Ba người sắc mặt khó coi gật đầu, Bạo Viên hung tợn đánh một cú đấm ở trên bàn đá,
bàn đá lập tức chia năm xẻ bảy. Dương Thiên Vấn không nói gì, bởi vì hắn hiểu tư vị chịu khổ sở bị người phản bội, đặc biệt bạn tốt ở chung mấy
ngàn năm, nói ra bán thì bán đứng, một chút dấu hiệu cũng không có. Đổi
là ai cũng sẽ không vui, cũng rất tức giận đến ngứa răng.
Dương Thiên Vấn dùng thần thức lại một lần nữa cẩn thận quét khắp toàn
đảo, mở miệng hỏi: “Trên đảo hiện tại cũng chỉ còn lại các ngươi?”.
“Phải.” Mấy người gật đầu trả lời.
Dương Thiên Vấn hiểu gật đầu. Tu sĩ đều là hạng vì lợi riêng. Nơi này
trải qua một hồi đại chiến, lại chết không ít, mấy nhân vật mấu chốt
trên đảo đều bị thương nặng lớn nhỏ không giống nhau. Quan trọng nhất là trận pháp cấm chế trên đảo đã bị hủy. Lúc này, lưu lại nữa chỉ sợ sớm
hay muộn cũng là mất mạng.
Dương Thiên Vấn tìm một chỗ ngồi xuống, dứt khoát đả tọa luyện khí hẳn
lên. giai đoạn hiện tại cũng chỉ có đi một bước tính một bước.
Lúc này, cách đó không xa cửa lớn nhà đá mở ra, Cơ Vô Song từ trong đi
ra, trên mặt có một chút vẻ tái nhợt, thoạt nhìn cũng có chút tiêu hao
quá lượng.
“Tam đảo chủ không có việc gì chứ?” Cuồng Long quan tâm hỏi.
“Phải đó, Vương tỷ không có việc gì chứ?” Lưu Nguyệt cũng quan tâm hỏi.
“Mọi người yên tâm đi, thương thế của nàng đã ổn định xuống, chẳng qua
nguyên khí tổn hao nhiều, không có trăm năm thời gian là không thể khôi
phục tới thời kì đỉnh phong.” Cơ Vô Song lắc lắc đầu trả lời, ánh mắt
hướng tới Bạo Viên cùng Dương Thiên Vấn nhìn đến, hướng hai người gật
đầu nói: “Hai người các ngươi đã trở lại.”.
“Chúng ta về trễ rồi.” Bạo Viên có chút áy náy nói.
“Chuyện không liên quan các ngươi. Chúng ta ai cũng không đoán trước được.” Cơ Vô Song cũng không có ý tứ trách tội.
“Trần tỷ nàng không có việc gì chứ?” Dương Thiên Vấn trái lại quan tâm hỏi một câu.
“Ồ... Đại tỷ nàng...” Cơ Vô Song hiển nhiên có chút ngoài ý muốn.
“Đại đảo chủ nàng đuổi theo ra khỏi đảo.” Cuồng Long trả lời.
“Cái gì? Nàng đuổi theo ra? Thật là...” Cơ Vô Song có chút bất đắc dĩ. Chẳng qua tính cách Trần Nhược Lâm chính là như thế.
“Yên tâm đi. Đại đảo chủ thần thông quảng đại, pháp lực cao cường. Nhất
định có thể đem tên phản đồ kia đuổi trở về!” Lưu Phong phi thường tức
giận.
“Ai... Quên đi, mọi người nhìn rộng ra chút đi.” Cơ Vô Song có chút không đành lòng trả lời.
“Người đuổi được trở về hay không tạm chưa nói, nay trận pháp cấm chế
trên đảo đều không có nữa, linh khí tiết ra ngoài, nếu đưa tới thú triều hoặc là có người tấn công đảo mà nói, thì phiền toái.” Cuồng Long lo
lắng mở miệng.
“Cơ tỷ tỷ, ngươi nói chúng ta hiện tại làm thế nào?” Lưu Nguyệt lấy không được chủ ý hỏi.
“Nay Tam Tiên đảo đã bị hủy. Mọi người có thể rời khỏi nơi này, mưu chỗ ở khác, tin tưởng lấy thực lực các vị, đến nơi nào cũng là có thể. về
linh thạch...” Cơ Vô Song thở dài một hơi kể rõ nói.
“Linh đảo khác? Chúng ta chính là không muốn chịu người trói buộc nghe
mệnh lệnh của người ta mới ở lại Tam Tiên đảo. Mấy ngàn năm trôi qua,
thật đúng là luyến tiếc, hơn nữa đi linh đảo khác thì tương đương với
phải phụ thuộc vào bọn họ, tham dự đến trong những tranh danh đoạt lợi
dơ bẩn kia, nơi nào còn có lòng thảnh thơi tu luyện.” Lưu Phong lắc lắc
đầu trả lời.
“Trận pháp cùng cấm chế không còn nữa, có thể bố trí lại một lần nữa,
Tam Tiên đảo vẫn ở dưới chân chúng ta. Một lần nữa lại đóng lại không
phải có thể sao?” Dương Thiên Vấn trầm mặc trong chốc lát đề nghị.
“Dương đạo hữu có điều không biết, linh thạch mọi người trên đảo nộp lên cùng với không ít tài liệu bày trận, đều làm như công chúng tài vụ gửi
trong nhà kho. Nhưng chúng nó đã đều bị... bị người cầm đi. Cho nên...”
Sắc mặt Cơ Vô Song trầm xuống, vẻ mặt bất đắc dĩ.
“Ồ? Vậy gần trăm vạn linh thạch ta nộp cũng bị người trộm đi rồi?” Dương Thiên Vấn ngoài ý muốn hỏi một câu.
Cơ Vô Song gật gật đầu.
Dương Thiên Vấn nghe xong, trong lòng hừ lạnh một tiếng, không phải để ý trăm vạn linh thạch này, mà là bởi vì phi thường khó chịu đồ mình nộp
ra vậy mà người khác chiếm lấy. Lúc trước lấy ra cho Tam Tiên đảo là vì
cảm thấy bầu không khí nơi này phi thường không tệ, thích hợp ẩn cư tu
luyện. Không có quá nhiều trói buộc, lại thêm Trần Nhược Lâm chiếu cố
một phen không nhỏ. Ăn một quả trả cục vàng, cho nên Dương Thiên Vấn mới hào phóng lấy ra nhiều linh thạch như vậy, tính ở trên Tam Tiên đảo một đoạn thời gian rất dài, một bên tu luyện, một bên hóa giải la bàn, một
bên nghiên cứu Hư Vô Tù Lao.
Nhưng chẳng qua mới ở không đến mấy trăm năm, đã xảy ra loại chuyện này. Hắc, đám người này tính toán không tệ.
“Ừm, ta nơi này còn có một ít tài liệu, nhị đảo chủ cứ cầm đi một lần
nữa bày trận đi?” Nói xong, Dương Thiên Vấn đem một cái nhẫn trữ vật kia đạt được từ trong tay lão ma ném qua. Đồ vật bên trong, Dương Thiên Vấn có thể coi trọng đều đem ra rồi, không nhìn chúng liền để chúng nó đặt ở bên trong. Vừa lúc đưa cho Cơ Vô Song bày trận.
“Cái này...” Cơ Vô Song có chút ngượng ngùng.
“Không sao. Nhị đảo chủ, ngươi cầm đi. Ông chủ của ta không cần chút đồ
vật này.” Bạo Viên ở một bên khuyên giải, “Việc cấp bách là giải quyết
trước cái vấn đề linh khí tiết ra ngoài này.”.
“Đa tạ Dương đạo hữu khẳng khái giúp tiền.” Cơ Vô Song uyển chuyển cúi đầu, thật lòng nói cảm ơn.
“Chỉ nhấc tay mà thôi.” Dương Thiên Vấn nhẹ nhàng gật đầu nói.
Cơ Vô Song cũng không dừng lại nhiều nhanh chóng đi bố trí.
Ba người Lưu Phong, Lưu Nguyệt cùng Cuồng Long ở đây hướng Dương Thiên
Vấn cúi đầu thi lễ nói: “Đạo hữu cao thượng, chúng ta thành tâm cảm
tạ.”.
“Ha ha... Các vị nói lời này, chính là coi tại hạ là người ngoài rồi.” Dương Thiên Vấn cười cười trả lời.
“Không không không, không có, tuyệt đối không có.” Lời này ngược lại ba người có chút ngượng ngùng.
“Chúng ta vẫn là rửa sạch trên đảo một lần đi.” Dương Thiên Vấn đề nghị.
Mọi người gật gật đầu, phân công nhau làm việc. Rửa sạch, chủ yếu là
những thi thể kia. Sau khi mấy người đồng tâm hiệp tâm hỏa táng thi thể, Dương Thiên Vấn lấy đại pháp lực dời non lấp biển, đưa tới mấy chục tấn nước biển, trút rửa toàn đảo.
Sau khi bận việc xong, Dương Thiên Vấn liền một mình một người ngồi ở
đỉnh linh sơn, nghiên cứu hải đồ mới mua đến. Trong phạm vi mấy ức km
này, đảo lớn nhỏ tổng cộng hơn ba mươi cái, trong đó đảo có linh khí,
trên hải đồ là màu đỏ đến dấu hiệu. Tổng cộng nhiều tới bảy tòa, Tam
Tiên đảo ở đông nam biên của hải đồ là một đảo nhỏ tương đối cách xa, là một cái nhỏ nhất trong bảy tòa linh đảo. Chẳng qua linh mạch trên đảo
lại không dưới mấy hòn đảo hơi lớn khác, bởi vì đảo nhỏ, linh mạch đủ,
linh khí liền sung túc hơn nhiều.
Dương Thiên Vấn nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ có nguyên nhân này mới là bổn nguyên dẫn phát phân tranh. Cái gọi là ích lợi phân tranh, không có lợi ích làm sao phân tranh đến?
Chẳng qua. Nói thật, cái này thủ đoạn thật là quá cao siêu. Ngay cả nằm
vùng điệp chiến cũng đã đến, thật sự là làm người ta kinh ngạc.
Thật không biết vì sao, chỉ vì chút linh khí như vậy. Cái đảo này như
nhỏ vậy, đến nỗi sao? Dương Thiên Vấn không khỏi vì những gia hỏa này
cảm thấy thật đáng buồn.
Ngay tại lúc này, trong đầu bỗng nhiên chợt lóe linh quang, trên tay lập tức thi triển ra Huyền Quang Thuật.
Trong Huyền Quang Kính hiện ra bóng người Trần Nhược Lâm, chẳng qua nàng hiện tại cũng không dễ chịu, khóe miệng chảy máu, sắc mặt tái nhợt.
Phía sau còn đuổi theo ba tu sĩ mặc vò bào các màu.
Dương Thiên Vấn phân biệt phương hướng, dùng thần thức gọi Bạo Viên, cùng bay ra khỏi Tam Tiên đảo.
Bạo Viên đuổi theo Dương Thiên Vấn nói: “Ông chủ, chuyện gì?”.
“Trần tỷ bị ba cao thủ đuổi giết, chúng ta đi qua tiếp ứng.” Dương Thiên Vấn nói xong, sáng ra Huyền Quang Kính lòng bàn tay.
Bạo Viên nhìn rõ ràng một hai, thần sắc không khỏi nghiêm túc, tốc độ đẩy nhanh gấp đôi.
Dương Thiên Vấn cũng chân giẫm Thuấn Quang Vân, tốc độ không chút chậm liền xông ra ngoài.
Trong Huyền Quang Kính, Trần Nhược Lâm phun một ngụm máu tiếp một ngụm
máu, tựa như dùng là một loại độn thuật cực kỳ hao tổn tổn hại khí
huyết, tốc độ tất nhiên nhanh, nhưng mà lại không kiên trì được bao lâu.
“Bạo Viên, trong chốc lát ngươi tiếp đón Trần tỷ, nhanh chóng chạy về
trên đảo cứu chữa. Ta đến ngăn cản truy binh.” Dương Thiên Vấn cẩn thận
phân phó.
“Nhưng, ông chủ, một mình người...” Bạo Viên có chút lo lắng nói.
“Ta? Ngươi cho rằng hai gã Linh tiên một gã Kim tiên có thể làm gì được
bổn tọa?” Mặt Dương Thiên Vấn mang tự tin nói, chỉ cần không phải huyền
tiên cao thủ loại cấp nghịch thiên này, tại trong Hư Vô Tù Lao này, chỉ
cần không đối phó năm gã Kim tiên, vậy căn bản chỉ là chút bận tâm.
Cho dù cứng đối cứng không phải đối thủ, nhưng luận thủ đoạn, Dương Thiên Vấn còn có thể sợ vẻn vẹn một hai gã Kim tiên sao?
Bạo Viên tự hỏi một chút, nhớ tới thực lực sâu không lường được kia của
Dương Thiên Vấn, gật gật đầu, dù sao xem trạng thái này của Trần Nhược
Lâm, cứu chữa chậm chỉ sợ nguy hiểm tính mạng! Nay trên đảo đã bị thương nặng một cao thủ linh tiên, Trần Nhược Lâm thoạt nhìn cũng bị thương
thế không nhẹ, cái này thật đúng là họa vô đơn chí.
“Trần đảo chủ, ngươi không cần chạy nữa, chạy không thoát, cho dù ngươi
chạy về Tam Tiên đảo lại như thế nào? Sẽ chỉ mang tai hoạ cho bọn hắn mà thôi. Ở sau khi Vương Đình bị thương nặng, chẳng lẽ ngươi cho rằng trên Tam Tiên đảo còn có người có thể đối kháng ba người chúng ta sao?” Kim
tiên hắc bào không nhanh không chậm dẫn đầu đuổi theo kia cười tủm tỉm
nói.
Trần Nhược Lâm nghe xong, quả thực có chút chần chờ, nhưng lập tức trong đầu dâng lên bóng người hai người Dương Thiên Vấn cùng Bạo Viên, chẳng
qua lập tức lắc lắc đầu, bọn họ còn không biết khi nào mới có thể trở
về.
“Nhiều người như vậy đuổi một cô gái yếu ớt, các ngươi còn muốn chơi trò mỹ nữ cùng dã thú hay sao?” Thanh âm lạnh lùng của Dương Thiên Vấn từ
xa xa truyền tới. Thật là dã thú, Dương Thiên Vấn ở trong Huyền Quang
Kính nhìn thấy không quá rõ ràng. Lúc này vừa thấy được người thật liền
phát hiện ba người vậy mà đều là yêu tu.
Ba người sửng sốt một chút, lập tức nhìn thấy một người tuổi còn trẻ
giẫm một đám mây trắng nhẹ nhàng đến, tốc độ phi thường nhanh.
Dương Thiên Vấn phất tay chính là ba đạo thiên lôi, ba người bị dọa nhảy dựng. Yêu tu so với tu sĩ loài người càng thêm sợ hãi thiên lôi.