Ngọc Khánh Hoằng lại một lần nữa kiến thức được thực lực kinh người của Dương Thiên Vấn, cũng khắc sâu cảm nhận được uy thế của thần giai, căn bản không phải thiên giai có thể so sánh.
Đối với Nguyệt Vô Hoa, Lý Tuyết Long, Hoa Thiên Tứ mà nói, giống như đánh vào trên vách tường thật dày, bị phản chấn trở về, trong lòng bọn họ kinh hài không hiểu, cái này cần tường chân khí rất cường đại mới có thể đồng thời đánh bại ba vị cao thủ thiên giai toàn lực mà động?
Dương Thiên Vấn nắm chặt nắm tay phải, phi thường hài lòng lực lượng của mình, thì ra có được lực lượng có thể khống chế việc đời là vui sướng như vậy. Tính cách Dương Thiên Vấn cũng đang chậm rãi xảy ra chuyển biển, hoặc là nói chậm rãi phóng ra bản tính đè ép thật lâu.
Một thiên tài hiu quạnh trong thế kỹ 21 một cái xã hội thực tế như vậy, đè ép bản tính cao ngạo, loại bản tính ngạo khí này đến không chịu bất luận kẻ nào trói buộc.
Ngọc Khánh Hoằng làm người đứng xem, là có cảm xúc nhất, từ lúc ban đầu ngẫu nhiên gặp hiền lành, cho tới bây giờ một quyền ngạo khí đánh bay ba cao thủ thiên giai. Biến hóa to lớn, làm cho hắn có chút kinh ngạc, chẳng qua kinh ngạc qua đi lại phát hiện, thật ra Dương Thiên Vấn mình quen biết vẫn là Dương Thiên Vấn ban đầu.
“Ngươi là người nào?” Ba người nhìn Dương Thiên Vấn kinh hài hỏi.
“Các ngươi rời khỏi đi, thật là không nghĩ đến, ba người nổi danh cùng Lý Thừa Phong vậy mà là tốt mã mà bản lành lại cùi như thế.” Dương Thiên Vấn không trả lời bọn họ, lắc lắc đầu nói. Hiện tại tin tức Lý Thừa Phong chém giết Tà Thương còn chưa hoàn toàn rải ra ngoài.
Được làm vua thua làm giặc, từ xưa đều thế, ba người cùng không buông bất cứ lời hung hăng gì, phi thường biết điều đứng dậy rời khôi, thua chính là thua, nếu lại vì thua mà tìm lý do, ba người kiêu ngạo cùng không cho phép bọn họ thấp hèn như vậy.
Dương Thiên Vấn nhìn ba người rời đi, nhẹ giọng nói: “Ba gia hỏa này ngược lại cũng không phải tồi tệ.“.
Con mắt Ngọc Khánh Hoằng trợn lên một cái, không nói gì nhìn bầu trời đêm. Nói nhảm, bọn họ chính là một thế hệ tài năng trẻ tuổi, không vượt qua ba mươi năm lại đạt tới tiêu chuẩn thiên giai, trừ thiên tư, tâm tính ít nhất cùng phải đủ tư cách mới đúng.
“Đi.” Dương Thiên Vấn hô. Ngọc Khánh Hoằng nhanh chóng theo
Đi vào trước phòng trúc, một thiếu nữ ngăn cản hai người nói: “Xin hai vị dâng tín vật, chỉ cần có thể làm cho tiểu thư nhà ta động lòng, là có thể được mời, từ nơi này đi vào.“.
Trong lòng Dương Thiên Vấn khinh thường, một nữ tử mà thôi, vậy mà cái giá lớn như vậy, vốn bằng thực lực của mình có thể đánh vào, không có gì phải sợ. Chẳng qua nếu làm như vậy, thì cùng cường đạo thổ phỉ không có gì khác nhau, mình tốt xấu cũng là luyện khí sĩ, sao có thể sa đọa đến trình độ cường đạo thổ phỉ?
Dương Thiên Vấn suy nghĩ một chút, tín vật sao, Phượng Tú đại gia này thích cầm nghệ, vậy món này được rồi. Dương Thiên Vấn ở trước kia góp nhặt không ít đàn cổ cầm phổ, nhìn vẫn là nhìn hiểu được, chẳng qua chính là không biết đánh. Ở trước kia, một chiếc huyền đàn cổ giá tuyệt đối không phải Dương Thiên Vấn có thể gánh được, lấy điều kiện của Dương Thiên Vấn, ăn nhiều mới có thể đi đánh. Chẳng qua bằng vào trí nhớ hơn người một bậc, ngược lại đều nhớ rò, tùy tiện chọn một khúc Phượng cầu Hoàng tại chỗ lấy ra phi đao dùng trúc khắc lên, đưa cho cô gái nói: “Cầm đi.“.
Ngọc Khánh Hoằng cũng không có thứ gì tốt, chẳng qua dưới loại tình huống này, không lấy ra cái gì thật sự là rất mất mặt, chỉ có lấy ra yêu bài của Ngọc gia đưa qua.
Một lát sau, thiếu nữ đi ra, cung kính nói với Dương Thiên Vấn: “Vị công tử này mời vào, tiểu thư nhà ta cho mời.” Trong mắt kỳ quái nhìn Dương Thiên Vấn. Cảm giác bộ dạng Dương Thiên Vấn cũng không đẹp trai, chỉ có thể tính là bình thường, vì sao người thường như thế có thể làm tiểu thư kinh ngạc như vậy? Phải, tiểu thư sau khi nhìn thấy mảnh trúc lộ ra biểu tình kinh ngạc, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Ngọc Khánh Hoằng chỉ vào mình hưng phấn hỏi: “Vậy ta?“.
“Xin lỗi, Ngọc công tử, tiểu thư nhà ta chỉ mời một mình vị công tử này đi vào.” Cô gái xin lỗi giải thích.
Ngọc Khánh Hoằng buồn bực, chẳng qua ở mặt ngoài cũng không có biến hóa, hào phóng vỗ vỗ bả vai Dương Thiên Vấn nói: “Bạn hữu, xem ngươi.” Sau đó ẩn nấp trừng mắt nhìn, ý tứ trong đó, chỉ có nam nhân mới có thể thể hội.
Tiểu Bạch vẫn đứng ở trên vai Dương Thiên Vấn, không có biểu tình phi thường hiểu chuyện từ trên người Dương Thiên Vấn nhảy tới trên người Ngọc Khánh Hoằng, sau đó vươn móng vuốt nhỏ chỉ chỉ phòng trúc. Chớp chớp đôi mắt nhỏ đáng yêu, vẻ mặt chờ mong.
Dương Thiên Vấn nhìn thấy biểu tình của Tiểu Bạch, cuối cùng biết gia hỏa này ở thời điểm vừa tới vì sao hưng phấn như vậy, thì ra là chuyên môn muốn nhìn mình xấu mật, thật sự là tên tiểu bại hoại. Dương Thiên Vấn tức giận một trận trong lòng, giận dỗi, xoay người đi vào phòng trúc, hừ, muốn xem ta xấu mặt? Nằm mơ đi.
Bên trong nhà trúc, đơn giản thanh nhà sạch sẽ như bề ngoài, Dương Thiên Vấn chưa từng thấy khuê phòng nữ tử, cùng không biết nên hình dung nơi này như thế nào, chẳng qua làm cho người ta cảm giác lại phi thường thoải mái, phòng lộ ra một mùi phi thường thơm, Dương Thiên Vấn cũng không biết đây là tục xưng xử nữ hương.
Nữ tử có thể tự nhiên phát ra mùi, không ai không phải là nữ tử cực phẩm trong cực phẩm, bình thường loại nữ tử này không có gì bất ngờ xảy ra đều có được vẻ khuynh quốc khuynh thành. Đương nhiên tất cả cái này, Dương Thiên Vấn đối với nữ nhân cùng không hiểu biết tuyệt không biết. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn
Trên thực tế, Dương Thiên Vấn ở sau khi đi ra bình phong cửa lớn của nhà trúc, liền thấy một nữ tử tuyệt sắc tuổi chừng hai mươi, da như mờ đông, xinh đẹp thanh lệ, mắt hạnh mùi thẳng, đôi môi hồng nhuận, vô cùng xinh đẹp.
Dương Thiên Vân tâm cảnh cùng định lực như thê cùng nhìn xem ngẩn ngơ, chẳng qua rất nhanh đã tỉnh táo lại, không phải nói Dương Thiên Vấn có sức miễn dịch mỹ nữ, mà là bởi vì hiệu quả tu hành luyện khí mang đến.
“Công tử mời ngồi.” Trong mắt Phượng Tú bao hàm một chút kinh ngạc cùng tán thường, đối với dung mạo của mình, bản thân Phượng Tú phi thường hiểu biết, tuyệt đối sẽ bởi vậy mà dẫn phát một hồi tai họa, cho nên từ mười bốn tuổi trở đi, đã mang theo khăn che mặt, không hề lấy hình dáng biểu lộ với người. Nhưng Phượng Tú tin tường, tuyệt đối không có nam nhân có thể ngăn cản sức quyến rù của mình.
Dương Thiên Vấn tuy đã tỉnh táo lại, hắn chính là lần đầu tiên cùng nữ tử giao tiếp thật sự, vẫn là có một chút mất tự nhiên cùng câu thúc, tuy rằng trong lòng không có tà niệm, nhưng không thể không nói sức quyến rù của nữ nhân này thật sự rất kinh người.
“Công tử cũng biết cầm kĩ?” Trong lòng Phượng Tú có một chút đắc ý, xem ra sức quyến rù của mình quả nhiên vẫn tồn tại.
“Không biết.” Dương Thiên Vấn trả lời rất dứt khoát.
“Ồ? Vậy thủ khúc này của công tử là ai viết?” Phượng Tú kinh ngạc hỏi, nam nhân này có ý tứ, nếu đổi nam nhân khác, chỉ sợ tuyệt đối sẽ không dứt khoát phủ nhận như vậy.