Edit: Bưởi Mật Ong
Beta: Diệu
-
Giang Tiệm Đông chưa từng chủ động nói chuyện về gia đình mình, một phần là vì tính cách, một phần là do thói quen, không quen nói nhưng lại quen nhẫn nại, chịu đựng.
Đây là lần đầu tiên anh cảm thấy khao khát muốn nói cái gì đó, có lẽ là do đè nén quá lâu, cũng có lẽ là bởi vì người trước mặt anh là Trì Việt,... là bạn bè của anh.
Đây có lẽ là một từ tương đối xa lạ với Giang Tiệm Đông, cảm giác tương đối mới mẻ nhưng lại không hề chán ghét.
Người bạn kia nghiêng đầu nhìn anh, hai bên đầu gối chụm vào, cánh tay khoanh lại đặt lên trên, rất yên tĩnh mà nhìn anh.
“Anh ơi....” Giang Tiệm Đông vừa mở miệng rồi khép lại, nhất thời không biết bắt đầu từ đâu. Chuyện xưa quá nhiều, cũng quá rắc rối, rất nhiều kí ức vụn vặt hiện lên trong đầu anh. Trì Việt cứ lẳng lặng nhìn anh chăm chú, không thúc giục cũng không nóng nảy, đôi mắt tĩnh lặng lại vô cùng sáng ngời, tựa như vầng trăng sáng trên bầu trời đêm đen rộng lớn.
Giang Tiệm Đông rũ mắt trầm mặc một lát, cuối cùng cũng mở miệng: “Anh biết vì sao mẹ lại phản đối anh học nhạc.”
Anh ngẩng đầu hướng ánh mắt về phía xa xưa, đôi mắt tựa như nhớ lại chuyện cũ: “Em còn nhớ ba anh không?”
“Ba anh? Chú Giang sao?” Nếu Giang Tiệm Đông không nhắc tới, có lẽ Trì Việt đã thực sự quên người này, cậu đã rất lâu rồi không gặp ba của Giang Tiệm Đông.
Giang Tiệm Đông khẽ thở dài, nói: “Thật ra ba mẹ anh đã ly hôn.”
Trước kia Tống Như Vân không hề phản đối Giang Tiệm Đông đi theo con đường này, dù sao bà cũng không thể coi thường người chồng của mình. Chỉ là sau này xảy ra một số việc khiến bà thay đổi suy nghĩ.
Ba Giang – Giang Lương Triết là thầy giáo dạy nhạc, áo mũ chỉnh tề, phong thái nhẹ nhàng, cũng từng được coi là nam thần. Rất nhiều bạn bè đều ngưỡng mộ Giang Tiệm Đông có một người ba lợi hại như vậy. Lúc anh còn đi học ở nhà trẻ, mỗi ngày ba Giang đều sẽ đi đón anh, trên đường về sẽ cõng anh trên vai vừa ca hát vừa lấy râu cọ cọ trên mặt anh.
Không khí lúc đó tốt hơn bây giờ rất nhiều, buổi tối trên bầu trời đêm có vô vàn ánh sao rực rỡ, ánh trăng cũng rất sáng. Trên con đường nhỏ ấy, dưới bầu trời trăng sao tuyệt đẹp ấy, Giang Tiệm Đông đã từng nghĩ mình chính là đứa trẻ hạnh phúc nhất trên thế gian này.
Lúc Giang Tiệm Đông học cấp hai, các cuộc thi tìm kiếm tài năng bắt đầu nổi lên ở Trung Quốc. Một người có điều kiện ưu tú như Giang Lương Triết cũng không bỏ qua cơ hội, đăng ký tham gia.
Âm nhạc vẫn luôn là giấc mộng của Giang Lương Triết. Tống Như Vân cũng luôn ủng hộ ông ấy, ba Giang tham gia rất nhiều các show tài năng, dần dần lấy được một chút thành tích. Chỉ tiếc ngày vui chóng tàn, thời điểm Giang Lương Triết có chút ít danh tiếng lại vướng phải rất nhiều tật xấu: hút thuốc, say rượu. Ba Giang bắt đầu ghét bỏ Tống Như Vân không xứng với ông ấy, Giang Lương Triết dần dần đánh mất bản thân mình.
Khi đó dường như mỗi ngày Giang Lương Triết đều say khướt, hôm nay cùng người chế tác uống rượu, ngày mai cùng người chế tác kia nói chuyện công việc. Ở bên ngoài là dáng vẻ phong độ nhẹ nhàng, lúc sau trở về liền bắt đầu mượn rượu làm càn, đem toàn bộ những bất hạnh đổ lên đầu Tống Như Vân.
Lúc mới đầu Tống Như Vân còn sẽ khóc lóc, cầu xin ông ấy quay lại nhưng người say khướt như Giang Lương Triết sao có thể tỉnh táo. Người đàn ông sau khi say rượu hùng hùng hổ hổ quát to cùng tiếng la khóc tuyệt vọng của người phụ nữ ấy khiến mọi âm thanh đều trở nên hỗn loạn, báo hiệu một gia đình sắp tan vỡ. Mà Giang Tiệm Đông và Giang Vọng Dao cũng chỉ có thể trốn ở góc phòng an ủi nhau.
Sau đó những ngày như vậy cũng không còn. Giang Lương Triết cùng nhà đầu tư bỏ ra một khoản lớn làm album nhưng lại thất bại, sau khi bỏ lại khoản nợ kếch xù liền biến mất, như thể chưa từng tồn tại trên thế giới. Chỉ bỏ lại Tống Như Vân cùng hai đứa nhỏ kéo theo một đống nợ nần của Giang Lương Triết.
“Sau chuyện đó mẹ anh liền vô cùng chán ghét giới giải trí.” Giang Tiệm Đông nói tiếp: “Bà ấy cảm thấy mấy kẻ có tiền kia đều là đùa giỡn, người thường bước vào đó liền không thể kìm chế chế được, chỉ biết liên tục lún sâu vào đó.”
Giọng nói Giang Tiệm Đông vừa trầm vừa thấp, không nghe ra cảm xúc gì. Ánh mắt anh bình tĩnh nhìn về phía trước, Trì Việt nghiêng đầu nhìn anh. Ánh mặt trời cuối cùng của buổi chiều tà giờ đây cũng biến mất trên khuôn mặt anh, ngũ quan dần trở nên mơ hồ, không rõ.
Gió đêm mang theo hơi nóng xuyên qua từng ngọn tóc, Trì Việt duỗi tay ôm lấy bả vai Giang Tiệm Đông giống như lần trước anh từng ôm lấy vai cậu vậy.
“Không sao đâu anh.”
Trì Việt không biết nên nói gì, nên cũng chỉ có thể dùng cánh tay nhỏ của mình ôm Giang Tiệm Đông thật chặt.
Cậu nhóc không to cao như Giang Tiệm Đông, thời điểm ôm lấy người kia còn phải cố chút sức. Rõ ràng bản thân chỉ là một đứa nhóc nhưng lại bày ra bộ dạng thành thục, người lớn. Khóe môi Giang Tiệm Đông khẽ cong lên, cánh tay giơ lên đè trên cánh tay của nhóc con kia.
“Đúng vậy, không có gì cả.”
“Đều đã qua rồi.”
Ngón tay Giang Tiệm Đông vừa thon dài lại vừa ấm áp, khô ráo. Bàn tay ấy bao trùm lên mu bàn tay của Trì Việt khiến cậu có chút không nói nên lời, lại có chút ngứa ngứa. Tiếng nói trầm thấp dừng ở bên tai đêm tâm tư nhăn nhó của Trì Việt vuốt phẳng lại.
“Anh có thể hiểu cho mẹ.” Giang Tiệm Đông trầm mặc một lát, sau đó lặp lại lần nữa: “Có thể hiểu.”
Quá khứa đều đã trôi qua, suy cho cùng Giang Tiệm Đông và anh trai Giang Vọng Dao đều là do một tay Tống Như Vân nuôi nấng trưởng thành. Anh biết mẹ Tống nhất định sẽ đau khổ.
Một người mẹ đơn thân nuôi hai đứa nhỏ trưởng thành vốn không hề dễ dàng chút nào. Huống gì Tống Như Vân còn phải trả toàn bộ số nợ của Giang Lương Triết. Khi đó trong nhà điều kiện không tốt nhưng Tống Như Vân vẫn luôn đem đồ tốt nhất để cho hai anh em họ ăn. Ngay cả lần mua tôm sông đó cũng là Tống Như Vân cố ý muốn bồi bể thân thể cho họ. Bà ấy lột toàn bộ vỏ tôm rồi bỏ vào bát của hai người, mấy đường chỉ trên lưng tôm cũng được lấy ra sạch sẽ, nhưng bản thân lại chưa hề ăn miếng nào.
Nhớ lại thời điểm Giang Tiệm Đông bị dị ứng, Tống Như Vân đã cõng anh tới bệnh viện. Lúc đó cả người anh đều có mùi lạ nên tài xế xe taxi không chịu chở họ đi. Nhờ Tống Như Vân không ngừng khẩn cầu người tài xế kia nên người ta mới chịu để ít mặt mũi, đưa bọn họ tới bệnh viện.
“Mau lên một chút chú à, cầu xin chú đi nhanh lên.”
Giang Tiệm Đông mặc dù đầu óc mơ hồ, hỗn độn nhưng vẫn có thể nghe thấy thanh âm thống khổ cùng khẩn cầu của mẹ anh.
Sau khi Giang Tiệm Đông được đưa vào phòng cấp cứu, Tống Như Vân liền ngồi ngoài sảnh chờ đợi suốt một đêm. Mãi sau anh mới biết được rằng đêm hôm đó Tống Như Vân bị trẹo chân, mắt cá chân sưng lên rất to, suốt một thời gian dài chỉ có thể đi khập khiễng. Nhưng Tống Như Vân lại chẳng hề hà gì, còn muốn ra ngoài làm thêm việc: rửa bát đĩa thuê, phát tờ rơi,... đều là những công việc nặng nhọc.
Lúc ấy Giang Tiệm Đông còn nhỏ, vẫn chưa hiểu chuyện, thỉnh thoảng anh sẽ trách mẹ tại sao không thường xuyên ở nhà, tại sao không dành thời gian chơi với anh. Khi đó Tống Như Vân cũng chỉ dịu dàng xoa đầu anh và nói: “Mẹ làm vậy không phải để các con có một cuộc sống tốt hơn sao?”
Trong đêm khuya tĩnh lặng, Tống Như Vân sẽ yên lặng tới phòng ngủ của bọn họ, nhẹ nhàng vỗ về hai người, động tác vừa dịu dàng vừa chan chứa yêu thương.
“Lúc đó anh ngủ không sâu giấc, mẹ vừa vào phòng anh liền tỉnh lại.” Nhắc tới đoạn hồi ức này, trên mặt Giang Tiệm Đông xuất hiện ý cười đã lâu không thấy, nhàn nhạt nhưng lại hết sức rõ ràng.
“Anh biết mẹ muốn tốt cho hai anh em.” Giang Tiệm Đông nói tiếp: “Những điều tốt đẹp mà mẹ dành cho hai đứa bọn anh, anh đều biết cả.”
Bởi vì biết, bởi vì quá hiểu chuyện cho nên anh mới rối rắm, do dự.
Nếu như Tống Như Vân giống Giang Lương Triết, hoàn toàn phủi sạch trách nhiệm thì Giang Tiệm cũng có thể giống ba anh, không màng tất cả mà đi theo con đường của chính mình. Nhưng Tống Như Vân lại ngậm đắng nuốt cay, chịu khổ chịu nhục nuôi anh trưởng thành, anh cũng không thể có suy nghĩ bỏ mặc Tống Như Vân được, đây không phải tính cách của anh.
Trời càng ngày càng tối, Giang Tiệm Đông vô thức cùng Trì Việt nói rất nhiều chuyện. Cuối cùng anh cũng chịu nói ra toàn bộ nội tâm của chính mình. Bao nhiêu cái rối rắm, sự bất đắc dĩ, áp lên đè lên vai cuối cùng cũng được giải tỏa. Thời tiết hôm nay không quá tốt, cả một bầu trời đêm cũng không nhìn thấy ngôi sao nào. Xung quanh đều là những đám mây, sương mù mênh mông, mọi thứ trước mắt đều trở nên mơ mơ hồ hồ.
“Được rồi, quay về thôi.” Thời gian cũng không còn sớm, Giang Tiệm Đông từ trên mặt đất đứng lên, vỗ vỗ quần áo để bụi rơi xuống.
Trì Việt cũng đứng lên theo, do dự nói: “Vậy dự định tiếp theo của anh....”
“Để anh suy nghĩ lại đã.” Giang Tiệm Đông nói.
Anh từ sân thượng nhìn về phía trước, vừa giống như trả lời Trì Việt, lại cũng giống như đang cho chính bản thân mình một con đường: “Anh cần thêm thời gian.”
-
Ngày đó hai người ở trên sân thượng trò chuyện rất lâu. Lúc Trì Việt quay trở lại ông bà đều đã đi ngủ, chỉ để lại ánh đèn nhỏ cho cậu. Dưới lầu, trong nhà Giang Tiệm Đông cũng rất yên tĩnh. Sau khi Tống Như Vân mở cửa cho anh liền không để ý nữa, lập tức quay lại phòng ngủ. Giang Tiệm Đông cũng trầm mặc trở lại phòng mình.
Căn phòng của Giang Tiệm Đông đã bị Tống Như Vân dọn dẹp nhiều lần. Nơi trống trải kia là nơi chiếc piano từng được đặt, trên tường cũng chẳng còn một tấm bằng khen nào, các loại đồ vật nhỏ liên quan tới âm nhạc cũng đều bị ném đi.
Mọi kí ức về âm nhạc cứ như bị xóa sạch hoàn toàn. Trên tường vẫn còn lưu lại vết keo dán, nhưng trong phòng lại chẳng còn cái gì, một vài trang giấy mà anh viết cũng bị vứt bỏ trong thùng rác. Sạch sẽ, lại trống rỗng.
Tống Như Vân quyết tâm muốn Giang Tiệm Đông phải khuất phục nên bà trực tiếp đem giường, đệm, chăn chiếu bỏ đi, trong phòng cũng chỉ còn lại ván giường nằm trơ trọi giữa phòng. Giang Tiệm Đông im lặng đứng bên cạnh mép giường, sau đó lại ra khỏi phòng đến trước cửa phòng Tống Như Vân. Cửa phòng làm bằng gỗ đóng chặt lại, Giang Tiệm Đông rất nhiều lần muốn đẩy cửa ra nhưng lại lưỡng lự. Ngón tay chỉ cách cánh cửa khoảng mười centimet rồi bỗng nhiên dừng lại, cánh tay lơ lửng trong không trung, chậm chạp hạ tay xuống.
“Sao lại đứng đây vậy?” Giang Vọng Dao mặc bộ đồ ngủ cùng dép lê đi tới, vỗ vỗ bả vai Giang Tiệm Đông.
Sau khi Giang Vọng Dao cùng Giang Tiệm Đông đến sô pha ngồi xuống, anh mới thấp giọng hỏi anh: “Hôm nay mẹ đi tìm em đúng không?”
Mí mắt Giang Tiệm Đông hơi rũ xuống: “Ừm.”
Giang Vọng Dao lại hỏi tiếp: “Em vẫn còn học nhạc à?”
Giang Tiệm Đông gật gật đầu, Giang Vọng Dao thấy vậy thở dài một tiếng, ngữ khí cũng có vẻ bất đắc dĩ: “Đoán được rồi.”
“Mẹ sau khi trở về liền tức giận, trực tiếp đem đồ vật của em ném đi. Bà nói bà không có đứa con trai như em, nếu em vẫn tiếp tục đi theo con đường ấy liền đuổi em ra khỏi nhà.”
Giang Vọng Dao dựa nửa người trên sô pha. Tống Như Vân chán ghét giới giải trí như thế nào, hai người đều biết. Giang Vọng Dao nghiêng đầu nhìn anh, hỏi: “Em có dự định gì chưa? Tiếp tục à?”
Giang Tiệm Đông trầm mặc trong chốc lát, nói: “Em không biết.”
Giây sau anh cũng ngẩng đầu nhìn về phía anh trai mình, hỏi: “Bao nhiêu năm qua, anh có từng hối hận không? Đã từng nghĩ đến việc quay lại chưa?”
“Anh không biết.” Giang Vọng Dao im lặng, lát sau bỗng nhiên cười một chút, lắc đầu lặp lại: “Anh thực sự không rõ nữa.”
Cả hai anh em họ có lẽ đều được thừa hưởng gen di truyền từ Giang Lương Triết, bọn họ đều cực kì có thiên phú về mảng này. Giang Vọng Dao là người có tài năng vô cùng xuất chủng đối với sân khấu, còn Giang Tiệm Đông lại thiên về mảng âm nhạc hơn. Nhớ năm đó Giang Vọng Dao từng đạt được thành tích xuất sắc nhất về mảng biểu diễn do Học viện điện ảnh đứng đầu Trung Quốc tổ chức. Nhưng đến cuối cùng, anh lại từ bỏ học biểu diễn, lựa chọn một trường đại học bình thường, học chuyên ngành sư phạm.
“Hối hận hay không hối hận anh đều chưa từng nghĩ tới.” Giang Vọng Dao cười nhẹ: “Dù sao mọi thứ đều đã qua rồi, có nghĩ cũng không thể quay lại được nữa.”
Giọng điệu Giang Vọng Dao rất thờ ơ nhưng sâu trong đáy mắt lại xuất hiện sự bất đắc dĩ, không cam lòng.
Nhưng có như vậy cũng vô dụng. Hai người bọn họ một người ít nói, một người lại dễ gần nhưng trên thực tế, từ một góc độ khác đều có thể thấy được tính cách giống nhau. Lúc gặp chuyện việc đầu tiên mà họ làm chính là che giấu mọi nỗi niềm, tâm sự của mình, họ lại càng không muốn tổn thương đến người thân của mình.
Trò chuyện được một lúc, Giang Tiệm Đông liền giục Giang Vọng Dao đi ngủ trước, còn anh ngồi một mình trong phòng khách tối mịt. Suy nghĩ một lát, Giang Tiệm Đông nhẹ nhàng lấy chiếc chìa khóa nhà ra ngoài.
Lúc này đã là đêm khuya, trong tiểu khu chỉ còn mấy ngọn đèn đường còn sáng đèn. Đối diện với sảnh tiểu khu là hai cái thùng rác, trong đêm khuya chiếc thùng rác màu xanh như ẩn như hiện. Giang Tiệm Đông nhìn chúng chốc lát, tâm trạng cũng từng chút từng chút xuống dốc.
Trong tay Giang Tiệm Đông là những bằng khen, những tờ chứng nhận mà Trì Việt giúp anh tìm về. Giang Tiệm Đông lặng lẽ đi tới chỗ thùng rác.
Cuối cùng anh cũng đưa ra quyết định.
Gió nóng phả vào mặt khiến người ta cảm giác vô cùng ngột ngạt, khó chịu. Bầu trời về đêm dường như còn u ám, xám xịt hơn hồi tối. Giang Tiệm Đông đứng trước thùng rác rất lâu, đây là thứ duy nhất còn sót lại của anh, nhưng đến cuối cùng, anh vẫn lựa chọn vứt bỏ nó.
Từ bỏ giấc mộng của bản thân cảm giác không dễ chịu chút nào, nhưng Giang Tiệm Đông đã hạ quyết tâm rồi. Anh nhắm hờ đôi mắt muốn cảm nhận lần cuối cùng độ ấm trên những tấm bằng khen ấy, vậy nên anh cũng không chú ý phía sau có người chạy tới.
“Anh ơi!”
Trì Việt thở hổn hển chạy tới bên cạnh Giang Tiệm Đông.
Giang Tiệm Đông nhìn thấy nhóc con tự dưng xuất hiện bên cạnh mình trong chốc lát sững sờ.
“Sao em lại tới đây?” Giang Tiệm Đông hỏi.
Trì Việt thở hổn hển bắt lấy cánh tay Giang Tiệm Đông, đôi mắt sáng lên: “Bởi vì em đoán được anh sẽ tới.”
Buổi chiều lúc hai người tạm biệt nhau, Giang Tiệm Đông nói muốn suy nghĩ thêm nhưng thực ra trong lòng Trì Việt đã sớm đoán được lựa chọn của anh, cậu đã quá hiểu người anh trai này rồi.
Giang Tiệm Đông là người rất tốt, thiện lương lại chân thành, hiền hòa, tuy rằng bề ngoài có chút thờ ơ, ít nói nhưng thực chất anh lại vô cùng dịu dàng. Chẳng nhẽ bởi vì anh quá hiền lành, lại không muốn làm tổn thương người bên cạnh nên anh phải chấp nhận những điều này sao? Rồi ai là người sẽ thực hiện được ước mơ của Giang Tiệm Đông?
Môi Trì Việt run rẩy, cậu khẽ gọi: “Anh.”
Hai người đứng đối diện nhau, mặt đối mặt. Mí mắt Giang Tiệm Đông hơi rũ xuống, có rất nhiều lời muốn thốt ra nhưng có lẽ chỉ cần nhìn nhau như vậy thôi cả hai đều đã hiểu, không cần phải giải thích gì thêm.
“Không sao.” Giâng Tiệm Đông an ủi Trì Việt, nói: “Anh đã có đủ mọi thứ rồi.”
Khi còn nhỏ, chúng ta đều cảm thấy chỉ cần là thứ mình thích thì có thể cố gắng, nỗ lực đạt được. Nhưng càng lớn mới càng hiểu rằng, thật ra giấc mộng, ước mơ là những thứ xa xỉ vô cùng, so với việc ăn, mặc, nhà cửa, đi lại lại càng không cần thiết.
“Anh đã đủ hạnh phúc rồi, có anh trai, có mẹ, còn có... còn có em.”
Giang Tiệm Đông trầm mặc một lát, sau lại mở miệng: “Anh nghĩ kĩ rồi, nếu như từ bỏ con đường này có thể khiến mẹ yên tâm hơn một chút thì anh cũng có thể....”
“Giang Tiệm Đông!”
Không đợi anh nói xong Trì Việt đã trực tiếp chặn lại lời định nói.
“Anh đừng nghĩ như vậy.” Trì Việt nói.
Ngón tay Giang Tiệm Đông run đến lợi hại, Trì Việt cảm nhận được liền cầm chặt tay anh, sau đó gắt gao ôm lấy người trước mặt.
Buổi đêm yên tĩnh, tiểu khu cũng rơi vào không khí tĩnh lặng, thiếu niên trước mặt thân thể nóng bừng. Nhắc đến cũng kì lạ, vốn dĩ là bầu trời đêm đen kịt nhưng lúc này mặt trăng lại ló ra, làm xuất hiện những mảng ánh sáng tuyệt đẹp.
“Anh nói giấc mộng này quá xa xỉ, nhưng nó cũng vô cùng quý giá, tình cảm chân thành của anh đối với nó mới là đẹp nhất.” Hai mắt Trì Việt ướt đẫm dưới ánh trăng.
Cậu sụt sịt vài tiếng, đem toàn bộ những chua xót, khó nói thành lời đè nén xuống. Trì Việt yên lặng nhìn Giang Tiệm Đông, nói:
“Anh Tiệm Đông, nếu như anh thật sự thích nó, đừng bao giờ từ bỏ giấc mộng này.”