Điều chiến cho người người rung động nhất chính là Hắc Dạ Ma Quân,
thực lực bạo tăng, đã bị đánh thành ngu ngốc thành phế vật, cộng thêm tà đạo cao thủ, bảy chết tổn thương nghiêm trọng, việc Tà Đạo Minh sụp đổ
hầu như đã thành kết cục đã định. Không một kẻ nào sẽ bỏ qua cơ hội này, đặc biệt sau khi lại một lần chứng kiến thực lực kinh người của Dương
Thiên Vấn, như vậy đây là một cơ hội nịnh bợ Dương Thiên Vấn, người của
Hạ gia há lại sẽ buông tha?
Vì vậy, bảy cao thủ Tà Đạo Minh trọng thương, cuối cùng vẫn trở thành bảy thi thể. Đồng thời, một số tuyệt
đỉnh cao thủ tầng trên Hạ gia, nhìn Hắc Dạ Ma Quân ngu ngốc, phế vật,
trong nội tâm không khỏi dâng lên một cảm giác bi ai, một đời kiêu hùng, đường đường cường giả bài danh Top 5 đại lục Binh Khí phổ, hôm nay mất
tất cả, rơi vào tình cảnh này. Điều này so với giết gã đi, càng làm cho
người ta khó chịu hơn.
Có người cũng muốn thay Hắc Dạ Ma Quân đến kết thúc, thế nhưng ý nghĩ này lập tức bị những người khác đẩy ngã.
Người ta ở trong cuộc còn giữ lại một cái mạng cho Hắc Dạ Ma Quân, ngươi động thủ giết hắn, đây không phải làm cho Vấn Thiên cư sĩ người ta tự
tìm phiền phức sao?
Giang hồ hiện nay, không ai hoặc thế lực nào
có thể trực diện đối mặt với cơn giận của kiếm thần, Kiếm Thần giận dữ,
hãy coi kết cục của Hắc Dạ Ma Quân, sẽ không có nhiều người to gan lớn
mật dám đi sờ vuốt râu hùm này.
Dương Thiên Vấn giao năm bình
Tăng Nguyên đan cho Vưu thị huynh đệ khôi phục thương thế. Hơn nữa hắn
còn giao cho bọn hắn mười ngọc phù thông tin. Loại ngọc phù này chỉ cần
bóp nát, có thể cùng một giao diện trò chuyện trong thời gian một nén
hương. Dương Thiên Vấn chỉ nói một câu: "Có duyên gặp lại." Nói xong hắn liền rời khỏi Vấn Thiên tửu phường.
Dương Thiên Vấn không truyền lại phương pháp tu chân, vì thế giới này linh khí mỏng manh, võ đạo mới là đạo chủ chốt của nó mà không phải là phương pháp tu chân, coi như là truyền lại phương pháp tu chân, đoán chừng cũng không ai có thể gọn
gàng thành.
Dương Thiên Vấn cũng không phải không nghĩ tới việc
mang hai huynh đệ Vưu thị cùng đi, nhưng hắn phải vượt qua một trăm
triệu hai nghìn vạn dặm biển rộng, có thể tưởng tượng hai võ giả Tích
Cốc kỳ, tuyệt đối không có khả năng làm được.
Dương Thiên Vấn ăn
uống thả cửa cả đêm tại Thiên Hương lâu, ngày hôm sau hắn lặng yên ra khỏi Hạ Tề thành, không biết tung tích.
Tổng bộ Tà Đạo Minh là
một thành thị không có trật tự, nơi đây ác ôn, tội phạm bị truy tập, du
côn lưu manh, tam giáo cửu lưu đều đủ cả. Cách Hạ Tề thành ba nghìn dặm, ở vào chỗ giao giới của ba đại vương quốc, thuộc về khu vực hoà hoãn
không ai quản lí.
Dương Thiên Vấn xuất hiện tại tổng bộ Tà Đạo Minh cách Hạ Tề thành ba ngàn dặm.
Dương Thiên Vấn tới nơi này không phải là vì tiến hành chém tận giết tuyệt
đối với Tà Đạo Minh. Trên thực tế, Tà Đạo Minh như thế nào, cũng chẳng
liên quan tới Dương Thiên Vấn hắn. Dương Thiên Vấn tới là tìm cái tên tu sĩ Đạo Chân kia.
Tìm đến hắn làm gì? Vấn đề này hỏi rất hay! Đương nhiên là báo thù!
Vì cái gì mà báo thù? Hắc Dạ Ma Quân này đột nhiên thực lực tăng vọt, cũng là bởi vì gã Đạo Chân này. Hơn nữa người này cố ý dẫn dắt Hắc Dạ Ma
Quân tìm đến mình gây phiền toái, chính là muốn để cho Hắc Dạ Ma Quân
thăm dò hư thật của chính mình. Rất rõ ràng gã này đã sớm có dã tâm hạ
thủ đối với chính mình.
Loại người ưa thích ở sau lưng giở thủ
đoạn này là người mà Dương Thiên Vấn thống hận nhất. Một tu sĩ nho nhỏ,
rõ ràng tính toán trên đầu của ta, đây không phải mao thắp đèn lồng
trong hầm tìm chết sao?
Trên thực tế, Dương Thiên Vấn phỏng đoán
không sai lầm. Đạo Chân cho Hắc Dạ Ma Quân tăng tu vị, dùng hỏa nham
tinh thiết cải tạo ma đao cho Hắc Dạ Ma Quân là vì Đạo Chân muốn lợi
dụng Hắc Dạ Ma Quân đến xò xét chi tiết của Dương Thiên Vấn. Từ lúc nghe nói tới Tăng Nguyên đan. Đạo Chân hầu như có thể khẳng định người gọi
là Vấn Thiên cư sĩ, cũng là một tu sĩ. Nhưng thực lực của hắn chưa khôi
phục, không dám xác định tu vi của Dương Thiên Vấn, cho nên mới nghĩ đến việc lợi dụng Hắc Dạ Ma Quân.
Chỉ sợ Đạo Chân cũng không biết
Dương Thiên Vấn lại biết thuật sưu hồn, mật thuật Ma Đạo, cũng không
biết thông tin của Dương Thiên Vấn mà nói ra có thể hù chết hết thảy
mọi người Tu Chân Giới, chớ nói chi là một tu sĩ Kim Đan kỳ nho nhỏ
như hắn. Người mà gã tính kế rõ ràng lại là Thần vương đến từ thượng
giới, thật sự là dũng khí mười phần.
Thế nhưng điều này cũng
không thể nói hành vi của Đạo Chân có cái gì không đúng. Mặt khác, loại
tác phong làm việc này của Đạo Chân mới là tác phong bình thường của một người tu sĩ cần phải có. Nếu không thằng này cũng không có khả năng Kết Đan, chỉ sợ trước đây sớm đã bị Tu Chân Giới tàn khốc đào thải.
Khôn sống ngu chết, mạnh được yếu thua, đây là luật thép của Tu Chân Giới từ cổ chí kim không thay đổi, cũng là đạo sinh tồn của các sinh linh.
Không có ai đúng ai sai, không có người chính người tà, có rất nhiều
khác biệt giữa mạnh và yếu. Những thứ mình muốn cần phải trả giá thật
nhiều. Hơn nữa Dương Thiên Vấn cũng muốn biết kỹ càng tình huống thông
đạo vị diện, hiển nhiên gã tu sĩ phải thông qua thông đạo vị diện mà
tới. Cả hai điều này khiến Dương Thiên Vấn không thể không đến.
Đứng ở trước cửa chỗ ở của Đạo Chân, linh thức Dương Thiên Vấn có thể rõ
ràng thăm dò được đầy đủ thông tin bên trong! Hơn mười người, thế nhưng
đa số đều là Tiên Thiên trung kỳ, không đủ gây sợ, trong hậu viện có một cỗ linh áp cường đại, thuộc về linh khí Kim Đan chấn động. Không thể
tưởng được chính mình lại bắt được một con cá không nhỏ. Kim Đan, tại Tu Chân Giới coi như là thành phần đẳng cấp. Không phải mình sẽ biết được
không ít tin tức cần phải biết sao?
Dương Thiên Vấn cứ như vậy
đẩy cửa vào, nghênh ngang xông vào ngôi nhad xa hoa không thể nói là
không lớn này. Đương nhiên, người giữ cửa đều bị Dương Thiên Vấn đánh
bay ngược lại.
Bước vào cửa nhà, lập tức Dương Thiên Vấn nghe
được vài tiếng hét lớn: “Kẻ nào dám xâm nhập tòa nhà của Ma quân đại
nhân? Không muốn sống chăng? Không biết đây là địa bàn Tà Đạo Minh sao?" Nói xong, một đám Đại Hán cầm đao thương kiếm kích xông tới.
Dương Thiên Vấn không nói gì, hai tay chắp sau lưng, bước từng bước một như
là đang thong dong tản bộ, mà ở quanh thân Dương Thiên Vấn, tức thì bay
múa vô số cỏ cây trúc thạch. Những vật nhỏ này, hóa thành ánh sáng vô
cùng lăng lệ ác liệt, đánh đâu thắng đó. Bất kể là ai, lập tứctổn
thương, ôm đầu bỏ chạy.
Dương Thiên Vấn không giết người, bởi vì
đám này cũng không đáng cho hắn làm thế, cho nên những kiếm quang này
đều đánh ra hết công suất, lực sát thương lại không hề mạnh như nhìn bề
ngoài. Bình thường đều trúng người, nhiều lắm chính là kết cục công lực
hoàn toàn bị phế, hoặc là gân mạch toàn thân đứt gãy. Chết cũng không
chết được, chỉ có điều khổ thân mà thôi.
Dương Thiên Vấn ra tay
rất có chừng mực, thế nhưng không có nghĩa là Dương Thiên Vấn sẽ bỏ qua
những kẻ đại gian đại ác này. Trong bọn chúng, không phải tà tu Thải Âm
Bổ Dương, thì chính là ác ôn việc ác bất tận, những người này chết chưa
hết tội, Dương Thiên Vấn không có bất kỳ gánh nặng tâm lý.
Trên đường đi tới, cao thủ Hậu Thiên đỉnh phong nằm xuống đã có số lượng ba trăm, cao thủ Thiên Thiên cũng có bốn gã.
Dương Thiên Vấn không dừng lại, hắn đi thẳng nơi xuất hiện nguồn linh áp,
đồng thời cũng không che dấu chính mình, một cỗ thần thức một mực tập
trung vào Đạo Chân.
Mười bước giết một người, ngàn dặm không lưu. Khí thế hôm nay của Dương Thiên Vấn phần nào có ý cảnh đó.
Dương Thiên Võng không hề đích thân ra tay, hoa cỏ trúc thạch trên đường đi
đều trở thành cánh tay trợ giúp của Dương Thiên Vấn, khắp nơi tràn đầy
kiếm quang, dễ như trở bàn tay phá hủy gian phòng cùng tất cả lực lượng
phòng ngự của tòa nhà này.
Địa điểm đi tới chính là một gian
diễn võ sảnh. Trong sảnh có hơn mười tên cao thủ Thiên Thiên, đang
luận bàn võ nghệ, mà bên trên diễn võ sảnh có một trung niên hán tử,
mặt mũi đầy râu, thân thể cường tráng, trong mắt lóe ra tinh quang khó
có thể nói, chỉ có điều trong tinh quang đó lại lộ ra nét sợ hãi.
"Các hạ là người nào?" Ngồi trên cũng vị trí Đạo Chân nhẹ giọng hỏi.
"Ta chính là Vấn Thiên cư sĩ, ngươi tìm ta, ta đã tới rồi." Dương Thiên Vấn bình tĩnh đáp.
"Lớn mật!" mấy cao thủ Tiên Thiên trong sảnh không quen nhìn dáng vẻ kia của Dương Thiên Vấn, một lời không hợp liền trực tiếp xuất thủ. Mấy người
dẫn đầu, những người còn lại cũng tranh nhau ra tay, căn bản không để ý
nhiều người khi dễ ít người.
Dương Thiên Vấn ánh mắt ngưng tụ,
mười tám món binh khí trong diễn võ sảnh như có sinh mạng, nhao nhao
nhảy vào không trung, hóa thành đạo đạo kiếm quang đánh về phía mười cao thủ Tiên Thiên đang tấn công Dương Thiên Vấn, chém thành mười tám khối. Trên bầu trời nảy sinh một mảnh huyết vũ, nhìn qua vô cùng đẹp đẽ.
Đạo Chân ác quỷ cũng là Kim Đan, tuy nhiên một màn này đến tột cùng xảy ra
thế nào gã đều không thể nhìn ra một tia manh mối. Nhưng mơ hồ gã có thể cảm nhận được một cỗ lực lượng không thể tầm thường.
Bỗng nhiên
gã nhớ tới sư tôn của mình. Tuy gã đã giáng hạ giới, thế nhưng khi đối
mặt Dương Thiên Vấn, gã lập tức có một loại cảm giác như khi đối mặt với sư tôn của mình. Loại cảm giác này rất vớ vẩn. Người đối diện rõ ràng
không hơn kém mình bao nhiêu, tuy nhiên lại cho một cảm giác chỉ là Hợp
Thể kỳ cao thủ.
"Các hạ cũng không phải giết người, một màn vừa
rồi là cố ý cho tại hạ một cái hạ Mã Uy sao?" Đạo Chân đứng dậy, phun ra một thanh phi kiếm màu xanh, ngay sau đó lại tế ra phòng ngự chiến
giáp, trận địa sẵn sàng đón quân địch. Gã tận lực phá vỡ bầu không khí
mà Dương Thiên Vấn kiến tạo nên. Dương Thiên Vấn nhẹ gật đầu, giọng nói
không chút keo kiệt tán dương: "Thế nhưng chẳng qua là bẻm mép mà thôi,
sẽ vô dụng thôi."
"Vậy muốn động thủ mới biết được. Hãy xem bảo!" Đạo Chân một thân tu vi Kim Đan kỳ thế nhưng không phải để trưng bày,
chỉ thấy gã vỗ túi trữ vật, một kiện sáo nhỏ, một gương đồng nhảy ra
ngoài.
Đạo Chân tiếp nhận sáo nhỏ, bắt đầu thổi. Tiếng sáo hóa
thành nhiếp hồn Ma Âm, trực tiếp công kích Nguyên Thần Dương Thiên Vấn.
Tấm gương bắn ra một đạo ngân quang, phong bế hành động của Dương Thiên
Vấn. Phi kiếm theo sát phía sau, thẳng đến chỗ hiểm đan điền Dương Thiên Vấn.
Dương Thiên Vấn mỉm cười, khẽ thở dài: "Còn đây là tiểu Đạo của ta!"
Khi di chuyển, hơn mười đạo kiếm quang thoải mái cản lại tất cả công kích
của Đạo Chân, thân hình Dương Thiên Vấn nhẹ nhàng mà lui một bước nhỏ,
thoáng cái lập tức thoát khỏi kính quang cấm chế, mà nhiếp hồn Ma Âm căn bản không làm gì được Nguyên Thần Dương Thiên Vấn, bởi vì uy lực của nó quá yếu.
Đạo Chân càng không ngừng thi triển thần thông cùng thủ đoạn của mình, tuy nhiên từng cái một bị hóa giải, đối phương không có
bất kỳ điều gì khác, chỉ có một chiêu. Không quản ngươi dùng chiêu gì
thuật gì, tụ hợp kiếm quang, một kiếm phá tan!
Cuối cùng Đạo Chân nhớ ra cái gì đó, mặt lộ vẻ hoảng sợ. Đây là Thiên Đạo chi lực sao? !
Cần phải biết rõ, chỉ có Đại Thừa Kỳ tu sĩ, mới có thể tiếp xúc đến một
chút xíu Thiên Đạo chi lực, bởi vì bọn họ phải phi thăng rồi, cho nên
mới có cơ duyên này. Mà tiên nhân sau khi phi thăng sẽ không có loại cơ
duyên này. Đạo Chân chẳng qua là nghe sư tôn gã nói tới, thiên địa tự
nhiên đều có một con đường riêng.
Rất hiển nhiên, những kiếm
quang này có uy lực vô cùng. Mà bọn chúng chẳng qua là do phàm vật bình
thường hoá hợp mà thành. Nếu như không phải Thiên Đạo chi lực, thì sao
có thể khiến cho một phàm vật có được uy lực đánh đâu thắng đó?
Đạo Chân sợ ngây người, người trước mặt này đến tột cùng là ai? Vì cái gì
một tu sĩ gần kề Kim Đan kỳ lại có thể điều khiển Thiên Đạo chi lực