Hắng giọng, Dịch Thủy Phong ra vẻ dịu dàng cười cười nói: ” Được, ta cam đoan.” Lời nói dối có ý tốt đôi lúc cũng phải dùng.
Trấn an được hai người xong nàng bắt đầu chuyến hành trình của mình.
Ớ phía xa xa, hai bóng người một cao một thấp đang đứng nhìn. Trác An Nhai nhìn bóng người càng lúc càng đi xa, mặt không biểu tình nhìn Dịch Thủy Vũ bên cạnh: ” Đây là kết quả mà muội muốn đúng không?”
” Ta…” Dịch Thủy Vũ cắn môi.
” Muội có biết không, Thủy Phong đi chuyến này vốn không có cơ hội sống trở về!” Còn hắn có đau lòng thì cũng không thể ra tay ngăn cản.
” Biểu ca.” Nàng hơi hốt hoảng, trong trí nhớ của nàng từ trước đến giờ hắn chưa từng dùng dùng khuôn mặt lúc này nhìn nàng, phảng phất như hắn đã hết hy vọng với nàng vậy, ” Muội cũng chỉ muốn tốt cho chuyện chung thân của chúng ta…chuyện chung thân…”
Hắn dùng ngón tay chặn môi nàng lại: ” Thủy Vũ, đừng nói nữa.” Lời nói mang đầy sự thống khổ.
Nàng ngẩn ngơ nhìn người đàn ông duy nhất của mình, đôi mắt xinh đẹp bị che phủ bởi một tầng hơi nước.
Trác An Nhai nhẹ nhàng rút tay về, dùng chất giọng khàn khàn nói: ” Huynh sẽ lấy muội nhưng…chỉ là lấy muội mà thôi.” Tình yêu hắn dành cho nàng đã bị giết chết bởi hành vi của nàng. Nếu như…Thủy Vũ không tới đây, nếu như…Thủy Vũ không nói những lời đó với Thủy Phong thì có lẽ mọi việc sẽ khác đi đúng không?
Nước mắt lặng lẽ rơi trên mặt Dịch Thủy Vũ. Trong nháy mắt nàng đã hiểu, người biểu ca luôn yêu quí nàng, chìu chuộng nàng đã biến mất rồi. Ngay lúc Thủy Phong đồng ý đi trừ yêu đã biến mất rồi.
Thanh sơn lục thủy, phong cảnh hùng vĩ lôi cuốn con người. Có điều đối lập với phong cảnh tuyệt đẹp nơi đây là tiếng khóc thét thê lương đang vang vọng khắp nơi.
” Aaaaaaaaaaaaaaaaa!” Tiếng thét vang vọng bên tai.
” Oa, hét to quá ta.” Xoa xoa lỗ tai bị tra tấn, Dịch Thủy Phong nhìn về phía yêu ma bị đánh hiện hình phía trước —— một con sói xám. ” Đừng… Đừng giết ta!” Sói yêu lảo đảo dùng bốn chân cố sức đứng dậy, tuy đã hiện nguyên hình nhưng vẫn còn sức nói chuyện.
” Chính ngươi muốn ăn ta mà đúng không?” Dịch Thủy Phong nhẹ nâng đuôi mắt tràn ngập ý cười nói, ” Nếu ta không giết ngươi thì ta sẽ mất mạng.”
” Không phải, không phải!” Sói yêu vội vàng nói, ” Ta…ta không ăn ngươi.” Nếu sớm biết đối phương là một Pháp sư trừ yêu lợi hại thế này, có cho vàng hắn cũng không dám có ý nghĩ kia. Hiện tại chỉ hi vọng đối phương có thể hạ thủ lưu tình, tha mạng cho hắn.
” Vậy ngươi đã ăn bao nhiêu người rồi?” Giọng nói trong trẻo chầm chậm vang lên.
” Ai?” Sói yêu ngẩn người.
” Sao, khó trả lời quá à?”
Sói yêu lắc đầu: ” Ngươi là người đầu tiên hỏi ta câu này.”
” Vậy ngươi định trả lời sao?”
Sói yêu trầm mặc một lát, ” Ngươi là người đầu tiên nhưng lại không thành công.” Hắn nói. Bởi vì từ cơ thể nàng tỏa ra mùi thơm khó cưỡng nên hắn mới có ý nghĩ tấn công.
” Thật không?” Nàng cười cười, cười tươi như hoa, ” Vậy thì ngươi đi đi.”
Sói yêu kinh ngạc, ” Ngươi muốn thả cho ta đi?”
” Đúng vậy!”
” Chỉ vì ta vừa mới nói chưa từng ăn con người?”
” Ừ.”
” Chẳng lẽ ngươi không sợ ta sẽ lừa ngươi à?” Sao lại có một Pháp sư trừ yêu như thế này nhỉ?
” Ta tin ánh mắt của ngươi, đó không phải ánh mắt giả dối.” Dịch Thủy Phong nói một cách chân thật, ” Có điều nếu như sau này ngươi ăn con người thì cho dù chân trời góc biển ta cũng sẽ tìm giết ngươi.”
” Ta…chắc sẽ vào rừng sâu.” Sói yêu cam đoan, xoay người định rời đi.
” Đợi một lát…” Nàng gọi hắn lại, ” Ngươi biết Cường Nguyệt và Sở Trần hiện tại ở đâu không?”
” Ngươi muốn tìm Cường Nguyệt và Sở Trần?” Sói yêu nghiêng người hỏi đạo.
” Đúng vậy.”
” Vậy thì tốt nhất ngươi nên từ bỏ ý nghĩ đó đi, ngươi thật sự rất mạnh nhưng Cường Nguyệt và Sở Trần, bọn họ đã không còn có thể để nhân loại tiêu diệt nữa rồi.”
” Nếu như ta nhất định phải biết thì sao?”
Sói yêu thở dài một hơi, ” Ta chỉ biết Cường Nguyệt ở gần phía đông động Nguyệt Liệu.”
” Vậy còn Phân Huyễn thì sao? Ngươi có biết Phân Huyễn ở đâu không?”
” Phân Huyễn?” Sói yêu cố nhớ, ” Ta chưa từng nghe tới tên này, nó cũng là yêu ma à?”
Dịch Thủy Phong lắc đầu: ” Không có gì, ngươi đi đi.”
Nhìn Sói yêu đã đi khỏi tầm mắt, nàng lùi về sau mấy bước, dựa vào một thân cây thở phì phò.
Nàng rời Phương Châu thành đã một tháng, không ngừng nghe ngóng tin tức của Cường Nguyệt và Sở Trần. Đáng tiếc, Cường Nguyệt cùng Sở Trần không thấy mà không ít yêu ma khác không có việc gì lại xuất hiện trước mặt nàng.
Chắc là linh lực từ thân thể mình hấp dẫn yêu ma. Cười khổ một tiếng, Dịch Thủy Phong mở bọc hành lý ra, ăn một ít lương khô.
Phân Huyễn, hiện tại hắn…có khỏe không?
Nói cũng kỳ quái, một tháng này người nàng nghĩ đến nhiều nhất là hắn. Nghĩ đến lúc trước sinh hoạt cùng hắn, nghĩ đến ánh mắt lạnh lùng của hắn lúc bỏ đi.
Sau cùng thì nàng vẫn không thể nào giữ hắn lại. Có lẽ Pháp sư trừ yêu và yêu ma chú định đã không thể ở cùng nhau.
Nuốt lương khô trong miệng, nàng nhắm mắt lại, thì thào: ” Nếu như có thể ta hi vọng trước khi chết ta có thể gặp lại ngươi, Phân Huyễn!”
Bởi vì hắn là yêu ma duy nhất mà nàng muốn có, hắn là giấc mộng ban đầu của nàng…
Trên dốc núi đen tối cao ngất mọi âm thanh đều im bặt.
Thân thể cao lớn đứng trên đỉnh dốc núi đen, rõ ràng bốn phía có gió nhưng quần áo và tóc hắn lại không lay động.
” Cuối cùng cũng gặp lại ngài.” Một bóng người khác quỳ trước mặt hắn, trong giọng nói cung kính có sự vui mừng.
” Sở Trần.” Hắn gọi kẻ quỳ bên cạnh, ” Gần đây ngươi có gặp Pháp sư trừ yêu nào không?”
” Pháp sư trừ yêu?” Sở Trần sửng sốt, gần đây hắn có gặp vài Pháp sư trừ yêu nhưng không biết người đối phương nói tới là ai.
” Một thiếu nữ mười sáu tuổi, cao trung bình, khuôn mặt thanh lệ, tuy thường cười nhạt nhưng lại không làm người khác thấy vui.”
” Cái này…” Sở Trần thoáng do dự, hắn không ngờ lâu ngày gặp lại thủ lĩnh lại hỏi vấn đề này, ” Thời gian này thuộc hạ không gặp Pháp sư trừ yêu nào như vậy cả.” Tuy trong lòng nghi ngờ nhưng Sở Trần vẫn thành thật trả lời.
” Vậy à?” Thủ lĩnh hơi trầm ngâm, ” Nếu nàng không tới chỗ ngươi thì chắc hẳn đã đi tìm Cường Nguyệt rồi.”
Mà hắn lại ngày ngày quên không được nàng.
Cho dù bỏ đi nhưng cũng không muốn nàng chết trong tay người khác.
Động Nguyệt Liệu, một chỗ ma khí cự thịnh, Cường Nguyệt sẽ ở chỗ này, theo tình lý thì hắn có ở đây.
Ngẩng đầu nhìn mây mù ở phía xa xa, Dịch Thủy Phong vò quần áo, tiếp tục bước về phía trước. Đợi lát nữa nàng có thể nhìn thấy Cường Nguyệt, còn sau đó nàng sẽ chào đón vận mệnh nào đây?
Xác suất để nàng sống sót là bao nhiêu nhỉ?
Dịch Thủy Phong ơi là Dịch Thủy Phong, nàng vì dòng họ có thể trả giá tất cả trừ tính mạng ra.
Còn bây giờ ngay cả tính mạng của bản thân cũng sắp không còn phụ thuộc vào nàng nữa.
Gió thổi âm u, thổi đến khiến người ta phát lạnh. Ánh sáng ở phía trước càng ngày càng mờ.
Móc viên dạ minh châu từ trong túi ra, Dịch Thủy Phong nhìn hoàn cảnh xung quanh, nước bùn trải rộng, rễ cây chằng chịt với cành lá giống như một tầng bảo vệ, bảo vệ động Nguyệt Liệu.
Phút chốc, có vài bóng người nhanh chóng tiếp cận nàng. Sau một lút, năm yêu ma đứng cách nàng năm thước, bộ dáng đề phòng.
Năm yêu ma này tên tu vi thấp kém nhất cũng có một ngàn năm tu hành, tu vi cao là hai nghìn năm trăm năm.
Ta tới chỉ muốn gặp Cường Nguyệt một lần.” Hắng giọng, Dịch Thủy Phong phá vỡ sự yên tĩnh.
” Ngươi là Pháp sư trừ yêu?” Yêu ma cầm đầu hỏi.
” Đúng vậy.” Nàng gật đầu.
” Không biết tự lượng sức mình.” Một yêu ma khác hừ một tiếng khinh thường, sao lại có cái loại Pháp sư ngu ngốc dám mộng tưởng chứng minh thực lực của bản thân bằng cách trừ khử Cường Nguyệt.
” Ta cũng thấy như vậy.” Dịch Thủy Phong gật đầu đồng tình, gương mặt tỏ sự thản nhiên không quan tâm.