này?” Tiểu Lan nhanh chóng chạy tới trước nói. Hình ảnh của chủ tử hiện giờ hiển nhiên khiến nàng rất bất ngờ, có chút không thích ứng được.

Dịch Thủy Phong vặn eo, bẻ cổ, ngáp một cái: ” Mới vừa tỉnh, mới chạy ra ngoài đây giờ.”

” Vậy… vậy sao tiểu thư không gọi nô tì tới thay quần áo, rửa mặt, chải đầu cho người?”

” Phiền toái quá!” Nàng thờ ơ khoát tay: ” Huống hồ ở đây cũng không có ai nhìn thấy ta mà.”

Vốn không có nhưng mà hiện tại…

Hai mỹ tì không hẹn mà cùng nhíu mày: ” Lỡ như Trác thiếu gia hoặc con hồ yêu kia đến đây thấy tiểu thư như vậy…”

” Haiz, đúng rồi, các ngươi có thấy Phân Huyễn đâu không?” Dịch Thủy Phong đột nhiên bừng tỉnh hỏi. Nàng còn phải xem thử cơn sốt đột ngột của hắn đã đở chưa.

” Tiểu thư muốn tìm con hồ yêu đó?” Tiểu Lan hỏi.

” Ừ.” Nàng gật đầu: ” Hắn đang ngồi dưới tàng cây ở tiền viện? Hay là đang ở chỗ uốn khúc của dãy hành lang nào đó? Hoặc lên ngọn núi nhỏ nào ở gần đây…”

” Không có, từ sáng sớm hôm nay con hồ yêu đó đã tự khóa mình ở trong phòng rồi.” Tiểu Lan oán giận nói. Đáng thương cho nàng đang quét tước thư phòng được một nửa đã bị ném ra ngoài, cái mông còn đau cả buổi.

” Đang ở thư phòng à?” Dịch Thủy Phong thì thào, xoay người bước về phía thư phòng.

” Không phải tiểu thư định…hướng đó hình như là tơi thư phòng.” Tiểu Lan ngơ ngác nhìn bóng lưng của chủ tử, lúng ta lúng túng nói.

” Hình như là như vậy.” Tiểu Mai đứng bên cạnh khóe miệng run rẩy nói.

Chủ tử của các nàng quá hồn nhiên, không có chút tự giác mình là một nữ nhân gì cả.

Vòng qua dãy hành lang uốn khúc, rất nhanh Dịch Thủy Phong đã tới cửa thư phòng.

Cánh cửa khép kín, nhìn qua có vẻ yên tĩnh.

” Phân Huyễn.” Giơ tay lên, nàng gõ cửa thư phòng.

Đợi một lúc vẫn không có tiếng đáp lại nào.

Nhún vai, hai tay Dịch Thủy Phong đè lên nhau, ngón trỏ cùng ngón giữa của hai bàn tay nhanh chóng làm thành ấn kết, sau đó một tiếng ” Phá!” vang lên, cái khóa cửa nhanh chóng bị cắt thành hai đoạn.

” Haiz, chắc chắn lại sẽ bị Tiểu Mai nói cho mà xem.” Miệng lẩm bẩm, nàng chậm rãi đẩy cửa ra, đến gần phía trong phòng.

Cả phòng tối tăm yên lặng. Nếu trong không khí không có yêu khí dày đặc thì sợ rằng nàng đã cho rằng hắn không có ở đây.

Kéo tấm rèm che lên nàng thoáng thấy một người đang nằm trên mặt đất.

” Phân…” Nàng mới há mồm rồi đột nhiên lời nói bị nghẹn lại trong cổ họng.

Nằm trên mặt đất là một thiếu niên mười ba, mười bốn tuổi, mái tóc dài màu bạc bao quanh thân thể trần truồng, da thịt trắng nõn dưới ánh sáng mờ nhạt càng phát ra thứ ánh sáng như ngọc, mà khuôn mặt không tỳ vết kia giống như đang ngủ say vậy.

Tình cảnh này phảng phất giống như lần đầu tiên ở trong sơn động nàng phát hiện ra Phân Huyễn. Mà giờ khắc này bên cạnh hắn còn rơi vãi quần áo lúc trước của Phân Huyễn.

Phút chốc, hình như cảm nhận khí tức của nàng, kẻ nằm trên mặt đất hơi mở hai mắt ra, đôi đồng tử màu vàng nhìn chằm chằm vào nàng đang đứng đối diện.

” Phân… Phân Huyễn?” Nàng kinh ngạc kêu lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.