Dương Thiên Vấn nhìn chung quanh một vòng rồi truyền âm hỏi: "Mập mạp, hắn thật là biểu đệ ngươi hả?".
"Hàng thật giá thật mà”, Mập mạp sửng sốt một chút rồi truyền âm hồi đáp.
"Ân..”. Dương Thiên Vấn không nhiều lời nhưng Mập mạp cũng mẫn cảm phát giác ra trong giọng nói của Dương Thiên Vấn có dị tượng nên hỏi: "Thế nào, lẽ
nào nói, biểu đệ ta còn cứu được sao?" lời này hắn không truyền âm do
quá quan tâm sẽ bị loạn.
"Cái gì?" Lão giả nghe xong thì kích
động túm lấy hai vai Dương Thiên Vấn hỏi: "Này, đây là sự thật hả? Ngươi thật sự có thể cứu hắn hả? Hắn còn chưa có chết sao?".
Dương
Thiên Vấn có chút do dự, nếu như chỉ là giúp mập mạp một chút thì thật
ra không có gì, chỉ bất quá Dương Thiên Vấn cũng không muốn lộ ra ngoài
chuyện này. Hắn phất tay bày ra một cái cấm chế cách âm để bảo đảm cho
lời này chỉ có mập mạp và lão giả kia nghe được, coi như là thủ hạ của
lão giả và mấy người trung niên nhân kia cũng bị bài trừ ra ngoài cấm
chế.
Đối với điểm này, lão giả cũng không có bất luận ý kiến gì, lão vừa lo lắng vừa kỳ vọng nhìn Dương Thiên Vấn.
"Dương huynh, nếu ngươi có bản lĩnh này, có thể khởi tử hồi sinh thì xin xuất thủ cứu giúp”, Mập mạp đầy vẻ khẩn cầu nói.
"Đúng rồi, Dương cư sĩ, nếu ngươi thật sự có thể cứu sống A Phú, lão phu bảo
chứng có thể dâng lên cho ngươi một phần hậu lễ”, Lão giả cũng sốt ruột
nói, cái này thật giống như người chết đuối vớ được sợi rơm cứu mạng
vậy.
Dương Thiên Vấn nhìn bốn phía một chút rồi mở miệng nói:
"Không sai, ta nơi này có Thượng cổ thần đan tên là Cửu Chuyển Hoàn Hồn
đan. Công hiệu của nó chính là khởi tử hồi sinh”.
Lão giả nóng
nảy mở miệng nói: "Xin hỏi cư sĩ, cần bao nhiêu tinh thạch thì mới bằng
lòng bán ra?" Hoàn hảo, hắn còn chưa có mất đi lý trí, còn biết được
loại đan dược này quá trân quý, không có khả năng cho không người khác.
Dương Thiên Vấn cười cười, nhẹ giọng mở miệng hỏi : "Lão tiên sinh ngươi nghĩ thế nào?".
"Ách..”. Tính mệnh vô giá, đặc biệt là người đạt tới loại trình độ này. Thần
nhân thọ mệnh gần như vô hạn chính vì được sống càng dài nên lại càng sợ chết. Thần giới thần nhân coi tính mệnh mình là thứ tối trân quý đó.
Mập mạp cắn răng một cái mở miệng nói: "Thực không dám đấu diếm, biểu đệ ta kêu là Quách Vân Phú, là nhị công tử của Hành Dương đệ nhất thế gia
Quách gia! Sinh tử của hắn có liên quan không nhỏ. Dương huynh nếu chịu
ra tay cứu giúp, ta tin tưởng Quách gia trên dưới đều cảm kích Dương
huynh đến rơi nước mắt mà”.
Dương Thiên Vấn vừa nghe thì trong
lòng khẽ động, nếu như thật sự như vậy thì ngày sau hành sự cũng sẽ
thuận tiện hơn một ít, Dương Thiên Vấn đột nhiên nhớ tới, trước đây đã
từng nghe Khương Nguyên Đông nói qua Hành Dương Vương tựa hồ chính là họ Quách ?
"Được rồi. Chỉ bất quá, nghịch chuyển luân hồi là nghịch thiên mà đi nên tất sẽ có thiên kiếp đánh xuống, sau khi ăn vào tuy
rằng có thế khởi tử hồi sinh thế nhưng một thân pháp lực sẽ tiêu tán đi, lại phải một lần nữa tu luyện trở lại”, Dương Thiên Vấn nhẹ giọng mở
miệng nói.
Lão giả nghe xong gật đầu đáp: "Không có vấn đề, thiên kiếp để chúng đỡ, về phần pháp lực, trùng tu thì trùng tu, chỉ cần còn
tính mệnh là được”.
Dương Thiên Vấn tay trái nhoáng lên, một cái
bình ngọc xuất hiện ở trong tay đưa cho mập mạp nói: "Thân huynh đệ quen tính toán sổ sách, Cửu Chuyển Hoàn Hồn Đan một viên, Nhuyễn Ngân Thần
sa ba cân, vô thuộc tính Thần tinh ba trăm sáu mươi triệu viên!". Hành
Dương đệ nhất thế gia không gõ nhất bút thì không phải là quá không
trượng nghĩa sao? lời này nói cho cấp mập mạp nghe nhưng kỳ thực là nói
cho lão giả kia nghe mà.
Mập mạp trừng mắt nhìn hắn nhưng vẫn mở miệng đáp: "Không có vấn đề”.
"Nhanh cho hắn ăn vào đi, bằng không để chậm, coi như là có thần đan cũng khó
cứu”, Dương Thiên Vấn đề tỉnh nói. Hắn chính là muốn nói cho mập mạp này biết, đan dược phải sử dụng khi mới chết không lâu mới có tác dụng.
Khương gia thượng tầng thu được tin tức, có người dám ở trong Thuận Dương
thành công nhiên hành hung sát nhân thì phẫn nộ không ngớt, sau đó lại
nghe được là Huyết Sát Môn làm thì lập tức cái gì cũng không nói. Bất
quá người bị Huyết Sát Môn truy sát nhân thân phân tuyệt đối không nhỏ
mà người này bên trong Thuận Dương thành gặp chuyện không may, Khương
gia dù thế nào cũng thoát không được can hệ. Vì vậy, lễ đính hôn tạm
thời gác lại, Khương Thiên Lan mang theo người chạy vội chạy đến.
Khi bọn họ mới vừa đuổi tới thì xung quanh cái hố lớn đã bị thành vệ môn
khống chế, mấy người trung niên nhân thì cầm trong tay Quách gia lệnh
bài canh giữ hố sâu, không được bọn họ cho phép, bất luận kẻ nào đều
không thế nhảy xuống, càng không nói là nghe được hay nhìn được cái gì.
Khương Thiên Lan nghe thủ hạ hội báo xong thì biến sắc, Quách gia? Người chết là người Quách gia sao?
Nếu như nói Khương gia là Thuận Dương Phủ đệ nhất thế gia, Nam Cung thế gia là Thông Châu Phù đệ nhất gia thì Quách gia chính là Hành Dương lĩnh đệ nhất thế gia, trong phạm vi Hành Dương lĩnh hoàn toàn xứng đáng là đệ
nhất thế gia, là tồn tại cự phách! Cho dù là tại toàn bộ Thiên Nguyên
Đại Lục cũng đồng dạng có tiếng tăm lừng lẫy.
Tuy rằng chuyện này và Khương gia không có quan hệ gì thế nhưng nếu như Quách gia thật sự
động nộ thì Khương gia sợ rằng không dậy nổi! Khương Thiên Lan tuy rằng
không muốn đắc tội với Huyết Sát Môn thế nhưng lúc này cũng bất chấp rất nhiều, hắn lập tức hạ lệnh truy hung đồng thời sơ tán đoàn người vây
xem sau đó tự mình dẫn người canh giữ cạnh hố, nhất khắc cũng không dám
ly khai.
Bên này mệnh lệnh mới vừa ra thì giữa không trung không biết vì sao lại có một mảnh kiếp vân tụ lại.
Lão giả họ Quách từ trong hầm nhảy ra lao về phía phiến kiếp vân kia mà tế
ra một kiện pháp bảo hình tròn bảo vệ hố sâu sau đó hắn bình tĩnh mà hạ
mệnh lệnh nói: "Đừng cho ai tiếp cận nơi đây”.
Lão giả họ Quách
thoải mái chống đối lại thiên kiếp, thiên kiếp này nhìn như không lợi
hại kỳ thực là bởi vì người xuất thủ là một vị Cao thủ cấp bậc Thiên
Thần, nếu là phổ thông Thượng Vị Thần muốn đỡ được thiên kiếp thì không
trả giá là không có khả năng.
Thiên kiếp giằng co nửa canh giờ
cuối cùng tiêu tán đi, Khương Thiên Lan không có hỏi nhiều cái gì mà an
bài nhân thủ đem phương viên mười dặm quanh đây giới nghiêm, đảm bảo cho lão giả thuận lợi độ kiếp.
Lão giả họ Quách sau khi đỡ thiên kiếp xong thì nhanh chóng hạ xuống nhảy vào hố sâu lo lắng hỏi thăm: "Thế nào?".
Mập mạp tỉ mỉ kiểm tra một phen rồi không dám tin tưởng mà nói: "Thật sự, thật sự sống lại rồi”.
Lão giả nghe xong thì cũng vội vàng tự mình kiểm tra một phen, sau đó lão
mừng rỡ như điên nói: “Cái này thật sự là khó tin? Thật tốt quá, thật
tốt quá”, rồi lập tức nhớ tới cái gì lại mở miệng hỏi nói: "Dương cư sĩ, đa tạ ngươi xuất thủ giúp đỡ. Thế nhưng vì sao tiểu Phú còn chưa có
tỉnh lại?".
"Quách công tử lúc này thần hồn còn chưa hoàn toàn
dung hợp lại nhục thân, chí ít hắn sẽ hôn mê ba ngày sau đó mới có thể
tỉnh lại, bất quá chỉ cần vượt qua thiên kiếp, vậy cho thấy việc hắn
sống lại đã không có chuyện gì rồi”, Dương Thiên Vấn bình tĩnh mà hồi
đáp.
"Hảo, thật tốt quá, Dương cư sĩ, Quách Nhược Đống ta bảo
chửng, nhân tình này Quách gia chúng ta tuyệt đối sẽ không quên, về phần thù lao thì mấy ngày nữa, lão phu tự đến Vấn Thiên Cư giao”, Lão giả
chắp tay tạ ơn nói, thái độ và ngữ khí khách khí gấp mười lần lúc trước.
"Ha hả... Đâu đâu, tại hạ cũng chỉ là vì giao tình với mập mạp mà thôi”, Dương Thiên Vấn mỉm cười mở miệng nói.
"Tiểu Phú cần nghỉ ngơi, lão phu trước hết đưa hắn ly khai đã, sau này sẽ gặp lại!" Quách Nhược Đống lễ phép chắp tay cáo từ rồi tự tay ôm lấy Quách
Vân Phú nhảy lên mà đi.
Thấy vậy Mập mạp cũng đi tới vỗ vỗ vai
Dương Thiên Vấn nhẹ giọng nói: "Chúng ta cũng đi thôi!" Đại ân không lời nào cảm tạ hết được, nhân tình này mập mạp cũng nhớ kỹ. Cho dù ai cũng
minh bạch, một viên đan dược có thế khởi tử hồi sinh kia xưng là Thần
giới đệ nhất cũng không quá đáng, thử hỏi đan dược thần kỳ như vậy số
lượng tuyệt đối không có nhiều. Thậm chí có thể nói đây là một viên duy
nhất. Để cứu biểu đệ mình Dương Thiên Vấn hầu như đã không do dự lấy ra, về phần Dương Thiên Vấn đời trả thù lao cũng là chuyện rất bình thường. Nhuyễn Ngân Thần sa ba cân, vô thuộc tính Thần tinh ba trăm sáu mươi
triệu viên, nghe thì không ít nhưng kỳ thực mấy thứ này có thế mua được
một cái tính mệnh hay không, đặc biệt là mạng của Quách gia nhị công tử.
"Ân”, Dương Thiên Vấn gật đầu rồi cũng nhảy lên.
Khương Thiên Lan khi gặp được Dương Thiên Vấn thì hô: "Dương cư sĩ, lần này
thực sự là muốn đa tạ ngươi đã xuất thủ”, Khương Thiên Lan tới lâu như
vậy nếu sự tình từ đầu đến cuối đều không rõ ràng lắm thì mới kêu là ngu ngốc. Hắn đoán rằng, chỉ có thể là do Dương Thiên Vấn xuất thủ cứu giúp mà thôi, bởi vì tại hiện trường chỉ có Dương Thiên Vấn và mập mạp hai
người.
"Không cần cảm tạ, tại hạ cũng chỉ là may mắn mà thôi”,
Dương Thiên Vấn xua tay nói: "Khương bá phụ sao cũng tới đây, ngày hôm
nay là ngày Khương huynh đính hôn mà, ngài đi ra thì Khương gia bên kia
làm sao”.
"Ai — đính hôn đã thủ tiêu rồi, xảy ra đại sự như vậy,
cái này không thích hợp tiếp tục tổ chức nữa?" Khương Thiên Lan sắc mặt
bất hảo mà hồi đáp, trong lòng căm hận Huyết Sát Môn nhưng lại không thể tránh được.
"Chúng ta đây chẳng phải là phải chạy đi một chuyến không công sao?" Mập mạp phiền muộn mà nói.
"Vô phương vô phương. Khương bá phụ, chúng ta cáo từ đây”, Dương Thiên Vấn
biết Khương Thiên Lan hiện tại có đống lớn việc phải làm nên cũng sẽ
không ở lại hiện trường nữa.
"Tự tiện, tự tiện là tốt rồi”, Khương Thiên Lan xác thực có đống việc phải xử lý nên cũng không giữ lại.
Dương Thiên Vấn liên hệ với Thủy Thấm Lan, nguyên lai nàng đã trở về Vấn
Thiên Cư rồi. Thấy vậy Dương Thiên Vấn vỗ vỗ vai mập mạp nói: "Đi thôi,
chúng ta trở về Vấn Thiên Cư rồi lại trò chuyện”.
Mập mạp gật đầu rồi đi theo Dương Thiên Vấn ly khai hiện trường, trong lòng tại tự hỏi
cái gì. Dương Thiên Vấn cũng đồng dạng tự hỏi một việc nên dọc theo
đường đi hai người cũng không nhiều lời mà hướng về phía Vấn Thiên Cư đi đến, tốc độ không nhanh cũng không chậm.