La Bàn Vận Mệnh

Chương 510: Q.7 - Chương 510: Đoạt tên (hạ)




Sau khi dễ dàng thủ thắng, Dương Thiên Vấn đã xong nhiệm vụ ngày hôm nay bền kéo Khương Nguyên Đông ly khai hội trường.

"Ai, ngươi không quan sát đối thủ ngày mai hả?" Khương Nguyên Đông hảo tâm nhắc nhở nói.

"Không cần, khi chân chính đối mặt với địch nhân hắn sẽ cho ngươi cơ hội quan sát không?" Dương Thiên Vấn lắc đầu hồi đáp.

Thủy Thấm Lan mặt mỉm cười nhẹ nhàng ôm tay Dương Thiên Vấn cùng nhau ly khai, Tiểu Bạch ngáp một cái rồi nhảy lên vai Dương Thiên Vấn sau đó lại tiếp tục ngủ.

Dương Thiên Vấn ly khai tự nhiên không ai có ý kiến gì, người ta có tư cách ngông cuồng mà.

Dương Thiên Vấn sau một trận chiến này coi như là đã có một chút danh khí, tuy rằng chỉ là danh khí của Trung Vị Thần thế nhưng bởi vì Dương Thiên Vấn cũng không có lộ ra thực lực quá mạnh mẽ nên người khác cũng khó nhìn ra việc Trung Vị Thần này ngay cả Thượng Vị Thần cũng không sợ hãi.

Ngày thứ hai, đối thủ của Dương Thiên Vấn là một Thượng Vị Thần, về nguyên tắc là tồn tại dưới Thiên Thần đều có thể tiến vào Minh Nguyệt Bí Cảnh nên ngày hôm qua vận khí của Dương Thiên Vấn không tệ, nga, có lẽ nên nói là vận khí của Trần Thủ Tín và Dương Thiên Vấn đều không tệ vì cả hai đều gặp phải Trung Vị Thần, trong khí đó có không ít Trung Vị Thần phải đánh với Thượng Vị Thần.

Kinh qua một ngày đấu loại, Trung Vị Thần tuy rằng vẫn còn lại nhưng số lượng cực ít mà đa số là Thượng Vị Thần.

Nếu như Khương Thiên Vi không phải đã từng nhìn thấy Dương Thiên Vấn tự miếu sát Thượng Vị Thần thì sợ rằng lần đi Minh Nguyệt Bí Cảnh này sẽ không mời Dương Thiên Vấn đến đấu với Thượng Vị Thần cao thủ như vậy.

Thượng Vị Thần sơ kỳ, đây là đáp án khi Dương Thiên Vấn sử dụng thần nhãn thăm dò, lúc này Dương Thiên Vấn tự hỏi, rốt cuộc nên hiến lộ ra bao nhiêu thực lực đây? Luận võ là điểm đến thì dừng, mấy thứ thần thông và pháp bảo có lực sát thương quá lớn không thế dùng được. Quên đi, đến lúc đó nhìn thực lực của đối phương mà quyết định đi.

Tuy nhiên vừa tỷ thí thân hình đối thủ trong nháy mắt đã tiêu thất, Dương Thiên Vấn trong lòng cảnh giác không lùi mà tiến tới né tránh một kích đồng thời thầm nghĩ trong lòng: "Tật tốc lĩnh vực? Mẹ nó, bình thường luôn luôn là ta đến phía sau người khác, ngày hôm nay thiếu chút nữa bị lật thuyền trong mương rồi”.

Lúc này quyền phong cường đại bỗng nhiên từ phía chính diện ập tới rồi trước mắt hiện ra một đạo tàn ảnh, Dương Thiên Vấn khẽ nhấn đầu ngón chân một chút rồi thân hình bay lên cao né tránh một quyền này rồi sử dụng thần thức đảo qua nhưng lại không bắt được hình bóng nào.

Tốc độ rất nhanh, cư nhiên nhanh đến mức ngay cả thần thức của ta cũng chỉ có thế mơ hồ bắt được một tia động tác. Duy khoái bất phá, những lời này đang làm khó ta đây nhất là khi đối thủ còn cao giai hơn mình.

Dương Thiên Vấn chỉ có mở ra lĩnh vực mà né tránh, trong khoảng thời gian ngắn hắn cũng không có phương pháp phá địch hữu hiệu. Đối phó với loại đối thủ có tốc độ mau đến mức tận cùng này, phương pháp duy nhất chính là quần công nhưng đây lại là tỷ thí trên đài nên không thế chạy ra khỏi phạm vi này bằng không liền tính toán là thua.

Đồng dạng là Tật tốc lĩnh vực nhưng đối thủ này mới chân chính làm cho Dương Thiên Vấn có chút cảm giác thúc thủ vô sách, việc tập trung vào mục tiêu để tiến công vẫn không có khả năng.

Hắn đành bị động cố gắng bắt được một tia động tác sau đó mở ra lĩnh vực mà tránh né nhưng lại căn bản không có một tia cơ hội phản công. Đây mới là cao thủ chân chính, đem ưu điểm của mình phát huy đến cực hạn áp chế đối thủ, làm cho đối thủ có thập thành thực lực chỉ phát huy ra không tới tam thành, tối hậu chỉ có thế nuốt hận mà thôi. Kinh nghiệm phong phú, đay là điều không phải bàn cãi, xem ra đối thủ ngày hôm qua và người này so sánh với nhau thì kẻ kia chính là một con gà non.

Tật tốc lĩnh vực chống lại việc mở ra lĩnh vực nhưng trong lúc nhất thời khó nói được ai còn hơn ai mà biến thành một hồi tiêu hao chiến và chịu đựng chiến, ai chống đỡ không được thì bại trận trước, hiển nhiên Dương Thiên Vấn bây giờ đang rơi xuống hạ phong nhưng nói về tiêu hao và sự chịu đựng thì Dương Thiên Vấn không sơ.

Nếu so về tốc độ khôi phục và bổ sung tốc độ nguyên lực Dương Thiên Vấn

tự tin có thế so với Thiên Thần, thậm chí là Thần Vương thế nhưng tiêu hao tâm thần thì lại làm cho Dương Thiên Vấn có chút phiền muộn. Muốn sử dụng thần thức bắt được thân ảnh trong Tật tốc lĩnh vực thì rất khó khăn, nếu không phải thần thức mình mạnh hơn so với tu vi bằng không ngay cả một tia dấu hiệu cũng bắt không được. Hiện tại tuy rằng có thể bắt thế nhưng thần thức cũng tiêu hao rất nhanh.

Dương Thiên Vấn dù sao đang bị vây ở cảnh giới Trung Vị Thần nhưng thần lực lượng tuyệt đối có thể chống đỡ được một Thượng Vị Thần chân chính nhưng nếu khi tâm thần lực tiêu hết sạch thì cũng chỉ có thể chịu đòn mà thôi.

Dương Thiên Vấn tự hỏi rồi đột nhiên thủ niết ấn quyết, ngay sau đó trên trời chợt xuất hiện cuồng lôi giáng xuống rồi vô số thiên lôi như mưa hàng lâm, trong nháy mắt đã bức Thượng Vị Thần đang dây dưa với Dương Thiên Vấn ra sau đó hắn không chút khách khí sử dụng một cái thuật pháp: "Thổ chi bình chướng, khởi!" Năm bức tường đất đột ngột xuất bốn phía Dương Thiên Vấn mà bọc lấy hắn. Tuy nhiên đây mới chỉ là bắt đầu, Dương Thiên Vấn bắt đầu di chuyển phạm vi lớn và niệm pháp chú thuật trận : "Vô tận thiên địa, giai hóa vi sâm hàn, lấy danh nghĩa ta triệu hoán Huyền Băng Thiên hàn trận!".

Lam bạch sắc hàn khí xuất hiện khiến cho nhiệt độ trên đài trong nháy mắt hạ xuống rất nhanh, đây chính là Thượng cố thuật pháp chân chính Tá thị thiên địa chi lực, lấy pháp lực của Dương Thiên Vấn làm cơ sở mà mượn được thiên địa lực gấp trăm lần. Lam bạch sắc hàn khí này càng ngày càng nhiều, sau khi đạt đến số lượng nhất định sẽ hình thành trận thế, uy lực sẽ thành gấp hơn một nghìn lần, khi đó một kích có thể miểu sát vô số tam cấp tinh thú.

Đối thủ cũng biết lợi hại, dùng hết toàn lực oanh kích tường đất bảo hộ Dương Thiên Vấn thế nhưng mặt tường đất này cũng đồng dạng là một loại thuật trận, nó sử dụng đại địa lực mà cấu thành thố chi bình chướng nên mỗi một bức tường đều tương đương với một ngọn núi, nếu không có thần lực di sơn đảo hải thì đừng mơ tưởng phá vỡ được. Đối thủ là một Thượng Vị Thần, nếu tới hạ giới thì di sơn đảo hải là chuyện có khả năng còn nơi này là Thần giới, sơn phong tại Thần giới tựa vào đại địa lực Thần giới nên hơn xa sơn phong ở hạ giới, người có thể di sơn đảo hải tại đây đều là cường giả đứng đầu. Hiển nhiên Thượng Vị Thần này tuy rằng cường đại nhưng nói là đứng đầu thì còn rất sớm hơn nữa bình chướng này chỉ cần Dương Thiên Vấn chưa hết pháp lực thì vẫn có thể vẫn duy trì.

Mọi người khi nhìn thấy cái trận thế này thì phản ứng thứ nhất chính là tạo ra một cái phòng ngự kết giới không cho hàn khí trên đài lan đến gần người.

Huyền Băng Thiên hàn trận đã thành, hàn khí kinh khủng bắt đầu tản ra bốn phía, những hàn khí này màu trắng đậm mang theo một loại tử vong khí tức. Đối thủ liền phóng xuất ra phòng ngự thần giáp để chống đỡ thế nhưng theo hàn khí tàn sát bừa bãi, uy lực càng ngày càng mạnh nên căn bản là đỡ không được bao lâu.

"Dừng, ta chịu thua!" Thượng Vị Thần này cũng quang côn, nếu như bởi vì tỷ thí mà chết đi thì mới kêu là cái được không bù đắp đủ cái mất. Nếu như đây không phải là lôi đài tỷ thí thì hắn có thể chạy ra khỏi phạm vi công kích còn hiện tại lại không được. Sau khi chịu thua hắn lập tức bay ra khỏi lôi đài.

"Được rồi, hắn đã chịu thua, ngươi có thế thu hồi pháp thuật rồi”. Người chù trì mở miệng nhắc nhở nói.

Dương Thiên Vấn không có ý tứ gãi gãi đầu hồi đáp: "Không được, ta chỉ có thể phóng ra mà không thể thu được Kỳ thực thu thì thì có thể thu thế nhưng tiêu hao pháp lực gấp hai so với phóng ra, Dương Thiên Vấn không dại như vậy.

Người chù trì con mắt trợn trắng mà không biết nói gì, tuy nhiên hắn vẫn xuất thủ. Một cố pháp tắc uy năng đặc biệt từ trên trời giáng xuống, lực lượng mạnh mẽ bắt đầu càn quét hàn khí trên đài, nhất cử phá hủy toàn bộ thuật trận.

Dương Thiên Vấn trong lòng cả kinh rồi đột nhiên nghĩ tới, mình tại hạ giới vận dụng pháp tắc chân lực có chứa uy năng đặc biệt thế nhưng khi lên Thần giới thì loại uy năng này tựa hồ tiêu thất đi. Dương Thiên Vấn nguyên vốn tưởng rằng đó là kết quả sau khi pháp tắc chân lực và chân nguyên dung hợp với nhau nên cũng không có miệt mài theo đuối nữa, thế nhưng hiện tại mới phát hiện ra, có thể là bởi vì Thần giới quy tắc và hạ giới bất đồng, Thần giới thần nhân muốn một lần có được vô thượng uy năng thì nhất định phải đạt đến Thiên Thần cảnh giới?

Một ván này Dương Thiên Vấn thắng, tuy rằng thoạt nhìn hắn thắng tịnh không thoải mái, thậm chí thắng có chút may mắn thế nhưng thu hoạch cũng không nhỏ, tối thiểu đối với cao thủ cấp bậc Thiên thần có một chút nhận thức đại khái.

Tỷ thí xong, Dương Thiên Vấn trực tiếp đi ra, ngày mai còn có một trận nữa và cũng là trận tối hậu, nếu thắng là có thể thu được danh ngạch đi Minh Nguyệt Bí Cảnh rồi.

Dương Thiên Vấn ngày hôm nay lộ ra một tay thuật pháp làm cho mọi người ở đây nhìn hắn với cặp mắt khác xưa, thuật pháp này rất mạnh có thể uy hiếp đến Thượng Vị Thần.

Tuy rằng trong thực chiến loại đại uy lực thuật pháp này cũng không thực dụng nhưng cái này tịnh không trở ngại trong việc phô diễn thực lực cua Dương Thiên Vấn.

Ngày thứ ba, Dương Thiên Vấn sớm đứng ở trên lôi đài, khi thấy mình đối thủ lên đài thì kinh ngạc mà sửng sốt một chút, đó là một người quen, Mông Thanh Thanh!

Dương Thiên Vấn có chút kinh ngạc, nghĩ không ra ở đây có thể gặp được nàng nhất là khi Dương Thiên Vấn phát hiện thần nhãn của mình nhìn không thấu tu vi của nàng, tuy nhiên nàng ta có thể đứng ở chỗ này thì tuyệt đối không phải là Thiên thần cấp bậc cao thù, chỉ có một giải thích, đó là trên người nàng có bảo vật ẩn dấu khí tức !

"Nghĩ không ra tối hậu lại gặp phải ngươi”. Dương Thiên Vấn tuyệt không che giấu kinh ngạc nói.

"Ha hả, ta cũng nghĩ không ra, thực lực của ngươi cư nhiên so với biểu hiện ra ngoài lại cường đại hơn nhiều như vậy”. Mông Thanh Thanh cười hồi đáp.

"Ôn chuyện cũ hả, đợi chúng ta đánh xong rồi hãy nói đi”. Dương Thiên Vấn nói xong liền thi triển ra thuật trận ngày hôm qua, đây là phương pháp đơn giản nhất, nếu đã bại lộ rồi thì cũng sẽ không sợ sử dụng lại, trong hoàn cảnh này không thể nghi ngờ phương pháp này sử dụng ít ức nhất.

"Chờ một chút, ngươi lại sử dụng pháp thuật ngày hôm qua hả?" Mông Thanh Thanh mở miệng hỏi nói.

"Lời vô ích, như vậy để tiết kiệm sức Dương Thiên Vấn nói xong liền sử dụng ra thổ chi bình chướng rồi định thi triển luôn Huyền Băng Thiên hàn trận.

"Ta chịu thua!" Mông Thanh Thanh nhận thua cũng không oan uổng, trong hoàn cảnh này, căn bản là trốn không được ra khỏi thuật trận phạm vi lớn nên chỉ có bị đánh mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.