La Bàn Vận Mệnh

Chương 476: Q.7 - Chương 476: Chặn giết ngược lại




Thần thức của Dương Thiên Vấn quét qua, hai mươi ba hạ vị thần, đa số là hảo thủ hạ vị thần trung hậu kỳ, còn có một cao thủ trung vị thần trung kỳ. Chậc chậc, thực là hào phóng, ta rốt cuộc đắc tội thế lực nào? Không ngờ vì một linh thần nho nhỏ như ta mà huy động nhiều cao thủ như vậy. Xem ra là quả thật muốn đưa ta vào chỗ chết! Trong mắt Dương Thiên Vấn lộ ra hàn quang, trên mặt nở nụ cười lạnh đầy nguy hiểm.

Lúc Dương Thiên Vấn ở Tiên giới, cũng đã chuẩn bị rất nhiều át chủ bài, dành để bảo vệ tính mạng sau khi tới Thần giới, ví dụ như Cửu Khúc Hoàng Hà đại trận luôn dựa vào để sinh tồn từ trước đến nay liền không cần nói nhiều nữa, hiện giờ Cửu Khúc Hoàng Hà đại trận đã được luyện vào trong pháp bảo, trở thành một kiện linh bảo có tính phát triển, đã không thể tính là trận pháp đơn giản nữa, ngược lại đã trở thành một kiện pháp bảo có thể thu người, không thích hợp cho mai phục tập kích. Trong tay còn có một trận, chính là Thập Tuyệt Trận! Trận đồ Thập Tuyệt Trận sau khi trải qua nhiều lần trọng luyện, đã có thể liệt vào trận đồ cấp thần khí. Mà ở hoàn cảnh như đại lục Thần giới, không thể nghi ngờ càng khiến trận đồ này càng có đất dụng võ hơn. Có thể nói, chỉ cần Dương Thiên Vấn còn đặt chân ở đại lục Thần giới, Thập Tuyệt đại trận này, ở đâu cũng có thể bố trí.

Hai mươi mấy cao thủ đuổi theo, đều sợ tới mức khựng giữa không trung, trong thời gian ngắn không ai dám động thủ trước. Chiêu thần thông thu pháp bảo cùng pháp khí phi hành của bọn họ, bọn họ đều chưa từng thấy qua. Thật sự lợi hại tới cực điểm. Phải biết rằng viễn trình tiến công của Thần minh Thần giới phần lớn là điều khiển thần khí cường công là chính, bởi vì phạm vi lĩnh vực có hạn, hơn nữa lĩnh vực càng rộng, uy lực liền yếu đi một chút.

Nhưng hiện giờ pháp bảo bọn họ tế luyện nhiều năm, đột nhiên mất đi liên lạc, bị người ta thu mất. Điều này ở trong kiếp tu luyện của bọn họ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy pháp môn như thế.

Nhưng ngay sau đó, trong lòng mỗi người bọn họ đều nổi lên tham niệm, nếu như môn mật pháp này bị ta khống chế, vậy không phải là Thần giới dù to lớn, đều có thể đi được sao? Càng nghĩ, tham niệm trong lòng lại càng khó có thể ức chế, điên cuồng mà bành trướng.

"Tiểu tử, vừa rồi ngươi sử dùng loại yêu pháp gì, không ngờ thu mất binh khí của chúng ta, chỉ cần ngươi chịu trả lại binh khí, còn giao yêu pháp mà ngươi sử dụng ra, bổn tọa có thể suy nghĩ không truy xét nữa" . Giọng điệu của trung vị thần cầm đầu nói nửa ôn hòa nửa nghiêm khắc.

Dương Thiên Vấn cười lạnh khinh thường, hóa ra là coi trọng Ngũ Sắc Thần Quang, đáng tiếc à, không có khả năng học được, hắc hắc, đương nhiên, cho dù đem phương pháp tu luyện nói ra, sợ cũng không có ai tin tưởng đây là pháp môn thật. Xem ra, sau này sử dụng Ngũ Sắc Thần Quang phải nghĩ kỹ, bất kỳ người nào thử qua sự lợi hại của pháp môn này đều phải diệt khẩu! Nếu không, chuyện xui xẻo sẽ rơi lên đầu mình.

"Ồ? Có thể, chỉ là ta muốn biết các người đến tột cùng là ai, tại hạ có chỗ nào đắc tội? " Trong lòng Dương Thiên Vấn cười lạnh, nhưng mặt ngoài lại tỉnh táo hỏi.

"Hừ, chúng ta là người của Hoắc gia" . Trung vị thần cầm đầu mỉm cười, "Bổn tọa Hoắc Nguyệt Ưng, Hoắc gia Thuận Dương ngươi hẳn từng nghe rồi chứ?" Sự kiêu ngạo trong giọng nói, cho dù là ai đều nghe ra được.

" Hoắc gia Thuận Dương?" Dương Thiên Vấn thật đúng là chưa từng nghe nói qua, có điều cũng không tiện hỏi nhiều, nghĩ thầm, ai thèm để ý ngươi là Hoắc gia hay không. "Nhưng tại hạ không nhớ rõ có chỗ nào đắc tội nha?"

"Hừ, đừng tưởng rằng ngươi làm kín kẽ, chúng ta liền không cách nào phát hiện, ngươi cướp đám thần tinh kia. . ." . Lời nói đến đây liền ngừng lại.

Dương Thiên Vấn vừa nghe, bừng tỉnh đại ngộ, thì ra là thế, chỉ là Dương Thiên Vấn vẫn không rõ, sao đám Thần tinh này lại ở trong ổ tiểu tặc do một nhóm linh thần tạo thành, chẳng lẽ là che dấu tai mắt người khác hay là buôn lậu?

Buôn lậu? Khôi hài, thần giới này cũng không cần nộp thuế, buôn lậu làm gì?

Dương Thiên Vấn nghĩ sao cũng nghĩ không thông việc này là sao, thật ra Dương Thiên Vấn căn bản không biết sự phức tạp trong nội bộ mấy đại gia tộc của Thần giới, cũng đồng dạng tồn tại một số tin tức không muốn người ta biết, ví dụ như lập quỹ đen riêng.

"Được rồi, ngươi cũng không còn nghi vấn gì phải không? Giao Thần tinh và Mật thuật ra, chúng ta có thể thả ngươi rời đi" . Hoắc Nguyệt Ưng rộng lượng mà thúc giục.

Khóe miệng Dương Thiên Vấn hơi nhếch lên, nở nụ cười. "Thật sao?" Rồi đột nhiên hét lớn: "Lên! " vừa dứt lời, mười lá cờ cắm trên đất, bao vây cả đám vào trong.

"Không hay, xử lý hắn! " Hoắc Nguyệt Ưng mặc dù không rõ lá cờ này là vật gì, nhưng đã biết trúng kế, lời còn chưa dứt, người đã dùng: "Lĩnh vực tật tốc! " vọt lên. Hoắc gia là dùng pháp tắc tốc độ để nổi tiếng, lĩnh vực giống nhau, mỗi người cảm ngộ khác nhau, sử dụng ra cũng sẽ có sự khác biệt. Lĩnh vực tật tốc như Hoắc Nguyệt Ưng chính là thân hóa lưu quang, nhanh đến cực hạn.

Nhưng cũng đã muộn, thân ảnh của Dương Thiên Vấn nhìn như gần ngay trước mắt, kì thực là do ở trong không gian đặc thù của Thập Tuyệt đại trận, chứ thật ra lại xa tận chân trời.

Thân ảnh hai mươi mấy người cùng nhau đánh về phía Dương Thiên Vấn, nhưng chắc chắn là vồ hụt!

Ngay sau đó, cảnh quan trước mắt biến hóa, phảng phất đưa thân vào trong tinh không hỗn độn, gió nước lửa lập tức xuất hiện. . .

Thân hình của Dương Thiên Vấn xuất hiện ở phạm vi bên ngoài đại trận, mặc dù phân thần làm mười, nhưng việc này cũng không cản trở chân thâncủa Dương Thiên Vấn suy nghĩ. Xem ra mình đã đắc tội với một đại gia tộc, tùy tùy tiện tiện liền phái ra cường giả cấp bậc trung vị thần để chặn giết bản thân, điều này ở Ngô trấn không làm được.

Sau này lúc "Thay trời hành đạo", cần phải cẩn thận một chút, phải biến thành bộ dáng khác mới được, đã hấp thụ giáo huấn, mặc dù Dương Thiên Vấn không rõ bọn họ tra được mình như thế nào, nhưng lại đoán được là do mình không đủ cẩn thận, lúc hành động dùng khuôn mặt thật để làm việc, lúc này mới gặp nạn.

Nhìn vào trong đại trận, mặt lộ vẻ khinh thường, Thập Tuyệt đại trận có thể giết vạn tiên, chỉ bằng các người cũng muốn cưỡng chế phá trận? Đừng để lão tử đem trận đồ biến thành thứ cấp bậc thiên thần khí, nếu không ta liền tính sổ món nợ này.

" cái gì? Lão Tứ mang theo nhiều người như vậy đuổi theo giết một linh thần nho nhỏ, lại bị người ta toàn diệt?" Trong Hoắc phủ, Hoắc Nguyệt Sanh đang nổi trận lôi đình, lão Tứ Hoắc gia, cũng chính là ngọc giản ký thần của Hoắc Nguyệt Ưng bao gồm cả hai mươi mấy người cao thủ Hoắc gia đều bị tiêu diệt. Hoắc Nguyệt Ưng là Tứ đệ của Hoắc Nguyệt Sanh, coi như là cao thủ hàng đầu của Hoắc gia, ít nhất xem như cao thủ ở trong chi tộc Hoắc gia này, nhưng vẫn bị người ta giết chết, hơn nữa tính cả hai mươi mấy người dưới tay đều bị giết chết, cho dù là ai nghe xong đều buồn bực.

"Lão gia, thuộc hạ hoài nghi có thể là gia tộc đối địch thiết lập bẫy rập, nếu không một linh thần nho nhỏ nào có năng lực như vậy? " Quản gia Hoắc phủ tự cho là thông minh mà suy đoán.

" ồ? Ý ngươi là. ." . Hoắc Nguyệt Sanh nghe xong, cảm thấy hết sức có lý, một linh thần nho nhỏ, hắn cho dù lợi hại hơn nữa cũng không thể nào chính diện chống lại một trung vị thần, hai mươi mấy hạ vị thần được? Hơn nữa người này đều chưa từng nghe nói qua, nói không chừng thật đúng là gia tộc đối địch thiết lập bẫy rập.

"Bốn đại thế gia, ba nhà khác đã sớm nhìn chằm chằm chúng ta, rất nhiều người đỏ mắt vì mỏ thần thạch ở bên Ngô trấn này, đương nhiên cũng có thể là bên trong gia tộc giở trò quỷ, nếu không tiểu sơn cốc kia bí mật như thế, người khác làm sao có thể biết đến?" Quản gia Hoắc phủ phân tích.

"Tra, tra rõ cho ta! Còn nữa, phái người tiếp tục lưu ý người này, ta muốn khiến hắn thần hồn câu diệt, vĩnh viễn không thể siêu sinh, để tế vong hồn lão Tứ trên trời" . Hoắc Nguyệt Sanh tức giận đến độ nổi gân xanh, trầm giọng quát.

Dương Thiên Vấn biết tất phải chạy trốn, ít nhất cũng phải rời khỏi phạm vi Ngô trấn, có quỷ mới biết Hoắc gia này có bao nhiêu cao thủ, lỡ như phái tới một Thượng Vị Thần, vậy hết sức khó giải quyết.

"Mập mạp, ngươi có biết Hoắc gia ở Ngô trấn không?" Dương Thiên Vấn nghĩ thầm tên mập này là một thương nhân vào Nam ra Bắc, tin tức linh thông, không tìm hắn nghe thì tìm ai? Ừm, Dương Thiên Vấn có điểm tưởng niệm Đinh Ẩn, có điểm tưởng niệm Thiên Võng vạn sự đều biết. Quả nhiên không ngoài sở liệu, bất kỳ chỗ nào, tin tức đều là quan trọng nhất. Nhưng thần giới này quá lớn, muốn thành lập một hệ thống tình báo khó khăn hơn so với hạ giới nhiều.

Tác dụng của thần phù khế ước, ở hạ giới có lẽ là không chỗ nào mà không lợi, nhưng đặt vào cường giả vừa liếc mắt liền có thể nhìn ra, liền có thể giải trừ đơn giản, dù là không thể giải trừ, vậy cũng đã bạo lộ không phải sao?

Phiền thật, đúng là phiền thật!

Chỉ chốc lát sau, tên mập đáp lời: "Hoắc gia ở Ngô trấn, biết, Hoắc gia ở Ngô trấn này hùng bá nhất phương, cho dù là mấy đại gia tộc truyền thống quận Xa Trì dưới tình huống bình thường cũng sẽ không trêu chọc bọn họ, có lẽ thực lực của Hoắc gia ở Ngô trấn cũng không mạnh, nhưng chỗ dựa sau lưng người ta lại cường hãn cực kỳ! "

"ồ? Nói nghe thử" . Dương Thiên Vấn vừa nghe, trong lòng cảm thán, quả nhiên mập mạp rất linh thông tin tức.

" Hoắc gia ở Ngô trấn chỉ là một trong vô số tiểu chi nhánh của Hoắc gia Thuận Dương, không có gì quá giỏi, lợi hại nhất trong tộc không quá trung vị thần đỉnh phong, nhưng Hoắc gia Thuận Dương lại là một quái vật khổng lồ, chính là một trong năm đại thế gia của Thuận Dương phủ, bình thường là người không trêu chọc nổi. Sao? Ngươi không phải nói, ngươi đã đắc tội Hoắc gia chứ" . Mập mạp khôn khéo hỏi.

" Không kém là bao? " Dương Thiên Vấn suy nghĩ một chút, trực tiếp thừa nhận.

"Cái gì? Ngươi nói thật?" Mập mạp hét lớn kinh ngạc, trong giọng nói đầy vẻ khó tin, ai cũng nghe ra được.

Dương Thiên Vấn suy nghĩ một chút, kể sơ qua chuyện này một lần, nói bản thân trong lúc vô tình phá huỷ một ổ tiểu tặc, giết chết mười cường đạo, nhưng không thể tưởng được bọn họ là người của Hoắc gia, thu được một ít Thần tinh. Không nói kỹ quá trình và nguyên nhân, cũng không thể nói mình bởi vì giải phong ấn cho thần thương nên mới săn bắn thần minh khắp nơi, thật không ngờ vận khí quá tốt, không ngờ đánh trúng cứ điểm của Hoắc gia.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.