Lá Bài Cuối Cùng

Chương 41: Chương 41






“Sao cậu ta biết con tiếp theo là Trung!”

Không chỉ lầu hai, ngay cả phòng giám sát của sòng bài cũng kêu lên như thế. Xào bài là máy, đựng bài cũng là máy, đổ xúc xắc là Masaru Sato, Lâm Dược từ đầu tới cuối đều không thể có thủ đoạn gì, đương nhiên, có là nhanh tay, trong quá trình lật bài cũng có thể đổi bài, nhưng hiện tại chỉ có một bàn, tám người mười sáu con mắt đều nhìn chăm chăm, camera từ trên xuống dưới vây hết toàn bộ phương vị, bốn mươi tám cái màn hình, hai mươi bốn cái đều hiển thị bàn này.

Nếu có thể đổi bài trong tình trạng này, bọn họ cũng không cần tiếp tục sống trong ngành này nữa!

Nhưng nếu không đổi bài, vậy sao y biết con tiếp theo là Trung? Y chỉ còn lại một triệu, Masaru Sato thắng lớn, thì có thể đá y ra, dưới tình trạng này, sao y còn dám bỏ qua con Trung đó?

“Phi tiên vương giả…”

Một người lầm bầm ra tiếng, những người khác quái dị nhìn hắn.

“Lão Hoắc, cậu nói gì vậy? Bị sốt à? Nè nè, rớt thuốc lá rồi kìa.”

Một người nói, tới sờ đầu hắn, lão Hoắc tỉnh lại đánh tay người đó ra: “Đi đi, nói bậy gì đó, cậu mới bị sốt!”

“Cậu không bị sốt vậy bị gì thế.”

“Tôi đang kinh ngạc.” Lão Hoắc bẻ gập điếu thuốc trong tay, ấn vào gạt tàn, “Các cậu biết người này ai chứ?”

Thấy hắn đột nhiên nghiêm túc như thế, những người khác cũng ngây người, lão Hoắc phà hơi, nghiêm túc nói: “Người này, là, phi-tiên-vương-giả!”







“Phụt!”

“Ha ha…”

Sau mấy giây trầm mặc, sau đó chính là cười lớn khoa trương, một đám người cười nghiêng ngả đông tây, ngay cả Lưu Yên Nhiên rất ít có biểu cảm mà tay cầm thuốc cũng hơi run.

“Lão Hoắc, ha ha, cậu thật lợi hại!”

“Tuyệt đỉnh, thật là chân nhân không lộ tướng mà!”

“Ông trời, tôi chịu hết nổi rồi, a a, xem tôi thiên ngoại phi tiên, Lục Tiểu Phụng đang ở đâu?”



Một đám vừa nói vừa cười, lão Hoắc từ đầu tới cuối vẫn cứng mặt, thấy hắn như thế, mọi người cười càng lớn tiếng, cười đã đời, Lưu Yên Nhiên thấy hắn luôn dùng ánh mắt thương hại nhìn mọi người, trong lòng khẽ động, nói: “Lão Hoắc, cậu nói thử xem, rốt cuộc là sao?”

Cô đã lên tiếng, người khác cũng dần nín cười.

Lão Hoắc nhìn mọi người một cái: “Tôi không phải đang nói đùa, các cậu nhìn tay phải của tôi đi.”

Hắn đưa tay phải ra, đó là một cánh tay thô chắc, có nếp nhăn có vết chai, có thể từ cánh tay này nhìn ra chủ nhân của nó từng lao động cực khổ.

Cánh tay này rất lớn, ngón tay rất dài, nhưng, chỉ có bốn ngón, ở chỗ ngón út, là tàn phế. Đối với cánh tay của hắn mọi người đều không xa lạ. Tuy chưa từng nghe hắn nói qua, nhưng những người khác cũng có thể đoán được cánh tay này sao lại trở nên như vậy.

Thật ra, trong sòng bài, người như thế không ít.

Quả nhiên, lão Hoắc nói: “Ngón tay này của tôi bị chặt đứt, vốn mọi người cũng có thể đoán được, đúng, tôi gian lận. Nhà tôi ở nông thôn, nhà nghèo, tôi học lại không giỏi. Chưa tốt nghiệp tiểu học đã bắt đầu ở nhà làm ruộng. Ở quê không có gì vui, lúc rảnh rỗi thì đánh bài. Ban đầu tôi nhìn người khác đánh, sau đó tôi tự mình lên bàn ngồi đánh.

“Quá trình tôi không cần nói rồi, tóm lại, sau đó tôi trầm mê chốn này, toàn bộ tâm trí đều đặt trên nó, đừng nói trồng ruộng, ngay cả thời gian ăn cơm cũng nghĩ nên làm sao thắng. Sau đó, tôi chạy ra ngoài. Phải nói, vận may của tôi cũng coi như không tệ, đương nhiên cũng có thể là người ta không để ý một con tép như tôi. Tóm lại, tôi coi như thuận buồm xuôi gió qua hai năm, sau đó, tôi gặp sư phụ của tôi.”

Hắn thở dài, ngừng một chút, vẻ mặt có chút u ám, sau đó lại nói tiếp: “Bất kể nói thế nào, dù sao ông ấy cũng là sư phụ của tôi, cũng dạy tôi rất nhiều thứ. Nếu không có ông ấy, có lẽ hai cánh tay của tôi đã bị chặt hết rồi, có lẽ sau khi chịu khổ thì phải về nhà.”

“Sư phụ tôi không phải rất giỏi đánh bài, mà là giỏi gian lận, đương nhiên, tôi theo ông học cũng là cách gian lận. Gian lận có ba cảnh giới, cảnh giới thứ nhất, tay động. Cảnh giới thứ hai, là ý động. Tay động tôi không cần nói nữa, mọi người đều có thể nghĩ ra. Mà ý động thì có hai mức độ. Dùng cách nói của sư phụ tôi chính là, một là chó săn hoang, hai là quỷ bại sợ.”

Hắn nói tới đây, không còn ai cười nữa, mọi người mắt long lanh nhìn hắn, chờ hắn nói tiếp, hắn lấy một điếu thuốc ra hít một hơi, tiếp tục nói: “Quỷ bại sợ có nghĩa là, quỷ gặp cũng sợ. Người như thế, không có thứ gã không sợ, không có thứ gã không hiểu, bất cứ ai muốn giở trò trong mắt gã đều không thể, chỉ có gã chơi mình.”

“Nhưng người như thế tuy đáng sợ, cũng chỉ có thể lăn lộn trong sòng bài bình thường, ở chỗ chúng ta thì không được, kỹ thuật hiện tại, ha ha ha.” Hắn cười có chút lạc lõng, lại hít vài hơi, mới nói: “Nhưng còn có một loại, đó là thiên hạ gì cũng lấy được, chính là phi tiên vương giả. Người như thế đã thoát ly khỏi cảnh giới gian lận, cho dù dùng camera quay trực tiếp, sau đó chiếu chậm, cũng không nhìn ra được gã rốt cuộc làm gì.”

“Vậy phi thiên vương giả, rốt cuộc là gì?”

Lão Hoắc lắc đầu: “Tôi không biết, tôi từng hỏi sư phụ, ông chỉ nói với tôi một chút, phi tiên vương giả, biết hút bài.”

Mọi người quay mặt nhìn nhau, cuối cùng có một người mở miệng: “Cho dù biết hút bài, cũng không thể nào không quay được, trừ khi có công năng đặc biệt.”

Người này vừa nói xong đã được tán đồng nhiệt liệt, lão Hoắc phất tay: “Tôi không biết, tôi nếu biết thì ngón tay này cũng không bị người ta chặt mất.”

Mọi người nhìn hắn, bán tín bán nghi. Nhưng khi quay sang màn hình, ánh mắt nhìn Lâm Dược đã khác.

Lúc này Lâm Dược đang đẩy bài đôi ra, hai con lục Văn, hai con bát Sách, hai con Tam vạn, hai con nhất Văn, hai con ngũ Vạn, hai con Trung, hai con gió Đông, phỗng phỗng hòa!

Ván này là y bình cuộc, thắng một con tam Vạn do Masaru Sato đánh ra.

“Không đúng!” Sau khi nhìn chằm chằm bài của Lâm Dược một lát, Masaru Sato mở miệng nói: “Không đúng, anh không cần Vạn!”

“Sao cậu biết tôi không cần Vạn?”

Masaru Sato không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm tay y.

Lâm Dược nhìn tay trái của mình, lại nhìn tay phải của mình, sau đó rất thành khẩn hỏi: “Có vấn đề gì sao?”

Masaru Sato không đáp, chỉ âm u nhìn y một cái, rồi cúi đầu xuống.

“Người Nhật này thua chắc rồi.”

Trong phòng làm việc của mình, Tiêu Nhiên nói chắc như đinh đóng cột.

Trương Trí Công lúc này đã ném bỏ bóng âm vừa rồi, cười tự đắc nói: “Đương nhiên, cũng không nhìn xem ngồi đối diện của cậu ta là ai.”

“Cậu hai, hỏi cậu một câu, cậu biết kỹ thuật đánh bài của cậu ta là học từ ai không?”

Trương Trí Công lắc đầu.

“Cậu ta chưa từng nói qua sao?”

“À, cái này thì cậu ta từng nói, cậu ta nói học từ Caesar.”

“Cái gì?”

“Đúng, Caesar. Caesar Từ, Caesar đại đế, ông chủ lớn nhất của sòng bài JA, Caesar truyền kỳ thế giới, đúng, chính là Caesar đó.”

Hắn nói xong còn cười. Tiêu Nhiên cũng cười theo vài cái, nhưng lại có chút miễn cưỡng. Trương Trí Công ngừng cười, phất tay: “Xin lỗi, tôi đã quên, JA truyền thuyết cũng có đầu tư ở chỗ anh, ừm, tôi không nên lấy nó ra đùa.”

“Cũng không là gì. Nhưng mà, tại sao cậu ta lại nói là học từ Caesar?”

“Cậu ta đang đùa với tôi mà.”

“Đùa?”

“Tiêu Nhiên, cậu ta cũng không phải cố ý. Người bình thường đều không rõ quan hệ của Sharon và JA, huống hồ là cậu ta. Cậu ta chỉ đùa thôi, nếu anh hỏi tôi học bóng rổ từ ai, tôi sẽ nói với anh tôi học từ Jordan.”

Ban đầu khi Lâm Dược nói tới tên Caesar, hắn cũng phải hít một hơi, mà hiện tại Trương Trí Công lại cảm thấy vô cùng thú vị, nói tới đây lại cười. Tiêu Nhiên cũng cười theo, nhưng ánh mắt thì chưa từng rời khỏi màn hình.

Lúc này phong thủy lưu chuyển, Masaru Sato trước đó thắng liền bảy ván, lúc này Lâm Dược thắng liền tám ván.

Kê hòa.

Bình hòa.

Phỗng phỗng hòa.

Hỗn nhất sắc.



Bài thắng mỗi lần đều không phải rất lớn, nhưng thua liền tám ván, cũng khiến Masaru Sato mặt xám mày tro.

Lúc này, Lâm Dược lại đẩy bài ra lần nữa, y cười đặt bát Vạn vừa mò được giữa thất Vạn và cửu Vạn, ngẩng đầu nói: “Thế nào? Cậu không phải nói đã nắm được quy luật của tôi rồi sao? Cậu không phải nói có thể tính toán xác suất sao? Sao hiện tại không tính toán nữa?”

Masaru Sato nhìn y: “Hiện tại anh thắng, đều là bài nhỏ.”

Lâm Dược gật đầu: “Chính xác, vô cùng chính xác, đích thật tôi thắng toàn bài nhỏ, thế này đi, chúng ta đánh cược thế nào?”

Y lấy xúc xắc đã ném ra về: “Ván tiếp theo, tôi sẽ thắng thập tam yêu, nếu không phải thập tam yêu, tôi sẽ không thắng, đồng thời… tôi sẽ hoàn toàn nhận thua với cậu!”

Anh ta đang khích mày!

Masaru Sato tự nói với mình.

Đối phương đang chọc giận mày, muốn mày mất lý trí.

Nếu mày không để ý, sáu triệu này, cho dù là bài lớn, nhất định cũng phải xuất hiện năm lần mới có thể thắng hết. Hơn nữa nhất định phải thắng liên tục năm lần. Mà nếu là bài nhỏ, mấy chục lần cũng chưa chắc thắng hết.

Nhưng, đối phương cũng vậy.

Hai triệu tuy không nhiều, nhưng trừ khi là bài lớn, nếu không chỉ có thắng bài nhỏ liên tục mười mấy lần mới thắng hết.

“Thế nào, để tôi xem thử xác suất của người tới từ đế quốc ‘đại’ Nhật Bản đi.”

“Được!” Masaru Sato lại ưỡn thẳng lưng, đẩy mắt kính, “Nếu là thập tam yêu, thì là anh thắng, đồng thời tôi cũng sẽ nhận thua!”

Tuy biết Lâm Dược đang muốn chọc giận mình, nhưng Masaru Sato vẫn cược.

Bất luận từ phương diện nào cậu cũng phải cược. Về khí thế, cậu không thể thua, xác suất cậu cũng gần như tất thắng. Thập tam yêu dễ xuất hiện như vậy sao?

Trong mạt chược Quảng Đông, thập tam yêu có số phán lớn nhất, sáu phán, là điểm số lớn nhất, sáu mươi bốn điểm, hơn nữa, còn là bài có thể đột phá hiếm gặp.

Trong tất cả loại bài, thập tam yêu gần như khó ghép nhất, nó yêu cầu nhất định phải có Vạn Văn Sách nhất, cửu, đồng thời còn yêu cầu phải có Đông Tây Nam Bắc Trung Phát Bạch, cũng có nghĩa là, tất cả bài nó đều phải có một con, mười bốn con bài, trừ đôi, thì không thể có một con giống nhau!

Người này muốn dùng nó để chọc giận cậu, nhưng, cậu sẽ không bị chọc giận, cậu sẽ càng cẩn thận, càng thận trọng, cậu sẽ không ra bất cứ con bài nhất, cửu nào, sẽ không ra bất cứ con bài nào có thể khiến đối phương thắng được bài thập tam yêu, còn về bài khác… cho dù anh ta thắng, cũng sẽ thua!

Masaru Sato lấy bài, bài của cậu lần này không tồi, lật lên đã có hai chuỗi, một đôi. Đồng thời còn có hai đôi lục cửu sách, tam lục Vạn.

Bài này không lớn, số phán không nhiều, nhưng rất dễ thắng, chỉ cần thêm hai con, thì có thể nghe.

Cậu lật bài, một con nhất Sách, con này hoàn toàn vô dụng trong bài của cậu, nhưng cậu vẫn giữ lại, tách bát cửu Văn ra, đánh ra bát Văn.

Lâm Dược cười cười nhìn cậu, đó là một nụ cười không mấy bận tâm còn mang theo chút khinh thường, Masaru Sato bất giác đỏ mặt, cơn tức giận, lúng túng trào lên.

Người này tại sao cười như thế? Anh ta dựa vào cái gì mà cười như thế? Cậu không sai! Cách đánh của cậu hoàn toàn không sai! Cậu không sợ người này, cậu chỉ đánh bài theo phương thức chính xác!

Cho dù nghĩ thế, tay cậu vẫn không thể khống chế mà khẽ run.

Lâm Dược lật bài, sau đó, lại đẩy ra một con bát Văn.

Masaru Sato lật bài, lần này, là một con nhất Vạn. Cậu giữ con nhất Vạn lại, tách tứ Sách ra khỏi đôi của mình rồi đánh ra.

Lâm Dược đánh ra một con nhị Sách.

“Anh ta thật sự muốn ghép thập tam yêu?” Masaru Sato giật nảy mình, lại bắt bài, lần này, cậu lật được một con Phát!

Nhất Sách, nhất Vạn, Phát, ba con này, không tính là gì, nhưng nếu ghép lại, thì đều đang bắt bài của Lâm Dược!

Là trùng hợp? Hay là, mấy con bài này, vốn đã đi liền?

Người từng có kinh nghiệm mạt chược đều biết, có lúc, sẽ tạo thành bài giống nhau, thậm chí còn trùng hợp hơn, có thể bốn người đều có bài giống nhau mà kết thúc ván đó.

Tình trạng này, bình thường chính là bài chưa xào kỹ đã chia. Hiện tại tuy rằng có máy xào bài, cũng không thể bảo đảm sẽ không xuất hiện tình trạng này.

Con thứ tư, khi Masaru Sato lật lên gần như muốn rên rỉ, Trung! Cậu lật được một con Trung!

Hiện tại trong tay cậu đã có cửu Văn, nhất Sách, nhất Vạn, Phát, Trung!

Mười ba con bài, lại có năm con là cái cần trong thập tam yêu.

Cậu cắn răng, tách lục cửu Sách ra, đánh con bát Sách ra, cho dù cậu không thắng, cũng không thể để người này thắng được thập tam yêu!

Con thứ năm, cuối cùng có một con lục Sách, tuy rằng bài này lúc này giống như trò cười với cậu, nhưng cậu lại thở phào, cuối cùng cũng xuất hiện con bài không phải trong thập tam yêu.

Nhưng khi lật con bài thứ bảy, cậu lại trắng mặt.

“Không thể nào! Không có chuyện trùng hợp như thế!” Masaru Sato ngẩng đầu lên, nhìn sang bàn chủ tịch, người bên đó không có bất cứ phản ứng nào.

Con thứ tám, khi cậu lật được một con cửu Vạn gần như đã có chút tê dại.

Con thứ chín, một con gió Đông, cậu bắt đầu nghĩ, có lẽ mình cũng có thể đánh thập tam yêu?

Nhưng, lúc này, Lâm Dược đẩy hết bài ra.

Nhất Sách nhất Văn nhất Vạn, cửu Sách cửu Văn cửu Vạn, Đông Tây Nam Bắc, Trung Phát cùng hai con Bạch, chính là thập tam yêu!

“Tôi thắng rồi.”

Lâm Dược nhàn nhạt tuyên bố, Masaru Sato nhìn y, sau đó đột nhiên cười quái dị, đứng lên, chỉ vào y hét lớn: “Anh gian lận!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.