Nên biết rằng, không gian Thần giới chắc chắn vô cùng, chỉ cường giả
cấp bậc chúa tể mới có thể xé rách không gian tiến hành dịch chuyển
không gian, không bị khoảng cách hạn chế.
Vậy không phải Hỗn Độn
Long Quy xé rách không gian, trực tiếp từ thú Thần giới chạy đến Hành
Dương Lĩnh tới tham gia đấu giá sao?
Trong số Thần Hoàng cũng có
chút người cũng có thể xé rách không gian, nhưng bọn hắn xé rách không
gian chỉ có thể dùng để tăng cường lực công kích, còn không thể khống
chế không gian tiến hành dịch chuyển không gian.
Thiên địa dịch
chuyển không chỉ có yêu cầu tiêu hao lớn số lượng pháp lực, còn phải
mượn nhờ tới ngoại lực, là một loại thần thông không thế nào thực dụng.
Dương Thiên Vấn tự học thành xong, thay mận đổi đào đã từng được sử
dụng, thế nhưng Thiên địa dịch chuyển lại chưa từng sử dụng. Lần này sử
dụng là vì tình thế nguy cấp nếu không Dương Thiên Vấn cũng không dám
mạo hiểm sử dụng.
Thần thông cảm ứng thiên nhân của Dương Thiên
Vấn, lại đang cho hắn cảnh báo. Dương Thiên Vấn dùng đầu ngón chân cũng
có thể đoán ra nhất định do hai Thần Hoàng khác đã đuổi tới.
Thực lực bây giờ của hắn đừng nói ba Trung Vị Thần Hoàng, ngay cả đối phó
với một Trung Vị Thần Hoàng cũng vô cùng miễn cưỡng. Tuy rằng Trung Vị
Thần Hoàng có cảnh giới chỉ cao một chút so với hạ vị Thần Hoàng. Thế
nhưng thực lực chênh lệch lại tương đối lớn. Đi đến cấp bậc Thần Hoàng
này, mỗi lần tiến lên một cảnh giới nhỏ, khó khăn thật sự không thể nói
hết. Nếu đột phá. Thực lực sẽ đột nhiên tăng mạnh, đây là một loại thăng hoa về chất.
Dương Thiên Vấn tuyệt đối không muốn đối mặt với
Trung Vị Thần hoàng. Chính hắn hao hết tâm tư mới dẫn dắt ba Trung Vị
Thần hoàng rời đi, cũng không muốn cứ như vậy lãng phí bố cục một phen
khổ tâm. Chính hắn tổn thất một thần hạch Thần vương, một pháp khí phi
hành yêu quý.
thời điểm Dương Thiên Vấn thi triển thần thông
thiên địa dịch chuyển, không có quá nhiều dị tượng, chẳng qua là nhìn
bằng mắt thường, một vật thể sẽ xuất hiện như nếp gấp. Đây là do không
gian gấp tự nhiên chấn động, đảm bảo khi thi triển xong, toàn bộ thân
hình Dương Thiên Vấn sẽ hoàn toàn biến mất.
Trong lúc đó. Một đạo sáng rọi từ bên
phải Dương Thiên Vấn lập loè xuất hiện, Dương Thiên Vấn đang thi triển
Thiên Địa na di, không thể dừng lại, nếu không sẽ thất bại trong gang
tấc.
Thần thức Dương Thiên Vấn phát hiện ra đạo ánh sáng kia,
cũng biết một Thần Hoàng khác đã chạy đến, đạo ánh sáng kia là một thanh trường mâu. Hắn thấy rõ ràng đạo ánh sáng này kém khủng bố so với đạo
ánh sáng trước đó, kia lực công kích cũng vậy.
.
Choáng. Chỉ có dựa vào thân thể nhiều năm khổ tu mới có thể chống đỡ được.
Đúng rồi. Nói đến thân thể, Dương Thiên Vấn nhớ ra tự mình tự luyện chế hai
tờ Thế Tử phù. Thời điểm này không phải là thời cơ sử dụng sao?
Nghĩ tới đây. Dương Thiên Vấn lập tức không để ý đến công kích của trường
mâu. Hắn chú tâm thi triển thiên địa dịch chuyển, dù sao có Thế Tử phù
hộ thân, dùng một tờ ta còn có một tờ khác.
Trường mâu cận thân.
Chuẩn xác đánh vào chân thân Dương Thiên Vấn, lực lượng cường đại lập
tức phá hết nguyên phòng ngự bên ngoài thân chân Dương Thiên Vấn, phá vỡ mắt thường, đánh lực lượng vào trong cơ thể Dương Thiên Vấn.
Nhưng vào lúc này Thế Tử phù tự động đề bạt, khiến cho Dương Thiên Vấn ngăn được một kích trí mạng này.
Dương Thiên Vấn cũng nghiệm chứng, nhục thể của mình ở trước công kích của
Thần Hoàng, không chịu nổi một kích. Thật sự làm cho người phiền muộn!
Chỉ là phiền muộn thì phiền muộn, Dương Thiên Vấn ngược lại không tuyệt
vọng, dù sao Dương Thiên Vấn không dựa vào thân thể ăn cơm. Tu luyện
thân thể chỉ là vì càng dung nạp thêm pháp lực, càng mạnh hơn nữa mà
thôi, không phải là vì dùng thân thể cứng chọi cứng với công kích của
đối phương. Dương Thiên Vấn có thể hiểu rõ, mình là Nhân Tộc, không phải Yêu tộc, cũng không phải thái cổ Thần tộc, càng không phải là Vu tộc
trong truyền thuyết, thân thể không phải là thiên phú của mình.
.
Khi Thế Tử phù bể nát, thay mận đổi đào thay thế chân thân Dương Thiên Vấn, ngăn cản luồng áng sáng quỷ dị cũng vỡ nát. Trước đó một phần hai giây, chân thân Dương Thiên Vấn đã bị chỗ gấp không gian nuốt hết, chỉ để lại một câu nói: "Choáng, các người đám hỗn đản khốn kiếp này. Lão Tử nhớ
kỹ kẻ thù, các người về sau phải cẩn thận đấy! Ha ha ha”
Mặc dù
Dương Thiên Vấn có chút khó chịu, nhưng rất vui vẻ, bởi vì hắn đã đùa
giỡn ba Trung Vị Thần hoàng với trên trăm Thần vương một phen, lại đã
diệt của đối phương hai nghìn vạn Thiên thần, chỉ sợ về sau bọn người
kia mất một đoạn thời gian rất dài không dám ra khỏi cửa.
Thân
hình Dương Thiên Vấn đột ngột xuất hiện ở trong một vùng núi rừng, Dương Thiên Vấn cũng không biết hiện tại chính mình đang ở chỗ nào. Bởi vì
hôm nay dịch chuyển không gian di chuyển là tùy cơ hội. Tùy cơ hội
truyền tống ra bên ngoài đến trăm vạn km. Không có hạn mức cao nhất. Có
lẽ nơi đây đã không phải là người Thần giới cũng không chừng.
Dương Thiên Vấn không sốt ruột chạy trốn, mà hắn tìm một hốc cây tương đối
che giấu, lách mình tiến vào Thời không bảo tháp. Lúc này đây tuy rằng
kinh sợ mà không nguy hiểm, tuy nhiên lại cũng tiêu hao một thân pháp
lực hùng hậu hết bảy tám phần.
Dương Thiên Vấn còn không chính
diện tiếp xúc với mấy Trung Vị Thần hoàng, cũng đã tiêu hao hết pháp
lực, bởi vậy có thể thấy được Trung Vị Thần Hoàng có uy năng hoàn toàn
sâu hơn so với tưởng tượng bên ngoài.
Khó trách Thần giới này
Thiên thần vô số, thế nhưng Thần Hoàng lại như là vũ khí hạt nhân, có
lực uy hiếp tuyệt đối. Cầm giữ có một Thần Hoàng, có thể trở thành thế
lực hạng nhất.
Bên kia. Lão Lục với lão Nhị tụ hợp lại xong, nhìn trên mặt biển không có vật gì, lão Ngũ kinh ngạc nói: "Làm sao có thể?"
Sắc mặt thanh niên áo lục rất không tốt. Lúc này đây bọn họ dẫn theo nhiều
người như vậy, chuẩn bị đầy đủ như thế thế nhưng vẫn không có nhìn thấy
đối phương một cách chính diện. Mục tiêu đã chạy mất. Hơn nữa mục tiêu
chạy thế nào bọn họ đều không biết. Hiển nhiên chung quanh nơi này có
chấn động không gian rất nhỏ, nhưng nếu nói một Thần vương có thể xé
rách không gian tiến vào dịch chuyển không gian, đánh chết bọn họ cũng
không tin.
Bọn họ tình nguyện tin tưởng là chúa tể cứu người đi,
cũng không muốn tin tưởng là Dương Thiên Vấn chính mình xé rách không
gian chạy trốn.
"Mẹ kiếp. Ngành tình báo đều là lũ khốn nạn, đều
nên chết đi! Bọn họ sao không thể điều tra tin tức, đối phương lại còn
là một trận đạo tông sư, lại có được thực lực quỷ dị như thế. Chúng ta
nhiều người như vậy, thậm chí còn không nhìn thấy đối phương ở chính
diện, thậm chí chết mất năm Thần vương. Hai nghìn vạn Thiên thần, tổn
thất này quá lớn, dù sao Thôi Mậu kỳ sẽ chịu trách nhiệm "Lão Lục lập
tức vừa chối bỏ trách nhiệm
Nhưng vào lúc này, từ chân trời bay tới một thân ảnh, càng ngày càng tiếp cận bọn họ.
"Lão Lục câm miệng, trách nhiệm chuyện này do ta gánh vác. Hiện tại chúng ta nên ứng phó với trả thù của người này như thế nào." thanh niên áo lục
tức giận nói. Hiển nhiên, Dương Thiên Vấn trước khi đi để lại câu nói
kia, coi như Trung Vị Thần Hoàng nghe xong cũng không khỏi nghĩ mà sợ.
Đi đường cẩn thận? Đây là ý gì, đến người ngu cũng có thể hiểu. Nói
thật, đắc tội một trận đạo tông sư. Khi đi đường không thể không cẩn
thận.
"Nhị ca, lão Lục. Người đâu?" Lão Ngũ bởi vì phá trận, cho nên tới muộn, bỏ lỡ một màn đặc sắc vừa rồi.
"Chạy mất. Chúng ta cũng không biết chạy đi đâu." thanh niên áo lục mặt âm trầm, trả lời với tâm tình rõ ràng không tốt.
"Ngũ Ca, người này thật sự đáng sợ, Phi Đao của ta dùng mấy ngàn vạn năm cô
đọng mà thành, có năng lực xé rách lĩnh vực phòng ngự. Lực công kích coi như là đại ca cũng phải né tránh! Thế nhưng người này lại cứng rắn ngăn được. Đáng sợ, thực là đáng sợ! Hắn chỉ là đỉnh phong Thần vương. Nếu
như đột phá đến Thần Hoàng, có khả năng chúng ta cũng không phải là đối
thủ!" Lão Lục hoàn toàn không tiếp thụ được. Hắn tu luyện là Độ pháp tắc vì tăng công kích, buông tha phòng ngự, dung hợp lĩnh vực cô đọng thành một Phi Đao, cho tới nay không bao giờ công kích mà không thu hoạch,
tuy nhiên lại bị chí bảo của Dương Thiên Vấn ngăn được, lòng tự tin lập
tức bị tấn công.
"Ngũ Ca, cứu ra mấy người?" Lão Lục quay người
hỏi. Thân là Thần Hoàng, tu vi tâm cảnh tự nhiên bất phàm. Tuy rằng lúc
trước bị Dương Thiên Vấn đả kích, nhưng rất nhanh đã điều chỉnh.
"Ai, cứu ra gần ngàn người, thế nhưng những người này phần lớn là hạ cấp
Thiên thần, tinh anh chúng ta mang tới, toàn quân bị diệt!" gã mập mạp
cũng nhận đả kích nghiêm trọng. Hai nghìn vạn đồ tử đồ tôn, tổn thất hai nghìn vạn Thiên thần, cho dù là thế lực cấp cao nhất sẽ đau lòng không
thôi.
Đáng sợ! Cả buổi tàn sát hết hai nghìn vạn Thiên thần, coi
như là những Trung Vị Thần Hoàng như bọn họ dụng hết toàn lực, mở ra
lĩnh vực, một đám một đám mà giết, cũng dùng hết một ngày một đêm. Đây
là trong tình huống không tiêu hao cùng với những Thiên thần không phản
kháng! Coi như giết hai nghìn vạn như giết đầu heo cũng phải chùn tay,
chớ nói chi là hai nghìn vạn Thiên thần pháp lực cường đại. Thiên thần
đã rất cường đại. Bọn họ mới là lực lượng trung kiên của Thần giới,
không thể coi thường!
Ba Thần Hoàng đối với quỷ dị thần thông của Dương Thiên Vấn, có một loại sợ hãi không nói nên lời. Tuy rằng bọn họ
không biểu hiện ra ngoài, cũng không có chính diện giao thủ với Dương
Thiên Vấn, nhưng là nỗi sợ hãi đã khắc sâu trong lòng bọn họ.
Cái gì là kẻ thù đáng sợ nhất? Ẩn núp trong bóng tối chính là kẻ thù đáng
sợ nhất, đặc biệt là có quỷ dị thần thông như thế, cùng với đỉnh phong
tu vi trận đạo, vậy nếu không đáng sợ nhất thì còn gì đáng sợ hơn! Đại
quân đến, lúc trở về chỉ có hơn một trăm người. Sau khi trở về giao nộp
thật mới khiến cho ba người thanh niên áo lục đau đớn không thôi.
Dương Thiên Vấn ở trong Thời không bảo tháp, suốt hai tháng mới khôi phục
lại, sau đó hắn lại dùng hai năm thời gian tiêu hóa thành quả đoạt được. Quả nhiên là không có thần thông vô dụng, bất luận thần thông gì, cho
dù là thần thông không có sức chiến đấu, nó cũng có tồn tại đạo lý.
Tựa như Thiên Địa dịch chuyển này. Lần này chính là dựa vào thần thông này
mới thoát ra khỏi khốn cảnh, nếu không Dương Thiên Vấn phải hao tổn rất
lớn nguyên khí, thậm chí sử dụng bí thuật và căn bản tự mình hại mình
mới có thể chạy thoát.
Dương Thiên Vấn khôi phục lại xong, hắn
nhảy ra khỏi Thời không bảo tháp, trước tiên hạ lệnh cho Đinh Ẩn: "Lập
tức sai thủ hạ, theo dõi đường biển, trong ngoài La Sát Hải, hướng đi
của một đám cường giả, cố gắng lớn nhất điều tra rõ hướng đi của bọn họ, thậm chí còn từ đó tìm ra cái gì thần bí chỗ
.
Đinh Ẩn đi theo Dương Thiên Vấn nhiều năm rồi. Lời nói của Dương Thiên Vấn tuy
rằng không nghe ra chấn động gì, nhưng Đinh Ẩn vẫn phát giác được trong
lời nói Dương Thiên Vấn hiện ra sự phẫn nộ. Đinh ẩn không dám chần chờ,
cung kính nói: "Tuân mệnh, chủ thượng!"
Đinh ẩn tự mình dùng linh hồn truyền đạt mệnh lệnh của Dương Thiên Vấn, sau đó tự mình dùng linh
hồn trong dịch thức cư chỉ huy hành động.
Theo dõi chính là công
việc kỹ thuật hạng nhất, hơn nữa người theo dõi cần có rất nhiều yêu
cầu, mới sẽ không khiến cho người bị theo dỏi hoài nghi. Cho nên Đinh Ẩn sai, gần như tất cả thủ hạ nhàn rỗi ở hải ngoại La Sát Hải, mấy đại lục bên ngoài, truyền mệnh lệnh của Dương Thiên Vấn xuống cho một nhóm
người, trước tiên phải tìm được hành tung của đối phương, mới có thể
tiến hành theo dõi, nếu không sẽ rất không tốt. Ngươi không tìm được
người, ngươi theo dõi ai?