Editor: Nơ
Chu Tự Tề làm xong bít tết rồi bưng lên bàn, sau đó gọi Từ Niệm Bắc ra ăn cơm.
Từ Niệm Bắc vừa tắm xong, trên người mặc váy ngủ, miếng băng gạc trên trán đã ướt đẫm, thậm chí một bên mép còn vểnh lên.
Gương mặt nhỏ nhắn không trang điểm, cả người trông ngây ngô hơn hẳn.
Chu Tự Tề nhíu mày, kéo cô gái sắp đi đến bàn ăn lại ghế sô pha trong phòng khách, thấp giọng oán trách: “Anh đã bảo em cẩn thận không đụng vào vết thương, sao em lại không nghe lời?”
Từ Niệm Bắc ngửi thấy mùi hương của bít tết, cầm lòng không đậu nuốt nước bọt: “Mau lên, tôi đói bụng.”
Chu Tự Tề chỉ có thể tăng tốc giúp cô thay thuốc rồi dán một miếng băng gạc sạch.
Sau khi ăn xong, Chu Tự Tề bưng bát đĩa đi vào trong bếp.
Lời nói đuổi người của Từ Niệm Bắc vừa đến bên miệng đã phải nuốt xuống.
Chu Tự Tề lấy nho trong tủ lạnh ra, rửa sạch rồi để ở phòng khách, Từ Niệm Bắc vừa ăn vừa xem chương trình tạp kỹ mà Tư Không tham gia trước đó.
Sau khi Chu Tự Tề làm xong việc từ trong bếp đi ra, cô nhóc này đã ăn hết nho, anh chỉ có thể cầm cốc rót một cốc nước lên uống, vô cùng chán ghét nhìn người đàn ông trên màn hình TV, có gì đáng để cô vui như vậy?
“Có đồ ngủ cho anh không?”
Từ Niệm Bắc chẳng buồn nhìn anh, cái miệng nhỏ nhắn mọng nước vì ăn nho, thản nhiên đáp: “Nhà của tôi làm gì có quần áo nam?”
Chu Tự Tề nhướng mày, cười khẽ: “Nói vậy là, nơi này của Tiểu Bắc không có đàn ông khác lui tới?”
Tư Không trên màn hình đã thua trò chơi, rơi thẳng xuống hồ chứa đầy bọt xà phòng, Từ Niệm Bắc lúc này mới liếc nhìn anh một cái, dường như có chút giận dỗi: “Hừ, hiện tại không có nhưng không có nghĩa sau này không có!”
“...”
Chu Tự Tề nghiến răng, càng nhìn càng chướng mắt tên tiểu bạch kiểm trên màn hình.
Anh xoay người đi vào phòng ngủ.
Sau khi nấu ăn và rửa bát, Chu Tự Tề vốn có tí bệnh sạch sẽ, nếu không tắm trước sẽ không chịu được.
Mở tủ quần áo ra, tất cả đều là váy ngắn gợi cảm, ngoại trừ thiếu vải thì phong cách gì cũng có.
Chu Tự Tề không nói nên lời, mở tủ quần áo khác, bên trong là đồ ngủ và đồ thể thao của Từ Niệm Bắc, đều là đồ anh không mặc được.
Cô gái trong phòng khách vươn vai mãn nguyện sau khi xem xong chương trình tạp kỹ của Tư Không.
Vì ăn quá nhiều nho, Từ Niệm Bắc muốn đi vệ sinh, cô mang dép lê vào phòng ngủ, vừa mở cửa, cửa phòng tắm đối diện cũng mở ra, mùi sữa tắm thoang thoảng bay trong không khí, khuôn mặt của cô gái đỏ bừng, nhưng đôi mắt lại không nhìn đi chỗ khác.
Chu Tự Tề nhìn phản ứng của Từ Niệm Bắc, đắc ý hừ nhẹ một tiếng.
Mái tóc đen dày của người đàn ông vẫn còn nhỏ nước, vai rộng eo hẹp, giọt nước trượt theo từng đường cong cơ bắp, đặc biệt là cơ bụng săn chắc, một vẻ đẹp vô cùng chân thật!
Cơ bụng này còn gợi cảm hơn cả siêu thoại Tư Không của cô!
Chu Tự Tề liếm môi, cánh tay rắn chắc chống ở bên hông khăn tắm, chậm rãi đi đến trước mặt Từ Niệm Bắc, giọng nói mang theo ý cười: “Tiểu lưu manh, nhìn đến ngốc rồi sao?”
Anh không mang kính, lúc nói chuyện cặp mắt khẽ nheo lại.
Từ Niệm Bắc rùng mình một cái, nhanh chóng lấy lại tinh thần, hai má nóng bừng, ánh mắt sáng lấp lánh nhưng vẫn mạnh miệng: “Có gì đẹp đâu chứ, cũng không phải chưa từng nhìn thấy!”
Lúc này, Chu Tự Tề không mặc gì đứng dưới ánh đèn mờ ảo.
Cô nắm chặt tay bước đến cửa phòng tắm, mùi sữa tắm cùng bầu không khí nóng bỏng dính lên da cô. truyện tiên hiệp hay
Người đàn ông ở sau lưng mỉm cười trêu chọc.
“Ồ, em đang nói đến đêm đó sao, đêm đó em sợ hãi như vậy, có thể nhìn thấy cái gì?”
- ------------
Nơ: Em thấy chị nên đổi thành Chu vô sỉ là vừa rồi á:))))))