Đại đa số người Mộc Thần nhất tộc đều vô cùng thiện lương, hơn nữa vô cùng đoàn kết. Đương nhiên cũng có một phần nhỏ người ngoại lệ. Bất kể
là cái nào chủng tộc sinh vật có trí khôn, đều tồn tại giai cấp thống
trị với bị giai cấp thống trị. Thái cổ Thần tộc cao cao tại thượng, trời sinh thành thần tự nhiên cũng không ngoại lệ.
Dương Thiên Vấn dù sao cũng là từ bên ngoài đến, có một ít người nhìn hắn không thuận mắt
mắt, đây là điều rất bình thường. Một mặt tự nhiên là bởi vì bản thân
Dương Thiên Vấn rất được tôn sùng, ngay cả mười hai chấp sự đều dùng lễ
đối đãi đối với hắn, một người tự tiện xông vào thánh địa, khiến cho rất nhiều người bất mãn. Một mặt khác là bởi vì chiêu bài Nhân thần quá tệ. Thanh danh cực kỳ không tốt, cho nên có một đám người mang thành kiến
đối với Dương Thiên Vấn.
Trong khoảng thời gian này Dương Thiên
Vấn đi khắp nơi sưu tầm, cũng chú ý tới điểm này. Ngươi hỏi Dương Thiên
Vấn tại sao phải tự mình sưu tầm? Đây không phải nói nhảm sao? Mộc Thần
nhất tộc chiếm cứ mảnh thổ địa này, thừa thãi các loại linh dược, có lẽ
không thể có Tiên Thiên linh độc nhất vô nhị, thế nhưng người ta thắng ở chỗ có đầy đủ mọi thứ! So với các loại linh phẩm trên tay Dương Thiên
Vấn còn phải đầy đủ hơn rất nhiều. Một khi có cơ hội này, nếu như Dương
Thiên Vấn buông tha, đó chính là đồ ngốc.
Cho nên, Dương Thiên
Vấn vẫn hiểu rõ đối với một ít nhân sĩ nhàm chán quấy nhiễu , chẳng qua
những người này nhiều nhất chẳng qua là ngoài miệng chiếm chút ít tiện
nghi, còn không dám thật sự động thủ. Dù sao thực lực của Dương Thiên
Vấn hiện ra rất rõ ràng.
Dương Thiên Vấn cũng chẳng buồn để ý tới những người này, bởi vì thanh danh Nhân thần ở chỗ này hoàn toàn
chính xác tệ hại, mình cũng là Nhân thần, bị người bài xích cũng là điều bình thường. Chỉ cần không làm gì quá mức, với thân phận Dương Thiên
Vấn, cũng không đáng chấp nhặt với những tôm tép nhãi nhép này.
Chỉ là Dương Thiên Vấn không để ý tới, người ta lại cho rằng Dương Thiên
Vấn khi dễ, đây là ví dụ điển hình của người thiện bị người bắt nạt.
Còn không phải sao? Sáng sớm hôm nay, Dương Thiên Vấn ra khỏi thành sưu
tầm, tiến vào sơn mạch không bao lâu, bay qua mấy chục ngọn núi, đã bị
người ngăn lại.
Dương Thiên Vấn âm thầm than nhẹ. Không muốn tìm phiền toái, sao lúc nào phiền toái cũng tìm tới tận cửa?
Thế nhưng Dương Thiên Vấn cũng hiểu rõ. Nơi nào có người thì có giang hồ,
có giang hồ thì đương nhiên sẽ có ân oán. Nơi nào có ân oán khắp nơi đều là phiền toái, chỉ cần ngươi tham gia, nhất định phiền toái liên tiếp,
có phiền toái có thể trốn. Có phiền toái ngươi dù muốn trốn như thế nào
đi nữa cũng không thể trốn. Người của một tộc thái cổ Thần tộc, từng
người đều cao lớn cường tráng, ít nhất là từ hai mét hai trở lên. So
sánh với bọn họ, Dương Thiên Vấn có chút tự ti!
Tổng cộng tám
người, mỗi người đều là cao thủ cấp bậc Thần vương, mạnh nhất thậm chí
có tu vi thượng vị Thần vương. Dương Thiên Vấn có chút bất ngờ. Nên biết rằng Dương Thiên Vấn đều gặp mười hai chấp sự Mộc Thần nhất tộc. Bọn họ đều là cao thủ cấp bậc Thần vương. Đứng đầu đều là thượng vị Thần
vương.
Dương Thiên Vấn vốn cho rằng cấp bậc chấp sự Mộc Thần nhất tộc là đồng nhất Thần vương, nhưng khi nhìn kỹ lại không phải như vậy.
Tám vị Thần vương trước mặt này không phải là bất kỳ người nào trong
mười hai chấp sự, thế nhưng Dương Thiên Vấn có thể khẳng định bọn họ là
cao thủ Mộc Thần nhất tộc.
"Hừ, các hạ là Nhân thần. Mà nơi này
là lãnh địa Mộc Tộc chúng ta, cho nên nơi đây không chào đón các hạ.
Kính xin các hạ rời khỏi. Tất cả linh dược nơi đây đều là thuộc Mộc Tộc
chúng ta." thượng vị Thần vương đầu lĩnh mở miệng nói, giọng nói hơi khô khốc, khàn khàn. Giọng nói nghiêm túc.
Dương Thiên Vấn sững sờ,
thì ra là đến đuổi người. Trên thực tế, mấy ngày này. Khi hắn còn ở
thành đô thì còn không có chuyện gì. Thế nhưng từ khi chính mình bắt đầu đi ra ngoài sưu tầm, thỉnh thoảng cũng có thể nhìn thấy một nhóm người
xuất hiện đuổi Dương Thiên Vấn rời khỏi. Lúc mới bắt đầu, Dương Thiên
Vấn cũng rất giận dữ, phẫn nộ, nghĩ thầm lão tử đến giúp đỡ các người,
các người còn như thế không biết nhận thức vấn đề. Thật sự tầm nhìn hạn
hẹp. Thế nhưng thời gian dần qua, cũng thành thói quen.
Bởi vì
bọn họ chỉ nói thế thôi, mặc dù giọng nói có chút không thân thiện, dù
sao không ra tay. Dương Thiên Vấn là một người trọng cam kết, cũng sẽ
không chấp nhặt cùng bọn họ.
Hơn nữa, nơi này chính là bảo địa, quả thật Dương Thiên Vấn cũng không rời đi được.
Nhưng điều khiến cho người ta không ngờ tới chính là thậm chí ngay cả cao thủ cấp bậc Thần vương cũng ra mặt đuổi. Điều này có phải có chút quá mức
hay không?
"Chư vị, trước hết ta muốn thanh minh một chút. Bản
thân ta được tộc trưởng với mười hai vị chấp sự của các vị mời, ở lại
lãnh địa Mộc Tộc nghiên cứu đan đạo, là vì giúp đỡ các người luyện chế
Mộc trần đan mà không phải đến tìm phiền toái, cũng không có ý đắc tội
các vị." Dương Thiên Vấn tiên lễ hậu binh nói.
"Hừ, khoác
lác! Mộc trần đan chính là truyền kỳ thần đan của tộc ta. Ngươi một
người ngoại tộc có tài đức gì mà ở chỗ này nói khoác giúp đỡ không biết
ngượng? Rõ ràng chính là những tên khốn kiếp Chấp Sự đường kia lấy cớ,
bỏ qua lợi ích của tộc!" Một hán tử đứng ở bên cạnh thượng vị Thần vương mở miệng nói.
Dương Thiên Vấn sửng sốt một chút. Lập tức hắn đôi chút hiểu rõ. Thì ra Mộc
Tộc, nhìn qua như hòa bình, vẫn tồn tại phân tranh quyền lực. "Đúng đấy, chúng ta chính là Mộc Thần nhất tộc vĩ đại, cần gì ngươi, một Nhân thần nho nhỏ giúp đỡ? Nhất định do ngươi xảo ngôn lừa gạt, muốn ở lại lãnh
địa tộc ta, tùy ý sưu tầm linh dược tộc ta" Lại một giọng nói vang lên.
Dương Thiên Vấn vừa vỡ không còn gì để nói. Hoàn toàn chính xác, Dương Thiên
Vấn quả thật có nhân cơ hội này áp dụng linh ý tứ. Chỉ là bọn người kia
cũng không tránh khỏi quá võ đoán một ít a?
Ngay sau đó, lần lượt Thần vương đứng ra phản bác Dương Thiên Vấn lời mà nói..., Dương Thiên
Vấn biện một câu, người ta quay về tám câu, Dương Thiên Vấn làm sao có
thể đủ giải thích được rõ ràng.
Một lát sau. Dương Thiên Vấn đã
hiểu rõ. Bọn người kia từng bước từng bước đều đắm chìm trong năm tháng
huy hoàng trước đây của tổ tiên, không thể tự kềm chế. Từ sâu trong nội
tâm, ngoại trừ thái cổ Thần tộc, xem thường thần nhân khác, ngạo mạn vô
lễ, cuồng vọng tự đại.
Khó trách, thái cổ Thần tộc thực lực tuy
mạnh, lại chỉ có thể ổ cư ở thái cổ Thần giới địa phương này nho nhỏ. Sợ là không phải bọn hắn không muốn đi ra khỏi Thái cổ Thần giới, mà là
không có lực đi ra ngoài.
Hãy nhìn tám vị Thần vương này, đường
đường là Thần vương tôn sư, ánh mắt thiển cận, ngạo mạn tự đại, đầu óc
ngu si, tứ chi phát triển. So sánh với mười hai vị chấp sự mà Dương
Thiên Vấn đã tiếp xúc thì năng lực chỉ số thông minh kém xa, thực lực
chênh lệch cũng không lớn. Thế nhưng suy nghĩ lại kém xa vạn dặm. Chỉ
bằng loại tính cách này, ở bên trong bất kỳ một tòa thành thị Nhân Thần
giới, một tiểu thương bày quầy hàng ở bên đường cam đoan có thể lừa dối
bọn chúng không thể thoát được.
.
Nói trắng ra chính là quá ngu xuẩn!
Thái cổ Thần tộc, xuất thân được gọi là thần, thanh niên trưởng thành được
thăng làm Thiên thần, trung niên thăng làm Thần vương, lão niên thăng
làm Thần Hoàng. Đây là định luật! Đương nhiên cũng có một chút thiên tài tu luyện ngoại lệ. Điều này có thể không thể xem nhẹ. Đương nhiên bọn
họ trưởng thành cực kỳ chậm rãi, so với cao cấp thần thú chậm hơn một
ít. Số lượng cường giả rất nhiều, hoàn toàn không kém hơn Nhân Thần
giới.
Trong đó Mộc Thần nhất tộc ít nhất cũng đã chiếm gần một
phần mười. Có thể tưởng tượng, cả Nhân Thần giới có bao nhiêu cường giả
Thần vương? Coi như là mười phần cũng không cường đại bằng thực lực Mộc
Thần nhất tộc, cũng khó trách người ta ngạo mạn cuồng vọng như thế.
Dương Thiên Vấn nghe những người này nói, lông mày càng nhăn càng chặt, bởi
vì những người này nói lời càng ngày càng khó nghe xong. Châm chọc khiêu khích, còn kém ra tay đuổi người.
Dương Thiên Vấn cũng không phải bùn nhão. Bọn người kia thật sự làm càn quá mức. Trực tiếp động thủ, hắn lại không chiếm lý.
Bởi vì nếu động thủ trước, tất nhiên sẽ dẫn một trận chiến. Nơi này là địa
bàn của người ta, người mang ý tưởng báo thù cho bọn họ khẳng định không ít, nếu quả thật gây chuyện, chính mình nhất định do thua thiệt.
Hơn nữa nếu như thật sự gây chuyện lớn, chính mình tất nhiên sẽ hoàn toàn đắc tội Mộc Thần nhất tộc, thật sự được không bù mất.
Thế nhưng tình huống lúc này khiến hắn thật sự không thể nhịn được nữa.
Dương Thiên Vấn cũng đường đường là Thần vương, hơn nữa là đỉnh phong Thần
vương. Đừng nói Thần vương, coi như là Thần Hoàng hắn cũng đã giết hai
người. Tuy rằng tám người này cũng là Thần vương, thế nhưng Dương Thiên
Vấn muốn diệt bọn hắn, hắn vẫn cực kỳ tự tin.
"Các người nhiệt
tâm đối đãi với người giúp đỡ các người luyện chế Mộc trần đan như này
sao?" Dương Thiên Vấn hừ lạnh một tiếng: "Các người đã không chào đón,
vậy tại hạ rời khỏi." Nói xong, hắn phất tay áo quay người đáp mây bay
dựng lên.
"Đại ca vì cái gì không động thủ giáo huấn hắn một chầu?" Có người còn có điều bất mãn, muốn ra tay giáo huấn Dương Thiên Vấn.
Thượng vị Thần vương đầu lĩnh lắc đầu nói: "Người này tu vi không kém, hơn nữa người này cũng không phải là địch nhân của chúng ta, chỉ cần đuổi hắn
đi là được rồi."
"Hừ, đám gia hỏa Chấp Sự đường càng ngày càng vô năng, thậm chí ngay cả chuyện trọng yếu trong tộc của chúng ta cũng
phải giao cho người ngoài đến xử lý. Quả thực mất hết thể diện Mộc Thần
nhất tộc vĩ đại chúng ta" Mọi người ngươi một lời ta một câu trào phúng
việc làm của mười hai vị chấp sự Chấp Sự đường, vô năng đến cực điểm,
mất hết thể diện, không coi mười hai chấp sự vào mắt.
Dương Thiên Vấn không nói thêm gì. Tức giận Trong lòng, không chỗ phát tiết, hắn
muốn mượn cơ hội này rời khỏi lãnh địa Mộc Tộc. Lão Tử mới không có thèm chút linh dược này của các người. So về trân quý, linh dược Trung La
đảo mới quý báu, Tiên Thiên linh cũng có không ít. Nếu không phải thấy
tộc trưởng Mộc Tộc với mười hai vị chấp sự Mộc Tộc chân thành đối đãi,
Dương Thiên Vấn cũng chẳng muốn ở lại giúp đỡ.