Editor: Nơ
“Tôi không có ý đó.”
“Anh chỉ muốn nói rằng nếu em không thể chấp nhận bên cạnh anh có người phụ nữ khác, vậy tại sao không cho mình một cơ hội để trở thành người phụ nữ duy nhất bên cạnh anh.”
Từ Niệm Bắc nhìn ra ngoài cửa sổ, nhiều cửa hàng ven đường đã đóng cửa, chỉ có những ngọn đèn đường rực rỡ đung đưa lướt qua tầm mắt cô.
“Nhưng tôi mới 22 tuổi...” Cô chưa từng nói chuyện yêu đương, thậm chí không có can đảm trao bản thân cho một người đàn ông.
Chu Tự Tề khẽ liếc nhìn cô một cái: “Nói như vậy là chê anh già?”
Từ Niệm Bắc mím môi không trả lời.
Lúc trở về căn hộ ở trung tâm thành phố của Chu Tự Tề là đã gần hai giờ khuya.
Đứng ở trong thang máy, cô gái ngẩng đầu đếm sao trên trời, gót chân đứng không vững loạng choạng lùi về sau nửa bước, chợt có một bàn tay nhẹ nhàng ôm lấy eo cô.
“Thang máy trong suốt, nói không chừng có người chụp ảnh.” Chu Tự Tề giải thích, lặng lẽ sát lại gần: “Sao cơ thể cứng đờ thế, thả lỏng một chút.”
Từ Niệm Bắc cắn môi, ngoại trừ trung tâm mua sắm và đèn đường vẫn chưa tắt, thì phía dưới nào còn thấy người.
“Đã muộn như vậy, sao lại có người ngồi canh chụp ảnh.”
Chu Tự Tề mỉm cười: “Không phải những vụ bê bối trên Weibo đều được chụp vào lúc một, hai giờ sáng sao?”
Từ Niệm Bắc không nói gì.
***
Căn hộ của Chu Tự Tề chỉ có duy nhất một phòng ngủ.
Từ Niệm Bắc cảnh giác nhìn anh, người đàn ông này đã nhịn hai lần rồi, vậy nên cô không dám ngủ chung giường với anh lần nữa.
Chu Duật Kỳ giật giật khóe miệng, chỉ sau khi cùng anh về nhà cô mới biết thế nào là sợ hãi.
Anh lại cởi hai cúc áo ra, lấy một bộ đồ ngủ trong tủ quần áo, điềm nhiên nói: “Anh đi tắm trước, em mệt thì ngủ trước đi.”
“Trong nhà còn dư cái chăn nào không?”
Người đàn tiến lên một bước, híp mắt nhìn cô: “Lại muốn ngủ dưới sàn? Lần này là cho ai?”
Từ Niệm Bắt đảo mắt: “Đồ keo kiệt, tôi ngủ dưới sàn là được chứ gì!”
Người đàn ông quay đầu bước vào phòng tắm:“ Ghế sô pha rất rộng, em có thể ngủ trên sô pha.”
Từ Niệm Bắc nhìn chằm chằm bóng lưng của anh, không ngừng văng tục trong lòng, không phải đàn ông đích thực đều sẽ nói “Em ngủ trên giường, còn anh ngủ sô pha” sao?”
Trong căn hộ ở đường Trường An, người ngủ trên sô pha là cô, bây giờ trong căn hộ của anh, người ngủ trên sô pha vẫn là cô!
Từ Niệm Bắc thấp giọng chửi thề vài câu lại sợ Chu Tự Tề nghe thấy, cô lấy một cái gối và một cái chăn mỏng trên giường đi ra phòng khách.
Ghế sô pha trong ở đây lớn hơn ghế sô pha trong căn hộ ở đường Trường An, Từ Niệm Bắc ngồi khá êm ái, khi cô nằm xuống, chân cũng có thể thoải mái duỗi thẳng, theo cô thấy thì nó không khác gì một cái giường.
Chu Tự Tề đi ra khỏi phòng tắm, thấy trên giường chỉ còn một cái gối thì liếc mắt nhìn về phía phòng khách.
Đèn trong phòng khách đã tắt, ánh đèn từ phòng ngủ hắt ra cũng không thể nhìn thấy dáng vẻ của Từ Niệm Bắc lúc này, người đàn ông vừa đi tới phòng khách vừa lau tóc, không khí lạnh khiến anh nổi cả da gà.
Nhìn thoáng qua máy điều hòa bên cạnh, 16 độ C.
Cô gái trên sô pha yên lặng chìm vào giấc ngủ, cuộn mình ôm chặt chăn.
Chu Tự Tề thở dài trong lòng, cầm remote lên, tăng nhiệt độ lên 25 độ C, còn cài chế độ hẹn giờ.
Tối hôm qua cảm xúc của Từ Niệm Bắc lên xuống không ngừng, cho nên hiện tại ngủ rất sâu.
Mặc dù rèm cửa che mất ánh sáng của các vì sao, nhưng một tầng sáng mông lung vẫn uyển chuyển rơi lên người con gái, Chu Tự Tề cúi người hôn lên môi cô.
Điều hòa quá thấp, đến cánh môi cũng mang theo hơi lạnh.
Đợi đến khi đôi môi của Từ Niệm Bắc ấm lên, người đàn ông mới quay trở lại phòng ngủ.
Trên Weibo vẫn còn có rất nhiều người ngủ muộn hơn Từ Niệm Bắc, Chu Tự Tề làm mới tin tức, xu hướng dư luận về câu chuyện của Từ Nam Bắc đã đi theo chiều hướng khác, Chu Tự Tề vuốt xuống xem tiếp.
Năm phút sau, anh gửi một tin nhắn cho thư ký Trương.
***
Ngày hôm sau, Từ Niệm Bắc bị Chu Tự Tề đánh thức.
Cô dụi mắt, bây giờ mới năm giờ bảy phút.
Chu Tự Tề đang đứng trước mặt cô trong bộ đồ vest và đôi giày da, khí thế bức người, dáng vẻ vô cùng đẹp trai, còn Từ Niệm Bắc thì nửa tỉnh nửa mê, tròn xoe mắt nhìn anh.
Chu Tự Tề bật cười, lấy khăn giấy lau khóe miệng cho cô: “Từ Niệm Bắc, em thèm anh đến như vậy sao?”
“Gì chứ, tôi mơ thấy mình đang ăn cơm.” Từ Niệm Bắc nhất thời tỉnh ngủ hơn phân nửa, gò má hơi nóng lên, uể oải hỏi: “Anh đi làm thì đi làm đi, còn gọi tôi làm gì?”
“Sáng nay sự tình trên Weibo đã thay đổi theo chiều hướng khác, có người kéo Thẩm Mộng vào, nghi ngờ mối quan hệ hiện tại của chúng ta, mấy ngày nay chúng ta ra ngoài đều phải có đôi.”
Hôm qua Từ Niệm Bắc tắt điện thoại, đến bây giờ vẫn chưa mở, cô dụi dụi mắt: “Hiện tại Tư Không không sao chứ?”
Chu Tự Tề nhíu mày nhìn cô, chế nhạo nói: “Bây giờ mà em còn nghĩ đến Tư Không? Không hổ danh là người đàn ông mà em thích suốt hai năm nhỉ?”
Từ Niệm Bắc lười tranh cãi với anh, cô đứng dậy ngáp dài một cái rồi đi vào phòng tắm, trong đây có sẵn đồ vệ sinh cá nhân mới tinh, thậm chí có cả sữa rửa mặt dành cho phái nữ, Từ Niệm Bắc cũng không biết Chu Tự Tề chuẩn bị những thứ này từ khi nào, nhưng chắc chắn là chuẩn bị cho cô.
Những thứ này đều là những thứ cô đã quen sử dụng trong Vườn Hồng.
Lo lắng sẽ gặp phóng viên, Từ Niệm Bắc cố tình mặc một chiếc quần rộng thùng thình, bên trên là áo chiffon đơn giản có nút thắt ở eo, và một sợi dây chuyền chữ KISS trên cổ.
Khi cô đi ra, trên bàn đã chuẩn bị xong hai phần ăn sáng, một chiếc bánh sandwich đơn giản và một cốc sữa nóng, Chu Tự Tề ngồi đối diện, chậm rãi ăn bánh sandwich, trên tay cầm một tách cà phê nghi ngút khói.
Người đàn ông nhìn cô, tỏ vẻ không hài lòng lắm với trang phục của cô.
“Mau lại đây ăn sáng, lát nữa có một cuộc họp.”
Từ Niệm Bắc ngoan ngoãn đi tới, vén tóc ra sau tai, sau đó cầm ly sữa bò uống một ngụm.
Chu Tự Tề nhìn cô, đôi mắt đen đột nhiên sâu hút, môi mỏng lộ ra ý cười nghiền ngẫm.
Anh quả thực hơn Tiểu Bắc mười tuổi, nhưng lần nào ở bên cạnh cô, anh cũng trở nên ấu trĩ.
Chu Tự Tề ăn xong miếng sandwich cuối cùng, uống hết tách cà phê rồi đứng dậy dẹp bộ đồ ăn vào bếp.
Mười phút sau, cuối cùng Từ Niệm Bắc cũng giải quyết xong bữa sáng, cô với tay lấy khăn giấy lau miệng.
“Chúng ta đi thôi,“ Theo cô nhớ thì Thịnh Hoa Entertainment có rất nhiều bản đầy đủ của các bộ phim chưa phát hành, nhưng chúng chỉ có thể xem trong phòng chiếu độc quyền của công ty và không thể mang ra ngoài.
Chu Tự Tề liếm môi, gọi giật cô lại: “Chờ đã.”
Từ Niệm Bắc quay đầu, khó hiểu nhìn anh: “Không phải anh nói lát nữa có cuộc họp, không đến nhanh sẽ muộn sao?”
“Anh muốn để lại vài quả dâu tây trên cổ em.”
“Cái gì?!” Từ Niệm Bắc mở to mắt nhìn anh, còn tưởng mình nghe lầm, hoảng sợ hỏi lại, “Anh vừa mới nói cái gì?”
Chu Tự Tề nghiêm túc, ánh mắt trịnh trọng nhìn cô: “Không có dấu hôn thì làm sao có thể chứng minh rằng mối quan hệ giữa chúng ta là mối quan hệ vợ chồng hòa thuận?”
Sách giáo khoa nào nói tình cảm vợ chồng hòa thuận là phải chứng minh bằng dấu hôn vậy?
Từ Niệm Bắc lui về sau hai bước, vừa nghi hoặc vừa ngượng đỏ mặt nhìn người đàn ông trước mặt: “Chúng ta dùng cách khác chứng minh cũng được mà, chẳng hạn như gọi anh là chồng này, hay nắm tay anh này.”
Chu Tự Tề lắc đầu: “Vẫn không đủ, người khác sẽ nói chúng ta đang diễn, chỉ khi nào chúng ta “yêu” thật, để họ tận mắt nhìn thấy thì họ mới tin cuộc hôn nhân của chúng ta hạnh phúc.”
Từ Niệm Bắc nuốt nước bọt, không nhìn ra điểm khác thường trong mắt Chu Tự Tề.
Người đàn ông đi về phía cô, vòng tay qua eo cô, rồi vùi đầu trên xương quai xanh của cô.
Từ Niệm Bắc cứng đờ, đôi mắt cũng nhắm lại.
“Tiểu Bắc, em thật sự rất thơm.”
“Ưm...” Từ Niệm Bắc định mở miệng nói chuyện, nhưng một tiếng rên khẽ như bị bóp nghẹt bật ra từ miệng cô, giọng nói nũng nịu đến mức cô không dám thừa nhận đó là âm thanh của chính mình.
Dưới cổ truyền đến tiếng cười trầm thấp của người đàn ông, đôi má ửng hồng của Từ Niệm Bắc ngay lập tức trở nên nóng bừng.
“Nào có...”
Nếu không phải sắp trễ giờ, có lẽ Chu Tự Tề sẽ trêu chọc cô thêm một lúc nữa.
Người đàn ông liếm cánh môi, đầu lưỡi như vô tình lướt qua xương quai xanh của người con gái: “Ừm, làn da của em rất mẫn cảm, trong vòng một ngày sẽ không biến mất đâu.”
Chu Tự Tề ngẩng đầu, chỉ thấy Từ Niệm Bắc đã biến thành một quả táo đỏ.
Anh lấy ra một chiếc nhẫn từ trong túi áo vest, sau đó đeo vào ngón giữa của cô, giọng nói ấm áp: “Nếu anh hôn em ở bên ngoài mà em cũng có biểu cảm này, thì mọi người điều sẽ biết chúng ta đang diễn trò.”
Từ Niệm Bắc nhìn chiếc nhẫn trên tay mình, đây là nhẫn cưới mà cô để lại khi rời Vườn Hồng.
Cô tránh khỏi tay anh, không được tự nhiên sờ cổ, nụ hôn vừa rồi của anh khiến cô cảm thấy hoảng loạn, trái tim cũng đập nhanh không ngừng.
Chu Tự Tề nhìn đồng hồ đeo tay: “Đi thôi, nếu không thì sẽ thật sự không kịp.”
***
Trong bãi đỗ xe, Từ Niệm Bắc phát hiện có người cầm camera chụp bọn họ.
Chu Tự Tề đưa tay bảo vệ cô, dẫn cô vào trong xe mới nhanh chóng lái đi.
Từ Niệm Bắc liếc mắt nhìn, thè lưỡi: “Sao trông tôi cứ như ngôi sao lớn ấy?”
Chu Tự Tề bật cười: “Em còn lợi hại hơn ngôi sao lớn là đằng khác, trên tay chồng em có bao nhiêu đỉnh lưu thuộc tuyến 1, tuyến 2, em không thấy hot search “Phu nhân tổng giám đốc hãy để mắt đến idol nhà mình đi” sao?”
*Tuyến: những diễn viên tuyến 1 thường là những người có năng lực diễn xuất tốt nhất và có địa vị cao nhất, theo sau là tuyến 2, tuyến 3...
Nghe được hai chữ “Chồng em”, trong lòng Từ Niệm Bắc rất không tự nhiên.
Bởi vì... Đêm qua cô mơ thấy Chu Tự Tề, bản thân không ngừng khóc lóc nhào vào lòng anh, lại còn liên tục gọi anh là chồng...
Đây quả thực là cơn ác mộng!
“Em có muốn trở thành nghệ sĩ không, chồng em sẽ nâng em lên.”
Lúc trước, Từ Niệm Bắc có nghĩ đến chuyện trở thành một ngôi sao, nói không chừng còn có thể làm bạn với Tư Không, nhưng sau khi trải qua cơn bão mạng đêm qua, ý tưởng này liền dừng lại, làm điều chế nước hoa vẫn phù hợp với cô hơn.
Từ Niệm Bắc lắc đầu: “Không cần.”
Chu Tự Tề cũng không miễn cưỡng, mười phút sau đã đến bãi đỗ xe của Thịnh Hoa Entertainment.
Từ Niệm Bắc cởi dây an toàn rồi bước xuống xe, ngoan ngoãn đứng đợi anh ngoài cửa, Chu Tự Tề chỉnh lại quần áo, đi tới chỗ cô rồi duỗi tay trái ra.
Từ Niệm Bắc nhìn anh, một chiếc Bentley màu đen khác đi vào bã đỗ xe, dừng ở bên cạnh xe của Chu Tự Tề.
“Chào anh, tổng giám đốc Chu!” Là trưởng phòng nhân sự, Tào Nhậm.
Từ Niệm Bắc vội vàng nhét tay mình vào lòng bàn tay Chu Tự Tề, mỉm cười nhìn Tào Nhậm.
Về cơ bản thì rất ít người trong công ty Thịnh Hoa nhìn thấy Từ Niệm Bắc ngoài đời, những bức ảnh tại buổi concert tối qua rất mờ, Tào Nhậm sửng sốt một chút, thoáng nhìn dấu vết trên cổ của cô: “Chào phu nhân, tôi là Tào Nhậm, trưởng phòng nhân sự.”
Tào Nhậm không đưa tay ra, chỉ gật đầu chào hỏi.
Anh ta sợ người đàn ông bên cạnh sẽ ghen mất.
Bài đăng trên Weibo của Chu Tự Tề đêm qua đã thực sự khiến cho đám nhân viên của họ há hốc mồm.
Dù sao, trong công ty vẫn luôn đồn rằng giữa tổng giám đốc Chu và đại tiểu thư nhà họ Từ là mối quan hệ hôn nhân thương nghiệp không êm đẹp, ngày thường tổng giám đốc Chu xã giao uống rượu gì gì đó, cũng không thấy cô Từ quan tâm đến.
Chu Tự Tề và Từ Niệm Bắc đan mười ngón tay vào nhau, bàn tay của người con gái nhỏ nhắn và mềm mại hơn anh rất nhiều.
“Đi thôi, sắp đến giờ họp rồi.”
Người đàn ông dẫn cô vợ nhỏ đi vào thang máy dành riêng cho tổng giám đốc.
Tào Nhậm chỉ có thể đợi ở cửa thang máy dành cho nhân viên.