Edit: Bưởi Mật Ong
Beta: Diệu
Chương 6:
Mùa hè nắng chói chang, hơi nóng bốc lên khiến Trì Việt tưởng như bản thân đang phải đứng trong một cái lò lửa vậy, ngột ngạt đến mức khó thở. Đứng dưới cái nắng bỏng rát này Giang Tiệm Đông cũng không chịu được, vô cùng khó chịu.
Từ trước tới giờ anh không muốn Trì Việt phải lo nghĩ đến chuyện của mình, nhưng lần này lại khác, anh giống như không thể chối từ bất cứ điều gì trước đôi mắt lấp lánh như sao trời kia.
Những mảnh vụn trên đất đã được anh nhặt gần hết, Trì Việt đi đến bên cạnh thùng rác, cánh tay trắng nõn kia với vào trong tìm đồ.
Rác trong thùng chất cao bằng một nửa người, dưới ánh mặt trời, mùi hôi thối thoang thoảng bốc lên, đến cả con ruồi ở gần đó cũng giật mình trước hành động của tên nhóc ương ngạnh kia.
“Đừng... đừng tìm.” Giang Tiệm Đông nhanh chóng phản ứng lại, vươn tay kéo cổ tay Trì Việt: “Không phải đồ quý giá gì cả.”
Trong thùng chất quá nhiều rác, toàn là những mảnh thủy tinh vỡ vụn. Những mảnh giấy khen được vứt ở trong các khe hở, Trì Việt từng chút từng chút một lấy ra từng túi rác, cánh tay cậu vô tình chạm vào thứ gì đó, dính dính, xám xịt nhưng động tác trên tay vẫn không hề có dấu hiệu dừng lại.
“Sao lại không có giá trị cơ chứ? Em thấy tất cả đều quý giá được chưa!” Cuối cùng cũng tìm được một mảnh nhỏ của tờ giấy khen, trên mặt giấy có dính chút bụi, lại có vài vết nhăn mờ nhạt, cậu cẩn thận phủi hết bụi bẩn ở mặt trên tờ giấy, sau đó xoay người đưa cho Giang Tiệm Đông: “Anh, em phủi hết bụi rồi này, anh cầm đi.”
Đôi mắt Trì Việt như tỏa ra thứ ánh sáng lấp lánh mê hoặc Giang Tiệm Đông, đôi tay nhỏ nanh cầm tờ giấy một cách cẩn thận như thể nó là món đồ vật trân quý. Hầu kết anh chuyển động lên xuống, mí mắt hơi khép lại, sau đó cầm tờ giấy cậu đưa tới: “Ừ...”
Âm thanh Giang Tiệm Đông rất nhỏ, hầu kết hơi chuyển động, thanh âm trầm thấp như hòa tan trong gió: “... Cảm ơn em.”
Những mảnh nhỏ giấy chứng nhận thực sự là rất khso tìm. Tống Như Vân xé nát thành từng mảnh, ngay cả lớp bọc cứng bên ngoài cũng không thoát khỏi số phận. Thùng rác ở đây hầu như đều là rác sinh hoạt, không phải đồ ăn thừa thì cũng là vỏ dưa, vỏ bưởi, nhiều loại hương vị trộn lẫn trong không khí nóng bức mùa hè tạo thành mùi vừa chua vừa hôi. Trì Việt cùng Giang Tiệm Đông đứng bên cạnh, lấy từng mảnh nhỏ ghép lại với nhau.
Làm mãi, làm mãi, đến lúc xong cũng đã là vài tiếng đồng hồ sau đó. Mồ hôi không ngừng chảy xuống sườn mặt, sau lưng Trì Việt đã ướt đẫm một mảng lớn nhưng cậu vẫn nghiêm túc mà ghép lại.
Thỉnh thoảng Giang Tiệm Đông sẽ nghiêng đầu nhìn cậu, con ngươi đen nhánh sâu thẳm, tựa như một hố đen vũ trụ.
Chưa gì mặt trời đã xuống núi, hai người liên tục tìm mấy tiếng liền, cuối cùng cũng ghép lại được toàn bộ mảnh vụn. Mặc dù có vài chỗ đã bẩn, không thể lau được nhưng đa phần toàn bộ giấy khen đều được bọn họ bất chấp dán lại.
Giấy chứng nhận cùng giấy khen thưởng đều nát đến mức thậm tệ, nhìn sơ qua còn có thể thấy dấu vết của băng keo dán. Trì Việt có chút đau lòng mà sờ sờ chỗ dán băng keo. Giang Tiệm Đông từ chỗ chú bảo vệ mượn được cây chổi cùng mo hót rác, hai người cùng nhau phân loại rác rồi một lần nữa đem rác đổ lại vào thùng.
“Cũng chỉ có thể dán được như vậy.” Trì Việt bất đắc dĩ thở dài, không nhịn được mà lầm bầm: “Đáng tiếc quá đi.”
Những mảnh vụn còn lại không thể dán lại được nữa, chúng quá bẩn rồi. Trì Việt khó chịu, suy cho cùng giấy khen từ trước đến nay đều mang ý nghĩa chứng nhận những mơ ước, những nỗ lực chứ không đơn thuần chỉ là một tờ giấy đề tên ai đó.
Nhưng cuối cùng lại bị xé nát toàn bộ, bẩn thỉu, tanh tưởi, đến mức không nỡ nhìn.
Thời điểm dọn xong rác trời cũng đã tối đen, hai người đem đồ trả lại cho chú bảo vệ sau đó ở lại rửa tay thật sạch. Cái mát lạnh của dòng nước ngấm vào cánh tay thoải mái vô cùng, đem toàn bộ mùi rác hôi thối kia trôi theo dòng nước. Trì Việt buồn bã, rửa tay đến thất thần.
Đóng vòi nước, khuỷu tay Giang Tiệm Đông huých nhẹ vào người Trì Việt: “Đừng nghĩ nữa, không có việc gì hết.”
“Có nghĩ nữa cũng không có biện pháp.”
Trì Việt “Dạ” một tiếng nhỏ, thời điểm rửa tay đã đặt xấp giấy khen ở trên bể nước, ánh mắt cậu không nhịn được mà nhìn sang: “Dù đã dán lại rồi nhưng cũng vẫn không thể giống như trước nữa.”
Vẻ mặt cậu nhóc rõ ràng rất uể oải, Giang Tiệm Đông bỗng nhiên dùng mu bàn tay chạm vào gương mặt cậu, vài giọt nước vẫn còn trên tay anh theo chuyển động mà chảy xuống gương mặt Trì Việt.
“Không giống nhau thì không giống nhau.” Giang Tiệm Đông ném xấp giấy khen tới, nghiêng đầu cười cười với cậu.
Có lẽ là do nhiệt độ thời tiết quá cao làm cho cậu cảm thấy chóng mặt, nhưng cũng có lẽ là do nước quá mát lạnh khiến cậu cảm thấy thoải mái vô cùng. Trong một giây kia, Trì Việt cảm thấy nụ cười ban nãy của Giang Tiệm Đông so với trước kia có điểm khác nhau, nhưng khác nhau như thế nào cậu cũng không biết.
“Đi thôi.” Giang Tiệm Đông đi tới giúp cậu đóng vòi nước, mở miệng nói: “Bận suốt cả buổi trưa rồi, anh đưa em đi uống nước.”
Lần đầu tiên nhìn thấy anh cười như vậy, Trì Việt có chút ngây ngốc. Đôi mắt Giang Tiệm Đông đen nhánh, lúc cười rộ lên lại có chút dáng vẻ dịu dàng, mọi khí chất lạnh lùng trên người đều biến mất. Trì Việt ngẩn ra hồi lâu mới lấy lại tinh thần: “À... Được, đều nghe anh cả.”
–
Ngày hôm đó Giang Tiệm Đông mời Trì Việt ăn đá bào. Trấn nhỏ ở đây nhiều nhất chính là mấy đồ ăn vặt như vậy. Trì Việt ăn đến ngon lành, về nhà mà vẫn còn đem theo nửa chén chưa kịp ăn xong, bà ngoại Trì nhìn thấy đứa nhỏ nhà mình ăn loại đồ ăn này không nhịn được mà nhắc nhở: “Cái này có ngon bổ ở đâu đâu mà con lại ăn hả A Việt? Ăn ít thôi, mấy thứ này không tốt cho sức khỏe đâu.”
Trì Việt híp mắt cười, múc một thìa thật to cho vào miệng. Đúng thật là bình thường cậu không quá thích ăn mấy thứ này nhưng lần này lại khác, cậu thấy đặc biệt ngon, rất thích.
Từng khối đá to được xay nhuyễn ra rồi được phủ thêm một lớp siro đầy đủ các loại hương liệu, còn có đậu đỏ, dừa khô, trái cây,... chỉ nhìn thôi mà cũng ứa nước miếng, đặc biệt là trong thời tiết nóng bức như vậy còn gì tuyệt hơn một bát đá bào chứ. Đúng là những thứ này không tốt nhưng lúc cậu cắn một miếng, cảm giác mát lạnh truyền từ khoang miệng xuống khắp thân thể, thoải mái thực sự.
Ăn xong cốc đá bào ban nãy Trì Việt mới chịu đi tắm rửa, rửa sạch hết mồ hôi và mùi rác thải.
Vài ngày sau trôi qua vô cùng nhẹ nhàng, thời tiết vẫn nóng bức như vậy nhưng Trì Việt cảm nhận được đã có điều gì đó thay đổi. Sau buổi ăn đá bào ngày hôm đó, thái độ của Giang Tiệm Đông đã không còn như trước lúc nào cũng cự tuyệt, tránh né cậu mà ngược lại, thỉnh thoảng anh chủ động tìm tới cậu. Tối hôm đó Trì Việt đang nằm dài ở nhà làm bài tập, di động đột nhiên ting ting mấy tiếng.
Giang Tiệm Đông: Em có đó không?
Tin nanh hiện ra khiến Trì Việt sửng sốt một chút, thấy rõ tên người gửi khiến cậu suýt chút nữa làm rơi cái điện thoại. Nhiều năm quen nhau như vậy rồi mà cậu chưa từng thấy Giang Tiệm Đông chủ động nanh tin cho cậu.
Trì Việt cẩn thận kiểm tra QQ của Giang Tiệm Đông, liệu có phải là cậu nhìn nhầm tên không nhỉ? Sau khi chắc canh là cậu không nhìn nhầm liền trả lời:
Trì Việt: Có chuyện gì vậy ạ?
Trì Việt còn đang nghi ngờ không biết có phải là anh bị người khác hack tài khoản rồi cơ chứ.
Cũng may là không lâu sau đó Giang Tiệm Đông đã gửi lại tin nanh, nội dung rất bình thường, chỉ có hai việc:
Giang Tiệm Đông: Buổi tối có rảnh không?
Giang Tiệm Đông: Muốn mời em đi ăn đồ nướng.
Nếu là trước kia, thấy Giang Tiệm Đông chủ động hẹn mình đi ăn như vậy cậu chắc canh sẽ cực kì phấn khích mà đồng ý nhưng nhớ tới những việc xảy ra gần đây, cậu có chút không thoải mái. Trì Việt không phải là nhóc thù dai, chỉ cần một lần chủ động này của anh, mọi việc không vui, giận dỗi trước kia đều tan thành mây khói.
Vậy nên buổi tối hôm đó, đúng 7 giờ tối Trì Việt đã an ổn ngồi đối diện với Giang Tiệm Đông trong quán nướng.
Buổi tối có rất nhiều người tới ăn BBQ. Xung quanh con đường này vô cùng náo nhiệt, những bàn nhỏ được đặt trước quán cũng chật kín người, mỗi bàn đều đang vui cười đùa giỡn với nhau. Trì Việt và Giang Tiệm Đông ngồi ở giữa đám người đó, bắt đầu gọi món. Cá nướng tất nhiên là không thể bỏ qua được rồi, ai bảo đó là món ăn yêu thích của cậu cơ chứ. Giang Tiệm Đông không phải người thích nói nhiều, gương mặt tuấn tú lại không mang theo chút biểu cảm nào ngồi ở đây thực sự là có chút không hợp. Cá nướng được đặt trên bếp than nhỏ nướng, mùi thơm của thì là cùng gia vị với hơi nóng bốc lên xộc thẳng lên mũi Trì Việt khiến cậu ứa nước miếng.
Giang Tiệm Đông thấy cậu nhóc như vậy liền nghiêng đầu hỏi:
“Ngon không?”
“Ngon lắm!” Trì Việt gắp một miếng cá bỏ vào miệng. Lần trước tới đây cậu luôn cảm thấy hương vị đã thay đổi nhưng không ngờ lần này cậu lại cảm thấy hương vị vẫn giống như trước, thịt cá ngoài giòn trong mềm, nuốt xuống rồi mà hương vị của miếng cá vẫn đọng lại trong khoang miệng.
Đêm nay có chút mát, gió thổi tới khiến cả người cảm thấy sảng khoái vô cùng. Bàn ăn đồ nướng được bày biện đơn giản, hai người ngồi trên ghế nhỏ ăn cũng cảm thấy hương vị khác hẳn, giống như vừa từ trong lồng hấp đi ra lại được một cơn gió nhỏ thổi đến mát lạnh.
Một con cá nướng nhanh chóng được giải quyết, Giang Tiệm Đông vì vẫn phải luyện tập nên không thể ăn quá nhiều, vậy nên thịt cá chủ yếu đều rơi vào bụng của nhóc con họ Trì. Ăn xong bọn họ liền tạm biệt ông chủ, chậm rãi bước về nhà, gió đêm thổi tới khiến vạt áo hai người bị hất lên một chút, Giang Tiệm Đông ôn nhu gọi một tiếng: “Trì Việt.”
“Dạ?” Trì Việt ăn đến no căng bụng, một bên vừa đi vừa xoa xoa bụng, cậu no đến độ không thể đi được. Nghe thấy Giang Tiệm Đông gọi mình liền nghiêng đầu nhìn anh, đôi mắt cậu vẫn lấp lánh, tỏa ra thứ ánh sáng rực rỡ nhất mà anh từng nhìn thấy.
Giang Tiệm Đông thấy Trì Việt đi đường có chút chậm chạp liền cau mày hỏi: “Sao vậy? Bụng không thoải mái à?”
“Không có, không có.” Trì Việt lắc đầu, ngượng ngùng nói tiếp: “Ban nãy đồ ăn ngon quá nên em ăn hơi nhiều.”
Giang Tiệm Đông im lặng, gương mặt thoáng hiện lên dáng vẻ cưng chiều bất đắc dĩ. Trì Việt xấu hổ cười cười, vội vàng lảng sang chuyện khác: “Đúng rồi, ban nãy anh gọi em có chuyện gì vậy?”
“Không có gì.” Nhắc đến chuyện vừa nãy, Giang Tiệm Đông thoáng thả lỏng cơ mặt, nhàn nhạt trả lời: “Lâu rồi không cùng ăn cơm với em như vậy. Tốt thật đấy.”
Trì Việt đã tới đây được một tháng, hai người cũng đã vài lần đi ăn cùng nhưng trạng thái của hai người không được tốt cho lắm nhưng lần này thì khác, buổi tối này giống như trở về ngày xưa, mọi thứ đều tốt đẹp. Gió đêm nay thực mát, hai người cùng nhau trở về, câu được câu không trò chuyện, bất tri bất giác đã nói rất nhiều chuyện.
Nói hồi còn nhỏ Giang Tiệm Đông đem Trì Việt đi trèo cây, sau lại nói thời gian Giang Tiệm Đông bắt đầu học nhạc, nói về suy nghĩ của anh, cũng nhắc đến cả kế hoạch, dự định tương lai sau này.
“Anh, anh còn muốn học nhạc không?” Có lẽ là do bầu không khí đêm nay quá tốt đẹp, Trì Việt nhất thời không nhịn được mà hỏi. Vừa nói xong cậu lập tức hối hận, vội vàng nói: “Xin lỗi anh, chỉ là em vẫn muốn nghe anh hát chứ không có ý gì khác đâu, em....”
“Không sao.” Giang Tiệm Đông lắc đầu cười cười cũng không mang ý tức giận. Đêm nay rất yên tĩnh, hai bên đường ánh đèn chiếu sáng bọn họ, thoạt nhìn vô cùng hài hòa. Giang Tiệm Đông đột nhiên nghiêng đầu nhìn Trì Việt, nở nụ cười dịu dàng.
“Anh xin lỗi.” Giang Tiệm Đông nhẹ nhàng nói.
Trì Việt chớp chớp mắt: “....A?”
“Anh muốn nói xin lỗi với em.” Giang Tiệm Đông duỗi tay ôm bả vai cậu, hành động vô cùng thân mật.
“Lần trước không nói cho em biết, anh vẫn còn học nhạc.”
Đây là lần đầu tiên Giang Tiệm Đông thẳng tanh nói suy nghĩ của mình cho Trì Việt, nói anh vẫn muốn theo đuổi đam mê của mình, nói anh vẫn luôn chuẩn bị cho kì thi nghệ thuật. Đường phố buổi đêm vô cùng yên tĩnh, Trì Việt có chút ngây ngốc. Cậu chưa từng nghĩ tới việc Giang Tiệm Đông sẽ nói cho cậu biết suy nghĩ của mình. Trì Việt nhìn chằm chằm bóng dáng của Giang Tiệm Đông, nhất thời không biết nói gì.
Giang Tiệm Đông cười đến dịu dàng, đôi mắt đen láy xinh đẹp kia nhìn Trì Việt, không hề có chút xa lạ hay khoảng cách nào như trước. Cậu bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, vội vàng mở miệng: “Anh, anh yên tâm, em sẽ không nói cho dì Tống biết đâu, em__”
“Ừ, anh biết.” Giang Tiệm Đông nhanh chóng ngăn lại lời cậu định nói, cánh tay khoác trên vai cậu nhóc tỏ vẻ muốn an ủi mà ôm chặt thêm một chút.
Sau đó anh liền buông lỏng tay, xúc cảm ấm áp vẫn phảng phất trên da thịt khiến cậu thấy tê dại cả người, trong lòng có chút cảm giác nâng nâng khó tả.
Trì Việt nhìn Giang Tiệm Đông cười rộ lên một cái.
Hai người cứ như vậy sóng vai nhau cùng đi về, rất nhanh đã tới tiểu khu cũ kĩ, khi đến gần cửa, Giang Tiệm Đông một lần nữa gọi tên Trì Việt. Cậu nghiêng đầu hỏi có việc gì vậy, Giang Tiệm Đông không nói câu nào mà trực tiếp đi tới ôm cậu, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai cậu.
“Bây giờ anh đang ở một lớp đào tạo âm nhạc, anh sẽ đến đó luyện tập vào buổi tối.” Giang Tiệm Đông cố gắng kìm nén âm thanh, khi nói chuyện giọng anh vừa trầm thấp vừa mang theo hơi thở ấm áp ở bên tai Trì Việt nói nhỏ: “Nếu rảnh em có thể tới đó, anh sẽ hát cho em nghe.”