Dương Thiên Vấn đọc rất nhiều sách vở ở Tàng tầng chót điển cách. Đây
thật ra là một chuyện vô cùng vui sướng. Bởi vì bản thân Dương Thiên Vấn đã thích đọc sách. Trước kia hắn ở trong phòng nhỏ. Cả phòng đều là
sách. Phần lớn là đồ cũ từ trong chợ đào ra ngoài. Bất luận loại sách
gì, Dương Thiên Vấn đều không cự tuyệt.
Trong Tàng điển các của
thánh điện Thiên Long ghi chép rất nhiều pháp môn của Long giới. Mà tầng thứ tư của Tàng điển các, thì càng có thể nói là phương pháp tu luyện
cấp cao nhất của Long giới. Giảng thuật về đạo pháp tắc, các loại Mật
thuật luyện thể, mật điển tu cơ thể, vân vân. Có cả phương pháp ngưng
luyện pháp bảo của Long giới.
Dương Thiên Vấn hiểu, có thể tiến
vào trong này, có thể trong cả đời chỉ có một lần cơ hội như vậy. Nếu
không cố gắng nắm chắc, như vậy hối hận cũng không còn kịp nữa. Người
thông minh luôn có thể nắm chắc đủ loại kỳ ngộ trong đời. Dương Thiên
Vấn không thể nghi ngờ chính là dạng người như vậy. Cách thời gian mười
năm chỉ còn ba năm rưỡi. Thời điểm Dương Thiên Vấn lấy tháp định ở năm
sau, cũng không có gì bất ổn. Thật ra Dương Thiên Vấn định ở năm thứ 9
mới động thủ. Nhưng suy nghĩ kỹ một hồi, mới quyết định để tránh đêm dài lắm mộng. Một năm sau, nhất định phải động thủ.
Bởi vì một năm
sau, có thể bớt chút tiếc nuối. Dương Thiên Vấn là liều mạng mà đọc đủ
loại điển tịch. Mặc dù không thể nào học toàn bộ, nhưng hấp thụ thêm một ít tri thức, luôn sẽ có lúc hóa thành của mình.
Điển tịch trong
tầng thứ tư mặc dù không nhiều bằng phía dưới, nhưng lại thâm ảo vô
cùng. Với sự lý giải và thưởng thức của Dương Thiên Vấn, cũng không cách nào hiểu rõ ảo diệu trong đó, có thể thấy được thâm sâu thế nào.
Nhưng Dương Thiên Vấn vẫn có thể dựa vào trí nhớ, lực giải thích cùng với ngộ tính hơn người thuộc hàng siêu nhân dùng tốc độ nhanh nhất nhớ kỹ hơn
nữa hiểu thấu đáo một số ảo diệu.
Thỉnh thoảng, còn có thể với
vài đạo hữu cùng ở tầng thứ tư nghiên cứu thảo luận. Bởi vì mật điển
trong tầng thứ tư là công khai với mọi người, cho nên cũng không tồn tại bí mật bất truyền gì. Do đó tất cả mọi người đều không giấu dốt, thảo
luận nghiên cứu với các loại Mật thuật cực kỳ hứng thú. Ưu điểm và
khuyết điểm, sơ hở và ưu thế đều nhất nhất phân tích.
Thời gian
một năm cứ như vậy mà trôi qua Dương Thiên Vấn cáo từ với mấy vị đạo hữu tầng thứ tư, trở về gian phòng của mình "bế quan" .
" lão đại.
Chúng ta đã chuẩn bị xong, có thể hành động bất kỳ lúc nào! " Tiểu Bạch
từ trong tiên phủ nhảy ra ngoài. Sau đó bám vào trên cánh tay trái của
Dương Thiên Vấn. Mà trong tiên phủ, Dương Vệ và đại pháp sư Minh U cũng
chờ xuất phát, tùy thời có thể tham chiến. Chưa bắt đầu, cứ làm tốt hết
thảy chuẩn bị trước.
Dương Thiên Vấn nhẹ gật đầu. Thân hình gần
như biến mất không thấy. Không sai. Chính là thuật ẩn thân! Chính là
thần thông của tiên gia ghi lại ở trong 《 ba nghìn pháp môn 》. Mặc dù
Dương Thiên Vấn không có thành tựu tiên quả vị. Nhưng lại không thua
tiên tầm thường. Cho nên thần thông như thế tuy tu luyện rất khó, nhưng
Dương Thiên Vấn vẫn tu luyện nó ở trong mấy năm nay. Điều này cũng quy
công ở rất nhiều nhận thức tâm đắc lúc tham ngộ điển tịch ở Tàng điển
các những năm gần đây.
Nhưng thuật ẩn thân này lại không phải có
thể thi triển mãi. Nó có thời gian hiệu quả. Với cảnh giới cùng pháp lực của Dương Thiên Vấn, chỉ có thể duy trì thời gian nửa giờ. Hơn nữa
trong nửa giờ không thể công kích, nếu không sẽ lập tức hiện hình. Hơn
nữa sau khi thi triển, lực nguyên thần sẽ hao tổn kịch liệt. Trong vòng
một ngày, lực nguyên thần chỉ đủ thi triển loại thần thông này một lần.
Có điều loại thần thông này vào một số thời điểm thì lại có hiệu quả
thần kỳ vượt quá tưởng tượng. Nói ví dụ như vào chính lúc này, không thể nghi ngờ là thứ khiến cho Dương Thiên Vấn càng như hổ thêm cánh.
Hiện giờ đang là giữa trưa, Dương Thiên Vấn dùng Thổ Độn Thuật, từ trong
phòng xuyên ra ngoài. Sau đó dựa theo trí nhớ, xuyên qua hành lang ngoằn nghoèo. Đi vào trong đại điện, nghênh ngang xuyên qua đại điện, ra cửa
chính đại điện. Trấn Long đỉnh trong sân rộng ở dưới sự chiếu rọi của
ánh mặt trời, càng thêm chói lọi huy hoàng.
Người ta trộm đồ đều
là chọn lúc đêm khuya thanh vắng, nhưng Dương Thiên Vấn lại trực tiếp
lựa chọn ban ngày, không thể không nói là hành động quái dị. Nhưng đây
cũng là chuyện không còn cách nào. Bởi vì qua mấy năm này Dương Thiên
Vấn âm thầm quan sát, buổi tối bảo vệ sẽ càng sâm nghiêm hơn. Mấy đạo
thần niệm cường đại kia, cơ hồ cả buổi tối đều lượn quanh bảo đỉnh không ngừng nghỉ. Cho nên, thay vì động thủ vào buổi tối, chẳng bằng hành
động vào ban ngày.
Dù sao lần này làm xong liền trực tiếp thoát thân, cũng không ý định lưu lại.
Dương Thiên Vấn ở trước khi rời đi, để lại một quân cờ trong phòng, đả tọa bế quan. Còn bản thân Dương Thiên Vấn thì biến hóa thành bộ dạng khác.
Biến thành bộ dáng lúc cướp Long thần Bảo Châu ngày đó. Đợi đến sau khi
chuyện thành công, Dương Thiên Vấn liền có thể an bài thế thân xuất
hiện, sau đó tự bạo ở thời khắc mấu chốt, ngăn truy binh một lúc.
Hành động lần này của Dương Thiên Vấn vẫn cực mạo hiểm. Đừng thấy công việc
chuẩn bị gần như hoàn mỹ. Nhưng mấy năm nay, Dương Thiên Vấn căn bản
không hề thăm dò thực lực của thánh điện Thiên Long đến tột cùng mạnh
bao nhiêu. Bóng dáng của mấy Thiên Long thủ hộ kia cũng không dò xét.
Cái này là một trong những nhân tốt bất an. Nhưng Dương Thiên Vấn cũng
không còn cách nào. Cũng không có thời gian tra kỹ từng hạng mục được,
mạo hiểm là chắc chắn. hơn nữa là thứ tất phải có.
Dương Thiên
Vấn cẩn thận dò xét một phen, sau khi xác định không có thần niệm giám
thị, Dương Thiên Vấn ẩn thân đi về phía Trấn Long đỉnh. Tốc độ không
nhanh cũng không chậm. Thần thông ẩn thân mà Dương Thiên Vấn sử dụng,
không phải là phương pháp ẩn thân bình thường. Khác nhau ở chỗ, phương
pháp ẩn thân bình thường, là ở trạng thái ẩn, mắt thường không thể thấy, nhưng nếu cẩn thận lưu ý sẽ phát hiện linh khí ở trong quá trình lưu
động gặp trở vật trở ngại. Mà thuật ẩn thân của Dương Thiên Vấn, chính
là huyền pháp thần thông. Hình ẩn thân hư, chính là thân hóa hư vô,
không phải thực cũng không phải hư. Linh khí lướt qua, giống như trực
tiếp xuyên qua thân thể Dương Thiên Vấn. Mắt không thể thấy, thần niệm
không thể tra, vô cùng huyền diệu.
Trăm mét, năm mươi mét, mười
mét, năm thước, ba thước. Mắt thấy sắp tiếp cận lô đỉnh, hai đạo thần
niệm phá không mà đến, Dương Thiên Vấn vội thu liễm thần thức, đứng bất
động. Quả nhiên, đạo thần niệm quanh quẩn một hồi lại lui về.
Dương Thiên Vấn đang định tiếp tục cất bước. Đột nhiên sinh lòng cảnh giác,
ngăn lại xúc động đi tiếp. Quả nhiên, một đạo thần niệm đột nhiên xuất
hiện ở chung quanh lô đỉnh, dùng xu thế quét nhanh như chớp khuếch tán
ra bốn phía, cực kỳ nghiêm mật.
Khi thần niệm xuyên qua vị trí
Dương Thiên Vấn đứng lại, Dương Thiên Vấn liền thu liễm khí tức, cưỡng
chế phản ứng sinh mệnh của thân thể xuống. Nói cách khác, ngoại trừ
nguyên thần, máu toàn thân không chảy, tâm mạch bất động, phảng phất như tử thi, không có bất kỳ hơi thở nào, lại thêm thần thông ẩn thân.
Thần niệm lại dò xét tới lui ba lượt xong mới yên tâm lui về.
Dương Thiên Vấn thầm thở phào, nhưng vẫn không dám có bất kỳ lơi lỏng nào.
Cẩn thận đứng thêm một lát, phát hiện không dị động khác, lúc này mới
tiếp tục cất bước về phía trước. Sau ba bước lại ngừng lại, bởi vì lại
đụng phải cấm chế. Dương Thiên triệu thần ấn Tiểu Bạch ra ngoài. Đồng
thời, lấy ra Thiết tiễn lệnh.
Thần ấn Tiểu Bạch trôi nổi trên
đỉnh đầu trực tiếp xuyên qua cấm chế. Đây là công hiệu thần kỳ vốn có
của tiên thiên khí hồn dùng trận đạo cửu lý làm cơ sở luyện chế ra. Vạn
trận quy tông. Vạn pháp quy nhất. Ở trước mặt của nó, bất luận trận pháp cấm chế gì đều không giữ được nó. Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, qua lại tự nhiên.
Dương Thiên Vấn xuyên qua lá chắn cuối cùng. Hôm
nay Thiên Long nhai, Trấn Long đỉnh, Thiết tiễn lệnh, đều ở trước mắt.
Như vậy chỉ còn kém một bước cuối cùng.
Dương Thiên Vấn trực tiếp áp Thiết tiễn lệnh trên vách đá của đỉnh lô. Chỉ thấy tiễn lệnh cùng
lớp lô dung hợp làm một. Sau đó hóa thành một luồng sáng, rồi lại phản
xạ ở trên người Dương Thiên Vấn.
Dương Thiên Vấn vội thu thần ấn
Tiểu Bạch. Ở dưới sự chiếu xạ của luồng sáng, lộ ra thân hình. Sau đó
hào quang lóe lên, liền biến mất không thấy nữa.
Ba đạo thần niệm trong nháy mắt phá không mà đến, nhưng lại chỉ có thể nhìn thấy Dương
Thiên Vấn hóa thân thành một đạo lưu quang tiến vào trong lô đỉnh, mà
không cách nào ngăn cản.
" ngao —— ngao —— ngao —— " Ba tiếng
rồng ngâm vang vọng cả Thiên Long Tinh. Thiên Long nhai này giống như
cái nồi bị nổ tung, vô số cao thủ ùa ra. Ba con Thiên long ngũ trảo dài
đến vạn mét bay đến trước sân rộng, hóa thành ba lão giả thân hình khôi
ngô. Không sai. Bên ngoài mặc dù nhìn qua là một lão giả thất tuần,
nhưng mà thân hình lại như đại hán cường tráng chừng ba mươi.
Ngay sau đó hơn một trăm cao thủ siêu cấp cấp bậc Long tôn, cũng đều vây quanh Trấn Long đỉnh.
Ba lão giả đứng ở phía trước lúc này sắc mặt tái nhợt. Bao nhiêu năm rồi?
Bọn họ bảo vệ Trấn Long đỉnh cũng không biết mấy trăm mấy ngàn vạn năm.
Không thể tưởng được vào hôm nay lại có người có thể vào Long đỉnh ở
ngay trước mắt bọn họ. Hơn nữa còn không biết làm sao có thể vô thanh vô tức mà xuyên qua cấm chế cùng với tiến vào trong Trấn Long đỉnh như thế nào.
. . .
Thế giới thời hồng hoang, vô biên vô hạn. Nơi
này là vùng cấm sinh mệnh, là căn nguyên của đại đạo. Nơi này có khí hỗn độn đáng sợ, chỉ cần bị khí hỗn độn này đảo qua, dù ngươi là thân thể
Đại La Kim Tiên cũng khó trốn khỏi kiếp hóa thành tro bụi.
Ở một
chỗ trong thế giới hồng hoang, hai lão giả râu bạc trắng ngồi đối diện
nhau, cầm cờ trắng đen, không ai nhường ai. Mà ở bên cạnh bàn cờ, có
thanh niên nhìn qua chỉ 25, 26 tuổi đang nhìn bàn cờ mà ngáp, mắt nhắm
mắt mở.
"Lão sư, ta nhận sai rồi còn chưa được sao? Chẳng phải
chỉ là xử lý mấy tên rác rưởi không thuận mắt thôi sao. Còn kéo ta tới
chỗ này xem các người đành cờ sao?" Thanh niên tội nghiệp nhận lỗi. Nhìn hai lão già đánh cờ kia mà than khổ. Có lúc, một năm đánh hạ một nước.
Có lúc, thậm chí mấy ngàn năm mấy vạn năm cũng không thấy bọn họ hạ nước cờ nào. Nỗi khổ trong đó, quả thật khiến người ta buồn bực muốn chết.
Hai lão già giống như không nghe thấy người thanh niên đang lải nhải, tập
trung tinh thần nhìn bàn cờ. Con cờ ở giữa hai ngón tay vẫn không nhúc
nhích.
" ơ. Ha ha —— tới rồi. Lão sư, ta có nhiệm vụ, đi trước
một bước. Xong việc, ta còn phải về nhà cùng vợ con đó" . Thanh niên nói xong, hóa thành một đạo kiếm quang, lóe lên rồi biến mất.
Hai
lão già đợi sau khi người thanh niên bỏ đi, mới ngẩng đầu liếc nhau một
cái, trong mắt lộ ra ý cười, cùng với một ít hàm nghĩa đặc thù mà chỉ
bọn họ mới có thể hiểu được. "Ba" quân đen hạ xuống. Vào lúc rời tay,
lão già thở dài: "Là hắn sao? "
"Có thể sao? " Lão già còn lại suy nghĩ một chút, cũng hạ quân trắng trong tay xuống.