Edit: Bưởi Mật Ong
Beta: Diệu
Chương 4:
Bầu trời vẫn lất phất những hạt mưa phùn. Thời tiết mùa hè luôn là như vậy, không hề báo trước tí nào. Tống Như Vân- mẹ của Giang Tiệm Đông nhanh chóng đuổi tài xế xe mau mau rời đi rồi lại nhìn ngó dáo dác xung quanh cẩn thận.
Trì Việt nghiêng đầu nhìn bà, trong trí nhớ đột nhiên hiện lên vài hình ảnh, chợt cậu nhớ ra điều gì đó.
...Chẳng phải Tống Như Vân vẫn luôn không đồng ý việc Giang Tiệm Đông theo đuổi âm nhạc sao?
Từ lúc anh xác định con đường đi của mình Tống Như Vân đã phản đối kịch liệt. Điều kiện trong nhà Giang Tiệm Đông không tính là quá tốt, Tống Như Vân cũng đã từng nói với anh rằng: “Theo đuổi âm nhạc gì chứ, vừa không có tiền đồ lại vừa lãng phí tiền.” Bà ấy từng làm ầm chuyện này đến mức giáo viên chủ nhiệm năm đó phải đến nói chuyện trực tiếp và giải thích.
Lúc mới xảy ra chuyện Trì Việt hết sức lo lắng nhưng thấy thái độ của Giang Tiệm Đông vẫn luôn kiên quyết khiến cậu yên tâm hơn bao giờ hết. Từ khi lên cao trung, anh đã tự mình kiếm được học phí và có thể tự chi trả mọi thứ nên cậu lúc đó nghĩ rằng mọi chuyện đều đã được giải quyết xong xuôi.
Cũng có lẽ bởi vì sự việc xảy ra không ảnh hưởng quá nhiều nên chưa ai từng nghĩ tới các vấn đề khác. Trong tiềm thức Trì Việt vẫn luôn cho rằng, Tống Như Vân chỉ là không tán thành thôi, có điều giờ cẩn thận ngẫm lại, thái độ lén lút của bà ấy như vậy làm cậu không khỏi có chút nghi ngờ.
Tống Như Vân là hình tượng điển hình cho người phụ nữ mạnh mẽ, mái tóc cắt ngắn gọn gàng, lúc nói chuyện luôn có thói quen xoa eo. Dì ấy dạy dỗ con cái từ trước đến nay đều vô cùng nghiêm khắc, quy định hai người mỗi lần thi đều phải đạt điểm như bà mong muốn, muốn làm cái gì trước tiên phải được bà cho phép, nếu không sẽ bị phạt.
Đầu óc Giang Tiệm Đông vốn thông minh nên từ trước đến giờ chưa từng lo lắng nhiều về việc học tập. Ký ức khiến cậu nhớ nhất là lần Giang Tiệm Đông dẫn cậu đi đến bờ sông bắt cá, cả hai đều chơi rất vui nhưng hôm đó anh quên không nói cho Tống Như Vân. Kết quả buổi tối ngày hôm đó, Giang Tiệm Đông bị phạt đứng ngoài cửa cả một đêm, mặc cho Trì Việt có giải thích hay xin xỏ thì một câu, một chữ cũng không lọt vào tai bà.
May sao thời điểm đó vẫn là mùa hè, nhiều nhất cũng chỉ bị muỗi cắn vài vết. Hơn nữa tố chất thân thể anh cũng rất tốt, bị phạt đứng cả đêm như vậy cũng không xảy ra vấn đề gì. Nhưng bắt đầu từ lúc đó Trì Việt đối với Tống Như Vân sinh ra cảm giác sợ hãi, không dám lại gần tiếp xúc.
Bình thường Tống Như Vân đối xử với Trì Việt cũng khá tốt, ở trước mặt người ngoài luôn đem theo gương mặt tươi cười đón chào nhưng cậu vẫn không dám nhìn thẳng bà ấy. Mỗi lần đi tìm Giang Tiệm Đông đều cố ý tìm tới lúc Tống Như Vân không có nhà. Giang Tiệm Đông rất để ý tới cậu nên cũng biết Trì Việt sợ Tống Như Vân, vì thế hiếm khi nhắc tới bà ấy.
Nhưng mọi thứ liệu có thực sự ổn như vậy không?
Nhớ lại dáng vẻ cô đơn đêm đó của Giang Tiệm Đông, Trì Việt cảm thấy nơi đầu tim của mình đau nhói.
Nơi đây đều là những người quen biết nhau từ sớm, ở chung đã lâu như vậy, chuyển cây dương cầm đi xuống động tĩnh cũng không nhỏ. Một thím ở lầu trệt mở cửa sổ ra, từ bên trong thò đầu ra: “Ôi, đây không phải chị Tống sao? Sao tự nhiên lại đem cây đàn đi bán vậy?”
Đều là hàng xóm láng giềng nên Tống Như Vân cũng không chút giấu diếm nói: “Chẳng phải năm nay Tiệm Đông thi đại học sao, tôi muốn thằng bé tập trung học tập hơn thôi.”
Giang Tiệm Đông rất có thiên phú trong lĩnh vực âm nhạc, đây là điều tất cả mọi người đều biết, thím lầu một kia khó hiểu hỏi: “Làm vậy là sao chứ? Học âm nhạc cũng rất tốt mà. Chẳng phải minh tinh bây giờ đều kiếm được rất nhiều tiền đấy sao, nếu là con trai chị Tống thì có khi còn kiếm được nhiều hơn mấy ngôi sao kia nữa chứ.”
“Tốt cái gì mà tốt chứ.” Tống Như Vân bất mãn cười nhạo, tiễn tài xế đi rồi mới quay lại cùng thím lầu một nói chuyện: “Giới giải trí hỗn loạn như vậy, nhiều loại người chẳng ra đâu vào đâu, có gì tốt cơ chứ? Thím thực sự nghĩ dựa vào mấy cái vớ vẩn này mà kiếm cơm được sao? Gia đình tôi cũng chỉ là những người bình thường, không tiền không thế, tốt nhất vẫn nên đối diện với sự thật đi, đừng có mơ mộng nữa.”
Dì Vương do dự chốc lát rồi thở dài một hơi: “Ngôi sao lớn cũng đâu có dễ làm như vậy đâu.”
Thật ra mọi người đều có thể hiểu quan điểm này, đây là suy nghĩ mà phụ huynh nào cũng có. Họ đều mong con cái của mình có thể tìm được một công việc ổn định, sau đó có một gia đình nhỏ, có một cuộc sống an nhàn nhưng cảm giác bị ba mẹ sắp xếp cuộc đời như vậy quả thực không dễ chịu chút nào.
Tống Như Vân cùng dì Vương chị một câu tôi một câu, đều là nói muốn Giang Tiệm Đông đi làm nhân viên công chức, làm bác sĩ hoặc là giáo viên,... đều là những hình tượng mẫu mực trong mắt phụ huynh. Trì Việt càng nghe lại càng thấy khó chịu.
Dì ấy vốn dĩ chưa hề hỏi ý kiến của Giang Tiệm Đông.
Chiếc xe chở dương cầm nhanh chóng biến mất khỏi tiểu khu của họ. Đột nhiên cơn mưa bỗng ào xuống, từng hạt mưa lách tách lách tách chảy xuống tạo thành những gợn sóng nhỏ trên vũng nước.
Chiếc xe tải đi càng lúc càng xa, sau khi rẽ vào khúc cua liền biến mất, Trì Việt đứng bên cạnh một lúc vẫn không kìm được mà gọi: “Dì Tống.”
Vừa rồi khi cậu xuống lầu có chào hỏi qua dì Tống, Tống Như Vân lúc này nghe thấy Trì Việt kêu mình khiến bà có chút ngớ người.
“Là A Việt à.” Tống Như Vân hàn huyên thêm hai câu với dì Vương rồi mới quay đầu nhìn cậu: “Có chuyện gì thế con?”
Trì Việt mím môi, không nhịn được mà hỏi: “Dì Tống, vì sao dì không hỏi ý kiến của anh Tiệm Đông? Anh ấy thực sự rất thích âm nhạc mà.”
Tống Như Vân chớp chớp mắt, bà không nghĩ Trì Việt sẽ cùng mình nói chủ đề này. Từ xưa Trì Việt đã luôn rất ít trò chuyện với bà, hai người cũng không tính là quá quen thuộc nhưng Tống Như Vân cũng chỉ sửng sốt một giây, sau đó liền khôi phục lại biểu tình của mình.
“A Việt, con còn nhỏ, có nhiều thứ con còn chưa hiểu hết đâu.” Ngữ khí Tống Như Vân rất dịu dàng,mỗi câu bà nói cùng Trì Việt chưa từng quá nặng lời, thái độ còn rất cương quyết: “Các con còn nhỏ, chờ lớn lên rồi sẽ hiểu, ta làm mọi thứ như vậy đều là vì muốn tốt cho Tiệm Đông mà thôi.”
“Ba mẹ làm vậy chỉ là muốn tốt cho các con thôi” – một câu nói điển hình của mọi phụ huynh.
Tống Như Vân nói không ít lời khuyên bảo với Trì Việt nhưng cậu đều không trả lời, nói thêm vài câu nữa dì Tống nhanh chóng tạm biệt rồi lên lầu nấu cơm. Trì Việt đứng ngẩn người ngoài cửa, thật lâu sau mới nhìn lên bầu trời.
Mưa vẫn còn rơi, từng hạt mưa rơi xuống mặt đất, lòng cậu cũng trùng xuống.
Ngoại trừ đau lòng còn có áy náy, nếu cậu biết chuyện này sớm hơn thì mọi thứ sẽ không như vậy.
Bình thường mặc dù Giang Tiệm Đông rất hiếm khi nhắc tới Tống Như Vân nhưng nếu để ý kĩ một chút thì chắc chắn sẽ nhìn ra nhiều việc không đúng.
Sau khi vào cấp ba, Giang Tiệm Đông bắt đầu có sự thay đổi, vốn đã không thích nói chuyện giờ lại càng trở nên trầm mặc, dụng cụ học nhạc cũng tự dưng biến mất. Trì Việt từng hỏi qua nhưng Giang Tiệm Đông lần nào cũng rất khéo léo mà đổi chủ đề. Lúc đó cậu cũng không nghĩ nhiều, mỗi ngày đều quấn lấy hắn nghe ca hát, những ngày đó đều là khoảng thời gian vui vẻ của cậu.
Kỳ nghỉ hè lần trước, lúc trở về Giang Tiệm có nói với Trì Việt rằng hắn đang đi làm công để trả tiền học nhạc. Mỗi ngày trừ luyện đàn ở trung tâm thì cũng là thức khuya dậy sớm đi làm, đến cả chai nước uống hắn cũng không nỡ mua cho chính mình. Thời điểm đó Trì Việt chỉ cảm thấy Giang Tiệm Đông quá lợi hại, còn nhỏ như vậy đã có thể đi kiếm tiền nhưng hiện tại nhớ lại chỉ cảm thấy bản thân quá ngốc, ngốc đến mức nực cười.
Trì Việt còn nói muốn trở thành bạn bè thân thiết nhất của Giang Tiệm Đông, nói muốn hắn tiếp tục theo đuổi đam mê để cậu trở thành nhóc fan đáng yêu nhất của hắn nhưng đến cuối cùng thì sao, đến cả việc Giang Tiệm Đông đã phải trải qua những gì, chịu đựng những gì,... cậu đều không biết.
Khó trách tại sao giờ Giang Tiệm Đông và cậu lại có khoảng cách.
Đến nửa đêm trời vẫn chưa ngừng mưa, thời điểm mưa bắt đầu ngớt dần thì Giang Tiệm Đông mới quay trở lại. Anh che một chiếc dù màu đen, cả người mang theo một thân nước mưa cùng hơi ẩm bên ngoài.
Tiểu khu cũ cách âm không tốt, căn hộ của nhà ông bà Trì Việt rất gần căn hộ của Giang Tiệm Đông, chỉ cách có một tầng. Nghe được tiếng bước chân của hắn quay trở về, Trì Việt liền lặng lẽ mở cửa ra nghe ngóng, cậu nghe thấy tiếng mở cửa của Giang Tiệm Đông, sau đó lại nghe thấy được một trận cãi vã từ dưới lầu truyền đến.
“... Dương cầm của con đâu?”
“.... Tại sao lại tự tiện vứt đồ của con đi?”
“... Đến cả một chút kỷ niệm cuối cùng mẹ cũng không để lại cho con sao?!”
Tiếng cãi nhau càng ngày càng lớn dần, Trì Việt chưa từng nghe thấy ngữ khí như vậy của Giang Tiệm Đông, vừa tức giận lại vừa bất lực, vừa giãy giụa lại vừa thống khổ. Cậu nghe được tiếng đóng cửa “Sầm” một cái, cánh cửa cũng dường như run lên sau cái đóng cửa đó. Giang Tiệm Đông bước nhanh xuống lầu, Trì Việt thở dài chạy nhanh về phòng thay đồ rồi lại lấy dù từ tủ giày ra.
“Ông ơi, bà ơi, con ra ngoài một chút nhé!”
Không đợi ông bà ngoại đáp lời Trì Việt đã phi như bay xuống lầu. Thời gian thay quần áo không mất quá nhiều nhưng chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, Giang Tiệm Đông đã không thấy bóng dáng đâu cả.
“A Việt! Muộn rồi con còn đi đâu nữa vậy?” Bà ngoại Trì Việt từ cửa sổ phía trên thò đầu ra hỏi cậu.
Trì Việt ngửa đầu trả lời: “Con có chút chuyện cần làm, lát nữa con sẽ quay về!”
“Chuyện gì mà gấp vậy con? Hiện tại đã muộn rồi, còn mưa lớn nữa, không thể để ngày mai đi sao?”
“Không được đâu ạ, lát con sẽ về sớm, bà ngoại đừng lo nữa nha.” Trì Việt hít sâu nói tiếp: “Đây là chuyện vô cùng quan trọng của con ngoại ạ!”
Trấn nhỏ buổi tối vô cùng yên tĩnh, trời hôm nay cũng mưa nên trên đường người đi qua đi lại rất ít. Trì Việt bước nhanh ra khỏi tiểu khu cũ, bước chân cậu trở nên dồn dập.
Trì Việt là một đứa trẻ được chiều chuộng lớn lên, đơn thuần ngây thơ, trước khi biết chuyện trong nhà Giang Tiệm Đông cậu cho rằng mọi người đều có một mái ấm hạnh phúc giống như mình.
Nhưng từ khi biết chuyện xảy ra, cậu trở nên bồn chồn, lo lắng, Trì Việt thật sự coi Giang Tiệm Đông là anh em thân thiết nhất của mình.
Mưa rơi như trút nước. Trì Việt vội vã chạy trong mưa, cậu gần như chạy khắp nơi ở khu vực lân cận, cuối cùng cũng tìm thấy hắn ở trong một công viên nhỏ.
... Giang Tiệm Đông lần này cũng giống lần trước, đều không đem theo dù. Anh ngồi ở ghế dài trong công viên, trước mặt là mặt cỏ bị nước mưa làm ướt nhẹp.
Dưới ánh trăng, màn mưa trở nên xinh đẹp vô cùng. Trì Việt cầm ô đến bên cạnh Giang Tiệm Đông. Cậu tùy tiện lấy tay lau một phần trên chiếc ghế dài, sau đó rất tự nhiên mà ngồi bên cạnh anh.
“Anh ơi.” Cậu hỏi hắn: “Là bởi vì dì nên anh mới không học âm nhạc nữa sao?”
Mưa rơi trên ô phát ra tiếng sột soạt, Giang Tiệm Đông trầm mặc một lát rồi trả lời: “...Ừ.”
“Có phải anh vẫn muốn học đúng không?” Trì Việt nghiêng đầu hỏi hắn: “Anh sẽ không từ bỏ chứ?”
Giang Tiệm Đông ngẩng đầu nhìn cậu, không nói gì.
Dù anh không trả lời nhưng Trì Việt cũng đã biết đáp án.
Nếu như không phải là nhìn thấy Tống Như Vân đem đàn piano đi bán thì cậu nhất định cũng sẽ không bao giờ hiểu được tình huống của anh. Nhất định là Giang Tiệm Đông vẫn không từ bỏ. Nếu không, vì sao Tống Như Vân lại thừa dịp anh không có nhà mới dám đem dương cầm đi bán?
“Anh có cần em giúp đỡ gì không?” Trì Việt lấy hết can đảm nhìn vào mắt hắn: “Anh ơi, em muốn giúp anh.”
“Không cần.” Lời còn chưa nói hết đã bị Giang Tiệm Đông chặn lại, lời nói mang theo lạnh nhạt cùng xa cách.
Trì Việt trừng mắt nhìn hắn, tâm trạng có chút rối rắm, cậu theo bản năng mà hỏi lại Giang Tiệm Đông: “Vì sao anh lại không cần em giúp đỡ?”
Giang Tiệm Đông trầm mặc một lát, ngữ khí trước sau vẫn như một:
“Không cần.”
Gió quá mạnh, từng hạt mưa rơi vào mặt lạnh buốt, còn có cành liễu không biết từ nơi nào lại bay đến trên trán Trì Việt.
Trì Việt yên lặng nhìn Giang Tiệm Đông, hắn duỗi tay giúp cậu phủi những thứ đồ dính trên trán cậu nhóc, bàn tay nhẹ nhàng mà dứt khoát, là hơi ấm trong đêm mưa giá lạnh nhưng giọng điệu lại vô cùng lạnh nhạt, so với cơn mưa đêm nay còn lạnh hơn rất nhiều lần.
“Có từ bỏ hay không là chuyện của anh.” Giang Tiệm Đông nhanh chóng thu tay lại, biểu tình vẫn lãnh đạm như cũ: “Không liên quan tới em đâu.”