Lá Bài Cuối Cùng

Chương 93: Chương 93




Bọn họ uống tới ngả nghiêng, hai người đều còn chút tỉnh táo, không thể nằm như thế, nhưng muốn đứng dậy, có hơi khó khăn.

“Lâm Dược, nên về rồi.”

Lâm Dược ừ một tiếng.

“Vết thương của cậu mới tốt lên, vẫn nên về đi.”

Trương Trí Công nói, chống tường muốn đứng lên, kết quả đứng được một nửa thì lại trượt xuống, may là lúc này một đôi tay ôm lấy hắn.

Hắn mở mắt ra, cười hi hi nói: “Anh, anh hai… Lâm, Lâm…”

Trương Trí Thành trừng mắt nhìn hắn một cái: “Còn cần em lo lắng?”

Nói rồi, gật đầu với Caesar đối diện, mở miệng: “Đa tạ.”

Caesar cũng gật đầu, biết cậu cả Trương cảm ơn hắn hạ thủ lưu tình, thật ra đó cũng chỉ là trùng hợp, nếu không phải có kinh nghiệm trước đó, hắn tuyệt đối sẽ không lưu tình với Trương Trí Công.

Đương nhiên, điểm này không cần nói với người khác, vì thế cũng chỉ gật đầu. Thấy hắn không muốn nói chuyện, Trương Trí Thành tự nhiên cũng biết điều, cho dù hắn vốn muốn giao lưu với đại đế của Las Vegas này, nhưng cũng biết lúc này không mấy thích hợp.

Vì thế lại gật đầu, rồi ôm Trương Trí Công đi.

Hắn đi rồi, Caesar ôm Lâm Dược lên.

Cảm thấy có người đang bê mình, Lâm Dược mở mắt, thấy là hắn, lộ ra hàm răng chào: “Là Lạc Lạc à.”

“Là tôi.”

“Ô, chào Lạc Lạc.”

Miệng thì la khẩu hiệu, thân thể thì nhúc nhích tới lui, ra vẻ muốn kính lễ với Caesar, khóe miệng Caesar co giật, rồi ôm y chặt hơn: “Ngủ đi.”

Lâm Dược nhúc nhích, phản kháng không được, cũng chậm rãi dừng lại, sau đó, hơi thở cũng chậm rãi bình ổn rồi ngủ mất.

Caesar thở dài trong lòng, ôm y xuống lầu, khi đợi thang máy, hắn đột nhiên lên tiếng: “Lâm Dược, cậu rốt cuộc đang sợ cái gì.”

Khi nói câu này, hắn chỉ là cảm thán, dùng là trần thuật không phải nghi vấn, hắn chưa từng nghĩ Lâm Dược sẽ trả lời mình. Ai biết Lâm Dược lại đột nhiên mở miệng: “Tôi sợ bỏ rơi anh.”

Caesar lập tức cứng ngắc tại chỗ!

Tôi sợ bỏ rơi anh!

Nếu là người khác, nghe câu này chỉ sợ sẽ cười ầm lên, bất luận nhìn từ chỗ nào, Caesar đều có ưu thế hơn Lâm Dược, quyền thế địa vị đương nhiên không cần nói, cho dù là điều kiện bản thân… Lâm Dược tuy có vẻ ngoài ngoại hình không tồi, nhưng nếu cho người ngoài bình luận, chỉ sợ phần nhiều đề cho rằng Caesar thắng hơn một bậc.

Khi Lâm Dược không nói, cũng có thể dựa vào khí chất làm mơ hồ một đám người, nhưng Caesar cho dù đứng cách mười mét, bạn cũng có thể cảm giác được khí áp của hắn.

Nếu nói thật sự có một bên bị bỏ rơi, đa số mọi người chỉ sợ đều cho rằng đó là Lâm Dược. Ngay cả Caesar, nếu không phải có kinh nghiệm đặc thù như thế, thì cho dù có bị người ngoài hành tinh bắt cóc tẩy não, vô tình lại đi thích Lâm Dược, hiện tại chỉ sợ sẽ bật cười.

Thậm chí, nếu không phải có một tháng trải nghiệm trong phòng tối, lúc này hắn cũng sẽ cho rằng Lâm Dược đang nói lời say.

Nhưng hiện tại hắn biết, Lâm Dược nói thật.

Trước khi gặp hắn, Lâm Dược chưa từng làm việc lâu dài ở một nơi, dài nhất là nửa năm, ngắn thậm chí không tới một tháng, có chỗ y làm rất tốt, đồng nghiệp tốt, lãnh đạo tốt, nhưng y vẫn không chút lưu tình quay người đi.

“Lạc Lạc à, tôi cảm thấy tôi làm gì đều không thể lâu dài. Anh xem đi, tôi từng học đại học từng học piano từng học hội họa cũng từng học khiêu vũ. Ừm, khi tiểu học tôi từng luyện chạy đường dài tập nhảy cao, trung học tôi từng chơi bóng rổ đá banh còn học lái thuyền hai tháng. Nhưng trong số đó, tôi cũng chỉ kiên trì ở luyện chữ một chút, luyện hơn một năm.”

“Tôi không thích ba tôi, nhưng nói không chừng, tôi cũng thừa hưởng gen có mới nới cũ như ông ấy, anh xem, rõ ràng tôi sắp thăng chức, nhưng lại không làm nữa, tôi không thích ở một nơi quá lâu, tôi không thích luôn ở trong hoàn cảnh tương đồng nhìn người tương đồng.”

Một tháng đó, Lâm Dược không ngừng nói, ban đầu là lải nhải hắn, nhưng trong quá trình y lải nhải, cũng sẽ ngắc ngứ nói một chút chuyện của mình.

“Tôi thích một chuyện sao, thì sẽ làm rất tốt, tôi thích một người thì cũng sẽ đối với cô ấy rất tốt, nhưng, thích của tôi, chỉ sợ sẽ không thể kéo dài.”

Câu này nói có chút tự trách, nhưng trên cơ bản lại là sự thật.

Caesar biết Lâm Dược học piano không tới nửa năm, nhưng đã có thể đánh được vài khúc có độ khó. Học mỹ thuật không tới nửa năm, nhưng đã có thể khiến thầy cô khen ngợi, khi biết y muốn bỏ, còn đặc biệt tới nhà khuyên nhủ.

Không phải nói y có nhiều thiên phú, là thiên tài, quan trọng nhất là y chuyên chú. Khi làm việc ở siêu thị, Caesar từng tận mắt thấy y kiểm tra từng thùng hàng, không phải kiểm tra số lượng đơn giản. Ngay cả bao bì, cỡ, ngày sản xuất cũng đều đối chiếu.

Những thứ này, thật ra không cần y làm.

Trong đoạn thời gian cuối cùng, Lâm Dược còn mỗi ngày nói. Nhưng khác với lải nhải lúc đầu, y bắt được cái gì thì nói cái đó.

Cho nên hắn biết, mẹ của người này, từng là một mỹ nữ__

Đương nhiên, trong mắt trẻ con, mẹ luôn xinh đẹp, nhưng chỉ cần so sánh Lâm Kiến Thiết và Lâm Dược, cũng có thể tưởng tượng ra, mẹ y thật sự không tồi.

Vương Bội_ mẹ y sở dĩ gả cho Lâm Kiến Thiết, chính là vì sự chuyên chú của Lâm Kiến Thiết.

Thật ra khi được người ta giới thiệu, Vương Bội không xem trọng Lâm Kiến Thiết. Bà cao một mét sáu mươi tám, mà Lâm Kiến Thiết mang giày cũng chỉ mới một mét bảy mươi hai.

Nhưng Lâm Kiến Thiết đối với bà là vừa gặp đã yêu.

Thế là chỉ cần Vương Bội đi làm, ông sẽ phụ trách đưa đón, chỉ cần không lái xe, mỗi ngày ông sẽ đúng giờ đợi ở cửa công xưởng.

Lúc đó vé xem phim còn là vật hiếm, mà Lâm Kiến Thiết vừa mua đã mua hơn mười vé, tặng cho cả viện, thế là bất luận công xưởng hay láng giềng, đều biết ông là bạn trai của Vương Bội.

Lúc đó, còn là thời đại vật giá khá khẩn trương, mà Lâm Kiến Thiết lái xe cho công ty rau cải, cho nên đậu hủ cải trắng luôn có thể được nhiều hơn người khác một chút, những thứ này ông cũng đều tặng cho nhà Lâm Bội.

Quỳ dưới đất rửa chân cho mẹ Lâm Bội, lễ tết tặng thịt heo.

Thế là ba năm sau, Vương Bội cuối cùng cũng gả cho Lâm Kiến Thiết.

Mấy năm đầu, hai người cũng vô cùng hòa hợp. Lâm Dược có một ấn tượng rất sâu sắc, chính là một nhà ba người đi trên đường, lúc đó y không quá bốn năm tuổi đi ở sau, mà Lâm Kiến Thiết và Vương Bội nắm tay đi phía trước.

Nhưng đợi tới mười tuổi, thì thấy chính là Lâm Kiến Thiết liên tục ngoại tình, liên tục tìm nhiều người phụ nữ.

Nghe nói chồng ngoại tình, người nhà luôn biết cuối cùng, nhưng thật ra sao có thể? Thời gian của một người dùng ở đâu có thể thấy được. Lòng một người dùng ở đâu cũng có thể thấy được.

Khi người đó không còn ở nhà ăn cơm, không còn ở cùng người nhà, khi luôn tìm lý do biến mất, cho dù đứa trẻ mười tuổi cũng có cảm giác.

“Tôi sợ bỏ rơi anh!”

Lâm Dược là sợ y sẽ trở nên giống cha mình, có lẽ ban đầu là yêu, có lẽ ban đầu rất tốt rất tốt, nhưng, sẽ nửa đường thay đổi.

Caesar cúi đầu cười khổ.

Hắn nhớ mình từng nói với Lâm Dược về tuổi thơ đó.

Người mẹ xinh đẹp dựa vào cửa sổ đợi người cha giá lâm, tình cảnh đó, khắc sâu nhất trong ấn tượng của hắn.

Từ một trình độ nào đó, hắn và Lâm Dược có trải nghiệm như nhau. Nhưng Lâm Dược sợ, là bỏ rơi người khác, mà hắn, thì là sợ bị bỏ rơi.

Lâm Dược ngủ tới trưa, ngày hôm sau tỉnh lại, thấy Caesar ngồi trước bàn máy tính. Y gãi đầu, nhìn đồng hồ, sau đó kinh ngạc nhảy lên: “Máy bay của cậu hai!”

“Đã bay rồi.” Caesar ngồi trước bàn mở miệng.

“A?”

“Cậu ta cũng không muốn cậu đi tiễn.”

Lâm Dược sững người, sau đó lắc đầu, đi vào nhà vệ sinh.

“Lâm Dược.”

Caesar đột nhiên mở miệng, Lâm Dược quay người lại, thấy hắn đang nhìn mình.

“Chúng ta ước định đi, nếu có một ngày cậu muốn bỏ rơi tôi, vậy thì, trước đó tôi sẽ bỏ rơi cậu.”

Hắn nói xong, cúi đầu xuống tiếp tục nhìn máy tính, để lại Lâm Dược đang sững sờ nơi đó, qua một lúc lâu, y mới phản ứng lại: “Đây là ước định?’

“Ừ, cậu suy nghĩ đi, suy nghĩ xong cho tôi biết.” Caesar vẫn không ngẩng đầu lên, “Còn nữa, qua vài ngày nữa, chắc chính là nghi thức gia nhập của cậu rồi.”

“Nghi thức gì?”

“Cậu lấy được một vòng tay, cho nên, cũng có thể trở thành cao thủ rồi.”

“Cái này cũng cần nghi thức?”

“Ừ, cũng phải chính thức chút.”

“Vậy, tôi có thể không tham gia không?”

“Cậu nói đi?”

“Tôi cảm thấy có thể, anh xem, nghi thức này thật ra là tác phong của chủ nghĩa quan liêu, anh biết chủ nghĩa quan liêu là một biểu hiện của xã hội tiến bộ, biểu hiện này ở chính phủ…”

“Cậu có ý kiến gì có thể nói với Vua sư tử, sau đó anh ta sẽ mở hội nghị. Người cự tuyệt gia nhập thế này, theo như tôi biết, gần như không có. Cho nên, bọn họ có thể sẽ cho rằng cậu khinh thường bọn họ.”

Lâm Dược không nói nữa, cho dù là y thì cũng biết, nếu tạo ra hiểu lầm này, sau này sẽ phiền phức lớn.

Tập đoàn cá mập, không phải là tên một công ty, nói thật ra, có lẽ giống như một salon, hoặc là một đoàn thể nhỏ.

Nhưng, toàn nước Mỹ, thậm chí toàn thế giới có vô số người muốn gia nhập vào đoàn thể này, chẳng qua tiểu đoàn thể này, khi nhiều nhất cũng không tới sáu mươi người__ cao thủ luôn hiếm hoi.

Bình thường mà nói, tập đoàn cá mập một năm chỉ có một lần tụ hội, cũng là đấu xếp hạng nội bộ, nếu có chuyện không thể tham gia, thì sẽ từ vị trí cũ lùi xuống một hạng, liên tục ba năm vắng mặt, trừ những thành viên đạt được vinh dự cả đời thì, người vắng mặt sẽ bị xóa tên.

Kết quả đấu xếp hạng nội bộ thế nào, người ngoài không biết, giành được thứ hạng càng cao sẽ có quyền lợi gì, người ngoài càng không biết. Cho dù là những người hiếm hoi bị xóa tên, đối với việc này cũng không lên tiếng.

Mà trừ tham gia thi đấu ra, lý do khác có thể khiến họ tụ hội, chính là nghênh đón người mới.

“Các vị khán giả, hiện tại chúng ta đang ở đại sảnh khách sạn Boots. Tuy WPS năm nay đã chuyển tới JA, nhưng, hội nghị của tập đoàn cá mập, vẫn cử hành ở trung tâm giải trí lâu năm này.”

Sức ảnh hưởng của đài truyền hình 3W rất lớn, lần này bọn họ không chỉ lấy được quyền phát sóng của WPS, còn lấy được quyền phỏng vấn hiện tại, đương nhiên, chỉ là phỏng vấn bên ngoài. Ike lại lần nữa bình luận: “Hiện tại, chúng ta đều biết cao thủ có bốn mươi ba vị, nhưng hôm nay, chúng ta sắp tận mắt chứng kiến người thứ bốn mươi bốn ra đời! Hiện tại chúng ta đang thấy Kẹo que, sau khi Hoa Hồ tử hoàn toàn rút lui, trước mắt anh ta là cao thủ người Hoa duy nhất được công nhận, đương nhiên, còn cần phải trải qua một nghi thức.”

Ống kính nhắm vào Lâm Dược, âu phục đen, sơ mi đen, cà vạt đen, trông không giống với tham gia gia phong cho lắm, mà giống tham gia tang lễ hơn.

Chẳng qua so với hình thái công tử tài hoa của y, lúc này càng có cảm giác cấm dục.

Gương mặt hao gầy__ Còn chưa hoàn toàn bổ lại.

Ánh mắt hơi mang lo âu__ Y thật sự không muốn gia nhập vào hiệp hội cá mập gì đó.

Khóe môi mím lại__ Lạc Lạc gần đây thật kỳ cục.

Tóm lại, hình tượng linh mục bi tình khổ này, lập tức khiến khán giả trước tivi nảy sinh liên tưởng sâu xa, mà những liên tưởng này gọp lại, quy tới gốc rễ, thì thành__ Ngựa hoang đang ở đâu?

Ngựa hoang đã biến mất hai tháng rồi, có phải là vì…? Hay là…? Mà sau khi thấy Caesar, mọi người liên tưởng càng nhiều.

Nếu muốn tìm một câu hình dung cho những liên tưởng này, đó chính là… khi nam bá nam?

Lâm Dược và Caesar đương nhiên không biết khán giả trước tivi tưởng tượng thế nào về họ, hai người nắm tay vào hội trường.

Tuy một tháng trước đã bắt đầu thông báo, nhưng vẫn có tám cao thủ không thể đích thân tới, chẳng qua hai trong số họ đã phái đại diện tới, còn sáu người kia cũng dùng phương thức khác nhau thông báo cho Vua sư tử người chủ tịch đại hội lần này, đối với sự gia nhập của Lâm Dược, bọn họ biểu đạt hoan nghênh.

Cho dù bọn họ và Lâm Dược không có giao tình gì, nhưng vẫn phải nể mặt Caesar mấy phần, huống hồ, ở đây còn có liên quan tới lợi nhuận về phương diện Châu Á.

Hơn nữa về thuật đánh bài, Lâm Dược từng thắng Hoa Hồ tử cũng đủ tư cách.

Vua sư tử cầm micro đứng trước bục, trước tiên nói một đống lời nhảm, nội dung trong đó không có bất cứ khác biệt gì với nghi thức trao thưởng khác, người ở dưới cũng không thúc giục. Dù sao muốn tìm một cao thủ nhiệt tình như thế là rất khó, nếu Vua sư tử không làm, chỉ sợ bọn họ không tìm được người thứ hai.

Hơn nữa loại dài dòng này, hai ba năm cũng không thấy được một lần, bọn họ ngược lại có thể nhẫn nại.

Sau khi nói một đống lớn, Vua sư tử cuối cùng chuyển tới vấn đề chính: “Ở đây chúng ta có bạn bè nước Mỹ, có bạn bè nước Anh, có bạn bè nước Pháp và bạn bè Tây Ban Nha, nhưng chúng ta vẫn luôn thiếu bạn bè Châu Á. Lần này, chúng ta cuối cùng có một người bạn Châu Á, Kẹo que tới từ TQ! Tôi đề nghị, hoan nghênh cậu ta gia nhập!”

“Nhất trí!”

“Đồng ý!”

“Không ý kiến.”

“Bỏ quyền.”



Mọi người thay nhau giơ tay biểu đạt thái độ, đa số mọi người đều đồng ý, số ít thì cũng bỏ quyền. Chuyện bỏ quyền này không quan trọng, chỉ cần người ủng hộ vượt quá hai phần ba, đương nhiên có thể thông qua.

“Tôi phản đối!”

Đột nhiên, trong một đống tiếng nhất trí, xuất hiện một âm thanh không hài hòa. Vịt con xấu xí đứng lên khỏi chỗ ngồi của mình, đi tới trước bục, đối diện mọi người, lặp lại lần nữa: “Tôi phản đối! Tôi dùng tư cách thứ hạng ba mươi ba của mình phản đối!”

Hoàn toàn kinh ngạc.

Thật ra khi Vịt con xấu xí nói mình phản đối, đa số mọi người đều không cảm thấy bất ngờ, dù sao bọn họ đều có mơ hồ nghe tin đồn đó, nhưng, câu cuối cùng thì không giống nữa.

Nếu Vịt con xấu xí chỉ đơn thuần phản đối, thì không quan hệ, lúc này đa số mọi người trên cơ bản đều đã đồng ý, cho dù cô phản đối, cũng không có trở ngại. Nhưng nếu lấy thứ hạng của mình ra phản đối, thì chính là lấy tư cách của mình tại tập đoàn cá mập để phản đối, nếu phản đối thành công, thì không sao cả. Mà nếu thất bại, thì sẽ bị khai trừ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.