La Bàn Vận Mệnh

Chương 568: Q.7 - Chương 568: Cổ Truyền Tống Trận




Một tháng sau, tất cả người đại diện cho các thế lực lớn tập trung đến một tửu trang phong cách cổ xưa. Tửu trang này nhìn như không lớn, nhưng kỳ thật không gian bên trong lớn hơn rất nhiều so với bề ngoài. Nơi đây đúng là một chi nhánh của Thương Hải tửu trang, cách khách sạn nhỏ Anh gia huynh muội đang ở gần nhất, đồng thời địa phương cũng khá lớn, danh khí cũng đầy đủ xứng với những tinh anh thế gia này.

Dương Thiên Vấn cũng coi như là một nửa chủ nhân, tự nhiên hắn chờ sẵn ở nơi này. Hơn nữa, Dương Thiên Vấn còn làm mấy chuyện xấu nâng giá rượu trong tửu trang này cao gấp 10 lần!

Cho dù như thế, sinh ý hôm nay cũng vượt quá mức tưởng tượng. Những đệ tử thế gia chúng ta, căn bản không để ý đến tiền, rượu giá gấp mười lần uống đến khí thế ngất trời. Dương Thiên Vấn hối hận, nghĩ thầm, sớm biết như vậy thì cần phải nâng cao giá gấp trăm lần mới được. Thế nhưng bây giờ thì không thể lại nâng giá nữa rồi.

Dương Thiên Vấn một mực thờ ơ lạnh nhạt. Bọn tinh anh này tuyệt đối không phải là tinh anh bề ngoài. Từng người đều tương đương với mình, thậm chí thực lực càng mạnh hơn nữa.

Trong đó có sáu người mà ngay cả Dương Thiên Vấn cũng không nhìn thấu, coi như là dùng mắt thần cũng không nhìn thấu. Những người này không phải là người am hiểu tụ khí liễm tức chi thuật thì chính là người mang dị bảo, hay là pháp lực cảnh giới vượt ra khỏi phạm vi thần nhãn. Chỉ là tuy rằng nhìn không thấu, nhưng có thể cảm giác được bọn họ mang đến cho mình một cổ áp lực vô hình.

Bọn họ tuyệt đối không đơn giản, chỉ sợ cũng tính toán không đúng đỉnh phong Thiên thần, cũng có thực lực có được chiến tích Vương cấp trở lên, không thể coi thường. Dương Thiên Vấn dù dùng ngón chân mà nghĩ cũng có thể đoán được lúc này đây Hách gia nhất định phái ra cường giả Chiến thần cấp. Chiến tích ngàn thắng liên tiếp, bách chiến bách thắng đã rất trâu bò, thế nhưng chiến tích ngàn chiến ngàn thắng thì sao? những năm này ở Hách Đông đảo Dương Thiên Vấn đã được chứng kiến, cũng không hề xem nhẹ thiên hạ thần nhân, có lẽ thần nhân có phân chia bình thường cùng đặc biệt, chỉ là cường giả vẫn không ít.

Trước kia Dương Thiên Vấn không sử dụng mấy tấm át chủ bài, vì thực lực của đối thủ biểu lộ trước hắn, chỉ sợ còn không phải loại pháp lực cảnh giới cùng với sức chiến đấu đều đạt tới Thiên thần đỉnh phong.

Chỉ là, Dương Thiên Vấn cũng không sợ, chính mình biểu lộ thực lực xác thực thực lực chân thật của mình, nhưng đây là không tính dưới tình huống pháp bảo, trận pháp, thần thông, la bàn thần phù. . . , át chủ bài.

Ai mà không có át chủ bài của mình sao? Chỉ cần là cao thủ thì đều có át chủ bài của riêng mình. Thế nhưng Dương Thiên Vấn vẫn tự tin, cường giả Thiên thần cấp nếu như so về số lượng át chủ bài, vậy là tuyệt đối thua kém chính mình.

Ừ, nói như thế nào đây? Nếu chỉ xét trên thực lực thuần túy, chính mình đạt đến chiến Vương cấp, có lẽ so ra kém cường giả Chiến thần cấp đỉnh phong. Hơn nữa luận về trang bị, chính một mực ở bên trong Nguyên Thần bao hàm nuôi dưỡng Kim Long tiễn, cũng đủ để khiến cho thực lực Dương Thiên Vấn tăng mạnh, có được tiền vốn khiêu chiến cường giả cấp Chiến thần ngàn thắng liên tiếp --.

----------.

Trong chốc lát, chủ nhân chân chính rốt cục xuất hiện. Hơn sáu trăm vạn năm trước, quái vật lớn gia tiêu tán, nhưng mà 600 vạn năm sau, huyết mạch Anh gia cuối cùng lại một lần nữa công khai xuất hiện ở Hách Đông đảo, trước mắt đông đảo các thế lực.

Anh Thạch với Anh Như, hai người thay đổi không lớn. Đây đương nhiên là ý tưởng xuất hiện trong đầu Dương Thiên Vấn ngay khi gặp mặt. Anh Như thướt tha thân hình tản ra mị lực kinh người, mặc dù nàng đang đe khăn che mặt, một đôi mắt hồn xiêu phách lạc cũng có thể mê đảo ngàn vạn nam nhân.

"Chư vị đợi lâu, tại hạ Anh Thạch, đây là em ta Anh Như,..." Sau đó là một đống lớn trèo giao tình nói nhảm.

Đôi mắt Anh Như trong nháy mắt đánh giá những người này. Tổng cộng có sáu mươi tám người. Khi nàng ánh mắt chuyển tới trên người Dương Thiên Vấn, rõ ràng lộ ra vẻ kinh ngạc, bởi vì có khăn che mặt ngăn cản nên không nhìn thấy sắc mặt nàng có thay đổi hay không.

Dương Thiên Vấn.

Mà nàng cười cười.

"Hắn, sao hắn lại xuất hiện ở nơi đây? Ở đây đã bị bao rồi. Nếu như hắn xuất hiện ở nơi đây, vậy hắn cũng cùng đi sao?" suy nghĩ xoay chuyển trong đầu Anh Như.

Dương Thiên Vấn đã tin tức của Thương Lang Thần Vương phân tích biết được Anh thị huynh muội ngày đó sợ là đã chiếm được đại cơ duyên, được một chút chỗ tốt, thực lực tăng nhiều, bằng không cũng sẽ không tự tin mà chiêu tập tất cả thế lực ở Hách Đông đảo cùng một chỗ mà mở ra bảo tàng của chính Anh gia mình. Hiển nhiên đây là một loại tuyệt đối tự tin đối với thực lực của mình.

Dương Thiên Vấn cũng đang tự hỏi có cần thử một lần cảm giác giết người đoạt bảo không? Lại nói tiếp trên người mình là một thân bảo bối nhưng không phải là do cơ duyên đoạt được mà do chính mình luyện chế mà thành. Không từng trải qua sự tình đoạt bảo giết người này. Đây không phải là do Dương Thiên Vấn thanh cao, hoặc là giữ mình trong sạch, mà là vì không có một bảo vật nào khiến cho hắn động tâm.

Nếu có bảo vật khiến cho hắn động tâm xuất hiện, hơn nữa thực lực cho phép, Dương Thiên Vấn tuyệt đối sẽ không cổ hủ. Đây tuyệt đối là chuyện nhanh tay có, tay chậm không.

Cho nên Dương Thiên Vấn cũng bỏ qua ý tưởng này, đổi thành âm thầm chú ý.

Anh Thạch nói xong cũng nhìn thấy Dương Thiên Vấn, trong mắt hắn cũng hiện lên một đạo dị sắc. Chỉ là biểu hiện bề ngoài của hắn là bất động thanh sắc.

"Các vị, nếu như chuẩn tốt rồi, chúng ta hãy lên đường" Anh Thạch cuối cùng nói cho hết lời, mỉm cười nhẹ gật đầu với Dương Thiên Vấn.

"Đi --" mọi người ầm ầm đồng ý.

Anh Thạch đi phía trước dẫn đường. Mọi người đi theo tại sau lưng, ra khỏi tửu trang. Nhiều người như vậy cùng đi một chỗ, đặc biệt là trên người phát ra uy áp nhường đường lên trên những người đi đường đều khiến bọn họ đều nhao nhao tự động mà tránh né.

Vừa đi ra tửu trang không tới hai bước, Anh Thạch liền tế ra pháp khí phi hành, lôi kéo Anh Như nhảy lên.

Mọi người cũng nhao nhao lấy ra pháp khí của mình, tổng cộng sáu mươi chín kiện pháp khí phi hành. Thật là đồ sộ, các loại kiểu dáng đều có. Một thời gian lập lòe, liền bay ra ngàn dặm xa.

Sáu mươi chín kiện pháp khí phi hành, bay về phía phía đông bắc, dần dần cách xa khu vực náo nhiệt --.

-.

Dãy núi trùng điệp xa xa có một tầng sương mù che đậy, bao phủ phạm vi mười dặm, kéo dài không tiêu tan. Hơi có điểm kinh nghiệm EXP cũng nhìn ra được, nơi này là được trận pháp bảo hộ. Nói lên nơi đây, ngược lại thật sự là đúng dịp, nơi này là tài sản riêng của Thương Lang Thần Vương, sơn cốc này có một thần tuyền. Rất nhiều Thần Tửu quý giá đều dùng nước suối chảy từ miệng thần tuyền để chế riêng vì để bảo vệ miệng thần tuyền này, Thương Lang Thần Vương dùng trận pháp che đậy địa phương này.

"Xin hỏi, vị nào là thiếu đông gia Thương Hải tửu trang, kính xin tháo gỡ trận pháp." Anh Thạch khách khí nói.

Lúc này Dương Thiên Vấn mới nhớ tới, ngày hôm qua Thương Lang Thần Vương cho mình lệnh kỳ trận pháp, có thể tạm thời khiến cho trận pháp dừng lại. Không nói gì, chẳng qua là vung tay ném lệnh kỳ, lá cờ xen vào trận thế, cũng không phá hư trận pháp, mà là chỉ khiến nó ngừng lại. Dương Thiên Vấn hất ống tay áo lên, sương mù trong phạm vi mười dặm không đến mười hơi thở đã bị hít vào trong tay áo Dương Thiên Vấn. Chiêu thức Càn Khôn trong tay áo ấy thật ra khiến mọi người nhao nhao ghé mắt, đối với thiếu đông gia thần bí của Thương Hải tửu trang, mọi người chẳng qua là có nghe nói qua, những ít người hiểu rõ. Hôm nay chiêu thức ấy, người trong nghề nhìn thấy đã biết cao hay không.

Chỉ có một số nhỏ người có thể nhìn ra một ít đầu mối, thêm vài phần hứng thú đối với Dương Thiên Vấn.

Dương Thiên Vấn hất một tay, cái này không quan hệ tới phong nhã, chiêu thức Càn Khôn trong tay áo cũng không liên quan tới thực lực của chính mình. "Đi thôi." .

"Đa tạ." Anh Thạch nhìn thật sâu vào Dương Thiên Vấn, lộ ra một dáng vẻ tươi cười mà tất cả mọi người hiểu rõ.

Bay vào trong sơn cốc này, miệng thần tuyền bị một tòa trận pháp cường lực khác thủ hộ. Chung quanh trận pháp cấm chế trải rộng, tất cả mọi người ở đây không cảm thấy hứng thú đối với thần tuyền này. Phóng qua thần tuyền vào trong sơn cốc.

"Mọi người nghỉ ngơi một chút, đêm nay sẽ thấy." Anh Thạch lên tiếng.

Mọi người sửng sốt hồi lâu, con mẹ nhà ngươi nói sớm đi, sớm biết như vậy buổi tối trở lại. Mẹ, hiện tại mới giữa trưa! Đương nhiên, những lời này, chỉ có một số nhỏ người mắng, chửi trong lòng. Mọi người thật ra không để ý thời gian nửa ngày này, đều tự tìm một chỗ ngồi xuống, hoặc là tốp năm tốp ba mà trò chuyện.

Sau khi Dương Thiên Vấn để lộ ra một chiêu Càn Khôn trong tay áo, người chạy tới xây dựng quan hệ, lôi kéo làm quen ngày càng nhiều hơn --.

-----.

Dương Thiên Vấn ôn hòa ứng phó từng người một, chuyện trò vui vẻ cùng những người này, sống hôm nay không biết đến ngày mai, nếu như hiện tại thân là thiếu đông gia Thương Hải tửu trang, tự nhiên phải biểu lộ ra khí độ tương xứng. Mà Dương Thiên Vấn cũng không thiếu loại khí độ này, chẳng qua là cho tới nay hắn giấu rất sâu mà thôi, thói quen giấu mà không lộ.

"Dương huynh, nhiều năm không gặp. Từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ?" Anh Thạch thấy người bên cạnh Dương Thiên Vấn càng ngày càng ít, hắn nắm cơ hội đi tới nói chuyện.

“Đúng vậy, huynh cũng giống như vậy. Không thể nghĩ tới nhiều năm không thấy, lai lịch của huynh lại to lớn như thế, khiến cho người ta giật mình." Dương Thiên Vấn cũng mang theo dáng tươi cười trả lời.

"Dương huynh cũng không giống nhau sao?" Anh Thạch trả lời không chịu kém.

Dương Thiên Vấn biết rõ Anh Thạch chỉ lúc này mình có thân phận thiếu đông gia Thương Hải tửu trang. Chỉ có điều Anh Thạch cũng không biết thân phận thiếu đông gia này chẳng qua là mấy năm này mới thu được. Trước đó, chính mình vẫn chân chính là tán tu ung dung tự tại. Chỉ là Dương Thiên Vấn chẳng qua cười cười, cũng không giải thích.

Ngay sau đó hai người lại hàn huyên, nói chuyện phiém, nhưng lại rất ăn ý cùng không nói về chuyện phát sinh ngày đó ở đảo nhỏ. Dương Thiên Vấn cố ý giả bộ hồ đồ, mà Anh Thạch thì cố ý dấu diếm.

Chút bất tri bất giác, đã đến lúc giờ Tý trăng tròn nhô lên cao. Lúc này Anh Thạch xuất ra một khối phương bàn bát giác, kế đó theo ánh trăng chiếu trên thạch bích tiến về phía trước.

Thạch bích phản quang đi đến khoảng đất trống cách đó không xa, ngay sau đó một tòa Truyền Tống Trận có chứa phong cách khí tức cổ xưa dần dần hiện ra

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.