Lá Bài Cuối Cùng

Chương 54: Chương 54




Sau khi lá này xuất hiện, mọi người đặt cược đều thở dài. Nếu nói, trước đó Lâm Dược còn có khả năng tạo thùng phá sảnh hoặc sảnh, vậy sau khi con bài này xuất hiện, nói rõ đã không còn khả năng đó, mà đồng thời, nhìn từ bài trên bàn, xác suất của Hoa Hồ tử đã là một trăm phần trăm!

Đúng, một trăm phần trăm!

Hiện tại Hoa Hồ tử đã là cù lũ, mà Lâm Dược chỉ có một đôi K, bất luận lá River cuối cùng là con gì, y đều không có khả năng thắng.

Lúc này, điểm đặt cược lại điều chỉnh tỷ lệ chọi của hai người.

Mới bắt đầu, tỷ lệ chọi của Lâm Dược gấp mười Hoa Hồ tử, nhưng thông qua mài giũa mấy hôm nay, sự khác biệt của họ đã không còn lớn như thế, đương nhiên, tỷ lệ chọi của Lâm Dược vẫn cao hơn Hoa Hồ tử, dù sao mọi người vẫn xa lạ với y, mà hiện tại, tỉ lệ chọi lại điều chỉnh lần nữa, thậm chí vượt qua ban đầu, trở thành một chọi hai mươi, nhưng cho dù là vậy, vẫn có rất nhiều người mua cho Hoa Hồ tử.

Ván này hai người đều đã bỏ vào năm triệu năm trăm ngàn, một nửa số chip còn nhiều, tuy không thể nói như thế đã định được thắng thua, nhưng ván này tuyệt đối tuyệt đối là vô cùng quan trọng!

Hoa Hồ tử lần này cuốn hết hơn năm triệu, tỷ lệ thắng nhất định tăng cao!

“Hai triệu, TQ Lâm.”

Khi mọi người đều như ong vỡ tổ mua Hoa Hồ tử, giọng nói này rõ ràng nổi bật hơn cả, nhân viên công tác của điểm đặt cược ngạc nhiên nhìn hắn, người này, cũng là người TQ thì phải.

“Nhanh lên, thời gian sắp kết thúc rồi.”

Nhân viên công tác vội vàng kiểm tra tài khoản, xác định nhận khoản, sau đó đưa chứng từ ra. Mà lúc này, Hoa Hồ tử lại đẩy ra năm trăm, mà Lâm Dược cũng theo cược, nhà cái phát lá River thứ năm: J chuồn.

Người đó nhận chứng từ, nhìn màn hình một cái, quay người đi, sau lưng lập tức vang lên tiếng bàn luận sôi nổi: “Người TQ này điên rồi à, hai triệu đặt cho TQ Lâm, ủng hộ đồng bào của mình cũng không cần phải ủng hộ như vậy.”

“Người này chắc mắc bệnh nan y rồi, trước khi chết, muốn tiêu sạch tiền.”

“Có lẽ người ta muốn cược một ván, tỉ lệ chọi hai mươi lần, thắng sẽ được bốn mươi triệu đó.”

“Cậu dám lấy hai triệu ra cược?”

Người đó lập tức yên lặng, khi tỉ lệ chọi rất lớn, sẽ có người ôm suy nghĩ có lẽ sẽ có kết quả bất ngờ nên đặt cược, nhưng dù thế nào, cũng sẽ không cược hai triệu.

“Người này nhất định là điên rồi.”

Cuối cùng, mọi người cho ra kết luận như thế, mà người bị nói thế đương nhiên không biết người khác nói mình thế nào, cũng không bận tâm, hắn ra khỏi điểm đặt cược, lập tức có người tới đón.

“Cậu hai.”

Trương Trí Công ngẩng đầu, cười: “Tốc độ không tồi đâu, nhanh như vậy đã tìm tới.”

Tiểu Lưu gần như sắp khóc: “Cậu hai, cậu…”

“Tôi thế nào, cậu cho rằng tôi định làm gì?”

“Ai biết cậu muốn làm gì chứ,” Tiểu Lưu thầm rủa trong lòng, “Cậu bán hết du thuyền nhà ở của mình, đột nhiên chạy tới đây, nếu có chuyện gì, cậu cả còn không tiêu diệt bọn họ sao!”

“Yên tâm đi, tôi tới để cược vòng ngoài, đợi thắng rồi, tôi sẽ về.”

Tiểu Lưu nhìn hắn, cược vòng ngoài cần phải chạy tới tận Mỹ để cược sao? Cược qua mạng không được sao? Trước kia cũng không thấy cậu để ý tới cược vòng ngoài.

Nhưng những lời này hắn đương nhiên không dám nói ra, bất kể Trương Trí Công có thật sự tới cược vòng ngoài không, chỉ cần qua vài ngày nữa hắn có thể thật sự trở về là tốt rồi.

Mà lúc này, Hoa Hồ tử đang nhìn chằm chằm bài chung trên bàn, đôi K, đôi J, 4 chuồn, bài rất tốt, với ông là rất tốt, nhưng với đối thủ thì cũng rất tốt!

Hiện tại ông là cù lũ, nhưng Lâm Dược cũng có thể là cù lũ, nếu bài riêng của Lâm Dược là đôi K, đôi J, không, chỉ cần có một con K, một con J, ghép với bài trên bàn thì đã có thể thành cù lũ! Hơn nữa là cù lũ lớn hơn ông.

Ông lại nhìn Lâm Dược một cái, người kia nhe hàm răng trắng ra, rất hàm hậu, rất ngây thơ.

Ván này, hai người họ đều bỏ ra sáu triệu, ba ngày trước ông thắng được của Lâm Dược chừng một triệu, cũng có nghĩa là hiện tại trong tay ông còn có năm triệu, mà Lâm Dược chỉ còn lại ba triệu.

Nếu thắng ván này, ba ngày sau, ông chỉ cần kéo dài đã có thể thắng Lâm Dược, nhưng, nếu ván này thua thì sao? Nếu ván này thua, vậy tương lai cũng sẽ giúp ông tẩy sạch hiềm nghi, nhưng điều kiện tiền đề là, Lâm Dược tuyệt đối phải tuân thủ ước định!

Ông lại nhớ tới tư liệu về Lâm Dược.

Thân thế đơn giản, nhưng đam mê kỹ thuật bài, chỉ là một công nhân thành phố nhỏ, lại có thể trùng hợp đánh bại Daniau… nhưng mà, cái này là thật sao?

Hoa Hồ tử híp mắt lại, poker Texas, cần phải đấu nhiều, cũng như cờ vây, nếu chỉ xem sách hướng dẫn, vĩnh viễn không thể thành cao thủ.

Vậy thì, người này trước đó đã đấu với ai ở dâu?

Nghĩ tới đấy, Hoa Hồ tử giật mình, có phải nhắm vào ông không, âm mưu nhắm vào Hồng Môn của bọn họ?

Có lẽ Daniau không si mê thuật đánh bài như hắn đã biểu hiện__ Cho dù hắn trước kia là thế, nhưng sau khi ở trong tù mười hai năm, vẫn sẽ như thế sao? Có lẽ hắn hiện tại để ý tới quyền thế hơn?

Hiện tại hắn đang ở trên vị trí đó, nhưng luận thủ đoạn, luận uy tín, tuyệt đối không thể so sánh với Caesar, vì để mình ngồi vững chắc hơn, hắn sẽ không khai đao với Hồng Môn sao?

Hoa Hồ tử sờ táo, càng nghĩ càng sợ.

Nhà cái bắt đầu nhắc ông đã tới giờ, ông nhìn Lâm Dược một cái, đẩy một trăm ngàn ra, ông muốn xem thử, xem thử Lâm Dược này rốt cuộc đang làm gì!

Lâm Dược cũng đẩy ra một trăm ngàn, sau đó, lại đẩy thêm một trăm ngàn, đồng thời lại nhe hàm răng trắng ra. “Chuyện tốt phải thành đôi mà.”

Y là tới thật!

Con ngươi Hoa Hồ tử nhanh chóng rút lại, cười: “Ừm, chuyện tốt thành đôi, vừa rồi cậu nói gì, không chuẩn bị kết thúc vào hôm nay? Được rồi, vậy chúng ta lại chơi thêm vài ngày đi.”

Nói xong, ông chồng bài lại, ném cho nhà cái.

Lâm Dược ngây người, chớp chớp mắt, nhìn nhân viên công tác giúp y thu chip, sau đó bắt đầu lải nhải với Caesar: “Lạc Lạc, tôi thắng rồi à?”

“… Thắng rồi.”

“Như vậy liền thắng?”

“Ông ta bỏ bài, thì là cậu thắng.”

“Nhưng sao tôi không có cảm giác thắng vậy, Lạc Lạc, lần sau anh đừng nhắc nhở cho tôi nữa, nếu không tôi không có cảm giác.”

“… Tôi không nhắc nhở.”

“Vừa rồi anh nói với tôi ông ấy đang cướp gà, nếu không phải anh nói thế, bài tạp như tôi sao dám theo hoài.”

Caesar không nói nữa, trong lòng thực cảm thấy oan uổng cho Hoa Hồ tử. Theo cách đánh chính quy, bài như Lâm Dược sau vòng Flop thì không nên theo nữa, cho dù mạo hiểm, sau vòng Turn, tỷ lệ thắng của y đã nhỏ cực điểm, đi tới đây, nếu nói là so vận may, không bằng nói là so tâm lý hai bên.

Theo cược, thêm cược, Lâm Dược biểu hiện quả thật có thể dùng xuất sắc để hình dung, hắn nhìn thấy, trong lòng cũng có cảm giác an ủi và thành tựu, nhưng kết quả, người ta sỡ dĩ biểu hiện xuất sắc như thế, không phải vì phân tích chính xác, càng không phải vì thử gan, mà là vì một câu nói của hắn!

Thông qua mắt Lâm Dược, Caesar nhìn Hoa Hồ tử, có bất đắc dĩ vừa thương hại lại có đồng tình, nhưng phần lớn là xúc động muốn cười.

Hắn cũng không biết đây có phải là vui trên họa người không, chỉ là cảm thấy rất vui, vô cùng vui.

Caesar rất vui, Lâm Dược cũng rất vui, mà những người đặt cược thì đều muốn chửi bậy. Bài thắng trăm phần trăm, Hoa Hồ tử lại bỏ bài vào phút chót, lập tức mất đi một nửa số chip không nói, còn không ngừng bỏ bài, liên tiếp nhiều ván, nhìn bài riêng xong liền bỏ bài, nói rõ đang tiêu phí thời gian.

“Hoa Hồ tử quả nhiên đã già rồi.”

“Cậu thấy râu của ông ta đều trắng rồi, đương nhiên là già.”

“Thật mất mặt quá, không có một chút máu cược, tôi quá thất vọng với ông ta.”

“Ông ta không nên ra mặt!”



Bất kể cược vòng ngoài bình luận gì, Hoa Hồ tử vẫn đang bỏ bài, ông không phải từ bỏ thi đấu, mà ông cần phải triệt để nghiên cứu Lâm Dược, ông cần dụng tâm lưu ý mỗi động tác của y.

Ông mỉm cười, ông cược mù, ông vuốt táo, dựa vào lưng ghế, nhàn nhã ghi nhớ mỗi biểu cảm của Lâm Dược.

Ông đã bảy mươi, nhưng không có nghĩa là trí nhớ của ông bị lão hóa, ông đến giờ vẫn nhớ ván thứ ba mươi tám của cuộc chiến cùng Hoa A ba mươi năm trước, cũng vào ván đó, ông nắm được quy luật của Hoa A, cũng bắt đầu từ ván đó, ông chiếm thế chủ động!

Ván thứ nhất, ông bỏ bài, Lâm Dược cười hi hi.

Ván thứ hai, ông bỏ bài, Lâm Dược nhíu mày.

Ván thứ ba, ông bỏ bài, Lâm Dược trừng mắt.

Ván thứ tư, ông bỏ bài, Lâm Dược đổi tư thế ngồi.

Ván thứ năm, ông bỏ bài, Lâm Dược gõ hai cái xuống bàn.

Ván thứ sáu, ông bỏ bài, Lâm Dược hít một hơi.

Ván thứ bảy…

Hoa Hồ tử không ngừng bỏ bài, nhưng càng lúc càng sợ hãi.

Lính mới! Chim non! Giả vờ! Tất cả biểu hiện đều giống như một con chim non mới bắt đầu tiếp xúc với poker Texas, tất cả biểu hiện, đều giống như người không biết kiềm nén, tất cả biểu hiện, đều chứng minh y hoảng rồi, y gấp rồi, y bắt đầu nóng nảy, y muốn thành tựu ngay.

Dưới tình trạng này, chỉ cần vận may của ông không quá tệ hại, một ván bài sẽ có thể hoàn toàn đánh bại người này, nhưng điều này là không thể!

Đây là một cạm bẫy!

Ông và người này đã đấu ba ngày, có lẽ vẫn chưa hoàn toàn nắm bắt quy luật của người này, có lẽ ông vẫn không nhìn thấu độ nông sâu của người này, nhưng có một điểm, là ông có thể khẳng định, đây là cao thủ, một cao thủ tuyệt đối. Bất luận y học poker Texas từ ai, bất luận y rốt cuộc là ai, điểm này, đều không cần nghi ngờ.

Ông thầm cười lạnh một tiếng: “Quả nhiên là người trẻ tuổi.”

Nếu nói ban đầu là giả vờ, giả ba bốn ngày, ông có lẽ sẽ có chút bán tín bán nghi, nhưng sau khi trải qua trận đấu ngày thứ tư, vẫn cho rằng dựa vào những ván giả vờ này có thể khiến ông mắc câu sao?

Ván thứ mười bốn, ông cầm được hai con bài lớn: Đôi A.

Nhìn bài riêng xong, ông dựa ra sau, thong dong nhìn Lâm Dược.

Thấy ông lần này cuối cùng không bỏ bài, Lâm Dược hai mắt phát sáng, sau đó y đã nói thế này trong chuyên mục của mình: “Mùi vị bị người ta liên tiếp bỏ bài tôi cuối cùng cũng cảm nhận được, sự cấp bách bực bội đó, tuy tôi tự nói với mình phải bình tĩnh, nhưng có rất nhiều thứ không phải bạn muốn thì có thể làm được. À, tôi không để ý thắng thua, nhưng nói thế nào đây? Tôi để ý cảm giác khi đấu, tôi cuối cùng có cảm giác chân chính đấu với một người!”

Mà Hoa Hồ tử sau khi nhìn thấy bài văn này, cười lạnh hai tiếng, nói với Tiêu Nhiên: “Người này rất thú vị, trước mặt giả vờ là lính mới, sau lưng lại muốn chọc giận ta, cậu ta và ta đấu ba ngày, sau khi thắng của ta sáu triệu mới nói tìm được cảm giác thi đấu, cậu ta cho rằng ta là kẻ ngốc sao?”

Đương nhiên, những thứ này đều là về sau, lúc này, Hoa Hồ tử vẫn tùy ý thản nhiên tự tại, ông sờ táo, chậm rãi nói: “Tôi đã lâu lắm không liên tục bỏ nhiều ván bài như thế rồi.”

Lâm Dược gật mạnh đầu: “Liên tục bỏ bài là không tốt.”

“Bài lần này của tôi không tệ, cậu nói thử xem, tôi có cần bỏ nữa không?”

Lâm Dược ngạc nhiên, “Ông hỏi tôi?”

Hoa Hồ tử cười ha ha: “Cũng đúng, tôi không nên hỏi cậu.”

“Thật ra thì, tôi có một cảm tưởng, nếu ông thật hỏi tôi, tôi sẽ nói.”

“Cậu nói đi.”

“Căn cứ theo… ừm, căn cứ kinh nghiệm của tôi, poker Texas, chính là gan lớn thành công, gan nhỏ chờ chết. Cứ lấy ván này đi… không đúng, lấy ván vừa rồi chúng ta đều đặt sáu triệu nói đi. Thật ra tôi không có cả một đôi, nhưng tôi biết ông đang cướp gà, cho nên tôi vẫn cứ theo, ông thử nói xem nếu tôi không theo, thì làm gì có cơ hội thắng?”

Sắc mặt Hoa Hồ tử đông cứng, sau đó lập tức cười lớn, vừa cười vừa nói: “Đúng, cậu nói đúng, chính là phải lớn gan! Phải lớn gan!”

Ông cười lớn tiếng, cười vui vẻ, cười hiền hòa, nhưng trên cánh tay vẫn dịu dàng vuốt táo đã nổi đầy gân xanh.

Qua một lúc lâu, khi nhà cái nhắc nhở, ông mới dừng lại, ông ngẩng đầu lên, nhìn Lâm Dược, lại cười vài tiếng, sau đó đưa bài cho nhà cái.

“Cậu rất thú vị.” Hoa Hồ tử mở miệng, “Lần đầu tiên tôi gặp người trẻ tuổi thú vị như cậu, tôi quyết định, muốn dốc sức chơi một lần với cậu.”

Lâm Dược bất đắc dĩ sờ sờ mũi, vô cùng tiếc nuối nói: “Ông nội Hoa à, nếu ông thật sự cảm thấy tôi thú vị, thì dốc sức đấu với tôi một ván đi, ông cứ bỏ bài hoài, tôi rất sốt ruột đó.”

Hoa Hồ tử cười ha ha: “Không gấp không gấp, cậu còn trẻ, cần mài giũa tính cách cho tốt.”

Lâm Dược nghe vậy gật đầu, sau đó, đợi tới chiều lại tới phiên y bắt đầu bỏ bài, y nói với Caesar thế này: “Cảm giác bị bỏ bài, tôi đã hiểu rõ đầy đủ, hiện tại tôi cảm thấy tôi đã có thể cảm thụ cảm giác bỏ bài rồi.”

Thế là hôm nay, trừ ván đầu tiên là hai người đặt lớn ra, thì một trăm hai mươi ba ván tiếp theo, hai người đều dùng bỏ bài để kết thúc!

Dùng cách nói của phương tiện truyền thông là: “Đây cũng xem như đã sáng tạo một kỷ lục.”

Sau khi trận đấu hôm đó kết thúc, Lâm Dược vẫn như bình thường, trở về phòng mình, mà Hoa Hồ tử sau khi thả lỏng, lại tìm Tiêu Nhiên: “Về tên Lâm Dược đó, con còn có tư liệu nào không?”

Tiêu Nhiên nói hết những điều mình biết, Hoa Hồ tử nhíu mày, những gì Tiêu Nhiên biết gần như giống những gì Hồng Môn tìm hiểu được, chẳng qua chỉ hơn có một vài tiểu tiết, ông ngẫm nghĩ, nói: “Mười năm nay, trên thế giới còn xuất hiện tân tú nào, đặc biệt là đã mất tích.”

“Theo như con biết, có ba người bị nói là mất tích, nhưng không phải thật sự mất tích, hai trong số đó đã chết rồi, còn một người Nhật duy nhất, thay hình đổi dạng, được sòng bài Lanca của Malaysia tiếp nhận.

“Chỉ có ba người này sao?”

“Có trình độ tương đối, chỉ có ba người này.”

Hoa Hồ tử lắc đầu: “Không đúng, không đấu qua nhiều ván, không ai có thể trở thành cao thủ, cho dù cậu ta là thiên tai cũng không thể, con tra tiếp đi, ta sẽ dặn dò xuống, ba hôm nay, con có quyền hạn của ta, nhất định phải tra được người này rốt cuộc là ai, ngoài ra, băng ghi hình mấy hôm nay đều có chứ, con giúp ta phân tích một chút.”

Tiêu Nhiên sững sờ, Hoa Hồ tử vỗ vai hắn: “Cực khổ cho con, nhưng mảng lý luận này, con giỏi nhất.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.