Lá Bài Cuối Cùng

Chương 49: Chương 49




Trong phòng rất yên tĩnh, Hoa Hồ tử chậm rãi ăn táo, Daniau lặng lẽ ngồi đó, hắn luôn mỉm cười, hai tay giao nhau đặt trên chân, dáng điệu không gấp không lo, giống như có thể vĩnh viễn ngồi đó.

Không biết đã qua bao lâu, Hoa Hồ tử cuối cùng mở miệng: “Cậu muốn làm gì?”

“Tôi nói rồi, tôi không cảm thấy hứng thú với cổ phần, đối với vị trí trước mắt này, cũng không có bao nhiêu lưu luyến, tôi ao ước, vĩnh viễn là một cảnh giới khác của thuật đánh bài. Tôi cần ông giúp tôi xác nhận người đó có phải là truyền nhân của ngài Liễu không.”

“Phải thì sao, không phải lại thế nào?”

“Nếu không phải thì đương nhiên không cần nói nữa. Nếu phải, tin tức về ngài Liễu và mười phần trăm cổ phần đều thuộc về Hồng Môn, mà tôi, chỉ cần người đó là được rồi.”

“Hiện tại cậu ta đã nằm trong tay cậu rồi.”

Daniau lắc đầu: “Vậy chưa đủ, tôi cần ông giúp tôi bức thực lực chân chính của cậu ta ra.”

“Rất nhiều người có thể giúp cậu làm việc này.”

“Nhưng bọn họ đều không quen thuộc ngài Liễu.”

Hoa Hồ tử vẫn không lên tiếng, Daniau đợi một lúc, lại nói: “Tôi hiện tại có thể tự do chi phối hai mươi phần trăm cổ phần của JA, tôi sẽ lấy mười phần trăm ra làm tiền thưởng.”

Hắn nói xong thì không mở miệng nữa, qua rất lâu, Hoa Hồ tử mới nói: “Ta cần suy nghĩ.”

“Được, tôi đợi tin của ông.”

Hắn nói xong, đứng lên, hơi cong người rồi ra ngoài. Mà sau khi hắn đi, Hoa Hồ tử cũng buông tăm xỉa răng xuống, ông không quay đầu, trực tiếp mở miệng: “Bảo Tiêu Nhiên trở về gặp ta.”

Được Hoa Hồ tử gọi về, Tiêu Nhiên có chút ngạc nhiên. Tuy hắn thuộc về Hồng Môn, nhưng sớm đã gần như biến thành ven rìa. Không phải là địa vị ven rìa, mà là, quan hệ của hắn và Hồng Môn đã không còn như những người mà toàn gia đều làm việc trong Hồng Môn.

Hắn có sự nghiệp của mình, có thực lực của mình. Đương nhiên, hắn vẫn thuộc về Hồng Môn, còn là phần tử trung kiên, nhưng, có vài nơi đã có hơi mơ hồ rồi. Có chuyện gì, trong tình huống bình thường Hồng Môn sẽ không tìm hắn. Nhưng hiện tại lại đột nhiên muốn hắn trở về.

“Là vì mười phần trăm đó bị lộ sao?”

Suy đoán này lập tức bị hắn ném qua một bên, không nói Lâm Dược đang nằm trong tay Daniau, Hồng Môn không thể tiếp xúc, cho dù có tiếp xúc, Lâm Dược cũng sẽ không để lộ con bài lớn nhất của mình ra. Hơn nữa, nếu mười phần trăm đó đã bại lộ, hiện tại hắn nhận được sẽ không phải là một phần fax đơn giản.

Tuy nghĩ không ra, nhưng hắn vẫn phải về Mỹ. Tuy hắn đã dần thoát ly khỏi Hồng Môn, nhưng trước mắt hắn vẫn không có dự định chơi cứng với Hồng Môn. Huống hồ Hoa Hồ tử còn từng là thầy của hắn.

“Về người tên Lâm Dược này, con biết bao nhiêu?”

Vừa gặp mặt Hoa Hồ tử đã nghe hỏi thế này, Tiêu Nhiên giật mình, sau đó mới nói; “Người này, rất kỳ cục, phương thức tư duy… có hơi khác người thường.”

“Ừm.” Hoa Hồ tử đáp một tiếng, sau đó lại nói: “Lâu như vậy rồi, vẫn không có tin tức của Liễu Chi Kính sao?”

Ngón út của Tiêu Nhiên hơi run, không hoảng không vội trả lời: “Vẫn chưa có.”

“Ta nghe nói, con đã nhường Châu Hải?”

“Không thể nói là nhường, chỉ là trao đổi, anh em nhà họ Trương đưa cho con thứ khác trong nước.”

Hoa Hồ tử nhìn hắn một cái: “Làm vậy không giống với phong cách của con trước kia cho lắm, nhưng mà, có thể gan dạ một chút, cũng coi như tiến bộ.”

Tiêu Nhiên cúi đầu, cung kính đáp vâng.

“Hai ngày trước, Daniau tới tìm ta.”

Hoa Hồ tử gõ bàn, sau đó chậm rãi thuật lại cuộc nói chuyện của ông và Daniau, cuối cùng nói: “Con thấy thế nào?”

Tiêu Nhiên suy nghĩ rồi đáp: “Điều kiện xem ra rất tốt, nhưng, như vậy thì Daniau đạt được gì? Cho dù Lâm Dược thật sự là truyền nhân của ngài Liễu, thứ anh ta đạt được cũng quá ít, như vậy rất khó hiểu.”

Hoa Hồ tử cười hừ một tiếng: “Daniau làm gì luôn không có đạo lý, năm đó nếu không phải có Caesar bảo vệ, cậu ta không biết đã chết bao nhiêu lần rồi, hiện tại những người đó lôi cậu ta ra, thật ra là đang hại cậu ta. Chẳng qua lần này lại không thể nói cậu ta không có thứ tự, Tiêu Nhiên, tuy con mở sòng bài, cũng theo ta học thuật đánh bài, nhưng từ đầu tới cuối không thể tính là người trên cái bàn này, con không si mê cái bàn này, mà Daniau thì khác, năm đó cậu ta kiêu chiến nhiều đại nhân như thế, chuốc thù địch khắp thiên hạ, nguyên nhân tại sao? Không phải là muốn có đột phá sao.”

“Caesar sẽ không dạy cậu ta, Liễu Chi Kính thì sớm đã mất tích. Hiện tại có hy vọng học được từ nơi khác, không nói mười phần trăm, cho dù cậu ta bỏ ra tất cả cổ phần, ta cũng không kinh ngạc.”

Tiêu Nhiên vâng một tiếng.

“Vốn dĩ, ta còn muốn chờ hai năm nữa hãy nói, nhưng hiện tại xem ra vị trí đó không thể cho cậu ta tiếp tục ngồi nữa. Ta sẽ an bài một chút, vài hôm tới, con đi gặp mặt Lâm Dược đó một lần đi. Có yêu cầu gì, con có thể tạm thời đáp ứng cậu ta.”

“Vâng.”

Một thành phố có lẽ chỉ có vài thắng cảnh du lịch, nhưng muốn hoàn toàn lĩnh hội được hương vị thành phố, thì không chỉ đi dạo qua những thắng cảnh đó là có thể lĩnh hội.

Nếu là bản thân Lâm Dược, tính ra cũng chỉ có thể giống với đa số du khách, xem vài biểu diễn, chụp ảnh lưu niệm trước các tòa nhà, nhưng hiện tại có Carlos theo y, trong đầu lại có thêm Caesar, thế là, y liền hoạt động khắp Las Vegas, tới mức Carlos lúc nào cũng nghĩ tìm một cục gạch đập cho mình một cái.

“Carlos, tôi vẫn luôn có một nghi hoặc, không biết có nên hỏi không.”

“Cậu đừng hỏi là hơn!” Carlos rất muốn trả lời như vậy, nhưng thói quen lâu dài vẫn khiến hắn duy trì vẻ mặt lãnh khốc.

Lâm Dược thấy hắn không nói, tự xem như hắn đã đồng ý: “Hiện tại anh không mang kính đen nữa, vậy rất tốt, nhưng anh ngày ngày mặc âu phục không nóng sao?”

“Tôi quen rồi.”

“Ừm, nói thật, các anh mặc âu phục rất khốc, nhưng tôi cảm thấy còn có thể khốc hơn nữa, anh xem nhiều cô gái mặc đồ thỏ như thế, thật ra các anh cũng có thể học tập, mặc đồ sói thế nào? Chỉ cần vẽ một chút hoa văn trên người, sau đó đeo đuôi là dược rồi. Như vậy vừa khốc vừa mát mẻ, nếu anh thật muốn mặc âu phục, thì để mùa đông mặc đi.”

Carlos quay mặt đi, trong đầu không biết làm sao lại hiện lên một câu nói: “Cuộc sống này, không cách nào trôi qua!”

Lúc này, hắn nhận được một cuộc điện thoại, vừa nghe giọng nói trong điện thoại, sắc mặt hắn lập tức khẽ biến. Sau khi nhận cuộc gọi, hắn quay người, nói với Lâm Dược: “Cậu Lâm, mấy hôm nay cậu đều ăn cơm tây, không biết cậu có muốn nếm thử đồ ăn TQ không?”

“Đồ ăn TQ?”

“Đúng, tôi biết một nơi, nấu đồ ăn TQ rất chính tông, cậu có muốn thử không?”

Lâm Dược nhìn hắn một cái: “Được.”

Cho dù là Las Vegas, cũng có hẻm nhỏ, hẻm nhỏ tới mức xe hơi cũng không thể đi vào. Carlos để Robert và Peter ở lại, còn hắn dẫn Lâm Dược vào.

“Tuy chỉ có một mình tôi, nhưng tôi tin cậu Lâm là người thông minh.”

Lâm Dược sờ đầu cười hai tiếng: “Carlos, anh luôn khen tôi như thế, tôi sẽ lúng túng lắm.”



Mấy ngày nay dù sao đã quen rồi, Carlos giật giật khóe miệng, sau đó nói: “Cậu Lâm không phải vẫn rất hiếu kỳ tiếng Trung của tôi sao tốt như vậy đúng không? Đó là vì, mẹ của tôi là người TQ.”

Trong lúc nói, hắn đã dẫn Lâm Dược vào một quán cơm nhỏ, sau khi vào không dừng lại, trực tiếp dẫn y ra sau.

Xuyên qua ngõ hẻm, quẹo cua, dẫn y lên lầu hai.

“Mời cậu Lâm vào, ở đó có người đang đợi cậu.”

Đợi Lâm Dược, chính là Tiêu Nhiên. Không giống mỗi lần gặp Lâm Dược đều mặc âu phục, lần này, hắn mặc trang phục nhà Đường màu trắng, trước mặt là một bộ trà tử sa màu đỏ.

Thấy Lâm Dược, hắn mỉm cười đứng lên.

Lâm Dược nhìn hắn, lại nhìn cửa đã đóng, sau đó phun ra một câu: “Ở đây đang diễn Vô gian đạo à?”

Tiêu Nhiên sững sờ, sau đó cười nói: “Nếu cậu nói thế, cũng có thể. Trước tiên nói rõ thân phận một chút, tôi là Tiêu Nhiên, Tiêu Nhiên của sòng bài Sharon, nhưng cũng là quản sự của Hồng Môn.”

“Hồng Môn?”

“Đúng, Hồng Môn. Đương nhiên nói là quản sự, chẳng qua chỉ là một chức vụ hư ảo, lần này do tôi tới bàn với cậu, cũng là vì chúng ta quen thuộc hơn.”

“À.” Lâm Dược gật đầu, ngồi xuống, tự động rót trà cho mình, “Vậy anh nói đi, tôi nghe đây.”

Tiêu Nhiên cứng đờ một chút, xem như không thấy, tự nói: “Đầu tiên vô cùng xin lỗi, đẩy cậu vào hoàn cảnh nguy hiểm như thế.”

“Nguy hiểm? Là nói tới Mỹ sao? Thật ra cũng không có gì, Daniau tuy đánh tôi vài cái, nhưng cũng không làm gì tôi. Hơn nữa, là tôi tự muốn tới, anh cũng từng khuyên tôi rồi, có gì phải xin lỗi?”

“Không chỉ như thế. Vẫn còn chỗ cậu không biết.”

Hắn ngừng một chút, sau đó nói cuộc đối thoại của Daniau và Hoa Hồ tử lại một lượt.

“Một khi xác nhận cậu không liên quan tới ngài Liễu, vậy chỉ sợ cậu lập tức sẽ có nguy hiểm, mà nếu xác nhận cậu có liên quan với ngài Liễu… chỉ sợ cậu sẽ càng nguy hiểm.”

Lâm Dược chớp chớp mắt: “Không hẳn vậy đi, nếu tôi có liên quan tới ngài Liễu gì đó… anh ta chắc sẽ cung phụng tôi ăn ngon uống đủ chứ, anh xem mấy hôm nay, anh ta đối với tôi không tồi.”

“Đó là hiện tại, một khi xác nhận thân phận của cậu rồi, anh ta sẽ không khách khí nữa.”

“Một khi xác nhận rồi, anh ta muốn từ chỗ tôi đạt được cái gì, không ngoài bí tịch thuật đánh bài các loại đi, không thì sau này tôi mỗi ngày cho anh ta một chút là được.”

Tiêu Nhiên trừng mắt nhìn y, Lâm Dược phất tay: “Muốn luyện thần công, huơ đao tự cung, thứ này, chúng ta đều có, nếu anh ta thật muốn luyện, tôi cũng có thể chỉ điểm, dù sao thuật đánh bài không phải một ngày hai ngày có thể luyện thành, chúng ta có thể chỉ đạo anh ta từ từ luyện, luyện mười năm hai mươi năm… ừm, ngay cả Âu Dương Phong cũng có thể luyện Cửu âm chân kinh ngược được, tính ra anh ta cũng sẽ được. Mà mười năm hai mươi năm, tôi cũng có cơ hội gặp Caesar rồi.”

Y nói rồi sờ cằm, làm bộ suy nghĩ.

Tiêu Nhiên qua một lúc mới tỉnh lại dược: “Cậu Lâm nói đùa rồi.”

“Nói đùa gì chứ, tôi nói thật mà, tôi cảm thấy cuộc sống ở đây rất tốt. Tuy tràn đầy thối nát của giai cấp tư sản, nhưng nếu đã là tiền của bổn gia, vậy tôi cũng nên có giác ngộ tôi không vào địa ngục ai vào địa ngục, đúng không, nói thế nào thì năm đó tôi cũng từng gia nhập đoàn viên dự bị của đội thiếu niên tiền phong. Dù sao trong nhà tôi chỉ có một ông ba, ổng lại không cần tôi lo lắng, tôi ở đâu cũng có gì khác? Hơn nữa, tôi không phải không thể trở về, mười năm hai mươi năm sau, tôi cầm chứng minh thư người Mỹ trở về, đó cũng là Hoa kiều về nước rồi, nếu còn quyên chút tiền tu sửa đường sá cầu đường gì đó… thị trưởng cũng sẽ tới nịnh bợ tôi.”

Nói tới đây, y cười he he vài tiếng: “Cuộc sống như thế, cực đẹp.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.